Thẩm Lãnh thắng Bành Trảm Sa là chuyện nằm trong dự liệu, là trong dự liệu của tất cả mọi người, bao gồm cả bản thân Bành Trảm Sa. Thật ra lúc ở tây cương Bành Trảm Sa đã thấy rất rõ ràng, chênh lệch giữa hắn ta và Thẩm Lãnh rõ ràng đến mức ngay cả chính hắn ta cũng không thể lừa mình dối người, cho nên hắn ta càng cảm thấy Mạnh Trường An không thể tham gia kỳ thi lớn năm nay thật sự làm cho người khác rất tiếc nuối, có lẽ chỉ có Mạnh Trường An mới có thể thật sự quyết đấu cao thấp với Thẩm Lãnh.
Rõ ràng là một kết cục mà tất cả mọi người đã dự liệu được, lúc Đạm Đài Viên Thuật nhìn về phía hoàng đế theo bản năng, lại phát hiện hiển nhiên là hoàng đế khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Thẩm Lãnh từ trên lôi đài xuống dưới nhìn thấy Đường Thuyết đã đứng chờ ở cách đó không xa, hóa ra gã thắng nhanh hơn một chút.
"Chậm quá." Đường Thuyết nhìn Thẩm Lãnh hỏi: "Tại sao lại lãng phí thời gian?"
Thẩm Lãnh nhìn gã một cái: "Huênh hoang thú vị không?"
Đường Thuyết cười: "Đặc biệt thú vị."
Thẩm Lãnh: "Người trong nhà ngươi có thể sẽ không hài lòng lắm."
Đường Thuyết nhún vai vẻ không sao cả: "Nhìn thấy bộ dạng tùy ý của ngươi, ta cảm thấy người trẻ tuổi nên như thế, người trong nhà không hài lòng nhưng bản thân ta cũng coi như là hài lòng, so sánh hai cái, dù bị mắng cũng phải chờ lúc trở về đã, có lẽ tương lai nhớ lại ta cũng sẽ cảm thấy mình ấu trĩ, nhưng bây giờ hài lòng còn không đủ sao?"
Thẩm Lãnh: "Vậy lát nữa gặp."
Đường Thuyết ồ một tiếng: "Ngươi đừng lấy rút thăm đặc cách đấy, ta không hy vọng gặp ngươi ở trận chiến cuối cùng như vậy."
Thẩm Lãnh: "Ta nghĩ sẽ không có người hy vọng ta đặc cách."
Hắn quay lại liếc nhìn bên phía đài cao.
Đường Thuyết: "Một trận tỉ thí công chính như vậy, cho dù là ngươi được đặc cách, ta ngoại trừ xem thường ngươi một chút ra thì cũng chẳng làm gì được."
Thẩm Lãnh giơ ngón giữa lên, Đường Thuyết không hiểu, hỏi hắn: "Cái này nghĩa là gì?"
Thẩm Lãnh: "Quả nhiên là bé ngoan."
Đường Thuyết ồ một tiếng, không hỏi lại nữa.
Lần rút thăm kế tiếp Thẩm Lãnh quả nhiên không rút được thăm đặc cách, nghĩ những người trên đài cao kia muốn khống chế việc rút thăm thật sự là không thể dễ dàng hơn, không chỉ là bệ hạ muốn xem hắn, những người ngồi bên cạnh bệ hạ kia đều muốn xem rốt cuộc hắn có thể dựa vào bản lĩnh thật sự để đi đến cuối cùng hay không.
Trận tiếp theo, đối đầu Bạch Niệm.
Thẩm Lãnh sau khi rút thăm trúng người này cảm thấy có chút không vô vị, cũng không phải nghĩ có thể là các đại nhân vật không hy vọng Bạch Niệm tiếp tục đi xa hơn, mà là bởi vì hắn có một sự không thích trời sinh đối với người họ Bạch.
Hiện giờ trong thiên hạ này, bất kể là giang hồ hay là triều đình, người họ Bạch dường như cũng có chút không cố ý bị đẩy ra rìa. Rốt cuộc Bạch Niệm có phải người của hậu tộc hay không, không một ai nói rõ ràng được, nhưng cho dù hắn ta là người họ Bạch chân chính, bởi vì chịu liên lụy của gia tộc hoàng hậu, các đại nhân vật cũng không hy vọng hắn ta đi xa hơn, không sắp xếp hắn ta gặp Thẩm Lãnh đầu tiên, chỉ là không muốn làm quá rõ ràng mà thôi.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán.
Đứng trên đài, lúc Bạch Niệm nhìn Thẩm Lãnh sắc mặt hết sức bình tĩnh: "Đại khái ta đã đoán được, vòng này chắc hẳn sẽ gặp ngươi, hoặc là Đường Thuyết."
Thẩm Lãnh nghiêng đầu nhìn nhìn, Đường Thuyết đang buồn bực ngồi xổm một bên thở dài, gã rút được thăm đặc cách... Chuyện may mắn như vậy mà gã lại không muốn nhận, còn đi tìm quan trị lễ giám tài hỏi có thể đổi một chút hay không, nhường lá thăm đặc cách này cho người khác, quan trị lễ giám tài nói không được, sau đó Đường Thuyết than thở một câu sao ta lại xui xẻo như vậy, làm mọi người đang nhìn gã ngẩn người... Đây là xui xẻo?
Đường Thuyết thấy Thẩm Lãnh nhìn gã, nghiêng đầu đi không nhìn Thẩm Lãnh, nghĩ đến lời mình nói lúc nãy, mặt hơi nóng lên.
"Ngươi đừng có rút phải thăm đặc cách đấy, ta không hy vọng gặp ngươi ở trận chiến cuối cùng như vậy."
"Một trận tỉ thí công chính như vậy, cho dù là ngươi được đặc cách, ta ngoại trừ xem thường ngươi một chút thì cũng chẳng làm gì được."
Nghĩ đến hai câu nói này liền đỏ mặt, gã lại bất giác liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh dường như rất vui vẻ, vì thế gã lại càng thêm buồn bực.
Trên lôi đài, Thẩm Lãnh và Bạch Niệm hai người giơ tay lên, quan trị lễ giám tài lập tức ra lệnh một tiếng: "Bắt đầu!"
Thế nhưng Bạch Niệm lại không hành động, Thẩm Lãnh cũng không nhúc nhích, hắn quen chờ người khác ra tay trước, trừ khi là trên chiến trường.
"Ta không muốn đánh với ngươi." Bạch Niệm nhìn Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Ta không chấp nhận kiểu sắp xếp này, cũng không cho rằng như vậy là có thể ngăn cản ta đi đến chỗ cao hơn, ta không thể hội được tâm trạng thuận buồm xuôi gió đó của ngươi, nhưng ta cũng có sự kiêu ngạo của mình, ta họ Bạch, người họ Bạch bởi vì họ Bạch thì phải đối mặt với chuyện thế này, ta không phục."
Hắn ta giơ tay lên lần thứ hai: "Ta bỏ quyền."
Sau khi nói xong liền xoay người đi ra ngoài lôi đài.
Thẩm Lãnh cũng không ngờ Bạch Niệm này lại có sự ngạo khí này, nhưng ngạo khí này theo Thẩm Lãnh thấy cũng không có ý nghĩa gì.
"Ngươi nghĩ là ngươi rất kiêu ngạo?" Thẩm Lãnh không nhịn được thở dài: "Nếu như thật sự có kiêu ngạo gì đó, thật sự không phục, ngươi nên nghĩ đánh thắng ta để chứng minh bản thân ngươi, bỏ quyền... Ngươi muốn bảo vệ chút ngạo khí này của mình mà cũng chỉ có thể có phương pháp như vậy thôi?"
Bạch Niệm dừng bước chân lại, xoay người nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi thật sự cho rằng ngươi tất thắng?"
Thẩm Lãnh: "Chưa bao giờ hoài nghi."
Bạch Niệm nhìn về phía quan trị lễ giám tài: "Ta đột nhiên không muốn bỏ quyền nữa."
Quan trị lễ giám tài: "Ngươi nghĩ quy định là ngươi định ra? Mời ngươi đi xuống."
Bạch Niệm nhíu mày, lúc nhìn về phía Thẩm Lãnh đã tràn ngập oán niệm, nếu Thẩm Lãnh không nói lời này thì hắn ta nghĩ lựa chọn của mình không sai, nhưng mà giờ này khắc này mới phát hiện, sâu trong nội tâm hắn ta thật sự không có nắm chắc chiến một trận với Thẩm Lãnh mà tất thắng, nếu như có thì sẽ không bỏ quyền, mà là quang minh chính đại đánh bại Thẩm Lãnh. Hắn ta nghĩ là có người ngăn cản hắn ta đi lên phía trước, nhưng xét đến cùng, đó là không đi nổi.
Bạch Niệm đi xuống lôi đài, liếc nhìn sang phía đài cao, đột nhiên tỉnh ngộ ra chắc hẳn mình đã làm sai rồi.
Trên đài cao, hoàng đế khẽ lắc đầu, Đạm Đài Viên Thuật và Thạch Nguyên Hùng cũng đang lắc đầu, dường như cực kỳ thất vọng...
"Ngươi cho là là có người cố ý nhằm vào ngươi?" Quan trị lễ giám tài bỗng nhiên nói một câu: "Ngươi vẫn chưa có phân lượng đó, đáng để khiến cho người ta nhằm vào ngươi."
Bạch Niệm dừng bước chân lại, vai khẽ run.
Chẳng lẽ không đúng sao?
Hắn ta giật mình, hóa ra các đại nhân vật không có nhằm vào hắn ta.
Đường Thuyết ngồi xổm ở một bên thì lại vui hẳn lên, giống như gã là một đứa trẻ vừa mới không cẩn thận rơi vào vũng bùn, cảm thấy mình có chút xui xẻo, đang buồn bực thì phát hiện Thẩm Lãnh cũng rơi vào vũng bùn, vì thế gã liền rất vui, rơi vào vũng bùn đương nhiên sẽ không vui, nhưng có người cùng rơi vào thì lại khác.
"Ngươi cũng tương đương với đặc cách một vòng."
Đường Thuyết hướng tới Thẩm Lãnh giơ ngón giữa lên.
"Ngươi cũng là một bé ngoan."
Thẩm Lãnh trừng mắt nhìn gã một cái, nghĩ chẳng lẽ cái tên ấu trĩ Đường Thuyết này tưởng ngón giữa có ý nghĩa là ngươi là bé ngoan?
Cuộc chiến đấu ở một bên khác giằng co rất lâu, Lục Khinh Lân đánh bại Hứa Vô Niên tiến vào tốp ba ngoài dự liệu của người khác. Thẩm Lãnh bởi vì đối thủ bất chiến mà bại cũng tiến vào tốp ba. Đường Thuyết thì là vì đặc cách. Tam giáp đã xuất hiện, ngoại trừ Hứa Vô Niên thua Lục Khinh Lân làm cho người ta cảm thấy hơi kinh ngạc ra, hai người khác nằm trong tốp ba cũng không có ai cảm thấy có gì không thỏa đáng, dù cho một người là đối thủ bỏ quyền, một người là đặc cách.
Thẩm Lãnh nói: "Ta là tương đương với đặc cách, ngươi là đặc cách thật sự, lỡ như ngươi đặc cách lần thứ hai thì sao?"
Đường Thuyết hừ một tiếng: "Ta có thể có xui xẻo như vậy?"
Gã thò tay lôi từ trong rương ra một cuộn giấy, mở ra nhìn nhìn... Đặc cách.
Đường Thuyết lại ôm mặt ngồi xổm xuống: "Để hôm nay huênh hoang một chút cho đàng hoàng, thậm chí ta còn chuẩn bị mấy lời cần nói sau khi thắng liền hai trận, chỉ có như vậy mới cho thấy ta mới là nhân vật chính của kỳ thi lớn các quân, vạn chúng chú mục, khiến cho người tự đắc một lần khó như vậy sao?"
Thẩm Lãnh vỗ vỗ vai Đường Thuyết: "Hiện tại ngươi đã vạn chúng chú mục rồi."
Đường Thuyết: "Ngươi cách xa ta một chút."
Quan trị lễ giám tài: "Mời người rút được thăm đặc cách rời khỏi lôi đài."
Đường Thuyết: "Ồ..."
Lục Khinh Lân chắp tay với Thẩm Lãnh: "Thẩm tướng quân."
Thẩm Lãnh đáp lễ: "Lục tướng quân."
Lục Khinh Lân cười nói: "Trước khi ta đến huynh trưởng còn từng nói với ta, kỳ thi lớn các quân là chuyện nghiêm túc nhất, mỗi người đều có thể là đối thủ của đệ, cho nên trước khi kỳ thi lớn kết thúc đừng quá thân cận với bất cứ người nào, nếu như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm thái, tâm thái có xa gần thân sơ, lúc tỉ thí sẽ không thể hết sức chuyên chú được. Huynh trưởng còn nói, trước khi gặp thì coi mỗi người là đối thủ, lên lôi đài thì xem mỗi một đối thủ là kẻ địch, nhưng ta phát hiện kỳ thi lớn các quân lần này chúng ta không phải là như thế."
Thẩm Lãnh: "Kỳ của huynh trưởng ngươi bọn họ thật vô vị."
Lục Khinh Lân vừa cười: "Đúng thế, thật vô vị... Nếu như ta thua ngươi thì có thể đến nhà ngươi ăn cơm không? Ta nghe nói tay nghề nấu ăn của ngươi còn tốt hơn cả võ nghệ, muốn thử đã lâu."
Thẩm Lãnh: "Được, ngươi thắng, cũng đến nhà ta ăn cơm."
Lục Khinh Lân cười lại chắp tay lần nữa, hai người đều tự lui ra phía sau một bước đứng nghiêm, quan trị lễ giám tài hạ lệnh gõ chiêng, sau khi cheng một tiếng, lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung lại đây.
Lục Khinh Lân một quyền công tới, Thẩm Lãnh né tránh, tay phải ở phía sau, tay trái đánh trả, động tác của hai người ở trên lôi đài nhanh như sấm sét, từng chiêu từng thức đại khai đại hợp. Tỉ thí giữa quân nhân khác với khách giang hồ, người trong giang hồ tỉ thí thường thường sẽ đẹp mắt hơn một chút, còn tỉ thí của quân nhân sẽ không màu mè, sẽ không hoa lệ, nhưng mỗi một chiêu đều có vẻ cương mãnh bá khí.
Lục Khinh Lân lui về sau một bước: "Tại sao ngươi phải thu hồi một tay?"
"Ngươi vừa mới đánh xong." Thẩm Lãnh trả lời: "Thể lực không đủ, đối với ngươi mà nói đây không phải một trận chiến công bằng."
Lục Khinh Lân gật gật đầu: "Cũng được."
Tiếp tục cướp công.
Trên ghế khán giả, nhìn thấy Thẩm Lãnh một tay chiến đấu, khóe miệng Mạnh Trường An mỉm cười, theo gã thấy tất nhiên là như thế.
Trên đài cao, Thạch Nguyên Hùng theo bản năng liếc mắt nhìn hoàng đế một cái, ông ta cảm thấy Thẩm Lãnh như vậy có chút quá tự đại, nhưng khi nhìn sắc mặt hoàng đế lại không có bất kỳ thay đổi gì, trong ánh mắt dường như còn có một chút tán thưởng, vì thế giật mình... Nếu Thẩm Lãnh và Lục Khinh Lân cũng đã có một trận chiến giống nhau, ai cũng không nói ra được điều gì, điều Thẩm Lãnh muốn chính là khiến cho tất cả mọi người đều hiểu, hắn sẽ không chiếm lợi của người khác.
Cho nên hắn thu tay lại, và còn là tay phải.
Một nén nhang, hai người vẫn chưa phân ra thắng bại.
Lục Khinh Lân nhìn có vẻ đã hơi mệt mỏi, xuất quyền không còn có thế lôi đình nữa, tốc độ cũng chậm hơn vài phần. Trận chiến trước đó của gã ta đã kéo dài rất lâu rồi, trận chiến này lại đã lâu như vậy cũng không phân cao thấp, tiếp tục đánh nữa, cho dù gã ta cản được thế công của Thẩm Lãnh thì cũng không chịu được việc tiêu hao thể lực của mình.
"Nghỉ ngơi một lát đi." Thẩm Lãnh bỗng nhiên lui ra phía sau một bước: "Khí lực của ngươi hư rồi."
Lục Khinh Lân: "Ngươi mới hư."
Một quyền cướp công.
Thẩm Lãnh cũng thu cả tay trái về sau lưng: "Không chiếm lợi của ngươi."
Khóe miệng Lục Khinh Lân hơi cong lên, từng quyền từng quyền đánh ra, Thẩm Lãnh vẫn luôn tránh né, chờ đến lúc một quyền cuối cùng hướng tới mặt hắn, đầu cúi thấp xuống, nắm đấm của Lục Khinh Lân đánh sượt qua lưng Thẩm Lãnh, trong nháy mắt hai người chạm vào nhau Thẩm Lãnh đẩy vai lên vác Lục Khinh Lân lên, sải bước lớn đi về phía trước, vai hất mạnh một cái, người Lục Khinh Lân lập tức bay ra phía sau.
Thẩm Lãnh lao nhanh về phía trước, khi Lục Khinh Lân vẫn chưa rơi xuống đất đã đánh một quyền về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh xoay người đá ngang, Lục Khinh Lân đành phải vận nỗ lực lớn nhất ngửa người ra phía sau, nhưng chân của Thẩm Lãnh lại co lại giữa không trung, chân kẹp lấy cánh tay của Lục Khinh Lân đè mạnh xuống, người Lục Khinh Lân bị kéo giật trở lại, mặt hướng xuống dưới nặng nề ngã sấp dưới mặt đất, Thẩm Lãnh lui về phía sau một bước.
Lục Khinh Lân đứng dậy, chắp tay: "Chịu phục."
Thẩm Lãnh đáp lễ: "Đã nhường rồi."
Đường Thuyết đứng ở bên lôi đài xem, thầm nghĩ ngầu như vậy nên là mình mới đúng chứ...
Hóa ra nói một câu đã nhường rồi, còn có phong cách hơn mấy thứ màu mè lòe loẹt mà mình nghĩ ra nhiều.