Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 353 - Chương 353: Thật Chọc Điên Người Khác

Chương 353: Thật chọc điên người khác Chương 353: Thật chọc điên người khác

Thật ra Thẩm Lãnh cũng không phải là mỗi một chữ đều viết rất khó coi, có sáu chữ cũng có thể viết rất có thần thái, ba chữ trước Thẩm Lãnh từng viết không dưới mấy ngàn lần, thậm chí hơn vạn lần, mỗi một lần rời xa Thẩm Trà Nhan, ở nơi bốn phía không có người, hắn nhớ nhung thiếu nữ kia là sẽ không ngừng viết tên nàng, số lần viết quá nhiều, ba chữ đó liền viết cực có kết cấu.

Giống như mỗi một thiếu nam thiếu nữ, khi nhớ một người sẽ luôn không ngừng viết tên người này, âm thầm viết thêm ba chữ khác ở phía sau.

Nếu như viết trên giấy, sau khi viết xong ba chữ kia thường thường đều sẽ xóa đi rất nhanh, sợ bị người khác nhìn thấy, vậy nhưng vẫn sẽ không nhịn được mà tiếp tục viết, nếu là viết trên đất cát, cũng sẽ lau đi rất nhanh, cho dù là lén lút viết ra ba chữ kia cũng sẽ tim đập thình thịch.

Thế nhân đều biết ba chữ này, thế nhưng không có mấy người không biết xấu hổ nói ra khỏi miệng.

Đương nhiên Thẩm Lãnh sẽ không vì để cho mọi người biết mình có sáu chữ viết rất đẹp liền khoe khoang một phen, đây không phải là chuyện gì đáng để khoe ra cho người khác biết, bản thân mình biết là đủ, thậm chí hắn cũng ngại để cho Trà gia biết.

Phần thi viết ngày đầu tiên diễn ra êm xuôi, quân luật mà nói sẽ không có một người nào viết sai, cho dù là chọn điều khoản viết ra cũng sẽ không sai, đó là thứ khắc sâu vào xương tủy mỗi một quân nhân Đại Ninh.

Phần thi sách lược cũng sẽ không có kết quả ai cao ai thấp nhanh như vậy, còn phải đợi mấy ngày mới có thể dán bảng ra. Phần thi viết của võ giả tất nhiên không phải thứ xuất sắc nhất, mọi người nhìn cũng sẽ không cảm thấy hoành tráng cỡ nào, cho nên tới ngày hôm sau, người đến trường diễn võ xem liền nhiều hơn hẳn.

Ngày thứ hai thi võ nghệ cá nhân.

Hạng đầu tiên, bộ xạ.

Đứng thẳng nhắm bắn tên đối với những thanh niên tài tuấn được tuyển chọn kỹ lưỡng trong chiến binh Đại Ninh này mà nói là không hề có tính khiêu chiến, cũng hoàn toàn sẽ không được liệt trong phạm vi tỷ thí, cho nên tỷ thí xạ nghệ cơ bản nhất cũng là bộ xạ. Bộ xạ chính là bắn tên trong lúc đang di động, ai bắn chuẩn xác nhất trong thời gian ngắn nhất, tất nhiên thành tích sẽ cao nhất. Cách thể hiện thành tích đơn giản nhất và cũng trực tiếp nhất, chính là sau khi bắn mũi tên thứ nhất liền lao nhanh về phía trước, không ngừng rút ngắn khoảng cách, cũng không ngừng bắn tên.

Giống như thi viết, vẫn là mười người một trường thi, có quan giám tài ghi chép thành tích, trên mỗi một sân đều có ba quan giám tài độc bản ghi chép thành tích cá nhân, như vậy thì sẽ không xuất hiện chuyện có người mua chuộc quan giám tài báo giả thành tích.

Trong đêm qua sau khi một mình luyện tập thêm ở trường diễn võ Thẩm Lãnh trở lại trong phòng, lại giống như trước đây ngồi ở trước bàn sách luyện viết ba chữ Thẩm Trà Nhan kia trên trăm lần, đương nhiên cũng có trên trăm lần ba chữ khác.

Mặc dù hiện giờ đã thành thân, mỗi khi viết ra sáu chữ này Thẩm Lãnh vẫn đỏ mặt tim đập nhanh, đâu giống một tướng quân đại sát tứ phương.

Lúc trời mới tờ mờ sáng Thẩm Lãnh đã thức dậy, sau khi chạy quanh trường diễn võ ba vòng mặt trời mới nhô lên từ phía đông, sau khi trở về hắn tắm rửa thay y phục, sớm hơn một chút so với thời gian quy định vào trường diễn võ chờ, nhưng chính vì hắn luyện tập thêm nên đã bỏ lỡ giờ ăn sáng, thi võ không ăn cơm sẽ không có sức lực, cho nên tất nhiên bị thiệt.

Ngay phía bắc trường diễn võ có một đài cao, cao gần một trượng, rộng sáu trượng, dài mười trượng. Là quan tổng giám tài kỳ thi lớn các quân lần này, Thạch Nguyên Hùng cũng đã tới ngồi trên đài cao từ sớm, đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật cũng đã tới. Đối với quân nhân mà nói thi viết tuy rằng quan trọng nhưng không có gì để xem, bọn họ muốn nhìn thấy chính là quân nhân thể hiện võ nghệ của bản thân ở trên trường diễn võ hơn.

Vì để cho thêm nhiều người biết đến phong thái của những thanh niên tài tuấn này, cũng để cho các binh sĩ cảm nhận được khoảnh cách của mình và những người dự thi này, Đạm Đài Viên Thuật hạ lệnh cho cấm quân tập hợp xếp thành hàng, đứng vây quanh trường diễn võ một vòng. Tuy rằng các binh sĩ đều cực kỳ tò mò những giáo úy, tướng quân này ai hơn mạnh một chút, nhưng không có một người nào nói chuyện, cả trường thi võ lặng ngắt như tờ.

Nhưng dù là như vậy, bốn phía có nhiều cặp mắt nhìn vào như vậy cũng sẽ mang lại cho những người dự thi này áp lực cực lớn, trước mắt bao nhiêu người, ai cũng không muốn khiến cho bản thân mình có vẻ không bằng người khác.

"Quy tắc rất đơn giản." Quan trị lễ giám tài lớn tiếng tuyên bố quy tắc: "Trong vòng mười lăm tức, bộ xạ mười tiễn, người bắn nhanh nhất chuẩn xác nhất tất nhiên có thành tích tốt nhất, người nào quá mười lăm tức không bắn xong mười tiễn, không có thành tích."

Mười người Thẩm Lãnh bọn họ đứng thành một hàng, người bên trái hắn là một tướng quân từ trong thủy sư tới - Bạch Niệm, bên trái nữa là đông cương Đoàn Mị, bên phải thì là Bành Trảm Sa từ tây cương tới.

Đây là lần thứ hai Bành Trảm Sa tham gia kỳ thi lớn các quân, tuy rằng lần trước hắn ta đứng thứ nhất trong cuộc tranh thập đại tân tú, nhưng mà thành tích tổng hợp thật sự không thể nói là quá xuất sắc, cho nên trong lòng hắn ta cũng bức bối, chỉ chờ kỳ thi lớn lần này chứng minh bản thân cũng không kém Võ Tân Vũ, Hải Sa của kỳ trước.

"Mỗi người mười tiễn." Quan trị lễ giám tài tiếp tục nói: "Cung có thể dùng đều để ở trên bàn dài trước mặt các ngươi, hai thạch, hai thạch rưỡi, ba thạch, ba loại cung tự do lựa chọn. Vị trí đứng của các ngươi cách bia bắn mười lăm trượng, bắn trúng hồng tâm là điểm tuyệt đối, tổng cộng có bốn loại mũi tên để dùng, cũng đều ở trên bàn dài, các ngươi tự lấy là được."

Quan trị lễ giám tài nhìn canh giờ: "Gõ chiêng một tiếng, các ngươi đi chọn cung tiễn, gõ chiêng hai tiếng, các ngươi trở lại đứng ở vạch kẻ bên kia, gõ chiêng ba tiếng, tỷ thí bộ xạ bắt đầu."

Ông ta quét mắt nhìn mọi người một cái: "Các ngươi có câu hỏi gì không?"

Mọi người lắc đầu, đúng lúc này Thẩm Lãnh chậm chạp giơ tay lên: "Xin hỏi quan trị lễ giám tài, chỉ cần bắn trúng hồng tâm thì là điểm tuyệt đối?"

"Đương nhiên." Quan trị lễ giám tài gật gật đầu: "Điều này không thể nghi ngờ."

Thẩm Lãnh ồ một tiếng: "Vậy ta không có câu hỏi nữa."

"Gõ chiêng!"

Quan trị lễ giám tài ra lệnh một tiếng, chiêng đồng vang lên một tiếng cheng, mọi người lập tức đi đến bên phía bàn dài chọn cung tiễn. Đương nhiên cũng có hạn chế thời gian, kiểu tỷ thí này, chọn một cái cung cứng vừa tay tất nhiên tốt nhất, cho nên sau tiếng chiêng đồng thứ nhất vang lên, tất cả những người này đều lao về phía trước, kẻ nào cũng sải bước đi như bay.

Chỉ có Thẩm Lãnh đi chậm rì giống như một người ngoài cuộc, dường như cũng không lo cung tiễn thuận tay bị người khác cướp đi. Ba loại cung cứng đặt trên bàn mỗi loại có năm cái, cung hai thạch nói là nhẹ nhất nhưng người bình thường muốn kéo căng cũng không phải chuyện dễ dàng, cho dù là cung hai thạch, khoảng cách mười lăm trượng cũng đủ dùng, nhưng mà ai cũng biết, lực độ của cung càng lớn, độ chính xác của mũi tên bắn ra càng cao, cung lực nhỏ, mũi tên cho dù có thể bay ra ngoài mười lăm trượng cũng sẽ hơi chệch, ảnh hưởng của môi trường đối với độ chính xác của mũi tên cũng càng lớn hơn.

Những người này, bọn họ kéo cung hai thạch cũng không phải việc khó gì.

Lúc Thẩm Lãnh đi đến bên bàn dài thì những người khác đều đã chọn xong, cung cứng hai thạch rưỡi bị cướp hết sạch, cướp được cung hai thạch rưỡi là lựa chọn sáng suốt nhất, cung hai thạch tuy rằng đủ dùng nhưng đối với bọn họ mà nói là hơi nhẹ một chút. Sở dĩ Thẩm Lãnh không vội là vì hắn biết cung ba thạch không thể nào bị cướp sạch.

Mười người, Bành Trảm Sa lao lên trước nhất đoạt một cái cung cứng hai thạch rưỡi, sau khi cầm được trong tay liền đi cướp mũi tên, quay đầu lại liếc nhìn, phát hiện Đoàn Mị và Bạch Niệm hai người đều chọn cung ba thạch, vì thế hắn ta có chút ảo não, từ việc chọn cung mà nói mình có vẻ như đã thua một bậc.

Thẩm Lãnh đi đến tuỳ tiện lấy một cái cung ba thạch, chọn mười mũi tên thích hợp cất vào ống tên đeo bên thắt lưng, ngẩng đầu nhìn nhìn hướng mây trôi trên bầu trời, trở lại đứng bên vạch kẻ. Hắn là người cuối cùng quay lại, trong nháy mắt khi hắn đứng xong, vừa khéo tiếng chiêng đồng thứ hai vang lên.

Mỗi người đều trở nên căng thẳng, bọn họ cũng không muốn biểu hiện không tốt trong trường hợp như thế này, quá trực quan, tất cả mọi người đều đang nhìn, ai giỏi ai kém vừa nhìn là biết ngay.

Cheng!

Tiếng chiêng đồng thứ ba vang lên, tất cả mọi người lập tức rút mũi tên từ trong ống tên ra, ngoại trừ Thẩm Lãnh ra thì ống tên của mọi người đều đeo sau lưng, chỗ có thể chạm tay đến, chỉ có Thẩm Lãnh đeo ống tên bắt ở hông. Ống tên ở sau lưng tốc độ lấy tên sẽ nhanh hơn đeo trên người, bởi vì sau khi bắn tên cánh tay phải kéo cung sẽ vung về phía sau, thuận thế lấy tên là nhanh nhất, cho dù tốc độ lấy mỗi một mũi tên chỉ mất một phần mười tức, đối với những người này mà nói cũng cần tính toán tỉ mỉ, thế nhưng Thẩm Lãnh lại tựa như hoàn toàn không thèm quan tâm.

Cùng với tiếng chiêng đồng thứ ba vang lên, ngoại trừ Thẩm Lãnh ra thì chín người khác gần như bắn mũi tên đi trong cùng một thời gian, chỉ có Thẩm Lãnh là không có lập tức bắn tên mà lùi về sau một bước lớn. Hắn lùi một bước, mũi tên của người khác bắn ra, cho nên khi hắn bắn ra mũi tên thứ nhất có vẻ hơi lẻ loi, nhưng mà chính bởi vì một mũi tên lẻ loi này bay ra, mọi người đều nhìn rất rõ ràng.

Phải biết rằng, trừ hắn ra thì chín người khác đều là chạy về phía trước.

"Thẩm Lãnh muốn làm gì?!"

Thạch Nguyên Hùng ngồi ở trên đài cao đứng bật lên.

Đạm Đài Viên Thuật cũng thay đổi sắc mặt, so với Thạch Nguyên Hùng nhìn có vẻ trấn định hơn một ít.

Hai người kia đều là đại tướng quân đã trải qua vô số lần sát phạt sinh tử, có trường hợp gì mà chưa từng gặp? Sở dĩ bị mũi tên thứ nhất của Thẩm Lãnh làm chấn động cũng không phải bởi vì Thẩm Lãnh lùi một bước dẫn đến bắn tên chậm hơn người khác, mà là bởi vì Thẩm Lãnh bắn căn bản không phải là cái bia đối diện với hắn.

Thẩm Lãnh bắn, là bia của người đầu tiên từ bên trái.

Hắn lùi về phía sau một bước, cung ba thạch kéo căng, mũi tên từ dây cung bắn nhanh ra ngoài vang lên một tiếng ong, chín mũi tên của những người khác đã cắm lên bia phập phập phập, mũi tên của Thẩm Lãnh mới bay đến giữa không trung, vì thế mọi người trơ mắt nhìn tên của hắn bay xéo đi. Phập một tiếng, mũi tên này của Thẩm Lãnh bắn trúng hồng tâm bia của người đầu tiên từ bên trái.

Giữa sân ồ lên kinh ngạc.

"Quan trị lễ giám tài!" Bành Trảm Sa là người đầu tiên kêu lên: "Thẩm Lãnh như vậy không hợp quy định!"

"Tại sao?" Thẩm Lãnh thản nhiên hỏi một câu.

"Hắn không bắn vào bia đối ứng của mình!"

"Lúc nãy ta đã hỏi rồi, chỉ cần bắn trúng hồng tâm của bia thì là điểm tuyệt đối, quan trị lễ giám tài cũng không có nhấn mạnh là bắn bia đối ứng của bản thân."

Quan trị lễ giám tài trầm mặc một lát, gật đầu: "Phải, dựa theo quy định, chỉ cần bắn trúng hồng tâm thì là điểm tuyệt đối."

Trên quy định đương nhiên sẽ không viết, bởi vì theo mọi người thấy đây đều là chuyện đương nhiên, đứng đối diện cái bia nào, đương nhiên là sẽ bắn cái bia đó. Đại Ninh lập quốc mấy trăm năm, có kỳ thi lớn các quân cũng đã có hơn hai trăm năm, trong thời gian này sẽ không có một người nào đi bắn bia của người khác.

Thẩm Lãnh nhìn về phía Bành Trảm Sa: "Ngươi cũng có thể bắn bia của ta."

Bành Trảm Sa hừ một tiếng, rút mũi tên ra nhắm... Đương nhiên vẫn là nhắm cái bia của mình.

Hắn ta vừa động, tám người khác cũng lập tức động, chín mũi tên lại gần như lần lượt trước sau bay ra ngoài, mà lúc này Thẩm Lãnh lại lùi về sau một bước dài, mũi tên rời cung, vẫn là lẻ loi bay ra ngoài.

Bịch một tiếng, mũi tên của hắn chuẩn xác trúng hồng tâm cái bia của người thứ hai từ bên trái.

Ngay lúc tất cả mọi người lại đều ngây người, Thẩm Lãnh không dừng lại, lại sải bước lùi về phía sau, cùng lúc đó mũi tên thứ ba rời cung, lúc người khác còn đang lấy tên, mũi tên này của hắn lẻ loi bay đến phía bia bắn, chỉ là lần này tốc độ đi trước người khác nửa mũi tên.

Bịch!

Mũi tên trúng hồng tâm cái bia của người thứ ba từ bên trái.

Thẩm Lãnh lùi lại bước lớn, thời gian tính toán vừa đúng, trước đó là tụt sau người khác, bắt đầu từ mũi tên thứ ba, mỗi một tên đều nhanh hơn người khác nửa mũi tên, hắn lùi về phía sau mười bước, mười mũi tên lần lượt bắn trúng hồng tâm của mười cái bia.

Cả trường diễn võ đột nhiên bộc phát ra một trận tiếng hoan hô, âm thanh lớn đến mức ngay cả mây trên trời dường như cũng vỡ nát.

Tất cả mọi người đều lao về phía trước, chỉ có một mình hắn lùi về sau, cao thấp rõ ràng.

Thẩm Lãnh đeo cung ba thạch đi sang một bên, bên kia có hai người đang chờ, trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, trên khay để điểm tâm vừa mới làm xong, cháo, thậm chí còn có mấy món ăn kèm tinh tế.

Thế mà hắn lại đi ăn cơm.

Trên đài cao, mấy tướng quân quay sang nhìn nhau: "Còn có thể như vậy?"

Thạch Nguyên Hùng thở dài: "Tuy rằng cách kỵ xạ còn có thời gian rất dài, nhưng đi ăn cơm trước mắt bao người như vậy, có vẻ hơi quá."

Đạm Đài Viên Thuật thì lại bật cười: "Không có cách nào, không quản được."

"Tại sao?"

"Hai người đó là ngự trù." Đạm Đài Viên Thuật nói: "Bệ hạ ban cho Thẩm Lãnh."

Đây có thể là cuộc bộ xạ khiến người ta không thể nào quên trong các kỳ thi lớn các quân Đại Ninh từ trước tới nay, cái gã bắn trúng hồng tâm mười bia kia, mang theo hai ngự trù đến tỷ thí, thật... chọc điên người ta mà.

Bình Luận (0)
Comment