Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 359 - Chương 359: Gia Là Bạch Nha

Chương 359: Gia là Bạch Nha Chương 359: Gia là Bạch Nha

Phía bắc thành Trường An, Yên Sơn.

Bạch Nha ngồi bên vách núi nhìn núi rừng xanh um tươi tốt phía dưới, ở phía xa dường như còn có một dòng sông chảy giống như đai ngọc, y hít sâu một hơi, thả người từ trên vách núi nhảy xuống, giữa không trung, Bạch Nha tay trái rút trường đao sau lưng ra, mũi đao vạch trên vách núi ra một chuỗi đốm lửa, nham thạch cứng rắn, mũi đao cũng không thể đâm vào, chỉ giảm chậm tốc độ rơi xuống một chút, khi y trượt xuống dưới chừng 70-80 mét thì thu hồi đao lại, ra sức chém ngang một nhát!

Keng một tiếng, đốm lửa văng tung tóe, trọng đao rộng chừng hơn một xích chém vào một khối đá nhô, thân thể của y bất chợt dừng lại, Bạch Nha tay trái cầm chuôi đao treo lơ lửng giữa không trung cười hì hì, có chút vô tư.

"Ta hơi mạnh nha."

Y nhếch môi cười ngây ngô, sau đó một cánh tay phát lực chuyển lên trên, ngồi xổm trên tảng đá nhô lên đó, thở dốc một lát sau đó rút trọng đao về đeo trên lưng, sau đó bắt đầu leo lên trên.

Một bàn tay, thế mà từ từ leo trở về, ngay khi y sắp tới đỉnh vách núi, bất chợt nghe thấy trên đỉnh vách núi có người nói chuyện.

Bạch Nha nhìn nhìn bên cạnh có chỗ có thể đứng được, áp sát vách núi đi qua, một bàn tay bám vào khe nham thạch trên vách núi nghiêng tai lắng nghe.

"Không ngờ được ngươi cũng sẽ ở đây."

Giọng nói hơi xa lạ, Bạch Nha cũng không nghe ra được là ai.

"Ta cũng không ngờ ngươi sẽ ở đây."

Người thứ hai mở miệng nói chuyện, Bạch Nha ngẩn ra, y nghe ra được người này là ai, giọng nói đó có vài phần quen thuộc, trước đây đông chủ Diệp Lưu Vân từng bảo y theo dõi người này... Bạch Tiểu Lạc.

Bạch Nha nín thở, muốn nghe xem người ở bên trên sẽ nói những gì.

"Yên Sơn này tuy lớn, nhưng nơi thích hợp để ẩn cư cũng không nhiều, am ni cô kia chính là nơi đến tốt nhất, ta và ngươi gặp nhau ở đây cũng không tính là quá ngẫu nhiên." Bạch Tiểu Lạc liếc mắt nhìn La Anh Hùng một cái: "Thế mà ngươi vẫn còn sống, lợi hại."

La Anh Hùng hừ một tiếng: "Người trẻ tuổi, ngươi nên có sự tôn kính tối thiểu đối với tiền bối."

"Ngươi?" Khóe miệng Bạch Tiểu Lạc nhếch lên một nụ cười: "Mấy năm trước nếu ta gặp ngươi, ngươi uy hiếp ta trực diện như thế này, có thể ta sẽ sợ tới mức cả người run rẩy. Ta đã nghe qua cái tên La Anh Hùng quá nhiều lần rồi, giang hồ trước đây nói là giang hồ của ngươi cũng không quá, phủ Đình Úy nói là phủ Đình Úy của ngươi cũng không quá... Cho dù là vài ngày trước nếu gặp ngươi, ta cũng sẽ sợ, bởi vì ta không có nắm chắc tất thắng, nhưng mà bây giờ sợ là vết thương trên người ngươi vẫn chưa khỏi hẳn, tại sao ta phải sợ ngươi?"

La Anh Hùng: "Ngươi nghĩ hiện tại ta không giết được ngươi?"

"Ta chỉ cho rằng, giữa ta và ngươi không có tất yếu phải không chết không ngừng." Bạch Tiểu Lạc thản nhiên nói: "Ta vào Yên Sơn tránh một thời gian, ngươi cũng ở đây, nói là một kiểu duyên phận sợ là tục khí, nhưng ông trời luôn sẽ sắp xếp người cùng chung chí hướng ở cạnh nhau, thật ra mục tiêu của chúng ta là nhất trí."

"Ngươi vẫn chưa có tư cách bàn chuyện gì với ta."

La Anh Hùng tựa như xoay người muốn đi.

"Ta biết Tuần Trực nhất định đã đi tìm ngươi." Bạch Tiểu Lạc nói: "Nếu ngươi đã thích tự xưng tiền bối như vậy, ta cũng sẽ gọi ngươi một tiếng tiền bối... Tiền bối, ngươi thật sự cảm thấy với sức của một mình ngươi đã có thể giết hoàng đế? Cuộc đời của ngươi đã không có dục vọng gì rồi chứ, sống? Sống đối với ngươi mà nói cũng không phải là việc khó gì, với bản lĩnh của ngươi, tùy tiện tìm một nơi ít người lui tới sống giống như cô hồn dã quỷ, Hàn Hoán Chi cũng chưa chắc có thể dễ dàng tìm được ngươi."

"Hàn Hoán Chi là cái rắm." La Anh Hùng nói: "Khai Chi Tán Diệp Thiên Biên Lưu Vân tính cả sáu người, ta không để mắt đến một người nào cả."

Bạch Nha trên vách núi ánh mắt lạnh lùng, lửa giận trong lòng lập tức liền bùng lên.

Bạch Tiểu Lạc nói: "Nhưng ngươi già rồi, ngươi cũng đã bị thương, trước đó Tuần Trực đã đi tìm ta, nói ta ẩn tránh một thời gian rồi đi đông cương chờ, sang năm hoàng đế nhất định sẽ đi đông cương, Bùi Đình Sơn chính là nỗi bất an lớn nhất trong lòng ông ta. Nếu Bùi Đình Sơn là xem đông cương giống như sản nghiệp trong nhà lão, hơn phân nửa là hoàng đế cũng không thể dễ dàng tha thứ, cho nên đông cương nhất định có cơ hội, ta đoán tất nhiên Tuần Trực cũng sẽ nói kế hoạch với ngươi, bởi vì bên chúng ta cần một cao thủ hết sức hết sức hữu dụng như ngươi."

La Anh Hùng: "Làm sao giết hoàng đế, giết vào lúc nào ở chỗ nào, là chuyện của bản thân ta."

Bạch Tiểu Lạc: "Hà tất chứ? Ở đây chỉ có ta và ngươi, nói chuyện kín kẽ như thế có mệt không? Ta đã gọi ngươi một tiếng tiền bối, chẳng lẽ còn không biết đủ?"

La Anh Hùng nói: "Ngươi đang ép ta giết ngươi?"

Bạch Tiểu Lạc nhún vai: "Nếu ngươi đã tự tin một mình là có thể giết hoàng đế ở đông cương như vậy, ta cũng hy vọng chuyện này sẽ thành, vãn bối sẽ không gây trở ngại tiền bối dưỡng thương, nếu là ngươi muốn bàn bạc, đến am ni cô tìm ta."

Bạch Nha áp sát người phía dưới vách núi cắn răng chống đỡ. Trước khi mình nhảy xuống chung quanh vẫn chưa có người nào, mà y biết cái am ni cô kia ở chỗ nào, cách chỗ này cũng không xa, từ dưới leo lên trên mất thời gian khoảng một nén nhang, thời gian hai người kia xuất hiện ở đây cũng không dài, nghe có vẻ như giữa bọn họ cũng không phải rất thân thiết. Bạch Nha nghĩ nhất định phải gửi tin tức này về, bọn họ lại dám lên kế hoạch ám sát hoàng đế ở đông cương!

Y đứng trên hòn đá nhô lên rất nhọn đã một lúc, lòng bàn chân bị đâm rất đau, hơi di động một chút, trọng đao sau lưng lại cọ lên vách đá gây ra một tiếng động nhỏ, Bạch Nha biến sắc, lập tức buông tay ra trượt xuống. Khí lực của y gần như đã tiêu hao hết, biết nếu mình đi lên chỉ có thể là con đường chết.

Trượt xuống, cửu tử nhất sinh, đi lên, thập tử vô sinh.

Ngay một khắc này Bạch Tiểu Lạc lao đến bên vách đá, nhìn thấy một bóng người cấp tốc rơi xuống dưới, y hừ một tiếng tháo cây giáo lớn đeo sau lưng xuống, phi mạnh xuống phía bóng người!

Tốc độ rơi xuống của Bạch Nha đã rất nhanh, nhưng giáo lớn còn nhanh hơn.

Phập một tiếng!

Giáo lớn đâm trúng một chân Bạch Nha, trực tiếp đâm xuyên qua.

Bạch Nha đau đến mức không nhịn được khẽ kêu một tiếng, nhìn thấy phía dưới có một cây tùng mọc ngang ra, y chém một đao lên cây tùng, cơ thể đang theo xu thế rơi xuống lập tức dừng lại, tay trái túm chặt chuôi đao, lực độ cơ thể rơi xuống kéo căng cánh tay trái của y đau nhức một trận.

"A!"

Bạch Nha hét to một tiếng, sắc mặt trong nháy mắt liền trắng bệch vô cùng.

Giáo lớn treo trên chân y thì vẫn rơi xuống, sức nặng của giáo trực tiếp cắt vết thương rộng gấp đôi. Bạch Nha cố sức leo lên cây tùng kia, đau nhức gần như khiến y cắn nát cả môi. Y một tay rút giáo lớn ném xuống vách núi, sau đó xé y phục dùng tay và răng vết thương buộc chặt, nhưng vết thương thật sự quá lớn, máu chảy không ngừng.

"Ngươi đi không được." Bạch Tiểu Lạc ở trên vách núi nhìn xuống: "Ta nói không được đi."

Y lấy từ trong túi da hươu trên đai lưng ra hai cái thiết trảo chụp lên tay, sau đó thả người nhảy xuống, Bạch Tiểu Lạc ở giữa không trung hai tay bám vách đá đi xuống, đốm lửa văng tung tóe. Mà La Anh Hùng lại không có hành động, chỉ đứng ở vách đá nhìn xuống, bất kể là người hắn ta không biết kia chết hay là Bạch Tiểu Lạc chết, hắn ta đều cảm thấy rất không tồi, nếu như hai người đều chết, đương nhiên lại càng không tồi.

Bạch Nha nhìn thấy Bạch Tiểu Lạc càng ngày càng gần, hung hăng buộc chặt vết thương, sau đó lại từ vách đá trượt xuống dưới, lưng y áp chặt vào nham thạch, y phục bị mài rách, sau đó chính là da thịt trên lưng.

Phía dưới chính là biển rừng mênh mông vô bờ, khi ở khoảng cách mặt đất không bao xa Bạch Nha lại một lần nữa vung đao chém ngang, một đao kia đã là sức lực cuối cùng của y, đao dừng lại trên một cây đại thụ, Bạch Nha không cầm nổi trọng đao, cánh tay đau giống như bị gãy, chỉ làm giảm lực độ rơi xuống sau đó ngã trên mặt đất. Cho dù như vậy, ở thời khắc cuối cùng y vẫn cưỡng ép xoay chuyển thân thể của mình, thời khắc lưng đập lên mặt đất y phun ra một ngụm máu.

Nếu không có lớp lá rụng hàng năm tích tụ rất dày trong rừng núi này, Bạch Nha vẫn không chống đỡ được. Sau khi rơi xuống đất y cảm giác như mình bị va đập đến mức ngũ tạng lục phủ đều dời khỏi vị trí, lại nôn một ngụm máu, xoay người muốn đứng lên, cánh tay trái mới chống lên mặt đất một cái, cơn đau đớn lại khiến cánh tay y không tự chủ được gập lại, người lại nằm xuống, mặt dán sát xuống mặt đất, máu rất nhanh đã nhuộm đỏ chỗ lá rụng kia.

Giữa không trung, Bạch Tiểu Lạc rơi xuống ngồi xổm trên chạc cây một thân cây, cúi đầu nhìn Bạch Nha: "Ta đã nói rồi, ngươi không đi được."

Bạch Nha khó nhọc xoay người nằm ngửa, nhìn Bạch Tiểu Lạc bỗng nhiên cười cười, tay trái y giật mạnh lại một cái, không ngờ trên tay lại quấn một sợi tơ rất nhỏ nhưng cực rắn chắc, một đầu kia quấn trên chuôi trọng đao của y, y biết mình chỉ có một cơ hội này.

Y đã thấy cái vỏ đao kia của Thẩm Lãnh, cảm thấy rất thú vị, vì thế cũng tìm người làm một cái.

Trọng đao bị kéo ra, xoay tròn bay về phía sau đầu Bạch Tiểu Lạc, ngay từ đầu Bạch Tiểu Lạc cũng không nhìn ra có gì không ổn, trong núi rừng quá tối, không có ánh sáng, cho nên không nhìn thấy sợi dây nhỏ kia.

Bịch một tiếng!

Trọng đao đập vào gáy Bạch Tiểu Lạc.

Khóe miệng Bạch Nha hơi cong lên, thầm nghĩ quả nhiên là ta rất mạnh, tay trái đao luyện lâu như vậy, cuối cùng cũng không có uổng phí công luyện.

Đáng tiếc, y vận khí không tốt.

Trọng đao là sống dao đập vào gáy Bạch Tiểu Lạc, bị đòn nghiêm trọng Bạch Tiểu Lạc từ trên cây rơi xuống. Bạch Nha còn muốn kéo trọng đao trử lại nhưng đã không còn sức lực, mà Bạch Tiểu Lạc cũng không bất tỉnh, cũng đang lóc ngóc đứng dậy, Bạch Nha dốc hết toàn lực đứng lên tập tễnh bước đi, quay đầu lại liếc nhìn, Bạch Tiểu Lạc chắc hẳn bị đập cho choáng váng, bước đi lảo lảo, đi không được thẳng.

"Gia sẽ không chết."

Bạch Nha lê cái chân bị thương đi về phía trước, máu vãi dọc đường.

Trên vách núi, La Anh Hùng nhìn hai người kia mất bóng dáng trong rừng sâu khẽ nhíu mày, trầm tư một lát, cũng không thể để cho người nghe lén được tin tức kia cứ đi như vậy, khẽ thở dài một tiếng, từ trên vách núi leo xuống... Hắn ta không phải nhảy xuống, mà là leo, nhưng tốc độ của hắn ta rất nhanh, dù cho là khe hở rất nhỏ hắn ta cũng có thể bám được, giống như một con thằn lằn khổng lồ bò xuống dưới.

Bạch Tiểu Lạc bị một cú đập kia quả thực là rất nặng, y tuyệt đối không ngờ một người bị thương đến mức đó vẫn có thể phản kích, trong đầu kêu ong ong, chẳng những choáng váng, đi vài bước lại nôn mửa, nhưng chính là bởi vì như thế mà y sát tâm càng nặng, nếu như vậy còn để cho người kia đi mất, sợ là y sẽ phải cảm thấy mình mất mặt một thời gian rất dài.

"Ngươi còn có thể kiên trì bao lâu?" Y vừa đi vừa hỏi.

Nhưng Bạch Nha không quay đầu lại, lê một chân không ngừng đi lên phía trước: "Đi đến khi ngươi chết."

Sát khí trong ánh mắt Bạch Tiểu Lạc bắn tung tóe, nhưng khi nhìn người phía trước lại có chút mơ hồ, tựa như có mấy người đang đi phía trước vậy. Y ném một cái thiết trảo trong tay đi, nhưng lại đập vào một ảo ảnh.

Thiết trảo bay sượt qua vai Bạch Nha, Bạch Nha hừ một tiếng, không quan tâm.

Hai người một trước một sau hành tẩu trong núi rừng, thật ra đều đi không nhanh, một người mơ màng, một người bị thương, nhưng ai cũng không từ bỏ.

"Tiểu bối vô danh, ngươi không kiên trì được bao lâu nữa."

Bạch Tiểu Lạc gào thét một tiếng, mắt càng lúc càng đỏ.

"Gia có tên có họ, gia là Bạch Nha."

Bạch Nha quay đầu lại liếc nhìn, nhưng nhìn thấy lại có một người đuổi theo đến.

Bình Luận (0)
Comment