Trong bóng tối, Thẩm Lãnh vừa khởi động vừa đi về phía giáo trường.
"Hôm nay còn muốn chạy?"
Giọng nói của Đường Thuyết xuất hiện ở cách đó không xa, Thẩm Lãnh ừ một tiếng tựa như không bất ngờ một chút nào: "Hôm nay cũng không có gì đặc biệt, bài tập nên làm thì đương nhiên phải làm."
Đường Thuyết cảm thấy hơi bị đả kích, cúi đầu, bóng đêm che lấp vẻ mặt nhăn nhó của gã.
"Cũng không có gì đặc biệt... Hôm nay chính ngày cuối cùng của kỳ thi lớn các quân đấy." Gã ngẩng đầu: "Sáng hôm nay nếu ngươi đánh thắng, buổi chiều sẽ cùng ta tranh đoạt nhất nhì."
Thẩm Lãnh: "Nhì thì có gì để tranh giành, nhường ngươi đấy."
Đường Thuyết nhăn mặt lần hai.
"Lấy đi lấy đi, đừng khách khí, nhưng mà, ngươi tiêu hao thể lực như vậy không lý trí." Gã rất nghiêm túc nói: "Tuy rằng không hiểu tại sao ngươi lại cảm thấy hôm nay cũng không tính một ngày đặc biệt, nhưng ta vẫn muốn khuyên ngươi, ngươi là đối thủ của Đường Thuyết ta đấy, nếu ngươi đánh đến về sau không còn thể lực, ta thắng sẽ rất không có ý nghĩa, chi bằng ngươi hôm nay dừng lại một ngày, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ chiến cùng ta một trận."
"Chiến cùng ngươi một trận à." Thẩm Lãnh dừng bước chân lại: "Vậy cũng không phải chuyện gì đặc biệt."
Đường Thuyết nhăn mặt lần ba.
"Ta sẽ cảm thấy ngươi là đang xem thường ta." Gã nhìn bóng lưng Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói một câu.
"Ta không biết xem thường bất cứ người nào, yên tâm đi, ngươi cũng không phải người đặc biệt gì, sẽ không đối đãi khác nhau."
Lúc nói xong câu đó Thẩm Lãnh đã chạy vào giáo trường, Đường Thuyết ngồi trên tường thấp bên rìa giáo trường, đong đưa hai chân, nghĩ mình dậy sớm như vậy muốn khuyên người duy nhất gã cho rằng có thể gọi là đối thủ một chút, nhưng lại bị cái tên Thẩm Lãnh kia liên tục đả kích... Cảm giác này rất khó chịu, gã không hy vọng kết quả cuối cùng sẽ rất vô vị, Thẩm Lãnh rất mạnh, nhưng gã không cho rằng Thẩm Lãnh mạnh hơn mình.
"Này." Nhìn thấy Thẩm Lãnh chạy một vòng trở về, Đường Thuyết định tranh thủ một chút nữa: "Nếu ta thắng quá dễ dàng, kỳ thi lớn này còn có nghĩa gì?"
Thẩm Lãnh không ngừng: "Ngươi lần trước nói, là sau khi thấy ta huênh hoang mới cảm thấy rất thú vị?"
Đường Thuyết: "Đúng."
Thẩm Lãnh: "Nhưng ta không huênh hoang."
Đường Thuyết: "Phì."
Thẩm Lãnh: "Bây giờ ta khuyên ngươi mỗi ngày cùng ta chạy một trận ngươi nhất định cảm thấy không ý nghĩa, sau khi đánh xong hãy nói."
Người đã lại đi xa rồi.
Đường Thuyết từ trên tường thấp nhảy xuống: "Vốn dĩ đã không ý nghĩa."
Khi trời hửng sáng lên Thẩm Lãnh làm xong bài tập buổi sáng, tắm rửa thay y phục, vẫn kiêu ngạo mang theo hai ngự trù vừa đi vừa ăn, không biết Đường Thuyết lại xuất hiện ở cách Thẩm Lãnh không xa từ khi nào, sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh đi đến, thò tay ra lấy một miếng điểm tâm trong cái đĩa ngự trù đang bưng.
Thẩm Lãnh nhìn gã một cái, không nói chuyện.
Đường Thuyết thản nhiên nói: "Dậy quá sớm muốn khuyên ngươi tiết kiệm thể lực, ai ngờ ngươi không nghe, ta đành hải trở về ngủ một giấc, kết quả là đã bỏ lỡ bữa sáng, cái này xem như ngươi nợ ta."
Thẩm Lãnh: "Ngon không?"
"Không ngon." Đường Thuyết nuốt xuống: "Tại sao ngươi lại ăn đồ khó ăn như vậy."
Thẩm Lãnh thở dài: "Đồ ngươi lấy trong cái đĩa đó, vốn không phải đồ ta ăn."
"Đó là đồ gì?"
"Hôm qua ta nghe nói hắc ngao ở nhà gần đây bị táo bón, cho nên và hai vị sư phụ bàn bạc một chút, dùng rau chân vịt, du mạch, dưa chuột, bí xanh, giá đỗ và xương nghiền nát hấp lên, cái này là định cho nó ăn, đồ thí nghiệm, sư phụ mang tới cho ta xem."
"Hắc ngao là ai?"
"Chó."
"Phì phì phì..." Đường Thuyết trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Tại sao đồ cho chó ăn cũng phải đặt trong cái đĩa tinh xảo như vậy?"
Một ngự trù ở bên cạnh có chút bất mãn: "Đồ ta dùng đều là đĩa như vậy, cho người cho chó đều được."
Đây là tôn nghiêm của một vị ngự trù nha.
Thẩm Lãnh: "Sư phụ ngươi nói như vậy tuy rằng là nhằm vào hắn, nhưng ta cảm thấy có chút không thư thái qua đấy..."
Ngự trù phụt cười một tiếng: "Trách ta trách ta."
Đường Thuyết thở dài: "Ngươi, người bên cạnh ngươi, không có một người nào bình thường."
Gã nhìn nhìn một cái đĩa khác trong khay, điểm tâm trong đĩa kia dường như càng tinh xảo hơn một chút: "Cái kia thế nào?"
Thẩm Lãnh: "Cái đó chắc là hơi ngon."
Đường Thuyết thò tay ra lấy một miếng bỏ vào trong miệng, Thẩm Lãnh: "Nhưng cái đó cũng là cho hắc ngao... sao ngươi lại ăn?"
Đường Thuyết: "Phì phì phì..."
Một vị khác ngự trù ở bên cạnh có chút vô tội, cũng có chút khó chịu: "Tại sao ngươi cứ lấy đồ bên hắn ăn, đồ bên ta mới là người ăn a..."
Đường Thuyết: "Ta đã nói, mấy người các ngươi không một ai bình thường cả!"
Trường diễn võ, bệ hạ lại đích thân tới lần nữa.
Hôm qua đã quyết ra thập đại chiến tướng có những ai, dựa theo thành tích mà nói, người xếp hạng trước nhất vẫn là Thẩm Lãnh và Đường Thuyết, Đàm Linh Hồ theo sát phía sau, không kém bao nhiêu, Hứa Vô Niên và Bạch Niệm thành tích cũng tăng lên không ít, cùng đứng thứ ba.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, năm người này sẽ là tốp năm người đứng đầu sau khi thập đại chiến tướng tách ra giao chiến.
"Sau khi rút thăm, mười người quyết đấu, sau khi phân ra thắng bại, năm người thắng lại rút thăm, năm người thua cũng lại rút thăm, sẽ xuất hiện hai người đặc cách trực tiếp tiến vào vòng tiếp theo, sau đó còn có thể xuất hiện cục diện đặc cách, cũng sẽ trực tiếp tiến vào vòng tiếp theo." Quan trị lễ giám tài lớn tiếng nói: "Các ngươi đã nghe quy định rất nhiều lần, ta cũng đã nói rất nhiều lần, nhưng hôm nay khác, hôm nay sẽ là ngày quan trọng nhất kỳ thi lớn các quân, đối với các vị mà nói là trận chiến quan trọng nhất, cho nên ta sẽ nói lại quy tắc một lần nữa, mời các vị nghiêm túc nghe, đừng có bỏ sót, nếu còn có chỗ nào không rõ, có thể giơ tay hỏi ta."
Mọi người đã hết sức quen thuộc quy tắc, tất nhiên không có dị nghị gì.
Lúc trước vốn đã có người đề xuất giao thủ như vậy có chút không công bằng, người được đặc cách vận khí quá tốt, mất đi công bằng, nhưng mà bệ hạ lại nói, nếu là vận khí, tại sao cứ phải bài trừ vận khí này?
Tất cả mọi người đều ngóng trông Thẩm Lãnh và Đường Thuyết đừng sớm rút thăm phải đối phương, nếu cứ như vậy, trận chung kết cuối cùng sẽ trở nên không thú vị nữa.
Hoàng đế ngồi ở trên đài cao nhìn mười người trẻ tuổi phía dưới, trong lòng thoải mái, mỗi một kỳ thi lớn các quân đều có một ít người trẻ tuổi khiến ông ta cảm nhận được tương lai bừng sáng của Đại Ninh, những người tuổi trẻ này trong tương lai sẽ trở thành trụ cột vững vàng của Đại Ninh, mỗi người đều có thể được trọng dụng.
"Quy tắc là công chính có đúng không?" Hoàng đế hỏi.
Thạch Nguyên Hùng vội vàng cúi đầu: "Bẩm bệ hạ, vô cùng công chính."
"Như vậy Thẩm Lãnh và Đường Thuyết có thể gặp nhau sớm hay không?"
"Không biết." Thạch Nguyên Hùng mím môi cười: "Chắc chắn sẽ không."
Hoàng đế: "Ồ, vậy quả thật công chính."
Thạch Nguyên Hùng: "Tạ bệ hạ."
Hoàng đế: "Khanh đừng tạ trẫm, khanh tạ trẫm giống như là trẫm đã bảo ngươi động tay chân gì vậy, trẫm chỉ là tùy tiện hỏi thử, thật ra khanh có thể nói với trẫm, hai người bọn họ có xác suất sẽ gặp nhau sớm, trẫm cũng sẽ không nói gì."
Thạch Nguyên Hùng: "..."
Trận đầu rút thăm kết thúc, Thẩm Lãnh đối đầu Bành Trảm Sa.
Bành Trảm Sa cực kỳ hưng phấn.
Trên lôi đài, Thẩm Lãnh hoạt động tứ chi một chút, làm đủ kiểu động tác giãn cơ người khác nhìn rất kỳ quái. Sau khi lên lôi đài Bành Trảm Sa chắp tay với Thẩm Lãnh: "Cuối cùng cũng để ta gặp ngươi, vẫn mong Thẩm tướng quân vui lòng chỉ giáo."
Thẩm Lãnh: "Gặp ta chơi vui như vậy sao?"
Bành Trảm Sa: "Vẫn chưa chơi qua."
Thẩm Lãnh: "..."
Quan trị lễ giám tài thì lại không cười, Thẩm Lãnh nhìn mặt ông ta nín nhịn đến khó chịu, không nhịn được đau lòng nói một câu: "Nếu không nhịn được, đại nhân có thể cười."
Quan trị lễ giám tài: "Ta là quan trị lễ giám tài, ta nhất định phải uy nghiêm túc mục, không tùy tiện nói cười, nếu như... Ha ha ha ha, nếu cười rồi thì ta không nhịn được."
Đạm Đài Viên Thuật ngồi ở trên đài cao không nhịn được cảm thán một câu: "Kỳ thi lớn các quân năm nay, bởi vì có Thẩm Lãnh, quan hệ giữa những người tuổi trẻ cũng trở nên khác với trước đây. Ngẫm lại, trước đây đâu kỳ thi lớn các quân nào, người trẻ tuổi lên đài không phải là đề phòng lẫn nhau, không phải là như lâm đại địch? Nhìn xem Thẩm Lãnh làm những người này, không nghiêm túc một chút nào."
Hoàng đế cười nói: "Người trẻ tuổi như vậy cũng không có gì là không tốt."
Đạm Đài Viên Thuật: "Quan trị lễ giám tài không trang trọng như vậy cũng có chút không đúng."
Hoàng đế: "Khụ khụ..."
Quan trị lễ giám tài hít sâu hai lần mới khôi phục lại vẻ mặt, ho khan một tiếng sau đó làm vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nếu hai người các ngươi chuẩn bị xong rồi thì giơ tay, ta sẽ tuyên bố tỷ thí bắt đầu, ta hỏi lại một lần nữa, các ngươi đã rõ quy tắc chưa?"
Thẩm Lãnh và Bành Trảm Sa đồng thời gật đầu: "Rõ."
Sau đó hai người giơ tay lên, quan trị lễ giám tài gật gật đầu, giơ lệnh kỳ lên: "Bắt đầu!"
Chiêng đồng vang lên một tiếng cheng, Thẩm Lãnh và Bành Trảm Sa đồng thời lui về phía sau một bước, sau đó hành quân lễ Đại Ninh.
"Lúc ở tây cương ta đã nói với ngươi, nếu như ở kỳ thi lớn các quân cuối cùng có thể chiến một trận với ngươi mới tính là thật sự, ngươi không cần lưu thủ, ta cũng sẽ không khách khí với ngươi, nếu ngươi đả thương ta, ta không oán ngươi, nếu ta đả thương ngươi, ngươi cũng không thể oán ta." Bành Trảm Sa nhìn Thẩm Lãnh: "Mời dốc hết toàn lực."
Thẩm Lãnh: "Ngươi đả thương ta, thật sự không thể lừa ngươi một chút sao?"
Quan trị lễ giám tài: "Phụt, khụ khụ... Nghiêm túc một chút!"
"Ồ..." Thẩm Lãnh nói: "Mời."
Bành Trảm Sa bước lên một bước, một cú đấm đánh về phía ngực Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nghiêng người tránh một quyền này, tay trái chụp vào cổ tay Bành Trảm Sa, tay phải giơ lên thẳng đến cằm Bành Trảm Sa, Bành Trảm Sa lập tức lùi lại phía sau đồng thời húc đầu gối ra ngoài bức lui Thẩm Lãnh, chờ sau khi Thẩm Lãnh lùi về phía sau hắn ta đánh liên hoàn ba quyền, tay trái của Thẩm Lãnh nâng lên khua trái phải ba lần, đẩy ba quyền ra, tay phải đấm một cú thẳng vào mũi Bành Trảm Sa.
Bành Trảm Sa đưa ngang cánh tay chặn cú đấm của Thẩm Lãnh, đạp ra một cước, tay của Thẩm Lãnh vỗ một cái trên đùi Bành Trảm Sa, mượn Sa lực độ trên đùi Bành Trảm bật lên trên đấm một cú về phía trán Bành Trảm Sa. Bành Trảm Sa xoay người tránh né đồng thời rướn người lên phía trước, hai cánh tay ôm lấy người Thẩm Lãnh lao nhanh, Thẩm Lãnh còn ở giữa không trung bị ôm chặt, cả người bị đảo ngược, đầu hướng xuống đất bị Bành Trảm Sa cắm thật mạnh xuống.
Mắt thấy đầu Thẩm Lãnh sắp đập xuống mặt đất, hai chân Thẩm Lãnh kẹp lấy cổ Bành Trảm Sa, ở giữa không trung hắn cưỡng ép quay người xoay tròn một vòng, Bành Trảm Sa bị ném bay ra ngoài.
Bành Trảm Sa ngã xuống mặt đất bịch một tiếng, đứng lên liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Đây không phải thực lực chân thật của ngươi, tại sao đánh như vậy?!"
Thẩm Lãnh: "Đánh như vậy có vẻ khá màu mè, dù sao cũng phải thỏa mãn người xem ở hiện trường."
Quan trị lễ giám tài: "..."
Bành Trảm Sa hít sâu một hơi, dang hai cánh tay ra rít gào một tiếng: "Lấy bản lĩnh thật sự của ngươi ra!"
"Được."
Thẩm Lãnh sải bước lớn lao lên, Bành Trảm Sa đấm một quyền thẳng về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cong người phía trước né tránh, hai tay ôm lấy eo Bành Trảm Sa, hai chân trượt đi giống như trượt băng, người vòng ra phía sau Bành Trảm Sa, sau đó hai cánh tay phát lực nhấc Bành Trảm Sa lên ngửa ra phía sau đâm một cái... Bịch một tiếng, đầu của Bành Trảm Sa đập xuống nền lôi đài, lập tức nhũn người.
Thẩm Lãnh lập tức túm lấy y phục của Bành Trảm Sa nhấc hắn ta lên, sau đó bước nhanh đến bên rìa lôi đài thả xuống. Trong cơn trời đất quay cuồng Bành Trảm Sa cảm giác hai chân vững vàng một chút, cúi đầu nhìn thì mình đã đứng ở bên dưới lôi đài rồi.
Thẩm Lãnh chắp tay: "Đã nhường rồi."
Bành Trảm Sa: "Đâu có nhường ngươi... Thôi đi thôi đi, chúc mừng!"
Nói xong liền xoa gáy bỏ đi, vừa đi vừa than thở: "Dùng chiêu thức của ta đánh ngã ta... Không biết xấu hổ."