Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 355 - Chương 355: Giải Đề

Chương 355: Giải đề Chương 355: Giải đề

Trên đài cao, hoàng đế hỏi Thẩm Lãnh: "Tại sao làm như thế?"

Thẩm Lãnh trả lời: "Bởi vì nhàm chán."

Hoàng đế trầm tư một lát, xua tay: "Khanh về đi, chuẩn bị tỉ thí tiếp theo."

Thẩm Lãnh cúi đầu, lui xuống đài cao.

Vốn dĩ hoàng đế rất vui vẻ, gọi Thẩm Lãnh lên cũng là để khen ngợi đôi câu, nhưng mà một câu bởi vì nhàm chám đó của Thẩm Lãnh khiến hoàng đế nói không được những lời phía sau, ông ta biết ý của Thẩm Lãnh là gì, có chút oán giận, oán giận phương thức xử lý của ông ta đối với Mạnh Trường An. Đương nhiên Thẩm Lãnh sẽ không nói rõ, nhưng hoàng đế cũng không ngốc.

Nếu Mạnh Trường An ở đây, Thẩm Lãnh có lòng hiếu thắng, Mạnh Trường An không ở đây, Thẩm Lãnh cũng chỉ còn lại có ý niệm giành chiến thắng, giành chiến thắng và hiếu thắng, hoàn toàn không phải tâm thái giống nhau.

Cho nên nhàm chán, vì thế tìm chút lạc thú cho mình.

Nhìn thấy sắc mặt hoàng đế hơi khó coi, Đạm Đài Viên Thuật cúi đầu nói: "Bệ hạ, người trẻ tuổi nói chuyện sẽ luôn không có suy nghĩ nhiều như vậy, Thẩm Lãnh cũng không có ý bất kính, chỉ là còn hơi rèn giũa, thành thục thêm một chút là sẽ tốt thôi."

"Đương nhiên trẫm biết hắn không có lòng bất kính, chỉ là trẫm đột nhiên cảm thấy, trẫm hơi uất ức."

"Bệ hạ trách tội."

Sau khi hoàng đế nói mình hơi uất ức, tất cả mọi người ở trên đài cao đều đứng lên, ai nấy cũng cúi đầu khom người, có chút sợ hãi, để cho bệ hạ cảm thấy mình uất ức, đó là làm lỗi của thần tử.

"Trẫm biết, các khanh cũng biết, Mạnh Trường An sẽ không thật sự say rượu giết người, nhưng có người chỉ là bày ra một ván không thể nói là cao minh một chút nào như vậy, nhưng trẫm lại không thể không đi theo ván này, đây chính là uất ức. Trẫm là chủ của cả thiên hạ, nhưng lại bị dắt mũi dẫn đi như vậy, nếu trẫm không những cảm thấy mình uất ức, thậm chí cảm thấy phải luật pháp công chính của Đại Ninh đều trở nên uất ức, trẫm còn cảm thấy mình có lỗi với Mạnh Trường An."

Những lời này vừa nói xong, Hàn Hoán Chi là người đầu tiên quỳ xuống.

"Thần bất tài."

Hoàng đế nhìn ông ta một cái: "Đứng lên đi, ngay cả trẫm cũng bị dắt mũi dẫn đi, huống hồ là khanh... Là trẫm ngay từ đầu đã nghĩ sai, trẫm chỉ nghĩ, nếu Mạnh Trường An thân mang tội tham gia kỳ thi lớn các quân, đó là không công bằng đối với những người khác, bọn họ cũng sẽ nói là sự không công chính của luật pháp Đại Ninh, trẫm chính là người không công bằng không công chính... Nhưng mà trẫm lại sơ sót, đối với Mạnh Trường An mà nói, trẫm mới thật sự là không công bằng không công chính, chỉ nghĩ người khác nhìn chuyện này như thế nào, nhưng lại không nghĩ Mạnh Trường An nhìn chuyện này như thế nào."

Hoàng đế trầm mặc một lát: "Bắt người này ra cho trẫm."

Sau khi nói xong hoàng đế đi xuống đài cao: "Trẫm phải cho Mạnh Trường An một công đạo."

Hàn Hoán Chi đi theo phía sau hoàng đế, đi được vài bước ông ta bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Bệ hạ, Thẩm Lãnh có thể sẽ làm chuyện ngốc nghếch."

"Hửm?" Hoàng đế dừng bước chân lại.

"Trước giờ hắn đều không phải một người bình tĩnh."

"Trông chừng hắn." Hoàng đế nói: "Đừng để hắn có chuyện gì."

Hàn Hoán Chi trong lòng chấn động, bệ hạ nói lời này là có ý gì? Trông chừng hắn, đừng để hắn có chuyện gì, rốt cuộc là trông chừng hắn đừng để hắn gây chuyện, hay là trông chừng hắn đừng để hắn gặp chuyện gì? Hai cái này, khác nhau.

Kỳ thi lớn các quân ngày tranh thập đại chiến tướng thứ ba.

Trong thành Trường An không thể cưỡi ngựa, nhưng mà có trường hợp đặc biệt, ngoài hôn tang cưới gả ra nhưng cũng phải sớm báo cáo chuẩn bị... Lúc bình thường, không thể có người cưỡi ngựa đi trên đường cái, nếu như bắt được, mặc kệ ngươi là con cháu quan lại quyền quý hay là con của bách tính bình thường, đều phải xử trí theo luật lệ Đại Ninh. Mấy năm trước trong thành Trường An có một công tử nhà huân quý uống rượu rồi nhất thời hỗn xược, cưỡi ngựa đi trên đường cái một vòng, chỉ bởi vì lúc uống rượu bị một đám bạn đồng niên giựt giây hắn ta liền làm chuyện ngu ngốc, kết quả là bị người của Tuần thành binh mã ti bắt, không những hắn ta bị bắt, mấy người giựt giây hắn ta cưỡi ngựa lên phố cũng bị bắt.

Thành Trường An giam ngựa mười lăm ngày, uống rượu say cưỡi ngựa, giam cầm ba tháng.

Mà đề thi của ngày thứ ba chính là liên quan đến chuyện này.

Ngày thứ ba là khảo nghiệm năng lực cá nhân, đề thi năm nay là tất cả những người tham gia kỳ thi lớn các quân lấy đại doanh cấm quân làm khởi điểm, trong tình huống không vi phạm luật pháp thành Trường An, đi xuyên qua đường Thừa Thiên Môn bằng tốc độ nhanh nhất, có thể cưỡi ngựa.

Xuyên qua đường Thừa Thiên Môn đến Thượng Đức Môn ở phía tây thành Trường An, viết tên của mình lên bức tường trắng mới dựng lên trong Thượng Đức Môn, sau đó lại chạy về trường diễn võ đại doanh cấm quân, người nhanh nhất tất nhiên được điểm cao nhất.

Nghe thì đơn giản nhưng mà sau khi nghe xong đề thi này mọi người đều ngây người ra... Trong thành Trường An cấm cưỡi ngựa, mà trong đề thi nói có thể cưỡi ngựa, lại còn phải đi xuyên qua đường Thừa Thiên Môn... Đó là con đường lớn ngoài cung Vị Ương, là trục đường chính đông tây của thành Trường An, trên con đường này canh phòng nghiêm ngặt, từ đông đến tây nếu nói là có hơn một ngàn cấm quân đang canh gác cũng không quá.

Mọi người không tự chủ được nhìn về phía Thẩm Lãnh, đều nghĩ cái tên này còn có thể làm ra trò gì.

Cuộc tỉ thí ngày hôm qua, Thẩm Lãnh cũng không chỉ có cực kỳ nổi bật trong bộ xạ kỵ xạ, trong các cuộc tỉ thí khác cũng vượt xa mọi người, làm cho mọi người không thể không hoài nghi tên này có phải một con người thật sự hay không, hay là yêu ma nhập thể gì đó.

Hai hạng tỉ thí buổi sáng hôm qua là bộ xạ và kỵ xạ, biểu hiện của Thẩm Lãnh đã không cần phải nói thêm gì, mỗi một người đều đã nhìn rõ ràng, thao tác khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối đó, thậm chí ở trong cấm quân cũng có vô số người bị thu hút, cũng không biết bao nhiêu người bắt đầu từ ngày hôm đó đã tràn đầy kính sợ đối với Thẩm Lãnh, không chỉ là kính sợ, còn được người ta yêu thích nữa. Người trẻ tuổi có ai mà không muốn nổi bật, ai mà không muốn vạn chúng chú mục, Thẩm Lãnh đã làm được, rất nhiều binh lính liền ký thác giấc mộng của mình lên người Thẩm Lãnh, nghiễm nhiên đã thành thần tượng của quân nhân trẻ tuổi.

Buổi chiều ngày hôm qua, tỉ thí cũng là hai hạng, hạng lớn thứ nhất là khảo nghiệm thể năng, đối với Thẩm Lãnh mà nói đây cũng không phải là khảo nghiệm gì...

Nhưng ai có thể ngay lập tức nghĩ đến, trong tỉ thí phụ trọng việt dã năm dặm Thẩm Lãnh khiến ngay cả người thứ hai sau lưng hắn cũng không có nhìn thấy, tuyệt không chỉ là bởi vì hắn có thể chất tốt, không chỉ là bởi vì hắn có sức bạo phát cũng tốt, mà là bởi vì sự kiên trì bền bỉ rèn luyện suốt nhiều năm như vậy của hắn, mặc kệ gió sương mưa tuyết, cho dù là bị thương, chỉ cần vẫn có thể cử động được là hắn đều sẽ không gián đoạn.

Có người nói thành công là dành cho người chuẩn bị đầy đủ nhất, câu này rất có lý. Những giáo úy, tướng quân trẻ tuổi võ nghệ siêu quần, thể lực không tầm thường kia, có người nào sẽ kiên trì không ngừng nghỉ chạy chừng hai mươi dặm mỗi ngày?

Rất nhiều người đều có thiên phú, thiên phú của rất nhiều người có thể còn tốt hơn Thẩm Lãnh, nhưng bọn họ đang tiêu xài thiên phú còn Thẩm Lãnh đang không ngừng duy trì, thậm chí tăng cường thiên phú này.

Phụ trọng việt dã năm dặm, sau khi tới đích Thẩm Lãnh cảm thấy có chút nhàm chán, vì thế luyện viết từng nét từng chữ trên mặt đất một lát, tuy rằng nhìn vẫn xấu như vậy nhưng thái độ ít nhất cũng rất đoan chính.

Nếu có một ngày Thẩm Lãnh ngay cả chữ cũng luyện viết đẹp hơn, có thể hắn mới thật sự cảm thấy mọi việc nhàm chán.

Tỉ thí sau phụ trọng việt dã năm dặm là sức lực, phương thức thi đấu kiểu nâng khóa đá này đối với Thẩm Lãnh mà nói từ lúc vào chiến binh thủy sư đã không có gì mới mẻ, hắn cũng không hứng thú tốn nhiều công phu ở thao tác cấp thấp mà khá tốn hơi sức này, nâng cái khóa đá nặng nhất một lúc liền đi qua một bên tiếp tục luyện chữ.

Hạng khảo hạch lớn thứ hai là sử dụng các loại binh khí như đao pháp, thương pháp.

Giáo là binh khí dài mà mỗi một tướng quân chiến binh đều thích, chế tác phức tạp, giá trị chế tạo đắt đỏ, có một cây giáo lớn cũng là ước mơ của mỗi một quân nhân, thứ này có thể dùng làm đồ gia truyền được.

Tất cả những người tham gia tỉ thí xếp hàng lên đài múa giáo, khi Thẩm Lãnh, người tuyệt đối đứng đầu ở bất cứ hạng mục tỉ thí nào trước đó lên đài, vẫn là vạn chúng chú mục.

"Mời bắt đầu."

Quan trị lễ giám tài rất khách khí nói với Thẩm Lãnh một câu. Mỗi một người đều kính trọng cường giả, biểu hiện của Thẩm Lãnh cũng đủ để xứng với danh hiệu cường giả, nhưng mà Thẩm Lãnh đứng ở đó nhìn lớn giáo chừng hai mươi tức, sau đó rất nghiêm túc nói một câu: "Ta không biết."

Sau khi nói xong liền ngẩng cao đầu xuống đài.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Một tên binh lính cấm quân không tự chủ được cảm khái nói: "Không biết cũng cao ngạo như vậy..."

Đây là chỗ duy nhất Thẩm Lãnh mất điểm trong tất cả các mục tỉ thí hai ngày trước. Đương nhiên không phải là Thẩm Lãnh hoàn toàn không biết, chỉ tùy tiện khua khoắng một lát, với lực cánh tay của hắn đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng theo Thẩm Lãnh thấy, không thể đứng đầu thì dứt khoát không cần thi nữa, không có ý nghĩa.

Tới ngày thứ ba, sự chú ý của mọi người đối với Thẩm Lãnh càng nhiệt liệt hơn nữa, nghe nói lần khảo hạch này phải ra trường diễn võ, cho nên hai bên đường cái đều có không ít bách tính vây quanh. Bản thân Thẩm Lãnh cũng không ngờ biểu hiện của hắn trong hai ngày này sẽ truyền bá ra ngoài nhanh như thế, trong vòng một đêm, mọi người trong thành Trường An đều biết.

Có không ít tiểu cô nương nghe tin mà đến, để có thể khiến những tướng quân, giáo úy thanh niên này chú ý, còn mang theo lá cờ nhỏ nữa.

Đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật cũng không thể không cảm khái, kỳ thi lớn các quân năm nay hơi khác rồi...

"Thế này thì làm sao thi?" Có người nhíu mày: "Trong Trường An cấm cưỡi ngựa là chuyện không thể nghi ngờ, chúng ta còn phải đi xuyên qua đường Thừa Thiên Môn, nếu là chạy, ai có thể chạy qua được tên Thẩm Lãnh kia?"

"Chính xác, nếu chạy, đây không phải là đề thi định riêng cho hắn à."

Ngay lúc mọi người đang xì xào nghị luận, một câu nói của quan trị lễ giám tài đã dọa tất cả mọi người giật mình.

"Lời ta nói lúc nãy có thể không rõ ràng, ý của ta là, nhất định phải cưỡi ngựa."

Trong nháy mắt liền ầm ĩ.

Nhất định phải cưỡi ngựa?

Giam cầm bảy ngày, cho dù là người của hoàng tộc vi phạm cũng cùng tội như thứ dân.

Nếu thật sự phải làm như vậy, có thể sẽ xuất hiện cảnh tượng xấu hổ nhất các kỳ thi lớn các quân Đại Ninh từ trước tới nay... Mấy chục tướng quân trẻ tuổi đều bị bắt, mọi người ở trong đại lao xếp hàng ngồi ăn cơm tù, kề vai ngồi sát bên nhau, lúc đi ra ngoài tay khoác vai một hai một...

"Quy định gần như chính là như vậy." Quan trị lễ giám tài lại bổ sung vài câu: "Nếu các ngươi không có ai cưỡi ngựa coi như là hủy bỏ thành tích."

"Quan trị lễ giám tài đại nhân." Có người lập tức hỏi một câu: "Nếu như bởi vì chúng ta cưỡi ngựa đi qua đường Thừa Thiên Môn mà bị bắt thì sao?"

Quan trị lễ giám tài liếc mắt nhìn người hỏi câu đó một cái: "Đó là chuyện của các ngươi."

Sau khi nói xong liền bỏ đi, nhìn cũng có vẻ cao ngạo giống như Thẩm Lãnh.

"Chuyện này phải làm sao?"

Đám người lập tức sôi trào lên, đây quả thực là một đề thi khó giải, từ trên mặt quan trị lễ giám tài bọn họ có thể nhìn ra nhất định có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra, cưỡi ngựa đi trên đường phố giam cầm bảy ngày, đó là nơi khác, đường Thừa Thiên Môn... Ai cũng không biết sẽ bị định tội gì.

"Cũng không thể chém đầu chứ?"

"Cho dù là bị nhốt lại cũng rất mất mặt rồi."

Lúc mọi người nghị luận, Thẩm Lãnh đã xoay người đi rồi.

Đây là đề thi so ai sử dụng thời gian ít nhất, hắn đâu có thời gian ở đây chậm trễ.

Mọi người nhìn thấy Thẩm Lãnh đi, tất cả đều đi theo, kẻ nào kẻ nấy nhìn chằm chằm không rời mắt, đều muốn xem hắn giải đề như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment