Giang Nam đạo.
Núi Tiểu Diệp.
Núi rừng thưa thớt, cỏ xanh mọc tràn lan, cho dù là trời đông giá lạnh vẫn có thể nhìn thấy chút hoa nhỏ bình thường ở chỗ bình thường, thi thoảng sẽ còn có con thỏ hoang từ trong bụi cỏ nhảy ra, một chút giác ngộ mùa đông cũng không có.
Núi Tiểu Diệp không cao cũng không lớn, các huyện chung quanh sông Nam Bình gần như đều có hùng sơn, núi Tiểu Diệp càng có vẻ không đáng nhắc tới.
Thế tử Lý Tiêu Nhiên men theo bậc đá đi lên, ven đường có đóa hoa dại kiều diễm, y thuận tay hái chơi, đầu ngón tay vân vê, không bao lâu đóa hoa liền rụng cánh, tất nhiên cũng sẽ không còn đẹp nữa, trụi lủi đến mức đâu còn khiến người ta có hứng thú nữa, vì thế tất nhiên là bị ném xuống ven đường, một đóa hoa không bao lâu trước đó còn kiêu kỳ nở rộ, cứ như vậy mà mất đi.
Điểm cuối của bậc đá có một lương đình, ngồi trong lương đình này là có thể ngắm phong cảnh bốn phía.
Trong lương đình có một nữ tử trẻ tuổi mặc áo tím đã đứng đó một hồi lâu, nhìn về hướng sông Nam Bình, dường như có tâm sự gì đó.
"Hóa ra lời đồn thật."
Thế tử Lý Tiêu Nhiên đi vào lương đình, sau khi nhìn thấy nữ tử áo tím ánh mắt cũng sáng lên, nữ tử này xinh đẹp hơn đóa hoa dại y hái giữa đường kia nhiều.
Thoạt nhìn, càng giống một đóa hoa nở rộ trong trời đông giá rét, mang theo một chút cao ngạo hơn.
Nữ tử áo tím nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lý Tiêu Nhiên một cái, không để ý tới ánh mắt hơi xấu xa kia, qua nhiều năm như vậy nàng ta đã quen việc nam nhân dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng ta, một nữ nhân hành tẩu trong giang hồ, khó tránh khỏi sẽ gặp phải rất nhiều rác rưởi.
Nàng ta chỉ là có chút không ngờ rằng, thế tử điện hạ của Đại Ninh và cũng không khác đám rác rưởi trong giang hồ kia là bao.
"Quả nhiên là một cô nương rất đẹp." Thế tử Lý Tiêu Nhiên vào trong lương đình ngồi xuống, nhìn nữ tử áo tím không rời mắt: "Người xinh đẹp như vậy nhưng lại chém chém giết giết trong giang hồ, khiến người ta đau lòng."
Nữ tử áo tím dáng người thon thả mà không gầy gò, gió thổi áo tím lay động liền lộ rõ đường cong thân thể, nàng ta ít nhất cũng cao một mét bảy, chân dài đến nỗi khiến người ta cảm thấy có chút không chân thực, mà cặp chân dài làm cho bất kỳ một nam nhân nào cũng phải thèm muốn như vậy, cũng có thể lấy mạng người khác.
"Nếu thế tử chỉ tới xem ta trông như thế nào, nhìn đủ rồi thì nói cho ta biết một tiếng."
Nữ tử áo tím chậm rãi nhắm mắt lại, đè nén sát ý trong lòng.
"Nói chính sự."
Lý Tiêu Nhiên dường như hoàn toàn không cảm nhận được nữ tử áo tím nhắm mắt lại là không muốn để cho y nhìn thấy sát ý trong mắt nàng ta, ánh mắt của y vẫn lướt đi trên người nữ tử áo tím, giống như chiếm được món lợi rất lớn vậy.
"Ngươi giết người vì gì?" Nữ tử áo tím hỏi.
"Tất nhiên là vì bản thân ta." Lý Tiêu Nhiên thở dài: "Ngươi nói một câu nói dư thừa... Nhưng niệm tình tướng mạo ngươi đẹp như thế, nói thừa ta cũng nhịn được... Ta nghe nói ngươi có tam sát tam bất sát, vậy ta muốn hỏi ngươi một chút, tam bất sát là cái gì?"
"Không giết nữ nhân, không giết trẻ con, không giết lão nhân."
"Ồ, vậy cũng may."
Lý Tiêu Nhiên vẫy vẫy tay, thủ hạ lập tức bưng một cái hộp gỗ đến. Hạ nhân mở hộp gỗ ra, bên trong ngoại trừ một xấp ngân phiếu ra, còn có mấy viên trân châu lớn đến mức khiến người ta nhìn không rời mắt, giá trị của những thứ này, đủ khiến cho người ta điên cuồng.
"Giúp ta giết một người."
"Ai?"
"Thẩm Lãnh."
Lúc nhắc tới hai chữ này Lý Tiêu Nhiên dường như cắn chặt răng...
"Tướng quân thủy sư đó?"
"Phải."
"Tại sao?"
"Ngươi lại còn hỏi tại sao? Những người làm sát thủ các ngươi, chẳng lẽ không nên có chút phẩm đức? Nhận thì nhận, không nhận thì không nhận, chứ không phải hỏi người thuê tại sao."
"Nhận." Nữ tử áo tím mở mắt nhìn nhìn cái hộp gỗ kia: "Để ở đây là được, thế tử có thể đi rồi."
Lý Tiêu Nhiên đứng dậy: "Nếu khi nào ngươi chán chuyện giang hồ, có thể tới tìm ta."
Nữ tử áo tím nhíu mày.
Lý Tiêu Nhiên cười ha hả, cũng không biết y có gì đáng đắc ý, đám thủ hạ vây quanh bảo vệ y rời khỏi lương đình đi xuống núi, không bao lâu, hai thiếu nữ mặc áo tím khác từ chỗ tối lướt đến đứng bên cạnh nữ tử áo tím.
"Tỷ, Lý Tiêu Nhiên này không giống thứ gì tốt, sau này vẫn ít tiếp xúc thì tốt hơn."
"Hắn có phải là thứ gì tốt hay không, không liên quan tới ta." Nữ tử áo tím chỉ cái hộp gỗ kia: "Cất đồ đi, các ngươi đều rõ chỗ bạc này có thể cứu bao nhiêu người, huống hồ còn là giết cẩu Ninh... Dùng giết tiền của cẩu Ninh để cứu người của chúng ta, chẳng lẽ đây không phải là ước nguyện ban đầu chúng ta lên phía bắc? Cẩu Ninh tàn sát quê nhà ta, giết tộc nhân ta, những thứ này chẳng qua là lợi tức mà thôi."
"Tỷ, nhưng đó là tướng quân người Ninh."
"Giết bách tính Lâm Việt quốc ta, giết phụ thân huynh trưởng chúng ta, chẳng lẽ không phải tướng quân người Ninh?" Nữ tử áo tím thở ra một hơi thật dài: "Sắp mười năm rồi, chúng ta vẫn đang bôn tẩu, đang tìm kiếm, những đứa trẻ bị vứt bỏ trong chiến loạn rất cần tiền để sống, những lão nhân cơ khổ đó, những thê tử mất trượng phu đó, lúc trước phụ thân chúng ta, huynh trưởng chúng ta vì bảo vệ Lâm Việt quốc mà chiến tử nơi chiến trường, thế mà triều đình chết tiệt lại đầu hàng... Trên chiến trường thây ngang khắp đồng, nhưng sau đó lại không có một người nào hỏi đến chuyện hậu sự của những người hi sinh vì nước này."
Một nữ tử khác mắt ửng đỏ: "Tỷ, chúng muội nghe tỷ."
Nữ tử áo tím ừ một tiếng: "Thu xếp một chút, ngày mai đi Trường An, ta cũng muốn đi xem thử Trường An được gọi là thiên hạ đệ nhất hùng thành là bộ dạng gì, có phải là so với thành Tử Ngự chúng ta còn bao la hùng vĩ hơn hay không... Nếu có cơ hội, ta còn muốn tới ngõ Bát Bộ giáp mặt hỏi tên cẩu hoàng đế kia xem, còn nhớ các tướng sĩ vì hắn mà chết trận không? Còn nhớ con cái mồ côi của các tướng sĩ đó không?"
Nói xong câu đó nữ tử áo tím xoay người rời đi: "Để lại một phần tiền, số còn lại đều gửi về, chúng ta phải nuôi rất nhiều người."
"Vâng."
Thành Trường An.
Lâm Lạc Vũ đi bộ trên đường cái, rất nhiều nơi đều hết sức quen thuộc, dù sao thời gian nàng sống ở thành Trường An cũng không ngắn hơn ở Điệu quốc, không biết bắt đầu từ lúc nào, bản thân nàng càng muốn làm một người Ninh hơn chứ không phải người Điệu... Cuộc sống của người Ninh rất an nhàn, là vì quân Ninh quá cường đại, đủ để cho các bách tính luôn sống an nhàn, nhưng đây không phải nguyên nhân nàng muốn ở tại nơi này hơn. Nàng không ham an nhàn, cũng không phải loại người vui vẻ vì lấy được một thân phận ngoại quốc. Năm đó phụ thân nàng chiến tử vì nước, triều đình Điệu quốc quả thật có cho chút phong thưởng, sau đó liền không người nào hỏi thăm nữa, nàng và người nhà của nàng sống cơ hàn khổ cực, thậm chí hàng xóm láng giềng cũng dám ức hiếp nhà nàng không có nam nhân.
Trong triều đình đã từng có những người nàng là quan đồng liêu với phụ thân gửi chút bạc ít ỏi, mẫu thân liều mình đi cầu mấy vị đại nhân lúc trước giao hảo với phụ thân xin giúp đỡ, có người đóng cửa không gặp, có người hư tình giả ý, có người lại còn nói con gái nhà ngươi mới lớn rất có tư sắc, nếu không ngại gả cho ta làm thiếp thì thế nào? Nếu mẹ con các ngươi đều đến, tất nhiên là càng tốt hơn.
Đó đều là bằng hữu của phụ thân năm đó, thế mà lại có thể nói ra những lời này.
Mẫu thân tức giận buồn bực mà chết, lúc mai táng bà ngay cả một cái quan tài cũng không có.
Nàng thích ở lại Ninh quốc hơn, là vì nàng đã nhìn thấy người Ninh làm như thế nào. Những tướng sĩ vì nước hi sinh trên chiến trường, người thân của bọn họ sẽ được chăm sóc rất tốt, Binh bộ Ninh quốc chuyên môn có người hàng năm ở điều tra nghe ngóng trong thiên hạ, nếu quan viên địa phương không có chăm sóc tốt những người thân này, ngay lập tức sẽ bị điều tra.
Mỗi một năm, quan phủ địa phương, Binh bộ, Hộ bộ đều sẽ có khoản tiền chuyên dùng chắc chắn phát đi. Hộ bộ phát tiền là quốc gia cấp, Binh bộ phát tiền là vì Binh bộ không thiếu tiền thì cho thêm một phần, quan phủ địa phương phát tiền, là vì những hán tử chết trận đó là người của quê nhà bọn họ, gom lại, đủ để đảm bảo những gia đình này có thể sống tốt.
Bách tính người Ninh có thái độ gì với chiến binh?
Nàng lắc lắc đầu, ép mình đừng tiếp tục suy nghĩ việc này nữa, hoặc là bởi vì trời bỗng nhiên âm trầm xuống, cho nên suy nghĩ cũng phức tạp một chút.
Nàng dừng lại bên ngoài tiểu viện phía sau Nghênh Tân Lâu, cửa đang đóng, nàng hít sâu một hơi, tự nói với mình nên dùng thân phận gì để gặp Trà Nhi cô nương. Thẩm Lãnh quả thật khiến nàng động lòng, một nam nhân có tình có nghĩa tất nhiên sẽ khiến người khác động lòng, nàng đã qua lứa tuổi ưa vẻ ngoài rồi, đương nhiên dáng vẻ của Thẩm Lãnh cũng rất đẹp, nhưng nàng biết có những chuyện cả đời không thể làm được, có những người cả đời không thể đụng vào.
Khoảng thời gian đó nàng để mình lấy thân phận một người ngoài trần thế để cảm nhận tình cảm giữa Thẩm Lãnh và Trà Nhi, mỗi một chỗ đều khiến nàng cảm thấy tốt đẹp, nếu chính nàng lại thành người phá hỏng sự tốt đẹp này, nghĩ thôi đã khiến cho nàng cảm thấy ghê tởm.
Nàng kiêu ngạo cỡ nào?
Ai không kiêu ngạo?
Dịch trạm Trường An.
Nguyệt Châu Minh Đài ngồi ở cửa sổ ngẩn người nhìn ra bên ngoài, nàng ta đã ngẩn người một hồi lâu, cuộc sống của nàng bây giờ dường như mỗi ngày đều là ngồi ngẩn người, hễ ngồi là hết nửa ngày, phần lớn thời gian ngay cả chính nàng cũng không biết mình đang nghĩ gì, trong đầu trống rỗng, có lẽ là không có gì để suy nghĩ.
Càng như thế càng cảm thấy mỗi ngày đều trôi qua rất vất vả, trời tối ngóng trông bình minh, bình minh ngóng trông trời tối, chỉ muốn thời gian này cứ trôi qua như thế từng ngày từng ngày, mãi cho đến chết.
"Điện hạ." Tịnh Hồ từ bên ngoài chạy về, trong tay cầm hai xiên kẹo hồ lô: "Món điện hạ thích ăn nhất."
Nàng ta đưa cho Nguyệt Châu Minh Đài, Nguyệt Châu Minh Đài cười cười, có lẽ Tịnh Hồ chính là chỗ dựa cuối cùng của nàng hiện giờ, hai người ở trong thành Trường An phồn hoa này nhìn như phong cảnh nhưng thực ra là nhỏ bé nương tựa lẫn nhau mà sống.
"Ngươi đã hỏi thăm được chưa?"
Nguyệt Châu Minh Đài nhận lấy một xiên hồ lô nhưng không ăn.
"Đã hỏi thăm được một chút, nói là Mạnh tướng quân không có trở ngại lớn gì, tướng quân Thẩm Lãnh vẫn luôn trông chừng ngài ấy, cho đến khi tỉnh lại mới đi, trong sơn trang Hạo Đình có người do bệ hạ phái đi chuyên môn trông chừng, nghe nói người khám chữa cho Mạnh tướng quân là ngự y."
"Ồ..." Nguyệt Châu Minh Đài cúi đầu: "Chỉ là nghĩ, trước khi rời khỏi thành Trường An đi gặp mặt cảm ơn hắn, xem ra cũng sẽ không có cơ hội."
"Vương gia đã đi rồi." Tịnh Hồ hạ giọng nói: "Sáng sớm đã đi rồi, không tới nói với chúng ta."
"Tại sao?" Sắc mặt Nguyệt Châu Minh Đài biến đổi.
Lục Vương rời khỏi Trường An trở về Sơn Nam đạo nhưng lại để nàng và Tịnh Hồ ở thành Trường An, điều này dường như có chút không ổn.
"Nói là ý chỉ của bệ hạ, phỏng chừng rất nhanh sẽ có thánh chỉ tới."
Đúng lúc này bên ngoài có người hô một tiếng: "Điện hạ, trong cung có người đến truyền chỉ, mời điện hạ tiếp chỉ."
Sau một nén nhang, cầm bản thánh chỉ màu vàng kia, Nguyệt Châu Minh Đài khóc như mưa... Bệ hạ nói, cho phép nàng vào thư viện Tứ Hải Các đọc sách.
Có rất nhiều người đến từ các quốc gia ngưỡng mộ văn hóa Đại Ninh, đều ở trong Tứ Hải Các đọc sách học tập, mà ngay cả lão viện trưởng thư viện thi thoảng cũng sẽ đi giảng bài. Bệ hạ nói, nể tình nàng không thông tập tục không thạo ngôn ngữ, để tránh mâu thuẫn thường có chỗ thất lễ nên cho nàng ở Tứ Hải Các học tập hai năm.
Hai năm đó nha.
Trân quý chừng nào.
"Nghe nói võ tướng trong thành Trường An, thi thoảng cũng sẽ tới Tứ Hải Các giảng bài, nói không chừng Mạnh tướng quân sau khi thương thế khỏi rồi cũng sẽ tới đó."
Tịnh Hồ thoạt nhìn cũng vui vẻ, vui vẻ đến mức như muốn bay lên trời.
"Bệ hạ sẽ không cho hắn đi đâu." Nguyệt Châu Minh Đài cúi đầu: "Ai cũng có thể đi được, duy nhất sẽ không để cho hắn gặp lại ta... Tịnh Hồ, sau này đừng nhắc tới Mạnh tướng quân nữa, cũng đừng có bất kỳ yêu cầu xa vời nào nữa, cho dù sau này có gặp, cũng đừng chào hỏi, đừng nói chuyện với hắn."
"Tại sao?" Tịnh Hồ vẻ mặt khó hiểu.
"Chúng ta không thể hại hắn." Nguyệt Châu Minh Đài ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ: "Hắn tiền đồ như gấm, tương lai không chừng chính là đại tướng quân của Đại Ninh, dù sao... Ta là người của thế tử, cũng chính là người của hoàng tộc Lý gia."
Tịnh Hồ sắc mặt ảm đạm: "Cứ như vậy cả đời sao?"
"Không có gì không tốt cả." Ánh mắt Nguyệt Châu Minh Đài mơ hồ, một lát sau lại hít sâu một hơi: "Tịnh Hồ, đi chuẩn bị hai bộ nam trang, ngày mai chúng ta sẽ đi Tứ Hải Các."
Nàng bỗng nhiên cười: "Chỉ có hai người chúng ta, cũng phải sống vui vẻ một chút."