Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 361 - Chương 361: Hắn Ở Tương Lai

Chương 361: Hắn ở tương lai Chương 361: Hắn ở tương lai

Bạch Nha nằm sấp trên lưng ngựa không nhịn được hỏi một câu: "Tại sao không nhìn ra ngươi có gì vui vậy?"

Mạnh Trường An: "Bởi vì ta nhặt được ngươi?"

Bạch Nha bĩu môi: "Bởi vì ngươi đã giết La Anh Hùng, đó chính là La Anh Hùng đấy!"

"Ồ." Mạnh Trường An: "Trên người hắn có thương tích."

"Vậy thì sao?"

"Cho nên không có gì đáng vui cả."

Mạnh Trường An nhìn chỗ xa có một cái khách điếm, dắt ngựa đi qua, đến bên ngoài khách điếm đứng lại, lúc dừng lại đã dọa người bên trong đều sợ hãi. Bộ dạng cả người toàn máu đó của gã người bình thường thấy làm sao có thể không sợ, trước đó lúc kích đấu với La Anh Hùng có rất nhiều người đều nhìn thấy, tưởng là giang hồ báo thù.

"Ta cần một chiếc xe ngựa." Mạnh Trường An tháo lệnh bài tướng quân mang theo trên người xuống ném vào trong phòng: "Xin nhanh lên một chút, ta đang chảy máu, cần trị liệu."

Tiểu nhị của khách điếm nơm nớp lo sợ nhặt thiết bài lên, sau đó lập tức kinh ngạc: "Tướng quân của Đại Ninh chúng ta!"

Cửa mở ra kêu két một tiếng, tất cả người ở trong phòng đều lao ra ngoài, tiểu nhị, chưởng quầy của khách điếm, du khách tới đây chờ tuyết rơi, nam nữ già trẻ, bọn họ lao ra khỏi khách điếm, tiểu nhị khàn giọng nói: "Có vị khách nào ngồi xe tới? Tướng quân của Đại Ninh chúng ta cần một chiếc xe ngựa!"

"Ta!" Có người lập tức giơ cao tay: "Ta ngồi xe tới, dùng xe của ta."

Hắn ta chạy về phía hậu viện: "Chờ ta một lát."

Chạy được mấy bước lại quay đầu lại: "Húc Nhi, cùng mẹ con ở khách điếm chờ cha, cha đưa tướng quân bọn họ về thành Trường An sẽ quay lại tìm hai người, đừng đi đâu cả, chưởng quầy, ngươi giúp ta chăm sóc nhiều một chút."

Trong tay tiểu nam hài 7-8 tuổi kia nắm chặt một thanh đao gỗ: "Húc Nhi cũng muốn đi, Húc Nhi phải bảo vệ đại tướng quân!"

Khóe miệng Mạnh Trường An hơi cong lên: "Ta không phải là đại tướng quân, bây giờ vẫn không phải."

Vừa mới dứt lời, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Bạch Nha nằm trên lưng ngựa thở dài: "Ta còn tưởng ngươi có thể kiên trì thêm một lát nữa..."

Xe ngựa nhanh chóng từ phía sau khách điếm đi ra, mọi người hợp lực đặt Mạnh Trường An và Bạch Nha lên xe ngựa, có người dắt ngựa của Mạnh Trường An cột dây cương vào xe ngựa, có mấy hán tử trẻ khỏe dắt ngựa của mình ra, đi theo chung quanh xe ngựa: "Chúng ta hộ tống!"

Tiểu nhị nhìn về phía chưởng quầy: "Ta có thể đi không?"

Chưởng quầy chỉ về phía khách điếm, tiểu nhị sắc mặt ảm đạm.

Chưởng quầy lớn tiếng nói: "Cưỡi ngựa của ta đi, ngươi đừng đi theo xe ngựa, ngươi đi thành Trường An một bước, tới Binh bộ tìm các đại nhân phái người tới đón, bảo bọn họ mang theo y quan tới, ta thấy tướng quân chảy máu quá nhiều, sợ là không chống đỡ được bao lâu."

"Được!" Tiểu nhị chạy đến hậu viện dắt ngựa của chưởng quầy đi ra, xoay người leo lên vỗ vỗ cổ ngựa: "Nhà ngươi phải chạy nhanh một chút!"

Con ngựa liền phát ra một tiếng hí giống như đã nghe hiểu, cuốn bụi mà đi.

Am ni cô.

Bạch Tiểu Lạc nghiêng ngả lảo đảo trở lại, sau khi lao vào trong phòng liền tự nhốt mình lại. Y leo lên giường đắp chăn, cũng không biết tại sao lại lạnh như vậy, nấp ở trong chăn một lúc lâu cũng chưa thể ấm lên, hễ nhắm mắt lại là thấy hình ảnh Mạnh Trường An hai cước đạp vỡ đầu La Anh Hùng... Đó chính là La Anh Hùng, cho dù y ở La Anh Hùng trước mặt biểu hiện rất cường thế, nhưng y biết La Anh Hùng mạnh cỡ nào, chính như lời y nói, nếu không phải La Anh Hùng bị thương, y cũng sẽ sợ hãi.

Mười năm, có chín năm đều bị Mạnh Trường An người này trấn áp, có chín năm trong lòng đều là ám ảnh do người này mang đến.

Kỳ thi lớn ở thư viện, Mạnh Trường An đứng đầu văn võ.

Đó chẳng những là một ngọn núi lớn trong lòng y, có thể rất lâu trong tương lai các đệ tử của thư viện đều sẽ cảm thấy Mạnh Trường An là một ngọn núi lớn khó có thể vượt qua. Không biết sao lại chợt nhớ tới lão viện trưởng, lão viện trưởng từng đơn độc tán gẫu với y rất nhiều lần, lúc đó Bạch Tiểu Lạc nghĩ là mình biểu hiện rất ưu tú, cho nên lão viện trưởng mới nhìn mình với cặp mắt khác xưa.

Giờ này khắc này nghĩ tới những lời lão viện trưởng từng nói y mới giật mình... Lão viện trưởng nhìn ra được tâm cảnh của mình, nhìn ra được y vẫn luôn thù hằn Mạnh Trường An, cũng nhìn ra được, y sợ.

Nếu hai người thật sự giao thủ một chọi một trong tình huống không hề cố kỵ gì, Bạch Tiểu Lạc biết mình chưa chắc sẽ thua về võ nghệ, nhưng tâm thái thì thua.

Y hít sâu một hơi từ trong chăn lồm cồm bò ra, trong đầu vẫn đau nhức choáng váng, nhưng y biết mình không thể như thế này nữa... Y kéo cửa phòng ra, nhìn nhìn mấy nữ ni bên ngoài đang nhìn y với vẻ mặt lo lắng, y hít sâu một hơi: "Xin lỗi."

Sau một nén nhang, Bạch Tiểu Lạc mang theo tất cả bạc trong am ni cô, dắt con ngựa già trong am ni cô kia ra ngoài, quay đầu lại liếc nhìn vũng máu trên mặt đất, y đóng cửa viện lại, liếc nhìn sang phía đông: "Ta vẫn chưa hoàn toàn thua."

Thành Trường An.

Lúc Mạnh Trường An tỉnh lại đã nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc, tên đó ở ngay bên cạnh giường, rõ ràng có ghế nhưng hắn lại không ngồi, mà ngồi xổm trên ghế đang bưng một bát mì ăn, xì xụp xì xụp, giống như mùi vị rất không tồi vậy.

"Ngươi..." Thẩm Lãnh đang ăn mì nhìn thấy Mạnh Trường An tỉnh lại, khóe miệng ngoác ra: "Ta đã nói ngươi mệnh cứng mà."

Mạnh Trường An: "Hình như ngươi ăn rất ngon?"

Thẩm Lãnh: "Là rất ngon mà."

Mạnh Trường An: "Ta tưởng khi một người lo lắng sẽ ăn không trôi."

Thẩm Lãnh: "Ài, ngươi không biết đấy, ta vốn cũng ăn không trôi, sau đó thì không được, thật sự là đói."

Mạnh Trường An: "Lúc ngươi ăn không trôi là vì không đói?"

"Nếu không thì sao?" Thẩm Lãnh: "Tỉnh là tốt, ta còn phải chạy về, kỳ thi lớn các quân vẫn chưa kết thúc, lần sau ta đem kim bài của kỳ thi lớn các quân tới cho ngươi chơi."

Mạnh Trường An: "..."

Thẩm Lãnh ăn nhồm nhoàm hết bát mì: "Đúng rồi, công chúa Thổ Phiên quốc kia nghe nói ngươi trở lại sáng sớm đã tới, ta đã chặn về về, nếu là thật sự để cho nàng ta đi vào thăm ngươi, sợ là phiền phức, dù sao đó cũng là vợ của thế tử."

Mạnh Trường An: "Ồ... Còn mì không?"

Thẩm Lãnh: "Nước mì có uống không?"

Cung Vị Ương, điện Bảo Cực, Đông Noãn Các.

Hoàng đế liếc nhìn Hàn Hoán Chi: "Đi đã kiểm tra rồi?"

"Đã kiểm tra rồi, quả thật là La Anh Hùng."

"Không phải nói đầu đã bị đạp vỡ sao?"

"Thần vẫn có thể xác nhận ra."

"Đông cương..." Hoàng đế trầm mặc một lúc: "Trẫm nghĩ như thế nào bọn họ cũng biết rõ ràng, hiện tại bọn họ đã chuẩn bị động thủ ở đông cương, nói không chừng sẽ đi tìm Bùi Đình Sơn."

Hàn Hoán Chi: "Trước đó thần đã sắp xếp người qua theo dõi rồi."

"Đông cương có thông văn hạp." Hoàng đế: "Nhưng trước giờ trẫm không tin tứ cương đại tướng quân sẽ phản, vốn dĩ không tin, hiện tại không tin, tương lai cũng sẽ không tin, những người đó sẽ không hiểu được."

Hàn Hoán Chi cúi đầu: "Bọn họ sẽ luôn cảm thấy, hy vọng ở phía đông lớn hơn một chút."

Hoàng đế ừ một tiếng, nhìn về phía Diệp Lưu Vân đứng ở một bên: "Bạch Nha thế nào?"

"Vết thương trên chân cũng không ảnh hưởng quá lớn, không thương tổn đến gân cốt, sau khi tu dưỡng đi lại bình thường hẳn là không lo."

"Khanh thay trẫm đến hỏi hắn thử, nghĩ cái gì, trẫm đều cho."

"Hắn nói..." Diệp Lưu Vân ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế: "Muốn mặc quân trang."

Hoàng đế biến sắc, lại còn hơi muốn khóc: "Cho hắn, cho hắn quân trang, Khanh trở về nói với hắn, từ hôm nay trở đi hắn chính là giáo úy lục phẩm của chiến binh Đại Ninh, mặc kệ hắn muốn đi đâu, tứ cương tứ khố hay là hai mươi vệ chiến binh, hắn đều đi được, chỉ cần nói ra, trẫm đều đồng ý."

"Hắn muốn đi bắc cương, đi theo Mạnh Trường An."

"Đó là nơi hung hiểm nhất."

Diệp Lưu Vân cúi đầu: "Thần cũng khuyên hắn như vậy, thần nói hai mươi vệ chiến binh bất kỳ một cái nào cũng có thể, tứ cương ngoại trừ bắc cương cũng đều có thể, duy chỉ có bắc cương hung hiểm tàn khốc nhất, nơi đó cả ngày lẫn đêm đều có người chết, nhưng Bạch Nha nói... Hắn nói, hắn muốn đi chiến binh, không phải đi dưỡng lão, mà là đi làm binh, người làm binh, sao có thể không đi chiến trường? Hắn còn có một cánh tay trái, còn có đao tay trái lợi hại."

Bên ngoài thành Trường An.

Ba cỗ xe ngựa dừng lại ở cổng thành để kiểm tra, binh lính thủ quân cổng thành nhận lấy chứng nhận thân phận của tất cả mọi người xem qua, trong đó có một bản hết sức mới, mở ra lật đi lật lại kiểm tra kỹ lưỡng: "Lâm Lạc Vũ?"

Nữ tử có khuôn mặt như vẽ từ trên xe ngựa xuống gật gật đầu: "Phải."

"Cái này là mới làm?"

"Phải." Lâm Lạc Vũ rất nghiêm túc trả lời: "Mới làm, trước đây ta cũng có một cái, chỉ là khi đó cũng không cảm thấy thân phận người Ninh này có gì đáng giá để tâm, cho nên không cẩn thận đã làm mất, đây là mới làm lại, bây giờ ta mới hiểu, hóa ra làm một người Ninh thật sự rất tốt."

Binh lính thầm nghĩ ngươi nói những câu lộn xộn này làm gì, mất chứng nhận thân phận còn có lý do?

"Lần sau giữ cho kỹ!" Binh lính trả lại đồ: "Các ngươi không hiểu, người ở bên ngoài Đại Ninh, có bao nhiêu người ước mơ một thân phận như vậy."

Lâm Lạc Vũ trịnh trọng cất đồ đi: "Bây giờ ta hiểu rồi."

Nàng nhìn vào trong thành Trường An, nghĩ rốt cuộc là tại sao Hàn Hoán Chi lại phái người đến tìm nàng?

Nghênh Tân Lâu.

Lâm Lạc Vũ đi vào trong tòa lầu này, cảm thấy có chút xa lạ. Ngày trước đã từng tới đây ăn cơm, chỉ là muốn xem thử đông chủ của Lưu Vân Hội rốt cuộc là một nhân vật như thế nào, nhưng không thể gặp được, sau này rời khỏi Trường An đi nơi khác, trong lòng không nhớ đến giang hồ, rất nhiều chuyện cũng thấy mờ nhạt, cho đến khi gặp thiếu niên tên là Thẩm Lãnh kia, thiếu nữ tên là Thẩm Trà Nhan kia, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ, mình đâu phải là không ở trong hồng trần, trước giờ vẫn luôn là vậy.

Nói là nhìn người khác yêu hận tình thù, nhưng nếu thân ngoài ở trần duyên, nhìn được cái gì?

Nếu đã luôn ở trong trần duyên, vậy thì tận lực sống cho đẹp một chút.

Nhưng người chờ nàng ở trong Nghênh Tân Lâu lại không phải Hàn Hoán Chi, cũng không phải Diệp Lưu Vân, mà là Thẩm tiên sinh.

Đứng ở bên cạnh Thẩm tiên sinh là một người trẻ tuổi mặc quan phục thiên bạn phủ Đình Úy, Lâm Lạc Vũ nghĩ nghĩ, người trẻ tuổi thoạt nhìn dáng vẻ có chút ngại ngùng nhưng kì thực tâm tư kín đáo và còn làm việc rất quả quyết, thậm chí có thể nói tàn nhẫn này tên là Cổ Lạc.

"Không phải Hàn đại nhân của phủ Đình Úy tìm ngươi tìm về." Thẩm tiên sinh nhìn về phía Lâm Lạc Vũ: "Là ta."

Lâm Lạc Vũ lập tức hiểu ra, là người trẻ tuổi tên Cổ Lạc này vận dụng sức mạnh của phủ Đình Úy tìm tới mình, sau đó lại giả danh nghĩa Hàn Hoán Chi mời nàng về thành Trường An.

"Tại sao?" Lâm Lạc Vũ hỏi.

"Muốn nhờ ngươi giúp một việc." Thẩm tiên sinh trầm mặc một lúc rồi nói: "Không ngại nói thẳng vậy... Ta biết năng lực của ngươi, ta cần người như ngươi một lần nữa tạo ra một tổ chức giống như phiếu hào Dương Thái, đại khái ta cũng có thể nghĩ được trong tay ngươi còn có rất nhiều người, bạc, đủ loại tài nguyên hữu dụng của phiếu hào Dương Thái không dùng tới."

Lâm Lạc Vũ hơi nhướn đầu lông mày lên: "Ông nói đều không sai, rất nhiều thứ của phiếu hào Dương Thái ta vẫn có thể tìm ra dùng, nhưng tại sao ta phải giúp ông?"

"Chính xác mà nói, không phải giúp ta." Thẩm tiên sinh nói: "Là giúp Thẩm Lãnh."

"Hả?" Ánh mắt Lâm Lạc Vũ thoáng run lên.

Thẩm tiên sinh: "Thân thế của Lãnh Tử, ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng xin ngươi đừng nói ra ngoài, nếu như không cần thiết thì cả đời không nói ra. Ta đang khẩn cầu ngươi giúp hắn, không phải giúp hắn ở hiện tại, là hắn ở tương lai."

Bình Luận (0)
Comment