Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 358 - Chương 358: Khanh Thì Miễn Đi

Chương 358: Khanh thì miễn đi Chương 358: Khanh thì miễn đi

Trong một khắc Ninh Hầu đẩy Thẩm Lãnh ra mới phát hiện chuyện trở nên không ổn rồi. Tất cả người xung quanh đều bao vây ở đó, tạo thành một hình tròn gần như đúng tiêu chuẩn, bao vây y và Thẩm Lãnh ở giữa, mà sở dĩ Thẩm Lãnh bị y đẩy hơi lảo đảo, hoàn toàn là vì muốn đưa y về nhà ăn.

Cửa bị chặn lại, người chặn ở đó là Bành Trảm Sa.

"Cảm ơn."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Bành Trảm Sa, Bành Trảm Sa hơi hất cằm lên: "Ta và Mạnh Trường An cũng từng chung sinh tử."

"Rất ngạc nhiên?" Thẩm Lãnh nhìn về phía Ninh Hầu: "Ta nhớ ta đã từng nói với ngươi, ta không có bao nhiêu kiên nhẫn."

Ninh Hầu theo bản năng lui về sau: "Đây là đại doanh cấm quân, ngươi muốn làm gì? Thẩm Lãnh, ngươi có từng nghĩ hay không, nếu ngươi động thủ với ta, ngươi cũng sẽ bị hủy bỏ tư cách tiếp tục tham gia kỳ thi lớn các quân, ngươi tiền đồ như gấm, hà tất chứ?"

Thẩm Lãnh cười cười nói: "Cảm ơn ngươi nhắc nhở, cho nên ta mới từ bỏ ý định đánh chết ngươi lúc một chọi một ở kỳ thi lớn các quân, trước mắt bao người, cũng sẽ có chút không tiện."

"Ngươi... Ngươi bình tĩnh một chút." Ninh Hầu sắc mặt trắng bệch: "Mạnh Trường An bị bệ hạ hủy bỏ tư cách tham gia kỳ thi lớn các quân, là hắn gieo gió gặt bão thì liên quan gì tới ta?"

Hắn nhìn về phía Trương Hoa Lâm: "Hắn cũng đã nhìn thấy, là người Mạnh Trường An đánh chết."

Trương Hoa Lâm lắc đầu: "Ta chỉ là nhìn thấy Mạnh Trường An ngồi xổm bên cạnh thi thể, lúc phủ Đình Úy hỏi ta cũng nói như thế, nhìn thấy gì thì nói nấy, đây là chức trách của người làm tướng quân chiến binh như ta, có sao nói vậy, ta cũng không có nhìn thấy Mạnh Trường An đánh chết người."

"Ngươi vô liêm sỉ!" Ninh Hầu tức giận trừng Trương Hoa Lâm.

Trương Hoa Lâm lui về phía sau một bước: "Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trương Hoa Lâm, Trương Hoa Lâm giơ tay lên: "Đừng nhìn ta như vậy, giữa ta và ngươi không có thù oán, nếu ngươi muốn ngay cả ta cũng đánh, ngươi cứ việc ra tay, nhưng ngươi tốt nhất vẫn là đừng gây thù hằn quá nhiều, tuy rằng hiện tại ta mới nhìn ra đây là bẫy mà ngươi bày ra cho Ninh Hầu, nhưng ta có thể đảm bảo không nói cái gì ra ngoài."

Đúng lúc này Ninh Hầu xoay người đi, Thẩm Lãnh không có thời gian để ý tới Trương Hoa Lâm, một cú đấm đánh vào gáy Ninh Hầu, Ninh Hầu cảm nhận được sau lưng có tiếng bước chân tới gần, người đột nhiên cúi thấp xuống... Không ngờ y lại giả vờ muốn chạy trốn, trong nháy mắt Thẩm Lãnh tới gần liền cúi người đạp một cước ra sau, một cước này cực kỳ hung tàn, mà Thẩm Lãnh đuổi quá gấp, tránh cũng không tránh được.

Cánh tay phải xuất quyền của Thẩm Lãnh trầm xuống, khuỷu tay đập thật mạnh lên bàn chân của Ninh Hầu, tay trái túm lấy mắt cá chân Ninh Hầu kéo về sau... Hai động tác này liền mạch lưu loát, phản ứng làm ra trong thời gian chưa đến một tức lại vừa vặn như thế.

Chân của Ninh Hầu bị kéo thẳng, khuỷu tay của Thẩm Lãnh đánh vào bụng chân y, lực độ bá đạo của khuỷu tay hạ xuống trực tiếp đập gãy xương cẳng chân của y, trong một tiếng kêu rên, Thẩm Lãnh quăng Ninh Hầu về phía sau.

Ninh Hầu rơi xuống đất lăn lộn, Thẩm Lãnh đi nhanh tới phía y, Ninh Hầu giãy giụa quỳ ở đó: "Đừng giết ta, ta thật sự chẳng làm gì cả."

Trong nháy mắt y cúi đầu rút ra một thanh chủy thủ từ bên hông đâm thẳng bụng vào Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nghiêng người tránh né, đầu gối quét ngang ra ngoài đụng vào ngực Ninh Hầu, thân thể Ninh Hầu lăn lộn về phía sau, chủy thủ trong tay không giữ được không biết đã rơi ở chỗ nào.

Thẩm Lãnh không đợi Ninh Hầu đứng lên, một cú đấm đã đánh vào mặt Ninh Hầu, một quyền này giống như đập nát mặt Ninh Hầu, máu thịt nhầy nhụa, xương sống mũi gãy, môi bị đánh vỡ, răng cửa bị đánh rụng.

Đầu của Ninh Hầu ngửa ra sau đập xuống mặt đất lại bắn lên, có thể thấy được lực độ của một quyền này lớn đến cỡ nào.

"Vốn đã sắp xếp xong rồi." Thẩm Lãnh cầm cổ áo của Ninh Hầu xách y lên: "Mặc kệ ngươi trốn như thế nào ngươi cũng không trốn thoát, lúc một chọi một ngươi cũng sẽ gặp phải ta, ngươi nghĩ ngươi có thể gài bẫy người khác, đã từng nghĩ qua, ngươi bị gài bẫy cũng không phải việc khó gì chưa."

Ninh Hầu mặt đầy máu, trong ánh mắt nhìn Thẩm Lãnh đã tràn ngập sợ hãi.

"Các ngươi... cứu ta với."

Ninh Hầu bị Thẩm Lãnh kéo vạt áo, khó nhọc nghiêng đầu nhìn về phía Bành Trảm Sa bọn họ: "Nếu không cứu ta, các ngươi cũng đều là tòng phạm!"

Bịch!

Thẩm Lãnh đấm một cú vào mắt trái của Ninh Hầu, sau một quyền bạo kích này, nhãn cầu trái trực tiếp bị đánh vỡ, hốc mắt cũng vỡ ra.

Thẩm Lãnh buông tay ra, thân thể Ninh Hầu ngã xuống mặt đất, xoay người lại muốn bò ngoài đi, Thẩm Lãnh một cước giẫm lên vai của y, cúi đầu túm cánh tay phải của Ninh Hầu thình lình kéo lên một cái... Những người xem chung quanh đều nghe thấy một tiếng xương gãy cực rõ ràng, Ninh Hầu kêu thảm, âm thanh đó giống như có thể chui vào trong đầu người ta, chấn động khiến người ta khó chịu và cũng sợ hãi từng đợt.

"Vương Vô Ba là ngươi giết." Thẩm Lãnh không tiếp tục đánh nữa mà đứng thẳng người lên thở một hơi: "Tại sao lại giết hắn?"

"Ta không có..." Ninh Hầu khó nhọc nói ba chữ, quay đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, thật ra ngươi không dám thật sự đánh chết ta, ngươi chỉ là muốn bức ta thừa nhận đúng không? Ta sẽ không thừa nhận, người chính là Mạnh Trường An giết."

Thẩm Lãnh lấy vỏ dao săn nhỏ từ trong ngực ra: "Có thể ngươi không biết cái gì gọi là nỗi sợ hãi bị vỏ dao chi phối."

Hắn ngồi xổm xuống, vỏ dao cạo một cái trên mu bàn tay tráicủa Ninh Hầu, một lớp da bị cạo đi, mắt Ninh Hầu trợn trừng.

"Á..."

Y điên cuồng giãy giụa, Thẩm Lãnh một cước đá y xoay người lại, hắn áp vỏ dao lên mặt Ninh Hầu: "Đã rất lâu rồi không nói câu nói đó... Là vì thời gian này không có gặp được người khiến ta nảy sinh sát tâm, ngươi đã nói sai một điểm, ta không cần người khác định tội cho ngươi, ở chỗ ta, ngươi đã là tội chết, trước khi ngươi chết, thể hội một chút cái gì gọi là vỏ dao ma xát trên mặt ngươi."

Vỏ dao cạo qua trán của Ninh Hầu, người Ninh Hầu căng cứng một cái, sau đó đau đến mức cuộn tròn lại: "Đừng đánh nữa... Vương Vô Ba là ta giết, ngươi đừng đánh nữa, đừng giết ta."

Thẩm Lãnh đứng lên nhìn về phía Trương Hoa Lâm: "Có phải ngươi đang đợi ta giết hắn không?"

Trương Hoa Lâm nhún vai vẻ không quan trọng: "Liên quan gì tới ta? Ta chỉ là một người xem kịch."

Sau khi nói xong hắn ta xoay người đi, Bành Trảm Sa nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Để hắn đi?"

"Để hắn đi." Thẩm Lãnh chắp tay: "Làm phiền các vị làm chứng."

Mọi người chắp tay: "Nguyện giải oan cho tướng quân Mạnh Trường An!"

Tất cả mọi người, đều đang diễn kịch, chỉ có Ninh Hầu và Trương Hoa Lâm tưởng là thật.

Cái bẫy này là chuyện ngoài ý liệu, Thẩm Lãnh vốn định ở trên lôi đài trước mặt mọi người đánh Ninh Hầu đến nói thật mới thôi, nhưng mà đó là cách có xác xuất thành công rất thấp, quan trị lễ giám tài sẽ lập tức ngăn lại, nếu Thẩm Lãnh còn không ngừng tay, cấm quân phụ trách duy trì trật tự có thể ra tay với hắn.

Sau khi Thẩm Lãnh đã được biết đề thi hôm nay, lập tức đi tìm Bành Trảm Sa, để Bành Trảm Sa liên lạc với mọi người kết phường diễn kịch cho Ninh Hầu xem.

Bốn ngày trước, một ngày trước kỳ thi lớn các quân.

Trong một quán rượu nhỏ, Thẩm Lãnh nhìn về phía Bành Trảm Sa ngồi trước mặt mình: "Mạnh Trường An bị oan uổng."

Bành Trảm Sa gật đầu: "Tuy rằng ta cũng không hiểu rõ hắn, cũng không hiểu rõ ngươi, nhưng ta tin tưởng hai người các ngươi cũng không phải loại người này. Mạnh Trường An quang minh lỗi lạc, tất nhiên là hắn bị gài bẫy, là có người sợ hắn, không dám để hắn tham gia kỳ thi lớn các quân."

Thẩm Lãnh: "Cảm ơn."

Bành Trảm Sa lắc đầu: "Cảm ơn ta làm gì, ta và ngươi, Mạnh Trường An, ba người chúng ta từng kề vai chiến đấu ở trên chiến trường tây cương, khi đó ta có thể giao lưng cho các ngươi, các ngươi cũng có thể giao lưng cho ta, bắt đầu từ giây phút đó, chúng ta chính là huynh đệ sinh tử... Trong chiến binh con ngựa hại đàn, ta nguyện cùng ngươi bắt người này ra."

Hắn ta nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi có thể biết là ai không?"

"Biết." Thẩm Lãnh trả lời: "Ninh Hầu."

Bành Trảm Sa: "Ta nên làm như thế nào?"

"Làm cho Ninh Hầu tin tưởng ngươi, lúc cần thiết, hắn sẽ tìm một người đồng minh, giống như hắn lựa chọn Trương Hoa Lâm. Trương Hoa Lâm là người từ đông cương tới, thủ hạ của Bùi Đình Sơn, tất nhiên có địch ý với Mạnh Trường An, ngươi tính tình ngay thẳng, thời khắc mấu chốt, Ninh Hầu sẽ cảm thấy ngươi dễ lợi dụng."

Bành Trảm Sa: "Chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy."

Thẩm Lãnh nói: "Ngươi có tin không, nếu cần chế tạo một trận hỗn loạn, ngươi là đầu tiên chửi ta, Ninh Hầu sẽ là người thứ hai chửi ta, mà ngươi thể hiện càng kịch liệt, hắn sẽ càng cảm thấy ngươi có thể lợi dụng, nếu ngươi muốn đánh ta, dù cho đánh đến một nửa thì dừng lại, hắn cũng sẽ ở sau lưng đẩy ngươi một cái."

Bành Trảm Sa gật gật đầu: "Nếu hắn thật sự ở sau lưng đẩy ta một cái, ta sẽ tin ngươi."

Sau khi nói xong câu đó Bành Trảm Sa đứng lên: "Nhưng ta không phục ngươi, trên sân đấu của kỳ thi lớn các quân, nếu có cơ hội, ta vẫn muốn phân cao thấp với ngươi."

Thẩm Lãnh đứng lên chắp tay: "Xin đợi bất cứ lúc nào."

Trường diễn võ.

Quan trị lễ giám tài nghe nói có hỗn loạn vội vàng chạy đến, ông ta nhìn thoáng qua một đống hỗn độn trong nhà ăn, lại nhìn Ninh Hầu ngã trên mặt đất kêu thảm, xoay người đi ra ngoài: "Một đám không biết cái gì gọi là sợ, may mà không đánh chết người."

Thẩm Lãnh áy náy nói: "Chuyện bất đắc dĩ, vẫn mong quan trị lễ giám tài thứ lỗi."

"Việc này ta không nhìn thấy, lát nữa ngươi giải thích chuyện lấy trộm cờ của ta một chút."

Sau khi nói xong quan trị lễ giám tài liền đi ra ngoài.

Ông ta vừa mới đi, Hàn Hoán Chi mang theo một đội đình úy từ bên ngoài vào, nhìn nhìn cục diện lộn xộn này, khẽ nhíu mày: "Ai đánh người?"

Thẩm Lãnh nói: "Là ta."

Hắn vừa dứt lời, Bành Trảm Sa giơ tay lên: "Cũng có ta."

"Có cả ta!"

"Có cả ta!"

"Có ta!"

Tất cả hai mươi người đều giơ tay lên, đi đến đứng bên cạnh Thẩm Lãnh.

Một người trong số đó nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi là người có thể làm huynh đệ, Mạnh Trường An có huynh đệ như ngươi chắc hẳn hắn rất vui, ta hy vọng, sau này ta cũng có thể trở thành huynh đệ của ngươi."

Thiếu niên, có thiếu niên ý khí.

"Chúng ta đều đã đánh người!"

Bọn họ như là một đám trẻ con không hề có lý trí, giống như ở trên lớp học, tiên sinh giơ thước trong tay lên hỏi: "Là ai nhiễu loạn trật tự lớp học?"

Một đám nhỏ đứng lên: "Là chúng con."

Hàn Hoán Chi thở dài: "Vậy thì các ngươi tự đi dắt ngựa, xe ta không ngồi được người nhiều như vậy."

Nói xong nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ta tưởng ngươi sẽ đánh chết hắn."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Đánh cược tiền đồ của mình vì một người thế này, không đáng."

Hàn Hoán Chi cười: "Hóa ra thành thân quả nhiên có thể làm cho một nam nhân trở nên lý trí, thành thục hơn."

Thẩm Lãnh bĩu môi, nghĩ nghĩ chắc là ông ta đang khen Trà gia, lại gật gật đầu.

Một canh giờ sau, cung Vị Ương.

Hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Trẫm đã biết ngay, khanh nhất định sẽ không nhịn được."

Thẩm Lãnh cúi đầu: "Thần sai rồi."

"Sai thì phải bị phạt."

"Thần nguyện chấp nhận bệ hạ xử phạt."

Hoàng đế nghĩ nghĩ: "Đi ra ngoài mua hai chậu quất cảnh về, thay hai chậu ở bên ngoài kia cho trẫm!"

"Hả?" Thẩm Lãnh ngẩng đầu sững người ở đó, sau đó cúi đầu: "Thần tuân chỉ."

Hoàng đế nhìn về phía đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật: "Dán một bố cáo ra ngoài, cứ nói những người tuổi trẻ này trong lúc vô tình đã được biết được việc Ninh Hầu giết người giá họa, nhất thời tức giận cho nên đã đánh người, trẫm nể tình bọn họ trung dũng, không truy cứu, nhưng mỗi người đều phải viết một bản kiểm điểm đưa lên, trẫm sẽ đích thân xem qua."

Thẩm Lãnh thở dài: "Phải viết bản kiểm điểm à."

Hoàng đế nhìn hắn một cái, nhớ đến chữ của hắn.

"Khanh thì miễn đi." Hoàng đế xoa xoa huyệt Thái Dương: "Đã đủ đau đầu rồi."

Bên ngoài cung Vị Ương, Thẩm Lãnh đi ra đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa, Trần Nhiễm ngồi ở đó vẫy tay với hắn, giống như nhiều năm trước hắn ngồi ở bên sông Nam Bình chờ Mạnh Trường An.

Bình Luận (0)
Comment