Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 360 - Chương 360: Đao Và Đao

Chương 360: Đao và đao Chương 360: Đao và đao

La Anh Hùng từ phía sau đuổi tới, Bạch Tiểu Lạc mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng động quay đầu lại liếc nhìn, liền nhìn thấy một bóng đen lao về phía mình, giống như là một trận gió lốc màu đen mà hồi nhỏ sợ nhất, có một lần y suýt chút nữa bị cuốn vào, rất lâu sau này trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Bạch Tiểu Lạc dừng lại, cảm thấy quả nhiên mình vẫn mất mặt, dường như thời gian này bản thân y luôn bị mất mặt vậy.

Tâm cảnh, đáng sợ.

Trước đây thiếu niên dung nhan tuyệt mỹ này kiêu ngạo cỡ nào? Y ở trong thư viện chín năm không tranh giành, không phải bởi vì y thật sự có lòng kính sợ gì đối với huynh trưởng, cũng không phải không có lòng hiếu thắng, chỉ là bởi vì y xem thường Bạch Tiểu Ca, tranh giành với người như Bạch Tiểu Ca là chuyện rất không có ý nghĩa, vô vị.

Rất nhiều năm trước, y đã thắng ca ca rồi.

Thậm chí y không nghĩ đó là ca ca của y.

Bọn họ chỉ là một đám trẻ con cùng bị đưa ra khỏi hậu tộc. Lúc bị đưa ra ngoài y còn rất nhỏ, ngay cả dáng vẻ của phụ mẫu cũng dần trở nên phai mờ theo thời gian, ca ca trong gia tộc này với y mà nói tất nhiên cũng không có bao nhiêu tình thân đáng nói. Bọn họ đều là người lớn lên trong hoàn cảnh cực hà khắc, tình cảm sớm đã bị sự huấn luyện ma quỷ giày vò tan thành mây khói. Mười năm ở trong thư viện là mười năm, cũng là mười năm âm thầm rèn luyện thêm, y đã dùng mười năm đi chặng đường mà người khác cần đi hai mươi năm.

Cho nên dù là bảo y chính tay giết Bạch Tiểu Ca, y cũng không cảm thấy có chướng ngại tâm gì lý.

Người không bằng y, chết thì chết thôi.

Mùa xuân ấm áp y đang luyện công, mùa hè nắng nóng y đang luyện công, mùa thu gió hiu hiu y đang luyện công, trời đông giá rét lạnh thấu xương y cũng đang luyện công, cho nên y có tư cách kiêu ngạo, cho nên y có tư cách khinh thường người khác.

Cho đến sau này, có người đón y về hậu tộc, dáng vẻ cha mẹ mờ nhạt kia lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt, y mới thoáng cảm nhận được có chút tình thân, chỉ là hận nhiều hơn một ít, con nhà khác, sợ rằng không phải có thời thơ ấu như vậy.

Trong lòng y đã không có bất kỳ mục tiêu gì, chỉ muốn có một ngày kia thống lĩnh chiến giáp Đại Ninh, đó mới là lúc đắc ý nhất, chỗ đắc ý nhất đời người.

Mà lúc này, bị một tiểu nhân vật làm cho chật vật như thế, lại bị La Anh Hùng nhìn thấy, y lại có chút nản lòng thoái chí, phẫn nộ cũng bớt đi, nản lòng thoái chí thật đáng sợ.

"Để ta giết hắn!" Bạch Tiểu Lạc rống giận một tiếng.

Y dốc hết toàn lực, không muốn nản lòng thoái chí.

La Anh Hùng lướt qua sát bên cạnh y chỉ hừ một tiếng, hết sức khinh thường.

Một tiếng hừ khẽ này đã kích thích sự tôn nghiêm đang cẩn thận bảo vệ trong lòng Bạch Tiểu Lạc, y rống lên một tiếng như phát điên, ném một cái thiết trảo còn lại ra ngoài, không phải đập vào Bạch Nha mà là La Anh Hùng.

La Anh Hùng cũng không quay đầu lại, giơ tay lên tuỳ tiện vung một cái, thiết trảo bay tới trước người liền bị đánh bay ra ngoài, thiết trảo xoay tròn đập vào lồng ngực Bạch Tiểu Lạc, Bạch Tiểu Lạc tránh cũng không thoát, ngã ngồi trên mặt đất.

Vốn dĩ đã thất tha thất thểu, trúng một đòn liền thật sự không đi nổi nữa, nhìn người xa lạ ở phía xa đang lê cái chân tàn đi về phía, cũng trẻ tuổi, y lại nghĩ, mình còn không bằng tiểu bối vô danh kia.

Bạch Nha không nghĩ nhiều như vậy, y chỉ muốn trở về, còn sống trở về. Gia khó khăn lắm mới thích ứng với cuộc sống có một cánh tay, cũng không thể chết như vậy được, gia chưa từng từ bỏ hy vọng đối với tương lai, là vì có quá nhiều quá nhiều người đáng để nhớ. Y chưa bao giờ nghĩ tương lai mình sẽ lợi hại cỡ nào, hy vọng xa vời nhất chẳng qua cũng chỉ là vui vẻ sống hết cuộc đời này với một đám huynh đệ tốt.

Không phải đi một mình.

Đương nhiên nếu có một cô nàng ngưỡng mộ mình thì càng tốt, đương nhiên nếu có một đám con gái ngưỡng mộ mình thì càng càng tốt hơn.

"Ta có chút bội phục ngươi."

Giọng nói của La Anh Hùng ở phía sau Bạch Nha truyền đến.

Thế mà Bạch Nha lại còn có tâm tư cười một cái: "Gia cũng bội phục mình."

La Anh Hùng bước nhanh đuổi tới: "Nhưng ngươi nên chết rồi."

Bạch Nha vừa muốn nói gì đó, bỗng nhiên chân trượt một cái ngã xuống, phía trước cỏ rậm chắn tầm mắt, bất ngờ là đó lại là một con dốc khổng lồ. Bạch Nha không ổn định trực tiếp lăn tròn dưới đi, con dốc này rất dài, cỏ lại rất trơn, y ngã đến thất điên bát đảo, sau khi đáp xuống đất khó nhọc quay đầu nhìn nhìn hai bên, hai bên đều có vách đá, dường như còn nhìn thấy một vài căn nhà.

Trong núi sâu này, ở đâu có nhà? Sợ là thật sự ngã đến mơ hồ rồi.

Sau đó y nhìn thấy mấy thứ rất kỳ quái, đen sì sì, như là thân cây nhỏ, nhưng bề mặt còn rất mọc một ít lông, y lại còn nghĩ cây nhỏ mọc lông thật sự là chuyện rất quỷ dị, hay là trực tiếp ngã vào âm tào địa phủ rồi? Nhưng tại sao cây ở âm tào địa phủ lại mọc lông, còn giống như là loại lông đó. Y muốn dụi mắt nhìn cho rõ, khổ nỗi cánh tay trái đau đến mức căn bản không nhấc lên nổi, y chỉ có thể là nằm ở đó thở dốc từng hơi từng hơi, không nhịn được nghĩ hóa ra người lợi hại như mình vẫn không thoát khỏi kiếp số.

Y đột nhiên sực tỉnh, con mẹ nó đó là đùi ngựa.

Y dùng hết toàn lực quay đầu nhìn lên trên, nhìn thấy trên lưng ngựa có một người khuôn mặt lạnh lùng.

Nghĩ nghĩ, tại sao nhìn người này có chút quen thuộc?

Khe núi Yên Sơn, lại là một mùa đông, hàng năm đều sẽ có rất nhiều người vào khe núi Yên Sơn ở một thời gian ngắn. Người trong thành Trường An sống quá an nhàn, cho nên càng theo đuổi cái đẹp, đủ loại đủ kiểu cái đẹp.

Người không có quá nhiều khả năng đi xa thành Trường An ngắm nhìn phong cảnh các nơi thì sẽ tìm cái đẹp ở chung quanh thành Trường An, bọn họ sẽ chèo thuyền ở Đường Hồ ngoài thành Trường An, nghĩ vùng sông nước Giang Nam đại để cũng là như thế, bọn họ sẽ ở khe núi Yên Sơn chờ tuyết rơi, nghĩ phong cảnh bắc cương cũng là như thế này.

Nhưng người ngồi ở trên lưng ngựa này không phải đến chờ tuyết rơi, gã không có rảnh rỗi như vậy.

Theo người này thấy, thời gian vốn đã không đủ dùng, đâu thể có lãng phí vào hành động không có chút ý nghĩa nào như ở nơi này ngắm phong cảnh như vậy, hơn nữa, tuyết rơi trong khe núi Yên Sơn so với bắc cương, quả thực không gọi là tuyết.

"Mạnh Trường An?"

Cuối cùng Bạch Nha cũng nhận ra người này.

Y cười, lộ ra hai hàm răng trắng dính máu.

"Ha ha ha ha ha... Con mẹ nó ngươi chính là Mạnh Trường An!"

Mạnh Trường An nhíu mày: "Nhưng ngươi là ai?"

Bịch một tiếng.

La Anh Hùng chạm đất, sắc mặt hơi thay đổi.

Mạnh Trường An vốn phải trở về bắc cương, mang đi Lý Tiêu Thiện, cho dù không c tham gia kỳ thi lớn các quân, lãng phí thời gian gần một năm của gã, nhưng chung quy không phải là gã không hoàn thành cái gì cả, có nhiều lúc ngẫm lại, hành thiện tích đức, mạnh hơn so với lấy danh hiệu đệ nhất kỳ thi lớn các quân, như vậy thì ít nhất lúc tự an ủi mình cũng dễ chấp nhận.

Trong lòng gã, thiếu nữ tên Nguyệt Châu Minh Đài kia chỉ là một chút bóng dáng rất mờ rất mờ, gã nghĩ mình chỉ là thương hại nàng ta mà thôi.

Nhưng tên ngu ngốc này làm sao lại hiểu được, hai mươi năm cuộc đời, đó là nữ nhân đầu tiên để lại một chút bóng dáng trong lòng gã, đương nhiên... Nếu sau này có một nữ nhân để lại bóng dáng nhiều hơn sâu hơn, gã sẽ quên Nguyệt Châu Minh Đài, hết sức tự nhiên.

Gã cũng không nghĩ mình giúp Nguyệt Châu Minh Đài là bởi vì tình cảm lộn xộn, gã cảm thấy những thứ đó không ý nghĩa.

Đại hảo nam nhi, có thiết giáp, có chiến đao, có rượu mạnh, có huynh đệ.

Thế là đủ.

"Ta là người của Lưu Vân Hội, người phía sau đang truy sát ta, bọn họ muốn sang năm hành thích bệ hạ ở đông cương, ta đã thăm dò được tin tức... Ngươi giúp ta đem tin tức về!"

Bạch Nha vội vàng nói một câu, bởi vì y phát hiện ánh mắt của Mạnh Trường An có chút nghi hoặc, mới nhớ ra Mạnh Trường An thật sự không biết mình.

"Thương thế của ngươi rất nặng." Mạnh Trường An liếc nhìn Bạch Nha.

Bạch Nha vẫn còn đang cười, vô tâm vô phế.

"Nói thừa..."

Mạnh Trường An: "Nhưng không ảnh hưởng đến việc ngươi tự trở về nói."

Gã từ trên lưng ngựa nhảy xuống, thuận thế rút hắc tuyến đao treo ở một bên yên ngựa ra, đi về phía La Anh Hùng.

Bạch Nha nằm đó nhìn Mạnh Trường An, cảm thấy cái tên này thật sự là con mẹ nó soái.

Không lâu trước đó Mạnh Trường An vừa mới nhận được hoàng mệnh bảo gã trở lại thành Trường An. Thẩm Lãnh gần như đã đánh chết người tên là Ninh Hầu kia, hoàng đế lập tức phái người ngày đêm không ngừng đuổi theo gã, gã đã không kịp tham gia kỳ thi lớn các quân, nhưng hoàng đế sẽ cho gã một sự trong sạch.

Trong sạch, quan trọng hơn kỳ thi lớn các quân.

Thế tử Lý Tiêu Thiện được hắc kỵ hộ tống tiếp tục đi bắc cương trước, Mạnh Trường An một thân một mình quay lại.

Lại qua khe núi Yên Sơn, lại nhìn thấy những du khách kia, nhìn thấy những khách điếm xây dựng giữa sườn núi kia.

La Anh Hùng nhìn người trẻ tuổi trước mặt đang sải bước lớn đi về phía hắn ta. Trên đường đi tây cương hắn ta đã quan sát Mạnh Trường An, cũng đã quan sát Thẩm Lãnh, xác định đó là hai người trẻ tuổi đáng sợ, nhưng cũng xác định tuyệt không phải đối thủ của mình, dù hiện tại vết thương của hắn ta vẫn chưa khỏi hắn, nhưng hắn ta vẫn không nghĩ là Mạnh Trường An có thể thắng mình. Cũng không biết tại sao, hắn ta lại có chút hối hận, nên ở trên vách núi xem, không nhìn thấy thì không nhìn nữa, chứ không phải mình cũng đuổi theo.

Rất phiền phức.

Hắn ta rút trường đao sau lưng ra, không nói câu nào.

Đương nhiên Mạnh Trường An cũng sẽ không nói gì với hắn ta, đây chính là một người trầm mặc kiệm lời mà, ngoại trừ ở trước mặt Lãnh Tử ngốc là gã sẽ nói nhiều một chút, ở trước mặt ai gã sẽ nói nhiều? Cho dù là ở trước mặt hoàng đế gã cũng không giải thích thêm vài câu rằng mình muốn dẫn Lý Tiêu Thiện đi không phải là vì Nguyệt Châu Minh Đài. Hai mươi năm nay, lần gã nói nhiều nhất chính là đêm Lãnh Tử ngốc thành thân, hai người đã uống say, vừa khóc vừa cười.

La Anh Hùng vốn muốn chờ Mạnh Trường An xuất đao. Theo hắn ta thấy người trẻ tuổi nhuệ ý đến mấy thì cũng sơ hở mười phần, hắn ta xuất đao trước cũng mất thân phận, nhưng mà hắn ta không kiên trì được, Mạnh Trường An đi qua từng bước từng bước, mang lại cho hắn ta một áp lực cực lớn, hắn ta nghĩ mãi mà không rõ tại sao.

Lẽ nào là vì Mạnh Trường An giết người quá nhiều?

Nhưng dù giết nhiều hơn nữa, có thể nhiều hơn hắn ta ư?

Hắn ta chính là La Anh Hùng.

Nhưng hắn ta vẫn đã xuất đao trước.

Trường đao hung hăng hạ xuống thẳng đến cổ Mạnh Trường An, hắc tuyến đao của Mạnh Trường An từ dưới chọc lên trên, keng một tiếng đẩy trường đao đã tới trước người ra, đốm lửa ở chỗ trước mặt gã không xa.

Có người nói đao là hung khí, so với kiếm lại càng xứng được với hai chữ "hung khí" này, có người còn nói đao là bội sức, đeo trên người có vẻ rất uy vũ, nhưng truy cứu đến căn bản... Đao là đồ chơi của nam nhân.

Phập một tiếng.

Trên vai Mạnh Trường An bắn ra một mảng huyết hoa, đao của La Anh Hùng thật sự rất nhanh rất mạnh, trên vai gã bị chém ra một vết máu, y phục bị cắt rách, mà lưỡi đao cũng nứt ra, huyết nhục tách ra hai bên.

Khóe miệng La Anh Hùng hơi cong lên, phán đoán của mình là chính xác, Mạnh Trường An mạnh đến mấy đi chăng nữa, so với hắn ta vẫn yếu hơn không ít.

Sau đó hắn ta cảm thấy đau.

Hắn ta cúi đầu, nhìn thấy trên lồng ngực mình cũng có một lưỡi đao.

Nổi giận!

La Anh Hùng từng đao từng đao giống như lôi đình sấm chớp, mang theo khí thế tàn nhẫn, đao sau nhanh hơn đao trước, đao sau hung tàn hơn đao trước. Nếu đổi lại là người khác thì sớm đã bị cơn bão tố này đánh bại, nhưng mà Mạnh Trường An thì lùi cũng không lùi. Theo gã thấy, đều là dùng đao, vậy tại sao ta phải lui? Đều là nam nhân, vậy tại sao ta phải lui?

Một đao đấu một đao.

Keng một tiếng, đao của hai người chém vào nhau mà đồng thời gãy lìa.

La Anh Hùng vứt bỏ đao, một cú đấm đập tới mặt Mạnh Trường An, quyền phải của Mạnh Trường An cũng lập tức đến, trong mắt La Anh Hùng gã giống như một kẻ ngốc, vĩnh viễn không biết tránh lui.

Bịch!

Nắm đấm của hai người va thẳng vào nhau giống như đao, La Anh Hùng lui về phía sau một bước, nhưng Mạnh Trường An lại vẫn tiến về phía trước.

Lại một cú đấm nữa, hai người đồng thời bị đánh trúng, La Anh Hùng nôn một ngụm máu, Mạnh Trường An cũng nôn một ngụm máu, nhưng một người lui một người vẫn tiến lên.

Phong tuyết bắc cương à.

Là quân ca, là tù và.

Khiến người trẻ tuổi thô ráp này, không hiểu cái gì gọi là lui bước.

Cuối cùng, sau hơn mười quyền La Anh Hùng không cam lòng ngã trên mặt đất: "Ta là La Anh Hùng! Ngươi dám làm đả thương ta?!"

Mạnh Trường An một cước đạp lên khuôn mặt bất cam kia của La Anh Hùng, đạp mạnh đến mức có thể vỡ nát luôn.

"La Anh Hùng là ai?" Gã nhíu mày, lại đạp một cước.

Trên sườn núi, Bạch Tiểu Lạc ngồi xổm phía sau bụi cây sắc mặt trắng bệch, sau đó lặng lẽ rút đi... Đó chính là Mạnh Trường An.

Mười năm ở thư viện, chín năm không tranh giành, y chưa bao giờ để Bạch Tiểu Ca vào mắt, người khiến y sợ là Mạnh Trường An, từ đầu đến cuối, vẫn luôn là Mạnh Trường An.

"Ồ." Cuối cùng Mạnh Trường An cũng kịp phản ứng: "Hóa ra là tên La Anh Hùng đó."

Sau đó lại đạp một cước, hộp sọ cũng bị gã đạp vỡ.

Mạnh Trường An cả người đầy máu đi trở về, liếc nhìn Bạch Nha nằm trên mặt đất: "Còn có bao lâu mới chết?"

Bạch Nha: "Nếu ngươi mang theo thuốc trị thương, có thể ta vẫn sẽ chống đỡ thêm một lát."

Mạnh Trường An một tay túm Bạch Nha lên đặt trên lưng ngựa: "Không có thói quen mang thuốc trị thương."

Bạch Nha ngẩn ra, thầm nghĩ thân là một võ giả, một quân nhân, không có thói quen mang thuốc trị thương?

Lúc đó lại thấy Mạnh Trường An lấy một lọ thuốc trị thương từ trong túi đeo ở một bên yên ngựa ra: "Sau này có người nói như vậy không đúng, nhét cho ta mấy lọ, sau đó ghi nợ, nói ta lại nợ hắn bao nhiêu bạc."

Bạch Nha: "Người mà ngươi nói đó họ Thẩm phải không?"

Khóe miệng Mạnh Trường An hơi cong lên.

Bình Luận (0)
Comment