Quan tổng giám tài Thạch Nguyên Hùng gọi quan trị lễ giám tài lên đài cao, trầm mặt hỏi một câu: "Chắc ngươi đã biết Thẩm Lãnh đã trộm lệnh kỳ trị lễ của ngươi?"
Quan trị lễ giám tài gật đầu: "Hiện tại ti chức đã biết."
"Sao lại bị hắn lấy trộm mất?"
"Ti chức cũng không biết... Nếu biết, hắn sẽ không lấy trộm, sợ là phải cướp mới được, lệnh kỳ trị lễ là tượng trưng thân phận, ti chức tuyệt không thể dễ dàng làm mất."
Thạch Nguyên Hùng hừ một tiếng, đương nhiên ông ta cũng không phải muốn chế tài quan trị lễ giám tài này, dù sao cũng phải hỏi vài câu, trên vai Thẩm Lãnh buộc lệnh kỳ trị lễ xông qua đường Thừa Thiên Môn, chiêng đồng loạn hưởng không phải mấu chốt, lệnh kỳ trị lễ mới là mấu chốt.
Người của cấm quân, Tuần thành binh mã ti, người của phủ Đình Úy trên đường Thừa Thiên, đều là bởi vì lệnh kỳ trị lễ kia mới không chặn Thẩm Lãnh lại, huống hồ đại hắc mã kia tốc độ còn nhanh thái quá, cho nên mới xuất hiện cục diện Thẩm Lãnh một mình lao qua.
Nghĩ ra thì cái chiêng đồng kia cũng không phải không có tác dụng gì, sợ là Thẩm Lãnh bị đám người phía sau đi theo đến mức phiền chán rồi, lúc này mới nghĩ ra được biện pháp như thế. Tóm lại những người chạy theo phía sau hắn không một ai may mắn thoát khỏi, đều bị bắt tại trận.
Sau khi điều tra rõ ràng Thạch Nguyên Hùng rời khỏi trường diễn võ đi thẳng đến cung Vị Ương. Hoàng đế đang dùng bữa, buổi trưa ăn rất đơn giản, đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật và lão viện trưởng hai người cùng ăn, sau khi Thạch Nguyên Hùng tới lại thêm một bộ bát đũa.
"Hiện tại người phía dưới chính là không phục, cảm giác mình đã bị Thẩm Lãnh lừa." Thạch Nguyên Hùng hết sức cẩn thận liếc mắt nhìn hoàng đế một cái: "Sợ là phải trấn an một chút, nếu Thẩm Lãnh tự chạy qua thì còn đỡ, gõ chiêng xông qua, người phía sau sẽ cảm thấy là Thẩm Lãnh đã hại bọn họ."
"Có người náo loạn?" Hoàng đế vừa ăn vừa hỏi một câu.
"Vâng."
"Nhiều người không?"
"Nhiều."
"Có mấy người không náo loạn?"
"Cũng không nhiều... Hứa Vô Niên, Bạch Niệm, Lục Khinh Lân, Đàm Linh Hồ, Đoàn Mị, Đường Thuyết, Diệp Tùy, bảy người này không tới tìm thần nói."
"Bảo bảy người này đến, trẫm gặp bọn họ một chút." Hoàng đế để đũa xuống: "Khó được còn có mấy người hiểu chuyện."
Thạch Nguyên Hùng không hiểu, theo bản năng nhìn về phía lão viện trưởng.
Lão viện trưởng thấy hoàng đế để đũa xuống, cũng để xuống: "Đây có thể là biện pháp tốt nhất Thẩm Lãnh nghĩ được rồi, vì bọn họ, cũng vì bệ hạ... Bệ hạ vốn nghĩ, những người tuổi trẻ này phóng ngựa trên đường Thừa Thiên Môn, cũng phải phạt, bọn họ không tìm được phương thức hợp lý né tránh luật pháp, vậy thì tất nhiên phải bị phạt. Đại tướng quân, chắc ngươi biết cái gì gọi là hợp lý?"
Không đợi Thạch Nguyên Hùng lên tiếng, lão viện trưởng tiếp tục nói: "Khiến các bách tính không cảm thấy đó là trái luật, chính là hợp lý, tuy rằng nói như vậy có chút ngụy biện, nhưng ngươi nghĩ thử xem, nếu những người này phóng ngựa đi qua, cảnh tượng nhìn có vẻ ầm ĩ như vậy, các bách tính sẽ nghĩ như thế nào? Dựa vào cái gì mà bọn họ có thể phóng ngựa trên đường, các bách tính lại không thể? Miệng lưỡi thiên hạ à, khó bịt."
Thạch Nguyên Hùng chợt hiểu ra: "Bởi vì Thẩm Lãnh ở phía trước gõ chiêng kêu gào, các bách tính bên đường đều biết, đây là đang tiến hành khảo hạch kỳ thi lớn các quân, hơn nữa Thẩm Lãnh không ngừng kêu gào bảo các bách tính tránh né, các bách tính sẽ dễ dàng chấp nhận hơn một chút, chính là bởi vì như thế, bệ hạ mới có thể thả những người đó về trường diễn võ, chứ không phải bắt vào phủ Đình Úy hoặc là đại lao của Tuần thành binh mã ti, Thẩm Lãnh đây cũng là cho bệ hạ một lý do thả những người đó về."
Hoàng đế gật gật đầu: "Đáng tiếc, đại bộ phận mọi người vẫn không hiểu, khanh không đi nói cho bọn họ biết, bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được."
Ông ta đứng lên đi đến cửa sổ: "Việc Thẩm Lãnh có thể làm không nhiều, dù sao hắn cũng chỉ là một người tham gia kỳ thi lớn, trước đó trẫm nghĩ là nếu bọn họ có bản lĩnh đi qua, trẫm sẽ cho người dán một bố cáo, nhưng cho dù là dán bố cáo, các bách tính cũng sẽ không phục, Thẩm Lãnh mang lệnh kỳ trị lễ ở phía trước mở đường, việc này tốt hơn để cho các bách tính xem một tờ bố cáo."
"Cho nên trẫm mới muốn gặp bảy người kia, người có thể nghĩ thông suốt đạo lý trong này, sau này có thể trọng dụng."
Thạch Nguyên Hùng vội vàng đứng dậy: "Thần đi gọi bảy người kia đến ngay."
"Khanh ngồi ăn cơm đi, Đại Phóng Chu, ngươi đi." Hoàng đế nói: "Bây giờ Thẩm Lãnh đi đâu rồi?"
"Cũng ở trường diễn võ, lúc thần tới, có không ít người tham gia kỳ thi lớn các quân đã qua tìm hắn lý luận, cho nên thần mới sốt ruột tới đây, lo lắng những người đó không hiểu sẽ vây công Thẩm Lãnh." Thạch Nguyên Hùng nhìn về phía hoàng đế: "Cần triệu cả Thẩm Lãnh vào cung hay không?"
Hoàng đế lắc đầu: "Việc bản thân hắn muốn làm, hậu quả gì cũng nên là hắn tự gánh, ai bảo hắn nhiều chuyện? Nếu hắn chỉ quơ lệnh kỳ trị lễ cưỡi ngựa chạy thẳng qua, sợ là cấm quân ven đường cũng sẽ không dễ dàng cản trở."
Thạch Nguyên Hùng thì lại nghĩ, lỡ như đánh nhau thì sao?
Hoàng đế bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Đi gọi Hàn Hoán Chi tới, cái tên Thẩm Lãnh này, hắn còn nghĩ nhiều hơn trẫm nhiều."
Không bao lâu, đô đình úy phủ Đình Úy Hàn Hoán Chi đã bị gọi vào cung Vị Ương.
"Chắc khanh biết tại sao Thẩm Lãnh muốn gõ chiêng cưỡi ngựa?" Hoàng đế hỏi.
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Thần đại khái có thể nghĩ ra được, là để người bị bắt dễ giải thích, có hắn gây ầm ĩ, các bách tính đều biết đó là khảo hạch kỳ thi lớn các quân, cho nên sẽ không có người nghi ngờ tư pháp, bệ hạ thả bọn họ về hết cũng sẽ thuận lý thành chương."
"Còn gì nữa không?" Hoàng đế lại hỏi.
Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Tạm thời thần không nghĩ ra được nữa."
Hoàng đế trầm mặc một lát: "Nếu trong trường diễn võ xảy ra chuyện gì, khanh nhắm chuẩn thời cơ hãy vào trong."
Hàn Hoán Chi lập tức chấn động trong lòng, thế này là làm sao?
Trường diễn võ.
Có ít nhất hai mươi mấy người người vây quanh Thẩm Lãnh chật như nêm cối, Bành Trảm Sa và Ninh Hầu hai người đứng ở phía trước nhất, thoạt nhìn một kẻ là ngốc, một kẻ là xấu xa.
Bành Trảm Sa chỉ vào mũi Thẩm Lãnh tức giận nói: "Ta chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như ngươi. Lúc ở tây cương ta còn cho rằng ngươi là quân tử quang minh, bây giờ mới biết ngươi chỉ là một kẻ bại hoại đê tiện vô liêm sỉ. Ngươi ở phía trước cưỡi ngựa chạy như điên nhưng lại gõ chiêng nhắc nhở cấm quân chặn chúng ta lại, thế nên tất cả mọi người bị bắt lại, duy chỉ có một mình ngươi xông qua, ngươi thật không biết xấu hổ."
Thẩm Lãnh đang ăn cơm trưa ngồi ở đó căn bản là không nhúc nhích, thậm chí ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Ninh Hầu giọng không nóng không lạnh nói: "Mọi người tỷ thí đều quang minh rõ ràng, chỗ không bằng ngươi chúng ta cũng thừa nhận, ngày hôm qua hôm kia ta còn nhìn biểu hiện của ngươi với cặp mắt khác, đã nói với bao nhiêu người rằng quả thật bản thân không bằng ngươi, nhưng biểu hiện của ngươi hôm nay thật là khiến cho người khinh thường."
Người vây xem bên cạnh nói: "Đúng thế, ngươi lừa mọi người như vậy, nhưng lại còn thoải mái ngồi ở đây ăn cơm, ngươi còn biết xấu hổ không!"
Thẩm Lãnh vẫn không nói gì.
Ninh Hầu nói: "Mọi người là huynh đệ chiến binh, ngươi không cảm thấy nên nói một lời xin lỗi chúng ta?"
Bành Trảm Sa lớn tiếng nói: "Xin lỗi? Lời xin lỗi của tiểu nhân vô liêm sỉ như vậy, hắn quỳ xuống nói ta cũng không chấp nhận."
Một người khác nói: "Đúng thế, lời xin lỗi của người như thế hơn phân nửa cũng là hư tình giả ý, ngươi xem bộ dạng của hắn hiện tại, đâu giống như muốn xin lỗi?"
Trương Hoa Lâm từ đông cương tới hừ một tiếng: "Những người chúng ta đây, không có một người nào sợ thua trong cạnh tranh, tài nghệ không bằng người khác, thua chính là thua, ngươi tưởng chúng ta không thua nổi? Chúng ta chỉ khinh thường chuyện ngươi làm. Nếu nói nhỏ, người tâm tư xấu như ngươi, dù là đi buôn bán cũng là phường hãm hại lừa gạt. Nếu nói lớn, sớm muộn gì cũng có một ngày, chúng ta sẽ bị ngươi hại chết trên chiến trường, ngươi không xứng mặc quân phục của chiến binh Đại Ninh."
Ninh Hầu lập tức hùa theo một câu: "Những người chúng ta đây ở trên chiến trường, có thể yên tâm giao lưng cho đồng bào, nếu ngươi đứng ở phía sau chúng ta, ngược lại ta cũng sợ ngươi đâm ta một đao."
Cuối cùng Thẩm Lãnh cũng ngẩng đầu lên nhìn y một cái: "Yên tâm, nếu ta đâm ngươi, khẳng định sẽ không ở sau lưng ngươi, cũng sẽ không chỉ đâm một đao."
Ninh Hầu bị ánh mắt của Thẩm Lãnh dọa sợ, lui về sau một bước: "Mọi người nhìn thấy chưa? Người này căn bản là không có lòng áy náy, còn muốn giết ta!"
Không biết là ai trong đám người hô một tiếng: "Đánh hắn!"
Bành Trảm Sa lập tức bước lên phía trước một bước: "Ngươi tin chúng ta có thể đánh ngươi chết tươi không!"
Thẩm Lãnh khẽ lắc đầu: "Có muốn ta cho ngươi mượn một ít can đảm hay không."
Bành Trảm Sa lập tức liền bùng phát, thò tay ra muốn túm lấy cổ áo của Thẩm Lãnh, hắn ta vừa động, rất nhiều người cũng xông về phía trước, giống như là muốn lật hết cơm trên bàn đi vậy. Nhưng khi bàn tay kia của Bành Trảm Sa sắp túm được Thẩm Lãnh, đột nhiên liền dừng lại, có lẽ là hắn ta nghĩ đến đây là trường diễn võ, nếu hắn ta đánh như vậy, sợ là thoát khỏi quân luật chế tài.
Ngay sau khi hắn ta dừng lại, không biết lưng bị ai đẩy một cái, bàn tay kia liền bị đẩy sang phía mặt Thẩm Lãnh.
Người đẩy hắn ta, là Ninh Hầu.
Thẩm Lãnh nghiêng đầu tránh né tay của Bành Trảm Sa, nhưng căn bản không nhìn Bành Trảm Sa, mà là nhìn Ninh Hầu ở phía sau Bành Trảm Sa. Không biết tại sao, lúc này Bành Trảm Sa lại cười một cái, có chút quỷ dị, nụ cười này, chỉ có Thẩm Lãnh nhìn thấy.
"Đánh hắn!"
Lại có người hô một tiếng, người đứng ở bên cạnh Bành Trảm Sa một cước đạp tới ngực Thẩm Lãnh.
Vốn dĩ bọn họ đều là người lý trí, nhưng con người dễ bị quần thể ảnh hưởng nhất.
Nếu là một mình đối mặt Thẩm Lãnh, ai cũng sẽ không xung động như vậy, nhưng mọi người quần tình kích phẫn, lửa giận đó giống như tăng lên gấp bội, cộng thêm lời nói kích thích, lý trí liền rất nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh.
Bọn họ đều là người trẻ tuổi được tuyển chọn kỹ lưỡng, nếu tố chất kém thì cũng sẽ không được lựa chọn, cho dù là trên chiến trường cũng có thể giữ tỉnh táo, nhưng chính bởi vì bọn họ đều cảm thấy Thẩm Lãnh đã lừa bọn họ, lại thêm Ninh Hầu nói kích vào, bởi vì bọn họ đều bị người của phủ Đình Úy bắt, rất có thể toàn bộ đánh mất tư cách tiếp tục tham gia kỳ thi lớn các quân.
Việc này còn khó chịu hơn cả lấy mạng của bọn họ.
Hai mươi mấy người, một người đã động thủ là sẽ có rất nhiều người động thủ theo.
Ninh Hầu trốn ở trong đám người đẩy Bành Trảm Sa lên phía trước một cái sau đó bắt đầu chen ra phía sau. Y còn lâu mới ngu xuẩn đến mức cuốn vào cuộc tư đấu như vậy, đây chính là trường diễn võ cấm quân, rất nhanh sẽ có người đến ngăn lại, đến lúc đó chỉ sợ những người đánh nhau này thật sự sẽ không có một ai còn có thể tiếp tục tham gia kỳ thi lớn các quân nữa, đến lúc đó đối thủ cạnh tranh lập tức ít đi hơn phân nửa, đó là một chuyện khiến người ta cảm thấy hạnh phúc cỡ nào.
Người khác đi lên còn y lùi lại, đợi sau khi đánh náo nhiệt rồi y sẽ chạy đi gặp quan trị lễ giám tài, thậm chí đi gặp đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng, cứ nói những người này đang vây công Thẩm Lãnh, hoặc là nói Thẩm Lãnh chọc giận những người này, nói gì cũng được, nhưng ít nhất đến cũng khiến người bên trên biết là y không có tham dự tư đấu.
Mắt thấy sắp chen ra bên ngoài rồi, bỗng nhiên cảm thấy y phục của mình bị người khác túm lấy, dùng sức giằng ra bên ngoài vài cái, thế mà lại không giằng ra được. Lúc này giữa sân đã bàn ghế cùng bay, y không quay đầu lại cũng biết khẳng định là đánh rất kịch liệt, nhưng hiện giờ không thể không quay đầu lại nhìn xem là ai kéo mình lại.
Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cặp mắt khiến y cảm thấy sợ kia của Thẩm Lãnh.
Bành Trảm Sa từ bên cạnh xông đến, một cước đạp tới ngực Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nghiêng sang bên cạnh nhưng lại kéo Ninh Hầu qua, nếu Ninh Hầu không tránh thì một cước này có thể đạp mất nửa cái mạng của y.
Ninh Hầu đành phải thuận theo sức mạnh của Thẩm Lãnh lao về phía trước, thừa cơ đẩy Thẩm Lãnh ra.
Thẩm Lãnh bị y đẩy lảo đảo lui về phía sau, nhưng lại không tức giận, điều này làm cho Ninh Hầu cảm nhận được một tia bất an.