Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 369 - Chương 369: Hạng Nhất!

Chương 369: Hạng nhất! Chương 369: Hạng nhất!

Mặc kệ Đường Thuyết liên tục rút được lá thăm đặc cách hai lần là trùng hợp hay là có người cố ý, gã đều đã tiến vào trận chiến cuối cùng, tuy rằng đó cũng không phải phương thức lý tưởng của, cho nên gã rất không thích, hết sức khó chịu.

Trận tỷ thí buổi sáng kết thúc, buổi trưa có hơn một nửa canh giờ để khôi phục thể lực, Đường Thuyết không có xuất hiện trước mặt Thẩm Lãnh một cách không ngờ, tựa như không muốn quấy rầy Thẩm Lãnh nghỉ ngơi trước khi quyết chiến, dù sao gã cũng là người cực kiêu ngạo, không muốn chiếm lợi của người khác.

Mạnh Trường An liếc nhìn Thẩm Lãnh đang ăn nhồm nhoàm: "Đối với Đường Thuyết, có mấy phần nắm chắc?"

Thẩm Lãnh cười nói: "Phiền quá."

Mạnh Trường An: "Rất nhiều người hỏi rồi?"

Thẩm Lãnh: "Đánh rồi sẽ biết."

Mạnh Trường An gật gật đầu, nhìn nhìn những món Thẩm Lãnh ăn: "Nhìn có vẻ như mùi vị không tệ."

Thẩm Lãnh: "Không có thừa đâu."

Mạnh Trường An: "Ta tùy tiện nói thôi."

Sau đó ngồi xuống lấy một cái bánh bao bắt đầu ăn.

Thẩm Lãnh: "Tuỳ tiện ăn thôi?"

Mạnh Trường An: "Lát nữa bệ hạ sẽ tiến thiện ở trường diễn võ, nội thị đã đến đây thông báo bệ hạ bảo ta cũng qua ăn cùng, ngươi cũng biết đấy, ăn cơm cùng bệ hạ cũng không phải chuyện rất dễ dàng, đâu thể ăn no bụng."

Thẩm Lãnh đẩy bánh bao trước mặt mình qua: "Nguyệt Châu Minh Đài... Dường như có chút phiền phức, ta nhìn ra được, nàng ta cứ nhìn ngươi suốt."

Mạnh Trường An cũng không ngẩng đầu lên: "Đó là phiền phức của nàng ta, liên quan gì tới ta?"

Thẩm Lãnh bĩu môi: "Ngươi mau chóng khỏe lại đi, về bắc cương."

Mạnh Trường An lại ăn ba cái bánh bao, thỏa mãn vỗ vỗ bụng: "Ngươi cũng rất phiền."

Thẩm Lãnh: "Tạm biệt."

Mạnh Trường An đứng dậy: "Sau khi đánh thắng, hẳn là bệ hạ sẽ bảo ngươi vào cung, sợ là cơm tối ngươi cũng phải ăn cùng bệ hạ."

Thẩm Lãnh kéo đĩa bánh bao từ trước mặt Mạnh Trường An trở về, lấy tay khăn gói hai cái bánh bao cất bên người, Mạnh Trường An trợn mắt lườm hắn, xoay người đi về phía đài cao.

Lúc tiếng chiêng đồng vang lên Thẩm Lãnh mới mở mắt, tựa vào tường thấp phơi nắng ấm áp sau giờ ngọ, ngay cả cái giá lạnh mùa đông tựa hồ cũng hoàn toàn bị xua tan. Trà gia ngồi bên cạnh hắn vẫn luôn chống cằm nhìn hắn, cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn.

Nhìn thấy Thẩm Lãnh tỉnh lại, khóe miệng Trà gia công lên đến: "Đã ngủ sao?"

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Nàng ngồi bên cạnh ta, ngủ rất yên ổn."

Hắn sáp lên phía trước: "Nếu như ta giành hạng nhất kỳ thi lớn các quân, nàng thưởng cho ta như thế nào?"

Trà gia cúi đầu, trả lời một câu rất nhỏ rất nhỏ: "Cùng xem sách hình người."

Thẩm Lãnh ngây người, sau đó cười ha hả, đứng dậy đi về phía lôi đài: "Không được đổi ý."

Trà gia ừ một tiếng, cúi đầu không dám ngẩng lên, chỉ cảm thấy mặt mình nóng muốn chết... Trà gia ở trạng thái này, đâu phải là Trà gia xách Thẩm Lãnh đi đụng cây lúc trước.

Canh giờ đã đến, Thẩm Lãnh và Đường Thuyết đi lên lôi đài. Đường Thuyết quan sát Thẩm Lãnh từ trên xuống dưới vài lần: "Nghỉ ngơi tốt rồi chứ?"

Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Rất tốt."

Đường Thuyết: "Ta sẽ không nhường ngươi hai cánh tay đâu, một cánh tay cũng sẽ không nhường."

Thẩm Lãnh: "Tối hôm nay sợ là không được, tối ngày mai tới nhà ta ăn cơm."

Đường Thuyết cười: "Nói phải giữ lời."

Quan trị lễ giám tài lớn tiếng hỏi: "Hai người các ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Có nói mấy câu ta cần nói ở trước khi các ngươi bắt đầu tỷ thí, đây là trận chiến cuối cùng của kỳ thi lớn các quân, và không luận kết quả, ta đại diện triều đình, cũng đại diện bản thân ta chúc mừng hai vị trước, bởi vì bất luận các ngươi cuối cùng ai giành được hạng nhất, các ngươi cũng đã sáng tạo ra lịch sử. Kỳ thi lớn các quân từ kỳ thứ nhất đến nay đã hơn hai trăm năm, hai người các ngươi là hai người trẻ tuổi nhất tham gia tranh thập đại chiến tướng, hơn nữa đã sớm đứng vững ở hai vị trí đầu, vinh quang trên người các ngươi, sẽ viết vào sử sách."

Thẩm Lãnh và Đường Thuyết đồng thời chắp tay: "Tạ đại nhân."

"Không cần tạ ta, tạ bệ hạ, tạ Đại Ninh, tạ thời đại này." Quan trị lễ giám tài hỏi: "Có thể bắt đầu chưa?"

Hai người đều tự lui ra phía sau một bước đồng thời giơ tay lên, quan trị lễ giám tài lập tức giơ lệnh kỳ lên, sau đó dụng lực phất xuống: "Bắt đầu!"

Trong khoảnh khắc lệnh kỳ hạ xuống Đường Thuyết đã lao đến, gã nhún chân một cái, khoảng cách chừng ba mét giữa hai người trong nháy mắt đã bị kéo gần, tốc độ của gã cực nhanh, vượt xa là bất cứ đối thủ nào trước đó của Thẩm Lãnh.

Gần như trong khoảnh khắc hạ cờ, nắm đấm của gã cũng đã tới trước mặt Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh nghiêng người né tránh, một quyền đánh trả.

"Nhanh quá!" Bành Trảm Sa đứng ở dưới đài cách đó không xa mặt biến sắc: "Không nhìn rõ."

"Không ngờ được Đường Thuyết ẩn giấu nhiều như vậy, lúc trước hắn và Thẩm Lãnh thành tích tương đương, sau lại rút được thăm đặc cách hai lần tiến vào trận quyết đấu cuối cùng, mọi người cũng đều cảm thấy hắn vận khí quá tốt, bây giờ xem ra, nếu như là ta giao thủ với hắn, sợ là không chống đỡ được quá lâu."

"Quá nhanh."

"Mắt không theo kịp."

Trong đám người xì xào bàn tán, mỗi người đều bị chấn động, cuộc tỷ thí của hai người kia từ đầu đã không có thăm dò, quyền thứ nhất đã là toàn lực ứng phó.

Trên đài cao, sắc mặt hoàng đế trở nên nhu hòa hẳn, nhìn chằm chằm vào lôi đài không rời mắt: "Người trẻ tuổi của kỳ thi lớn các quân lần này, hơi ưu tú hơn so với lần trước một chút, hai người trẻ tuổi này đều chưa tới hai mươi tuổi, có thể có võ nghệ như vậy, năng lực như vậy, trẫm rất vui mừng."

Thạch Nguyên Hùng không tự chủ được gật gật đầu, ông ta không thể không thừa nhận, Thẩm Lãnh mạnh hơn con trai Thạch Phá Đang của ông ta.

Vốn dĩ Thạch Phá Đang là niềm tự hào của ông ta, dù cho ngày bình thường ông ta hơi nghiêm khắc với Thạch Phá Đang, thậm chí chưa bao giờ khen ngợi, nhưng trên thực tế ông ta thật sự cảm thấy con trai mình rất ưu tú. Tuy rằng bệ hạ đề bạt Thạch Phá Đang làm tướng quân chiến binh chính tam phẩm cũng là có lòng trấn an ông ta, nhưng nếu như Thạch Phá Đang không có năng lực đó, bệ hạ cũng quả quyết sẽ không an bài như thế.

Nhưng mà so sáng ra, Thạch Nguyên Hùng mới thật sự tin tưởng trên thế giới này cũng có không ít người trẻ tuổi ưu tú hơn con trai mình, hai người trên lôi đài kia đều là như vậy.

"Đạm Đài." Hoàng đế hỏi: "Khanh là đệ nhất cao thủ trong quân, bây giờ khanh thấy, hai người ai ưu ai kém?"

"Thần, vẫn chưa nhìn ra." Đạm Đài Viên Thuật cúi đầu nói: "Thần đâu phải là đệ nhất cao thủ trong quân, bệ hạ thật sự đề cao thần rồ. Trong quân đội Đại Ninh ngọa hổ tàng long, cho dù là tướng lĩnh trẻ tuổi như Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An, Đường Thuyết, đều chưa chắc có thể đại diện thực lực mạnh nhất của những người trẻ tuổi trong chiến binh, rất nhiều người trẻ tuổi không có cách nào tham gia kỳ thi lớn các quân, nhưng thực lực tự thân không thể khinh thường."

Hoàng đế hơi lo lắng trong lòng, ngay cả Đạm Đài cũng không nhìn ra, hai tên nhóc này thật là lực lượng ngang nhau.

Trên đài vẫn đang đánh, mỗi một đòn đều nhanh đến mức không gì sánh kịp, quyền đối quyền cước đối cước, hai người ra tay cũng không có gì quỷ dị đáng nói, mỗi quyền mỗi cước đều đường đường chính chính.

Hai tiếng bịch bịch gần như đồng thời vang lên, bởi vì quá gần cho nên tuyệt đại đa số mọi người cảm thấy đó là một tiếng vang, chỉ có cao thủ chân chính mới có thể phán đoán ra được đây không phải là ai đánh trúng ai một quyền, mà là hai người đều đánh trúng đối phương một quyền.

Thẩm Lãnh và Đường Thuyết đồng thời lùi về phía sau một bước, chẳng những không đánh đến tóe lửa, ngược lại trong ánh mắt nhìn đối phương đều có vài phần tán thưởng.

"Ngươi rất nhanh."

Đường Thuyết lại lui về phía sau một bước, sau đó cởi áo ra, bất ngờ là trong áo cũng buộc rất nhiều túi cát giống như Thẩm Lãnh, nhìn thấy cảnh này Thẩm Lãnh không nhịn được cười, cũng lùi về phía sau một bước, cởi túi cát trên người xuống.

Tất cả mọi người vây xem đều đứng lên, cảnh tượng này quá là nằm ngoài dự liêu.

Đây chính là kỳ thi lớn các quân, hóa ra lúc trước hai người tỷ thí lại đều là đeo túi cát nặng nề như thế trên người.

Đường Thuyết cười nói: "Ta tưởng là đây là sáng tạo độc nhất của ta."

Gã cởi bỏ túi cát trên người ném xuống đất, mỗi người đều nghe được âm thanh trầm đục nặng nề đó, nhưng lại hơi nhẹ hơn âm thanh túi cát rơi xuống đất bên Thẩm Lãnh một chút.

Hai người sau khi đã tháo túi cát xuống hoạt động hai cánh tay một chút, sau đó lại lao thẳng về phía đối phương.

Nhanh, thật sự nhanh, nhanh không gì sánh kịp!

"Hóa ra còn có thể nhanh hơn!"

Mắt Bành Trảm Sa đã trợn tròn, bây giờ hắn ta mới hiểu được rốt cuộc chênh lệch của mình và Thẩm Lãnh lớn cỡ nào. Lúc Thẩm Lãnh đánh với hắn ta đã thắng nhẹ nhàng như vậy, thậm chí ngay cả túi cát cũng không tháo bỏ, nếu như tháo bỏ túi cát, sợ là hắn ta một kích đã bị đánh bại rồi.

Trà gia vẫn đứng ở chỗ hơi chút xa một chút nhìn, căng thẳng đến mức hai bàn tay đều siết lại thành nắm đấm, nhưng chính nàng lại không phát giác được, trong lòng bàn tay đã toàn là mồ hôi... Đương nhiên nàng tin tưởng Lãnh Tử nhất định có thể giành được hạng nhất, nhưng biểu hiện của Đường Thuyết cũng nằm ngoài dự liệu của nàng, đây là đối thủ mạnh nhất mà Lãnh Tử gặp phải cho đến bây giờ. Thực lực của Đường Thuyết thậm chí có thể cũng không yếu hơn Mạnh Trường An!

"Nhìn... nhìn không rõ."

Bạch Niệm đứng ở ngoài lôi đài lầm bầm, sắc mặt đã trắng bệch không có một tia huyết sắc. Hắn ta vốn nghĩ mình và Thẩm Lãnh cho dù có chút chênh lệch nhưng cũng chẳng lớn đến mức nào, là hai cánh tay hai cái chân, đều là nam nhân chăm học khổ luyện, ai sẽ kém hơn ai khác bao nhiêu? Nhưng mà vào thời khắc này hắn ta mới thật sự hiểu được, cho dù trong cuộc tỉ thí trước đó mình không bỏ quyền thi đấu thì cũng tuyệt đối cản không được một cú đấm của Thẩm Lãnh, bởi vì quá nhanh, nhanh đến mức hắn ta có thể ngay cả phòng ngự cũng không chuẩn bị tốt.

Trên lôi đài âm thanh bịch bịch bịch không dứt bên tai, nhưng ngoại trừ mấy người kia ra, không một ai thấy rõ rốt cuộc là Thẩm Lãnh đánh Đường Thuyết hay là Đường Thuyết đánh Thẩm Lãnh. Bóng dáng của hai người ở trên lôi đài gần như trở thành hư ảo, tốc độ này đã vượt ra khỏi phạm trù mà người bình thường có thể tưởng tượng ra.

"Rất mạnh!"

Sắc mặt Lục Khinh Lân cũng hơi trắng bệch, lúc Thẩm Lãnh đánh với gã ta cũng là đeo túi cát, gã ta không muốn chấp nhận sự thật này, nhưng lại không thể không chấp nhận sự thật này.

Đông cương Đoàn Mị nhìn hai người trên lôi đài không chớp mắt lấy một lần, kích động đến mức ngay cả vai cũng đang khẽ run... Người trẻ tuổi có thể tham gia tranh thập đại chiến tướng có người nào là yếu? Ai sẽ thật sự hoàn toàn phục ai?

Hiện tại đã phục rồi.

Thật sự đã phục rồi.

Một nén nhang, hai nén nhang, ba nén nhang...

Hai người đã đánh quá nửa canh giờ, đồng thời lùi về phía sau một bước đều bắt đầu thở dốc. Đường Thuyết hai tay chống đầu gối, khom người ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Xem ra ta là thật sự sai rồi, ta tưởng rằng thắng bại giữa chúng ta, chỉ là chuyện trong nháy mắt."

Thẩm Lãnh: "Nhớ sau này chạy bộ nhiều."

"Cái gì?"

Đường Thuyết hơi ngẩn người, nhưng nhìn thấy Thẩm Lãnh đã lại lao đến lần nữa.

Đây là lần kéo dài nhất từ khi có kỳ thi lớn các quân Đại Ninh tới nay, mà hai người lại còn nhanh như vậy, nửa canh giờ, ai cũng không tính được rốt cuộc hai người đã ra bao nhiêu quyền, ra bao nhiêu cước.

"Ta phục rồi." Hứa Vô Niên thở ra một hơi thật dài: "Hai người kia, xứng đáng hạng nhất hạng hai."

Bịch!

Trên đài lại là một âm thanh trầm đục, lần này ngay cả Đạm Đài Viên Thuật cũng không thể phân biệt được trước sau, nắm đấm của hai người hoàn toàn đồng thời đánh trúng đối phương, không lệch một li, nhưng mà... Đường Thuyết lại lui về phía sau hai ba bước, tiếng thở dốc càng ngày càng lớn. Thẩm Lãnh thoạt nhìn tuy rằng sắc mặt cũng đã bắt đầu trắng bệch, nhưng sức mạnh của hắn nhiều hơn!

Trước đó đồng thời đánh trúng đối phương, hai người bị lực độ của đối phương đẩy lui khoảng cách gần như tương đương, mà nửa canh giờ sau, thể lực của Đường Thuyết đã đến cực hạn.

Thẩm Lãnh lại xông lên, khí thế như cầu vồng!

Đường Thuyết hít sâu một hơi lại nghênh đón lần nữa, hai người vốn xuất quyền tốc độ nhanh như nhau mà lúc này đã xuất hiện chênh lệch, Thẩm Lãnh vẫn như trước, Đường Thuyết chậm lại đại khái một phần mười tức, thậm chí nhỏ hơn, nhưng mà chênh lệch rất nhỏ này cũng đã đủ rồi.

Lại là một tiếng bịch.

Thẩm Lãnh đánh một quyền trúng ngực Đường Thuyết, mà nắm đấm của Đường Thuyết còn cách Thẩm Lãnh chưa đến một ngón tay, thế mà lại không chạm tới.

Cũng không thể nào chạm tới được nữa.

Dưới lực độ một quyền này của Thẩm Lãnh, Đường Thuyết lùi về sau ba bốn bước liền, còn chưa kịp điều chỉnh lại, nắm đấm của Thẩm Lãnh lại tới nữa, một cú đấm đánh vào mặt Đường Thuyết, trong thời khắc này Đường Thuyết đã hoàn toàn không có năng lực đỡ thêm chặn thêm, thậm chí không có năng lực né tránh, việc duy nhất gã có thể làm được chính là nhắm mắt lại.

Vù!

Quyền phong thổi bay tóc của Đường Thuyết ra sau, nắm đấm cách mặt Đường Thuyết cũng chỉ nửa ngón tay thì đột ngột dừng lại, thịt trên mặt Đường Thuyết đều lõm xuống một ít, giống như gợn nước.

Thẩm Lãnh thu quyền lùi về phía sau, Đường Thuyết chậm rãi mở mắt ra, sau đó ọe một tiếng nôn mửa, khom người bắt đầu nôn, không dừng lại được.

Sau khi nôn xong gã lui về phía sau mấy bước, dựa vào bên rìa lôi đài chậm rãi ngồi xuống, khó nhọc giơ tay lên xua xua: "Ta thua."

Thẩm Lãnh ngồi xổm xuống thở hổn hển: "Ngươi rất mạnh, đối thủ đầu tiên gần như là 10 mà ta gặp được."

Bình Luận (0)
Comment