Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 354 - Chương 354: Xạ Kỵ Cũng Vẫn Mạnh Hơn Các Ngươi

Chương 354: Xạ kỵ cũng vẫn mạnh hơn các ngươi Chương 354: Xạ kỵ cũng vẫn mạnh hơn các ngươi

Chính bởi vì đại doanh cấm quân cách cung Vị Ương hơi quá gần, cho nên Thẩm Lãnh vừa mới dùng một kiểu phương thức theo mọi người thấy đều rất quá đáng để trấn áp quần hùng xong không lâu, hoàng đế cũng biết chuyện này, khi người tới báo tin kể ra, ngữ khí vẫn khó có thể bình tĩnh được.

"Thẩm tướng quân dường như hơi thích thể hiện bản thân." Lại Thành đứng ở bên cạnh hoàng đế có chút lo lắng: "Phương thức như vậy, có lẽ sẽ làm cho những người tham gia kỳ thi lớn khác có vài cách nhìn đối với hắn, nếu có chắc chắn thắng, dùng phương thức bình thường một chút để thắng là tốt nhất, không đến mức bị người khác ôm hận."

Hoàng đế không quan tâm.

"Hắn thật sự đi ăn cơm sau khi bộ xạ?"

"Vâng."

Hoàng đế hỏi: "Ăn những thứ gì?"

"Đã ăn hai bát cháo, ăn một quả trứng gà, còn ăn một miếng điểm tâm, dường như cảm thấy món ăn kèm hơi quá thanh đạm, cho nên ăn không ngon miệng lắm."

"Đi căn dặn hai ngự trù trẫm phái cho hắn, mỗi ngày hắn đều tự rèn luyện thêm, thể lực tiêu hao nhiều hơn người thường nhiều, sau này làm nhiều món thịt một chút, nhưng đừng quá nhiều mỡ."

"Vâng."

Đại Phóng Chu thầm thở dài một hơi, nghĩ chuyện người khác đều đang chú ý là mười mũi tên đáng kinh ngạc kia của Thẩm Lãnh, mà điều bệ hạ quan tâm là bữa sáng tướng quân Thẩm Lãnh đã ăn những thứ gì.

"Bệ hạ?" Lại Thành khẽ gọi một tiếng.

"Ồ." Hoàng đế liếc mắt nhìn Lại Thành một cái: "Vừa rồi khanh nói gì?"

Không đợi Lại Thành trả lời, hoàng đế tiếp tục nói: "Khanh nói hắn thích thể hiện mình như vậy sẽ bị người khác ghen ghét. Nếu những người trẻ tuổi trong chiến binh Đại Ninh ngay cả thừa nhận bản thân không bằng người khác cũng không làm được, đó không phải là vấn đề của Thẩm Lãnh, mà là vấn đề của bọn họ. Chẳng lẽ khanh nghĩ nên đi trách một người biểu hiện quá ưu dị đã biểu hiện quá ưu dị, từ đó khiến người khác có vẻ quá tầm thường?"

Lại Thành mấp máy môi, không thể phản bác.

Hoàng đế đứng dậy: "Đến trường diễn võ."

Cuối cùng ông ta vẫn không nhịn được.

Trường diễn võ.

Thẩm Lãnh cũng không quan tâm người khác dùng ánh mắt gì nhìn hắn, sau khi bắn mười mũi tên kia lại tập trung vào sáng, tính toán một chút còn một lúc nữa tỷ thí kỵ xạ mới bắt đầu, còn bớt thời giờ đi nhà xí, lúc trở lại nhìn thấy trên đài cao phía bắc trường diễn võ tụ tập không ít người, có mấy người chính là người vừa mới tham gia tỷ thí bộ xạ cùng với hắn, hiển nhiên những người này không phục đang tìm đại tướng quân lý luận, cảm thấy Thẩm Lãnh làm như vậy không phù hợp quy tắc.

Thạch Nguyên Hùng ngồi trên ghế không nói câu nào, nghe tiếng huyên náo của những người đó, sắc mặt càng lúc càng kém.

Bành Trảm Sa có chút buồn bực nói: "Đâu có như vậy được, tính toán thời gian bắn tên của người khác, luôn bắn trước người khác nửa tên, nhưng lại không bắn vào bia đối ứng của mình, dùng việc này để quấy nhiễu lực chú ý của người khác, đây là làm xằng bậy! Nếu không phải bị hắn làm ảnh hưởng, chúng ta cũng không đến mức chậm một chút."

Cuối cùng Thạch Nguyên Hùng cũng không nhịn được: "Ngươi cũng có thể thử xem."

"Hả?"

Bành Trảm Sa ngây ra.

Thạch Nguyên Hùng nói: "Nếu ngươi cảm thấy không phục, ngươi bắn mười mũi tên như Thẩm Lãnh, nếu ngươi cũng làm được giống y hệt, không yêu cầu ngươi làm tốt hơn Thẩm Lãnh, chỉ giống y hệt là được, thậm chí ta không yêu cầu ngươi tính toán thời gian bắn tên của người khác, cũng sẽ không có người khác quấy nhiễu ngươi, bây giờ ngươi lui về trường diễn võ, dùng phương thức vừa rồi của Thẩm Lãnh bắn liền mười mũi tên, nếu mũi tên nào cùng trúng hồng tâm của mười cái bia, ta tính ngươi thắng, ta là quan tổng giám tài, ta nói lời giữ lời."

Bành Trảm Sa sắc mặt lúc xanh lúc trắng, thật muốn đi thử nhưng không dám, nếu như có một mũi tên không bắn trúng, chẳng phải là càng thêm mất mặt ư?

"Lúc nãy ngươi nói hắn tính toán thời gian, mỗi một mũi tên đều bắn trước người khác nửa tên, chẳng lẽ hai mũi tên trước tụt sau các ngươi nửa tên mà ngươi cũng không thấy? Có thể bắn trước nửa tên trong tình huống ba mũi tên trước tụt sau các ngươi nửa tên, ngươi không biết nghĩ lại chỗ bản thân mình không bằng người khác, ngược lại còn ở đây cãi cố, còn giống một quân nhân của Đại Ninh sao?!"

Ngữ khí Thạch Nguyên Hùng chợt lạnh đi, Bành Trảm Sa liền một chữ cũng không dám nói ra.

"Thừa nhận người khác ưu tú hơn mình rất khó, ta biết." Đạm Đài Viên Thuật ở bên cạnh ngữ khí bình thản nói: "Nếu bảo ta dễ dàng nhận thua, ta cũng sẽ không, nhưng nếu một quân nhân ngay cả chỗ mình không bằng người khác cũng không thừa nhận, như vậy thì vĩnh viễn cũng sẽ không tiến thêm một bước, tri sỉ nhi hậu dũng (1), Bành Trảm Sa, hy vọng ngươi nhớ năm chữ này."

"Ti chức... nhớ rồi."

Đạm Đài Viên Thuật nói: "Có thể không phục, cũng nhất định phải không phục, nếu bị người khác chèn ép một lần đã chịu phục thì ta cũng khinh thường ngươi, nhưng không phục cũng không thể quấy rối. Nếu ngươi tìm được chỗ nào Thẩm Lãnh trái lệ trong luật lệ của kỳ thi lớn các quân Đại Ninh, vậy còn dễ nói, nhưng ngươi nhất định tìm không được, bởi vì vừa rồi ta đã cố ý lật xem một chút, không có một quy định nào là không thể bắn hồng tâm của người khác."

Ông ta khoát tay: "Đi chuẩn bị cho kỵ xạ hết đi, nếu thật sự có chắc chắn mình có thể thắng, thì đừng để cho một mình Thẩm Lãnh nổi bật nữa."

Đương nhiên mấy người Bành Trảm Sa bọn họ cũng sẽ không thể nào nói thêm gì nữa, cho dù là muôn vàn bất mãn thì cũng chỉ có thể chịu đựng.

Nhưng Bành Trảm Sa chỉ cảm thấy Thẩm Lãnh đã mưu lợi, dùng phương pháp như vậy quấy nhiễu hắn ta phát huy, nếu dựa theo phương thức tỷ thí bình thường, hắn ta không thể nào sẽ thua... Phải không quang minh như vậy.

Đúng lúc này có người hô to một tiếng: "Bệ hạ đến!"

Đạm Đài Viên Thuật và Thạch Nguyên Hùng vội vàng đứng lên, bước nhanh xuống đài cao đi nghênh đón hoàng đế, mọi người cũng đều đi theo phía sau, sau khi nhìn thấy ngự liễn của hoàng đế đi đến đều đồng loạt quỳ xuống, hoàng đế từ trên ngự liễn liếc mắt xuống nhìn mọi người một cái: "Đứng lên cả đi, ai nên đi tỷ thí thì đi chuẩn bị tỷ thí, trẫm chỉ là tuỳ tiện đến xem thôi."

Trong lòng mọi người đều càng căng thẳng hơn, nếu từng lớp từng lớp binh lính cấm quân đông nghịt chung quanh nhìn khiến bọn họ có áp lực rất lớn, vậy thì bệ hạ đến, khiến cho áp lực này đột ngột tăng lên không biết bao nhiêu lần... Thắng thua thành bại đều ở ngay trước mắt bệ hạ, điều đó có thể trực tiếp ảnh hưởng đến phán đoán của bệ hạ đối với thực lực của mỗi người bọn họ.

Quan trị lễ giám tài sai người gõ chiêng đồng, tất cả mọi người tham gia tỷ thí đều trở lại trường diễn võ. Lúc này Thẩm Lãnh lại ngồi ở trên tường thấp bên cạnh trường diễn võ đung đưa hai chân, một tiểu cô nương nhìn dáng vẻ xinh đẹp đến mức khó tin đang đút trái cây cho hắn ăn, không một ai chú ý tiểu cô nương kia tới lúc nào, dù sao thì lúc nãy lực chú ý đều ở trên đài cao.

Thẩm Trà Nhan tới cùng hoàng đế, hoàng đế cố ý phái người đi đón nàng, đặc biệt cho phép nàng xem kỳ thi lớn các quân.

Thẩm Lãnh nhìn thấy Trà gia xuất hiện trước mặt mình, vui đến mức muốn bay lên, đung đưa chân nói: "Đáng tiếc, vừa rồi nàng không thấy ta lợi hại cỡ nào."

Trà gia: "Không thấy ta cũng biết huynh lợi hại nhất."

Thẩm Lãnh: "Nàng chỉ phương diện nào?"

Trà gia mặt đỏ lên: "Mặt dày."

Thẩm Lãnh: "Mặt dày? Có thể tiên sinh còn hơn một bậc."

Sau khi nói xong hắn sực tỉnh, hóa ra Trà gia nói mặt dày không phải là mặt dày mà hắn hiểu, cho nên hắn mặt dày bật cười: "Hóa ra nàng nói ta mặt dày phương diện đó."

Trà gia nghiêng đầu đi không nhìn hắn, Thẩm Lãnh cười hì hì, từ trên tường thấp nhảy xuống: "Ta đi tỷ thí đây, rất nhanh sẽ trở lại. Mạnh Trường An không ở đây, thật ra cuộc tỷ thí này hơi nhàm chán, nghĩ nếu tên đó cũng ở đây, có thể ta sẽ hứng thú hơn một chút."

Trà gia hừ một tiếng: "Tự đại."

Thẩm Lãnh: "Đúng vậy, bản thân ta cũng cảm thấy đặc biệt lớn."

Trà gia lại đỏ mặt rồi.

Trở lại trên trường diễn võ, Thẩm Lãnh đứng vào chỗ xong phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình đều có chút địch ý, dù là Bạch Niệm ở trong thủy sư từ trước đến nay luôn khiêm tốn trầm ổn thì trong ánh mắt cũng có chút hận ý mờ mờ. Biểu hiện của hắn ta cũng rất tốt, mười tiễn trúng hồng tâm, thành tích giống Đoàn Mị, nhưng mà so với mười tiễn kia của Thẩm Lãnh, biểu hiện vốn là xuất sắc của hắn ta liền trở nên ảm đạm vô quang.

Đương nhiên Thẩm Lãnh sẽ không để ý người nhìn mình thế nào, chim ưng bay trên bầu trời, không cần phải để ý thái độ của thỏ hoang trên mặt đất.

"Quy định của kỵ xạ đại khái các ngươi đều đã biết." Quan trị lễ giám tài lớn tiếng nói: "Ở một bên đường cái có mười cái bia, mỗi người mười mũi tên, vẫn là các ngươi tự đi chọn cung và tên thuận tay, nhắm bắn tên vào bia trong lúc cưỡi ngựa chạy, người bắn trúng hồng tâm nhiều nhất tất nhiên là thành tích tốt nhất, chiến mã là đại doanh cấm quân cung cấp cho các ngươi, bây giờ các ngươi có thể tự đi chọn."

Sân kỵ xạ ở một bên khác, mỗi một con đường dài chừng ba mươi mấy trượng, ở một bên đường cách năm trượng dựng mười cái bia, so với bia bộ xạ cũng hơi lớn hơn một chút, tuy rằng khoảng cách gần, nhưng mức độ khó của kỵ xạ thì bộ xạ không thể thể sánh bằng. Nói ra thì cũng là bắn tên trong lúc di động, nhưng tốc độ chạy của chiến mã nhanh hơn, cũng xóc nảy hơn, tất nhiên cũng cần thời gian bắn nhắm ít hơn.

Quan trị lễ giám tài tuyên đọc quy tắc xong lại hỏi một câu theo lệ thường: "Các ngươi còn có chỗ nào không rõ?"

Tất cả mọi người đều đang nghĩ, trong tình huống như vậy, Thẩm Lãnh còn có thể làm ra trò gì?

Nhưng mà đúng lúc này bọn họ nhìn thấy Thẩm Lãnh lại chậm rì rì giơ tay lên: "Xin hỏi quan trị lễ giám tài, là bắn trúng hồng tâm thì tính điểm tuyệt đối sao?"

"Đương nhiên."

Lần này quan trị lễ giám tài trả lời nhanh hơn, bởi vì ông ta thật sự không nghĩ được Thẩm Lãnh còn có thể như thế nào nữa. Tỷ thí lần này là cưỡi ngựa chạy theo đường cái thẳng tắp, dựa theo quy định không thể ra khỏi đường cái, cho nên cũng sẽ không có cách nào đến chỗ xa hơn kỵ xạ để biểu hiện tài bắn cung của mình cao cường hơn, tất cả mọi người đều ở cùng một điều kiện, chỉ xem ai nhanh hơn chuẩn hơn.

"Vậy thì không có vấn đề nữa."

Thẩm Lãnh buông tay xuống, người khác đều đi chọn ngựa nhưng hắn thì không, dù sao cũng là từng người từng người một cưỡi ngựa bắn tên, hắn lên sân cuối cùng cũng không có gì thiệt.

Chín người đều đi chọn ngựa, tất cả những người này đều là chiến binh tinh nhuệ trong tinh nhuệ, tất nhiên cũng không xa lạ việc chọn chiến mã, cho nên bọn họ đều cố hết sức cướp lấy ngựa tốt về tay mình. Sau khi chín người chọn xong, con ngựa được công nhận là yếu nhất kia tất nhiên chính là của Thẩm Lãnh, ngựa có phân ưu khuyết, bản thân chọn ngựa chính là một phần của cuộc tỷ thí kỵ xạ, con ngựa kia của Thẩm Lãnh nhìn có vẻ đã hơi già, cũng hơi béo nặng.

Mọi người hết người này đến người khác kỵ xạ, chỉ có Thẩm Lãnh chạy đến bên phía binh lính cấm quân nói cái gì đó, bất ngờ không bao lâu có mười binh lính lại xung phong bước ra khỏi hàng, đi theo Thẩm Lãnh trở lại sân, chỉ thấy Thẩm Lãnh chậm rì leo lên con ngựa già kia, rong ngựa đi đến vạch xuất phát sau đó hô một tiếng: "Bây giờ có người nào đang sợ hay không? Vẫn kịp rời khỏi đây."

"Không có!"

Mười tên binh lính cấm quân kia đồng thời trả lời một tiếng, sau đó lại chạy đến gần mười cái bia kia. Chính lúc mọi người tưởng là Thẩm Lãnh bảo mười người đứng gần bia để thể hiện kỹ thuật bắn tên của mình mạnh hơn, nhưng lại thấy mười binh lính kia vác bia lên, khi Thẩm Lãnh ra lệnh một tiếng, mười binh lính bắt đầu chạy loạn xạ!

"Lão mã, chúng ta đi!"

Thẩm Lãnh thúc chiến mã, con ngựa già hí lên một tiếng lao về trước, Thẩm Lãnh theo đường cái lao nhanh về phía, bắn liền mười mũi tên!

Bia kia đang di động, hơn nữa mười binh lính cấm quân căn bản cũng không có chạy theo quy luật đáng nói, bọn họ hoặc là chạy về phía trước, hoặc là nhảy lên nhảy xuống, tóm lại là tận lực gia tăng độ khó kỵ xạ của Thẩm Lãnh.

Nhưng mà, mười mũi tên đều trúng hồng tâm!

Sau khi Thẩm Lãnh chạy đến đầu đường đối diện, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, mười binh lính kia đã hoan hô chạy về phía hắn. Mười người đều cảm thấy mình có thể tham gia việc này cũng là một kiểu thành tựu, cũng có một sự kiêu ngạo khó có thể miêu tả được, mười mũi tên này, quả thực không thể mộng ảo hơn.

"Cảm ơn các huynh đệ." Thẩm Lãnh liền chắp tay.

Mười binh lính cấm quân kia không tự chủ được chỉnh tề đứng nghiêm, đồng thời hành một quân lễ Đại Ninh đúng tiêu chuẩn, đây là sự kính sợ đối với cường giả phát ra từ trong đáy lòng.

Trên đài cao, hoàng đế đã cười không khép được miệng, ông ta nhìn về phía Đạm Đài Viên Thuật: "Đạm Đài, khanh thấy thế nào?"

Đạm Đài Viên Thuật trầm mặc một lát: "Suy nghĩ của thần là, sau này để hắn cách xa đại doanh cấm quân một chút, thần hắn sợ sẽ cuỗm mất binh của thần."

(1) tri sỉ nhi hậu dũng: biết hổ thẹn mà tiếp cận dũng cảm.

Bình Luận (0)
Comment