Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 364 - Chương 364: Định Nam Cương

Chương 364: Định nam cương Chương 364: Định nam cương

Điểm quan trọng nhất kỳ thi lớn các quân, tất nhiên là thứ tự.

Thiên hạ Đại Ninh lớn như vậy, mỗi một ngày mỗi một nơi đều có chuyện phấn khích phát sinh, mà trong thành Trường An chuyện khiến người chú y vẫn là kỳ thi lớn các quân. Thanh niên tài tuấn của các vệ chiến binh tứ cương tứ khố hội tụ một chỗ, sáng lấp lánh như sao kín trời, các bách tính trà dư tửu hậu tán gẫu cũng đa phần là chuyện này, nói giống như là mình thấy tận mắt vậy.

Kỳ thi lớn vẫn chưa kết thúc, nhưng người chia phe cũng đã có cả rồi, các bách tính có người đứng bên Thẩm Lãnh, có người đứng bên Đàm Linh Hồ, có người đứng bên Đường Thuyết, nghe nói sòng bạc ngầm mở cá cược rất lớn.

Tổng hợp tất cả các thành tích, Thẩm Lãnh tạm thời đứng thứ nhất, nhưng mà người phía sau hắn cũng chênh lệch không quá lớn, còn có một người có điểm tương đương với hắn, người này là người khiêm tốn nhất trong rất nhiều người trẻ tuổi thanh danh vang dội, nhưng cũng là người không thể khiến người khác khinh thường nhất, hắn ta tên là Đường Thuyết.

Sở dĩ Thẩm Lãnh biểu hiện sáng chói như thế nhưng điểm không cách nhau quá nhiều là vì hắn đã bỏ một hạng mục, mặc dù chỉ là một hạng mục nhỏ nhưng mọi người vốn đã thực lực tương đương, một hạng mục nhỏ này không có điểm, người phía sau sẽ đuổi kịp.

Có hai người cùng xếp thứ nhất, có ba người cùng xếp thứ hai là Đàm Linh Hồ, Lục Khinh Lân, Bạch Niệm.

Thứ ba là Hứa Vô Niên, thứ tư là Đoàn Mị, hai người cùng xếp thứ năm là Bành Trảm Sa và Trương Hoa Lâm.

Mà cho dù là Thẩm Lãnh và Đường Thuyết xếp thứ nhất, chênh lệch với hạng năm cũng không lớn lắm, cuối cùng vẫn chưa chưa biết những người này ai có thể giành được vị trí đầu kỳ thi lớn các quân.

Đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng có chút vui vẻ, vốn dĩ ông ta còn có chút nản lòng thoái chí vì bị triệu về Trường An, nhưng lúc này lại đột nhiên tỉnh ngộ ra một chuyện... Ông ta là quan tổng giám tài, sau kỳ thi lớn, những người tuổi trẻ này đều phải tới bái phỏng ông ta, ngay cả không tính là đến bái môn sư, nhưng sau này nhắc đến, thanh danh của ông ta tất nhiên sẽ lên một bậc.

Bệ hạ, đây là đang đổi cách thức cho ông ta thêm một phần vinh quang.

Đông Noãn Các.

Thạch Nguyên Hùng ngồi ở ghế trên chờ hoàng đế hỏi, ngày mai sẽ là giai đoạn cuối cùng của kỳ thi lớn các quân, những người tuổi trẻ này sẽ rút thăm một chọi một phân thắng bại, đến lúc đó bệ hạ cũng sẽ đích thân đến, lúc này quả quyết không thể xuất hiện sai lầm gì nữa.

"Đường Thuyết biểu hiện rất xuất sắc?" Hoàng đế vừa phê duyệt tấu chương vừa hỏi một câu.

"Vâng." Thạch Nguyên Hùng nói: "Hơn nữa... Hắn cũng bỏ một hạng mục."

"Ồ?" Bút trong tay hoàng đế thoáng ngừng lại: "Cố ý?"

"Vâng." Thạch Nguyên Hùng nói: "Hiển nhiên là cố ý, lòng thắng bại của người trẻ tuổi sẽ luôn có vẻ mạnh mẽ hơn một ít, Thẩm Lãnh đã bỏ một hạng mục, hắn cũng bỏ một hạng mục, tổng điểm giống nhau, chỉ xem tỷ thí cuối cùng ai ưu tú hơn."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Đường gia, từ trước cũng đã không thiếu người trẻ tuổi khiến người khác tán thưởng."

Mười mấy năm trước cái tên Đường Bảo Bảo khiến người khác buồn cười nhưng thực lực đáng sợ đã làm chấn động cả trường diễn võ kỳ thi lớn các quân, tuy rằng sau này có vẻ hơi bình thường khiêm tốn, nhưng không một ai quên được người này, dù là ở trong thủy sư, thái độ của Trang Ung đối với Đường Bảo Bảo cũng có vài phần tôn kính. Chỉ là tính cách ông ta quá tự nhiên cũng không muốn nổi bật, khi ông ta muốn nổi bật, cũng không nhiều người có thể che lấp hào quang của ông ta.

8-9 năm trước có một người tên là Đường Thác hoành không xuất thế, mặc dù không tham gia kỳ thi lớn các quân, nhưng lúc quân Ninh xuôi nam, hắn ta có thể làm cho con trai Thạch Phá Đang của đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng hoàn toàn mờ nhạt.

6-7 năm trước Đường gia lại xuất hiện một người trẻ tuổi tên là Đường Tâm, hiện giờ đứng đầu Đông cương bát đao tướng.

Năm năm trước xuất hiện vị nữ tướng quân đầu tiên của Đại Ninh, tên là Đường Duyệt, hiện giờ ở bắc cương mặc dù không xếp vào hàng đại tam kiệt tiểu tam kiệt, nhưng đây chẳng qua là nàng ta không muốn. Võ Tân Vũ đã từng đánh giá, nếu đơn thuần tỷ thí một chọi một, gã ta cùng với Đường Duyệt sợ là không phân được thắng bại, nếu là tranh sinh tử, cuối cùng cũng có thể có thể là hai người đều chết.

Phản ứng của Đường Duyệt đối với đánh giá này là... Phì.

Kỳ thi lớn các quân năm nay, Đường Thuyết chưa nổi tiếng này khiến người ta không thể không nhìn với cặp mắt khác. Ai cũng biết Đường gia giỏi, chỉ là sau khi nghĩ kỹ lại mới hiểu ra là giỏi cỡ nào, giỏi đến mức khiến người ta sợ hãi.

"Khanh nghĩ, hai người bọn họ ai mạnh hơn một chút?" Hoàng đế lại hỏi một câu.

Thạch Nguyên Hùng cúi đầu: "Thật ra trong tốp mười đứng đầu, những người tuổi trẻ này chênh lệch cũng không lớn, nhìn hiện tại thì Thẩm Lãnh và Đường Thuyết tiến vào thập đại chiến tướng đều đã rất chắc chắn, về phần thứ tự... Hai người bọn họ nếu như có một chút xíu không cẩn thận, đều sẽ bị người phía sau vượt qua."

"Khanh nói chuyện vẫn khéo như vậy." Hoàng đế liếc mắt nhìn Thạch Nguyên Hùng một cái: "Trẫm chỉ hỏi suy nghĩ cá nhân của khanh."

Thạch Nguyên Hùng: "Thần nghĩ là, Đường Thuyết vẫn mạnh hơn một chút... Ngay từ đầu cũng không có người nào nghĩ Đường Thuyết này có tài tranh quán quân, bởi vì hắn quá khiêm tốn, quá thâm trầm, cho đến sau này mọi người mới phát hiện, hắn gần như vòng nào cũng là điểm tuyệt đối, gia học của Đường gia thật sự khiến người khâm phục. Thẩm tướng quân tuy rằng cũng đã là tướng tài mấy năm gần đây mới gặp, nhưng tính cách hơi trương dương một chút, không trầm ổn bằng Đường Thuyết."

"Trầm ổn?" Hoàng đế thở dài: "Người của Đường gia quá biết cách làm người... Mỗi một kỳ thi lớn các quân, hoặc là mỗi một trận đại chiến, Đường gia đều sẽ có nhiều người tuổi trẻ xuất hiện làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác, nhưng không được mấy năm, những người trẻ tuổi từng sáng loá mắt này sẽ trở nên mờ nhạt vô danh, chắc khanh biết tại sao?"

Không đợi Thạch Nguyên Hùng trả lời, hoàng đế tiếp tục nói: "Người của Đường gia vẫn luôn dè dặt cẩn thận, sợ triều đình lãng quên bọn họ, lại sợ mũi nhọn quá lộ liễu, cho nên sau khi nổi danh liền lập tức bị chính người trong nhà bọn họ ép xuống, nói mờ nhạt vô danh có thể kém chút, tầm thường vô vi cũng đúng."

Thạch Nguyên Hùng chấn động trong lòng, đánh giá của bệ hạ đối Đường gia quả thật không quá tốt.

Nhưng điều này cũng khó tránh khỏi, Đường gia là gia tộc hiển hách nhất trong các khai quốc công huân, qua nhiều năm như vậy từ đầu đến cuối bọn họ đều lo lắng bị chèn ép, cho nên lúc nào cũng trấn áp bản thân. Đại Ninh khai quốc đến nay đã mấy trăm năm, Đường gia chưa bao giờ xuất hiện bất cứ người nào khiến người ta lo lắng hay là chuyện gì khiến người ta lo lắng, sức tự chủ đáng sợ đến mức khiến người ta không thể tin được.

"Trở về đi." Hoàng đế dường như đã mất hứng thú nói chuyện: "Khi nào người của Đường gia mới có thể hiểu, trẫm chưa từng có lòng nghi ngờ, là bản thân bọn họ cứ luôn nghi thần nghi quỷ."

Thạch Nguyên Hùng vội vàng đứng dậy: "Thần cáo lui."

"Đúng rồi." Hoàng đế ngẩng đầu: "Có một chuyện quên nói, hải chiến nam cương, con trai khanh Thạch Phá Đang lại lập công mới, rất giỏi."

"Tạ bệ hạ."

Thạch Nguyên Hùng lập tức vui vẻ hẳn lên, bệ hạ vẫn để ý đến ông ta, để ý đến Thạch Phá Đang, như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ?

"Đã tứ phẩm rồi phải không?" Hoàng đế nói: "Sau hải chiến nam cương lần này, điều hắn đi làm tướng quân chiến binh của một vệ thì thế nào?"

Thạch Nguyên Hùng vội vàng cúi đầu: "Bệ hạ chỉ việc phân phó, phụ tử Thạch gia, vĩnh viễn đều xông pha khói lửa vì bệ hạ."

"Vậy thì tạm thời quyết định như vậy đi."

Tướng quân chiến binh của một vệ đó, chính tam phẩm!

Thạch Nguyên Hùng tâm trạng thoải mái đến mức gần như muốn hét lên, ở thành Trường An bức bối đã lâu như vậy, cuối cùng cũng có chút khoái ý vân tản sương tan.

Nhưng mới ra ngoài không bao lâu, Thạch Nguyên Hùng bỗng nhiên chợt hiểu ra... Bệ hạ điều con trai Thạch Phá Đang rời khỏi nam cương, bản thân ông ta lại ở kinh thành, vị trí Lang Viên đại tướng quân kia...

Nhưng mà nghĩ lại, nếu mình ở lại thành Trường An như vậy, ngày ngày làm bạn bên cạnh vua, cho dù không có nam cương đại tướng quân, con trai tương lai tiền đồ có đảm bảo, tính ra cũng chỉ có mấy người kia có thể thay thế ông ta. Diệp Khai Thái là đạo phủ Bình Việt đạo đã vị cực nhân thần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người tiếp nhận vị trí đại tướng quân của ông ta là Diệp Cảnh Thiên. Những năm gần đây Diệp Cảnh Thiên vẫn luôn lãnh binh trong Lang Viên, uy vọng cao hơn con trai Thạch Phá Đang của ông ta, bệ hạ đây là đã chuẩn bị từ sớm rồi, chỉ là trước đó ông ta không có phát giác ra.

Diệp Cảnh Thiên biết làm người, khi ở chiến binh Lang Viên khiêm tốn thâm trầm, rất tôn kính đối với ông ta, cũng giúp Thạch Phá Đang rất nhiều, không tranh không đoạt ngược lại cũng khiến các binh sĩ tín phục. Nếu như ông ta tiếp nhiệm nam cương đại tướng quân, không những trên dưới Lang Viên không ai không phục, con trai ông ta cũng phục... Bệ hạ đi nước cờ này, thật sự là cao minh mà.

Thạch Nguyên Hùng nghĩ, Diệp Cảnh Thiên cũng đã quá bốn mươi tuổi rồi, nếu như mười năm nữa Thạch Phá Đang không có sai lầm, tương lai trở về nam cương nhận ấn soái nam cương từ tay Diệp Cảnh Thiên cũng không phải việc khó. Bệ hạ đây là dùng phương thức ôn hòa nhất, thích đáng nhất để an trí ông ta và con trai ông ta.

Rất tốt.

Thạch Nguyên Hùng cười, lần này là thật sự hoàn toàn thoải mái.

Năm đó ông ta và gia tộc hoàng hậu qua lại mật thiết, ở nam cương tuy rằng nhiều lần lập chiến công nhưng trong lòng luôn thấp thỏm, ông ta chỉ lo lắng lỗi lầm mình phạm phải năm đó làm liên lụy đến con trai Thạch Phá Đang. Hiện giờ xem ra, bệ hạ thật sự chưa bao giờ có ý niệm động đến ông ta, Lang Viên đại tướng quân mới cũ thay thế là chuyện bình thường, không phải nhằm vào ông ta.

Con trai Thạch Phá Đang từ nam cương trở về cũng chỉ là ba mươi tuổi, mười năm sau, đã làm tướng quân chiến binh chính tam phẩm mười năm, cũng chỉ bốn mươi tuổi, uy vọng đã đủ, lại tiếp nhiệm đại tướng quân, nước chảy thành sông, bệ hạ dụng tâm lương khổ.

Không biết tại sao, Thạch Nguyên Hùng cười cười một lúc lại thành khóc.

Ông ta dừng lại, xoay người, hướng về phương hướng Đông Noãn Các điện Bảo Cực quỳ xuống, trịnh trọng lạy một cái.

"Thần, tạ bệ hạ."

Đông Noãn Các, hoàng đế liếc mắt nhìn ra bên ngoài, vừa hay nhìn thấy Thạch Nguyên Hùng hướng về phía bên này quỳ lạy, khóe miệng ông ta hơi giương lên, nghĩ người của mình cuối cùng vẫn là người của mình, không cần nói thêm gì, đều có thể hiểu được.

Ông ta xoay người nhìn về phía Đại Phóng Chu: "Truyền đại học sĩ Nội các Mộc Chiêu Đồng vào, cũng mời cả lão viện trưởng đến nữa."

Không bao lâu, hai vị lão nhân hết sức quan trọng trong triều lần lượt tới Đông Noãn Các.

"Trẫm có chuyện thương lượng cùng các khanh." Hoàng đế đặt bút trong tay xuống: "Con trai Thạch Nguyên Hùng, Thạch Phá Đang tuổi trẻ đã có chiến công hiển hách, trẫm đang nghĩ, tướng quân chiến binh Liên Sơn đạo Nhạc Khước Tri đã sáu mươi tuổi, là thời điểm để ông ta về nhà an dưỡng tuổi già rồi, nửa đời chinh chiến, cũng phải lúc có nghỉ ngơi một chút. Trẫm vừa mới nhận được tin chiến thắng Trang Ung gửi tới, Điệu quốc đã bị khống chế toàn cảnh, quân tâm dân tâm đã ổn, thế công với người Cầu Lập đang thịnh, không có gì bất ngờ xảy ra, năm trước đã có tin tức tốt hơn nữa truyền đến, sau khi Nhạc Khước Tri từ nam cương trở về thì cứ trực tiếp đến Trường An."

"Thần không có dị nghị." Lão viện trưởng cúi đầu.

Mộc Chiêu Đồng cũng gật đầu: "Thần cũng không có dị nghị."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Vậy thì để Nội các phỏng chỉ, Thạch Phá Đang làm tướng quân chiến binh Liên Sơn đạo chính tam phẩm, Nhạc Khước Tri về kinh báo cáo công tác, thêm nhất đẳng hầu, thế tập võng thế, để đến tết thì làm đi."

"Vâng." Mộc Chiêu Đồng cúi đầu: "Thần trở về sẽ phỏng chỉ."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Ngoài ra quyết định thêm một chuyện. Trẫm vốn định đi nam cương xem thử, nhưng hành trình quá xa lao sư động chúng, tới tới lui lui phải đi một năm, mệt mỏi mà còn tốn của nên không đi nữa, tháng ba sang năm, trẫm sẽ đi đông cương một chuyến, các khanh đi thương lượng với người của Hộ bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Công bộ một chút xem làm chuyện này như thế nào, sớm phái người đi đưa thư cho Bùi Đình Sơn, bảo ông ta chờ trẫm, tháng ba... Trẫm đi đông cương ngắm biển, thăm ông ta."

Ánh mắt Mộc Chiêu Đồng thoáng hốt hoảng.

"Thần tuân chỉ."

Bình Luận (0)
Comment