Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 362 - Chương 362: Mẹ Cười

Chương 362: Mẹ cười Chương 362: Mẹ cười

Lâm Lạc Vũ chậm rãi đi trên đường thành Trường An, con đường nhìn từng vô cùng quen thuộc, kiến trúc lầu gỗ quen thuộc ở hai bên, trong lòng có chút bình tĩnh hiếm có, nhưng trên thực tế, tất cả những thứ trong mắt nàng nhìn thấy đều không đi vào trong mắt, nàng không bình tĩnh không có một chút quan hệ nào với cảnh đường phố.

Những lời Thẩm tiên sinh nói với nàng, bây giờ vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu nàng.

Nàng không thích làm những việc này, chính như nàng không thích tham dự vào cuộc phân tranh hoàng quyền Điệu quốc, cho nên nàng mới cách xa tổng hào của phiếu hào Dương Thái, mà đến một nơi hẻo lánh không ai quen biết mình.

Nhưng nghĩ đến kẻ vẫn không biết gì cả đó, tương lai trong lúc u mê còn có thể bị người khác gài bẫy, nàng lại cảm thấy không đành lòng.

Nghĩ đến câu nói sau cùng của Thẩm tiên sinh, Lâm Lạc Vũ thở ra một hơi thật sâu, thôi vậy... Ta giúp cũng là giúp tiểu nha đầu Trà Nhi kia.

Nàng chỉ có thể khuyên giải an ủi bản thân như thế.

Thẩm tiên sinh nói, tất cả những việc mời ngươi làm giúp cũng không phải để tương lai Thẩm Lãnh đi tranh đoạt cái gì, chỉ là để giữ được mạng của hắn. Thái tử đăng cơ dường như không thể nghịch chuyển, nhưng sau khi thái tử lên ngôi, Thẩm Lãnh tất nhiên không thể sống, tất cả những cố gắng hiện tại, đều là để tương lai có thể khiến tiểu tử ngốc Thẩm Lãnh này bình yên vượt qua tất cả nguy cơ.

Nói thì nói như thế, nhưng cách giải quyết vấn đề cuối cùng là gì?

Thẩm tiên sinh không nói gì, tất nhiên ông sẽ không nói.

Nếu thái tử là hoàng đế rồi, cho dù hiện tại chuẩn bị thật thì cũng có ý nghĩa gì? Chính như hoàng đế Đại Ninh hiện tại, một lời có thể quyết sinh tử, thậm chí một lời có thể bình thiên hạ.

Bên đường có một trà lâu tên là Duyệt Tân Các, nhìn có vẻ buôn bán ế ẩm, Lâm Lạc Vũ chậm rãi đi vào trà lâu, tiểu nhị ngồi ở cửa ngủ gật nghe thấy chuông treo trên cửa kêu vội vàng đứng lên, dụi dụi mắt: "Khách quý, cô tới uống trà hay là mua trà?"

"Uống trà." Lâm Lạc Vũ lấy ra một thỏi bạc khoảng chừng năm lượng đưa cho tiểu nhị: "Bảo chưởng quầy các ngươi đến phòng bao tìm ta, cứ nói ta họ Lâm."

Sau khi nói xong cũng không cần tiểu nhị kia chỉ dẫn, tự mình đi lên lầu hai, tiểu nhị cầm một thỏi bạc lớn như vậy gần như vui muốn chết, hắn ta kiếm một năm cũng không được nhiều bạc như vậy, đây đúng là ngủ một giấc cũng có thể ngủ ra vận khí tốt. Nhìn nữ tử kia dáng người tuyệt đẹp, lúc đi lên lầu rất tự nhiên lắc vòng eo thon nhỏ làm lòng người ngứa ngáy, chỗ phía dưới vòng eo độ cong từ từ phóng đại còn mê người hơn, hắn ta khó nhọc nuốt nước bọt, thầm nghĩ chẳng lẽ là nhìn mình đẹp trai?

Lâm Lạc Vũ ngồi trong gian phòng bao gần cửa sổ ở lầu hai, nhìn ngựa xe như nước bên ngoài cửa sổ, nhã gian bất nhã, tâm cũng bất định.

Không bao lâu, một tiểu cô nương nhìn khoảng 17-18 tuổi từ dưới lầu nhảy nhót đi lên, bím tóc đuôi ngựa lắc trái lắc phải, lao lên lầu hai lao vào gian phòng bao, sau khi nhìn thấy Lâm Lạc Vũ cả người đều giống bay lên.

"Tiểu thư!"

Tiểu cô nương lao qua, lúc Lâm Lạc Vũ nhìn thấy nàng ta cặp mày đang nhíu chặt mới giãn ra.

"Lớn cỡ nào rồi?"

"Lớn cỡ nào cũng phải ôm một cái."

Tiểu cô nương ôm cánh tay của Lâm Lạc Vũ, mặt không ngừng cọ cọ trên người Lâm Lạc Vũ, như là một con mèo con đang có tâm trạng tốt, mèo con tâm tình không tốt còn mong nó cọ ngươi? Cào ngươi còn được.

"Ngươi ngồi xuống đi." Lâm Lạc Vũ trợn mắt với tiểu cô nươngmột cái: "Đã một mình ra ngoài làm việc đến hai năm rồi, vẫn bộ dạng chưa trưởng thành này."

"Ta giả vờ trước mặt người ngoài được rồi."

Tiểu cô nương ngồi xuống, lúc cười mắt cong cong như cặp trăng lưỡi liềm. Nàng ta thật sự không tính là loại hình đặc biệt đẹp, khuôn mặt bình thường, ngũ quan bình thường, nhưng chỉ có đáng yêu, khuôn mặt nhỏ hơi phúng phính, cười lên làm cho tâm tình người khác cũng tốt lên rất nhiều, đáng yêu đến mức rối tinh rối mù.

"Vậy ở trước mặt ta cũng giả vờ đứng đắn một chút, ta có chuyện đứng đắn hỏi ngươi."

Tiểu cô nương vội vàng ngồi thẳng người: "Tiểu thư người hỏi."

Lâm Lạc Vũ nhìn nàng: "Cao Tiểu Dạng, có người trong lòng chưa?"

Tiểu cô nương lập tức đỏ mặt: "Tiểu thư người nói cái gì thế, ta đâu có... Ta suốt ngày từ sáng đến tối đều bận, phải chăm sóc cái trà lâu dăm ba ngày cũng không có một người khách này, còn phải chỉnh lý nhiều tin tức từ trời nam đất bắc đưa tới."

Lâm Lạc Vũ cười: "Vẫn chưa có người trong lòng, xem ra trong thành Trường An cũng không có nhiều thanh niên tài tuấn như trong truyền thuyết."

Cao Tiểu Dạng: "Tiểu thư người hỏi chính sự được không?"

Lâm Lạc Vũ ho khan một tiếng: "Vậy thì hỏi chính sự... ở trong thành Trường An chúng ta còn có bao nhiêu người có thể dùng?"

Cao Tiểu Dạng lập tức nghiêm túc hẳn lên: "Trước đây bị phủ Đình Úy tra xét hai lần, tất cả cửa hàng trên minh tuyến đều đã bị niêm phong, mọi người cũng đều bị bắt rồi, về phần nghe ngóng xử lý như thế nào cũng không nghe ngóng được, người của phủ Đình Úy làm việc đúng là ngoan độc, còn trên ám tuyến vẫn chưa từng động đến, cho nên vẫn an toàn, nhưng mà ta đã tung tin tức ra ngoài, chỉ cần ta không liên lạc với bọn họ, ai cũng không thể lộn xộn."

"Nếu tính ra, đại khái còn có mấy chục người trên ám tuyến thành Trường An có thể dùng, đều ép rất sâu rất sâu. Tiểu thư muốn dùng người?"

"Tạm thời không cần, biết một chút là được." Lâm Lạc Vũ nói: "Trên giang hồ có tin tức gì đặc biệt không?"

"Có." Cao Tiểu Dạng dạng lập tức tinh thần tỉnh táo: "Tiểu thư, bên Giang Nam mới ra một tổ chức, gọi là Ám Ảnh, vẫn chưa tra rõ là ai làm ra, nhưng nghe đồn trong Ám Ảnh Môn này toàn là nữ tử, ai ai cũng rất mạnh, người mạnh nhất là Nhan Tiếu Tiếu... Gần đây trên giang hồ lan truyền tin nhiều nhất chính là bọn họ, tựa hồ là cố ý muốn dương danh lập vạn, cho nên làm việc hơi rêu rao."

"Không cần để ý cái này." Lâm Lạc Vũ nói: "Sát thủ vốn là một trong những nghề cổ xưa nhất trên thế giới này, vĩnh viễn sẽ không diệt vong, ngươi liên lạc một chút với người trên ám tuyến của chúng ta, mấy ngày nữa ta định gặp bọn họ một chút."

"Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?"

Cao Tiểu Dạng lập tức căng thẳng, còn có chút hưng phấn thoảng qua, đối với những người bọn họ mà nói sự diệt vong của phiếu hào Dương Thái cũng không phải là đả kích trí mệnh, họ đều là người bên phe Lâm Lạc Vũ, Cao Tiểu Dạng còn là nha hoàn của Lâm Lạc Vũ, từ chín tuổi đã đi theo Lâm Lạc Vũ, hiện giờ đã 19 tuổi, hơn hai năm trước Lâm Lạc Vũ rời khỏi thành Trường An, an bài chuyện khác cho Cao Tiểu Dạng, không để nàng ta đi theo mình nữa.

"Không có chuyện lớn gì." Lâm Lạc Vũ liếc mắt nhìn Cao Tiểu Dạng một cái: "Ta không ở đây hơn hai năm, công phu của ngươi có bị mất đi hay không."

"Không có!" Cao Tiểu Dạng lập tức tỏ thái độ: "Ta chăm chỉ lắm, không có một ngày nào không rèn luyện, thật sự, không có mấy người chăm chỉ hơn ta đâu, hơn nữa, ta chính là truyền nhân duy nhất của Ngự Kiếm Môn, không, là người sáng lập Ngự Kiếm Môn!"

"Phì."

Lâm Lạc Vũ trong lòng bỗng dưng kích động, sau khi thấy Thẩm Lãnh, cách hiểu của nàng đối với nỗ lực trở nên càng sâu khắc hơn, chăm chỉ mà Cao Tiểu Dạng nói, căn bản là không thể nào so sánh với Thẩm Lãnh.

"Ngự kiếm đúng không, có thể bay bao xa."

"Tiểu thư người xem đây."

Cao Tiểu Dạng không phục lui về sau mấy bước, vung tay một cái, một thanh đoản kiếm trong cổ tay áo bay ra ngoài, trong khoảnh khắc kiếm bay ra Cao Tiểu Dạng nhảy dựng lên đáp lên thân kiếm, tốc độ nhanh đến mức làm cho mắt người ta gần như cũng không theo kịp.

Thật sự là ngự kiếm phi hành.

Chắc hơn một mét.

"Có giỏi không?"

Cao Tiểu Dạng giẫm kiếm đáp xuống đất, vẻ mặt đắc ý.

"Nhưng mà, ngươi cứ luyện cái này, tác dụng là gì?"

"Tác dụng... Kệ nó chứ, dù sao là có ích thôi, cái này chẳng qua là không đáng kể. Tiểu thư người tin tưởng ta, tương lai ta kiếm thuật đại thành, bay lên nhất định rất sảng khoái."

"Kiếm thuật đại thành có thể bay bao xa?"

"Tối thiểu ba mét."

"Tốt." Lâm Lạc Vũ nhìn Cao Tiểu Dạng: "Ngươi chín năm chăm học khổ luyện, đại thành có thể bay ba mét, tại sao ngươi không trực tiếp luyện khinh công? Thời gian chín năm khổ luyện, một bước cũng đến ba mét, mấy năm nay ngươi đã giẫm hỏng mấy thanh kiếm rồi?"

Cao Tiểu Dạng cúi đầu: "Ai mà không có ước mơ chứ."

Lâm Lạc Vũ cười lắc đầu: "Ta về trước đây. Ba ngày sau là ngày kỳ thi lớn các quân kết thúc, đến lúc đó lực chú ý trong kinh thành đều ở bên kia, ngươi triệu tập người lại, đừng ở trà lâu này, phía đông thành cách thư viện Nhạn Tháp không xa có một tửu lâu tên là Nghênh Tân Lâu, ngươi dẫn người qua đó chờ ta."

"Tại sao không ở địa bàn của chúng ta?"

"Trà lâu này của ngươi ba ngày cũng chưa chắc có được hai vị khách, đột nhiên có mười mấy người đến, kẻ ngốc cũng sẽ nhìn thêm vài cái."

Cao Tiểu Dạng cúi đầu càng sâu hơn.

"Tiểu thư không thể khen ta thêm một chút sao?"

"Khen ngươi, ngươi có thể chăm sóc bản thân đến béo trắng là ta đã rất hài lòng rồi."

Lâm Lạc Vũ thò tay ra nhéo mặt Cao Tiểu Dạng, Cao Tiểu Dạng cười ha hả sáp lại gần: "Tiểu thư, có phải lần này trở về sẽ không đi nữa không? Người vẫn chưa có chỗ đặt chân nhỉ, cứ ở trong trà lâu chúng ta, dù sao trà lâu chúng ta cũng không có buôn bán gì quấy nhiễu người thanh tịnh, ta đi dọn một phòng cho người."

"Không cần." Lâm Lạc Vũ cười nói: "Còn nợ một phần hỉ lễ chưa tặng, ta muốn đi tặng một chuyến."

Cao Tiểu Dạng nói: "Người tiểu thư quen biết không phải đều bị bắt rồi sao? Trong lao còn có thể thành thân à, là tự do ghép đôi sao?"

Lâm Lạc Vũ: "..."

Cao Tiểu Dạng đỏ mặt: "Ta chỉ thuận miệng chỉ đùa một chút thôi... Đương nhiên ta không có tâm tư tìm nam nhân, ta ngoan ngoãn lắm, ta chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, cũng không hay nhìn xú nam nhân."

Lâm Lạc Vũ bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy đi xuống dưới lầu, Cao Tiểu Dạng đi theo phía sau nàng vừa đi vừa nói: "Tiểu thư người cứ ở lại đi mà, ngày mai hãy đi tặng hỉ lễ đó của người, chúng ta đã hơn hai năm không gặp rồi... Nhớ người."

Hai chữ cuối cùng, thế mà lại muốn khóc luôn rồi.

Nàng ta giả vờ kiên cường đến đâu thì cũng chỉ là một nữ hài tử 17-18 tuổi.

"Ngày mai ta sẽ quay lại ở." Lâm Lạc Vũ lại giơ tay lên khẽ nhéo khuôn mặt phúng phính kia: "Lớn cỡ nào rồi, còn động một chút là khóc."

"Hì hì..."

Cao Tiểu Dạng nín khóc mỉm cười.

Ra khỏi trà lâu, trên đường cái có người vội vã đi qua gần như va vào nàng, Lâm Lạc Vũ lui về phía sau một bước khẽ nhíu mày, thầm nghĩ người này sao mà lỗ mãng như thế. Người nọ cấp tốc tránh né Lâm Lạc Vũ sau đó xoay người trở lại nhưng hai chân vẫn trượt về phía trước, hắn chắp tay cúi đầu: "Xin lỗi xin lỗi, thời gian đang gấp, quấy nhiễu ngươi rồi, thật sự xin lỗi."

Nói xong ngẩng đầu xoay người định tiếp tục chạy, trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên bỗng nhiên sửng sốt.

"Ủa?" Hắn dừng lại, mỉm cười.

Khóe miệng Lâm Lạc Vũ không tự chủ được giương lên: "Trùng hợp như vậy?"

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Thật sự là trùng hợp, tỷ trở lại khi nào?"

"Hôm nay."

"Ồ, vậy thì càng trùng hợp." Thẩm Lãnh nói: "Nếu trùng hợp như vậy, coi như tỷ nợ ta một bữa cơm, nhớ lần sau mời ta."

Nói xong xoay người đi: "Ta còn phải đến trường diễn võ cấm quân."

Lâm Lạc Vũ nhìn bóng lưng Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Chúc ngươi kỳ khai đắc thắng."

Cao Tiểu Dạng nhảy đến: "Tiểu thư, nói, hắn là ai?!"

Lâm Lạc Vũ thản nhiên trả lời: "Bằng hữu."

"Bằng hữu?" Cao Tiểu Dạng vẻ mặt không tin: "Khóe miệng người mang xuân. . . . . ."

Nhìn thấy ánh mắt Lâm Lạc Vũ liếc qua, nàng ta vội vàng sửa lại: "Mẹ cười ấm áp như mùa xuân."

Bình Luận (0)
Comment