Theo Thẩm Lãnh thấy, trên thế giới này tất nhiên sẽ có người trẻ tuổi ưu tú hơn hắn, thiên hạ lớn như vậy, còn không cho phép có mấy người biến thái ư?
Nhưng theo hắn thấy, trên thế giới này chỉ có Mạnh Trường An có thể tương xứng với hắn, thiên hạ lớn như vậy, biến thái nhiều hơn nữa chung quy cũng không được.
Cho nên dù là Đường Thuyết cùng hắn chiến đấu kịch liệt nửa canh giờ, theo Thẩm Lãnh thấy cũng chỉ miễn cưỡng đến gần 10 mà thôi, chín phần chín cũng không phải 10, gượng ép tính vào thì không chắc chắn.
Gần, đó chính là chưa tới.
Đường Thuyết đặt mông ngồi xuống sàn lôi đài, bỗng nhiên cười ha ha: "Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên thua, thế mà lại hơi thích."
Không ai hiểu.
Gã thở dốc từng hơi từng hơi, mồ hôi trên mặt không ngừng chảy xuống, cho nên khuôn mặt kia nhìn có vẻ hơi tái nhợt, Thẩm Lãnh nhìn có vẻ tốt hơn không ít, tuy rằng cũng đang thở dốc.
"Chạy bộ thật sự có ích?" Đường Thuyết hỏi: "Không phải ngươi thiên phú tốt hơn ta?"
Thẩm Lãnh nghiêm túc trả lời: "Ta thiên phú không có tốt."
Đường Thuyết: "Cái rắm."
Gã vịn vào cạnh lôi đài đứng lên: "Xin lỗi, bởi vì ta cảm thấy ngươi là đối thủ duy nhất của ta, cho nên đã cố ý đi tìm hiểu ngươi... Ta nghe nói, 6-7 tuổi ngươi bắt đầu làm khuân vác trong một thôn nhỏ tên là trấn Ngư Lân ở quận An Dương, người khác có xe ngựa, ngươi dùng vai vác, các thôn dân đều nghĩ ngươi sống không lâu, nhưng ngươi lại sống sinh long hoạt hổ, 12 tuổi trước khi rời khỏi thôn, những đứa trẻ lớn trong thôn từng ức hiếp ngươi, đã không ai có thể gần ngươi được nữa. Nhưng ta càng hiếu kỳ hơn, tại sao lúc ngươi rời đi, những đứa trẻ lớn từng ức hiếp ngươi lại lén đứng ở cửa thôn tiễn ngươi, còn không dám để ngươi nhìn thấy, kẻ nào kẻ nấy cũng lau nước mắt."
Thẩm Lãnh cười: "Ta biết."
Hắn hỏi Đường Thuyết: "Ngươi cố ý đi qua?"
"Phải." Đường Thuyết gật đầu: "Lúc ngươi và Mạnh Trường An đi tây cương, ta ở thành Trường An trong lúc rảnh rỗi đã đi quận An Dương, đi xem thủy sư, đi xem trấn Ngư Lân. Binh sĩ lưu thủ trong thủy sư nói, ngươi thích bắt cá sấu ở bờ sông, thích chạy bộ quanh giáo trường khi trời chưa sáng, trong trấn Ngư Lân hiện giờ không có một kẻ lưu manh vô lại, những kẻ từng là lưu manh vô lại đều đang cần cù chăm chỉ làm việc, kẻ nào cũng sống rất tốt, Ta đã hỏi tại sao, bọn họ nói không muốn có một ngày ngươi mặc giáp tướng quân về trong thôn, bọn họ không có mặt mũi đứng trước mặt ngươi, mời ngươi một chén rượu."
Đường Thuyết cười: "Cho nên, ta thua ngươi, ta không cảm thấy buồn."
Thẩm Lãnh cũng cười: "Ngươi đừng làm ta sợ, ngươi thích nam nhân hay là nữ nhân?"
"Nữ nhân." Đường Thuyết tựa vào đó một lúc lâu, hơi thở mới từ từ ổn định: "Ta còn từng thử bắt cá sấu ở bờ sông, chỉ là... mẹ nó chứ rất khó."
Gã chống người đứng lên, hít sâu, sau đó đứng thẳng người, tay phải nâng lên ngang ngực, nắm đấm gõ gõ lên ngực: "Chúc mừng ngươi Thẩm Lãnh, ngươi là hạng nhất!"
Thẩm Lãnh đứng nghiêm, hành lễ.
Ngay một khắc này, người xem ở bốn phía lôi đài cả trường diễn võ, cũng không biết sao tất cả đều đứng lên, tất cả quân nhân đều đứng thẳng như vậy, nhấc quyền phải lên gõ trên ngực.
Cấm quân mặc giáp trụ.
Bịch, bịch, bịch, bịch, bịch...
Từng tiếng từng tiếng, giống như trống trận.
"Đại Ninh!"
Thẩm Lãnh đứng ở trên lôi đài hô to một tiếng, tất cả quân nhân trên trường diễn võ đều hô theo một tiếng.
"Uy vũ!"
Hoàng đế ngồi ở trên đài cao sắc mặt hơi thay đổi một chút. Đây chính là các tướng quân của ông ta, đây chính là các binh sĩ của ông ta, đây chính là Đại Ninh của ông ta, đây là Đại Ninh khiến thiên hạ kính sợ.
Được trăm người kính sợ là hảo hán, được vạn người kính sợ là anh hùng, được thiên hạ kính sợ, là Đại Ninh.
Ngồi đơn độc trên một đài quan chiến ở một bên khác là người đến từ thư viện Nhạn Tháp, Tứ Hải Các, bọn họ đều là từ các quốc gia bên ngoài Đại Ninh vượt vạn dặm xa xôi tới, từ nơi nào cũng có, đều là vì ngưỡng mộ Đại Ninh mà tới. Có người đã ở Tứ Hải Các học mấy năm, có người vừa mới tới chưa được nửa năm, nhưng trong thời khắc này tất cả bọn họ cũng đều đứng lên, có lẽ ngay cả chính bọn họ đều không hiểu tại sao cũng phải đứng lên theo, có lẽ đó chính là sự kính sợ thật lòng đối với cường giả.
"Đây là Đại Ninh." Một nam nhân trẻ tuổi tới từ nước khác đứng trên đài quan chiến, không biết tại sao lại khóc: "Nếu như, quốc gia của ta như thế, ta chết không hối tiếc."
"Đây chính là người Ninh." Có người nói nhỏ, tim đập rộn lên.
Trên đài cao, hoàng đế đứng dậy đi đến bên rìa đài cao cũng giơ tay phải lên, gõ lên ngực từng tiếng từng tiếng, tuy rằng ông ta không mặc chiến giáp, tuy rằng ông ta cũng đã không còn là thiếu niên 16 tuổi bắt đầu chinh chiến ở bắc cương kia nữa, nhưng trong xương tủy ông ta có một quân hồn Đại Ninh vĩnh viễn sẽ không dập tắt đang thiêu đốt, một khắc khi hoàng đế hành quân lễ, cả trường diễn võ giống như nổ tung.
"Đại Ninh!"
"Đại Ninh!"
"Đại Ninh!"
Đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật, đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng, cùng với một đám tướng quân đứng ở phía sau hoàng đế, nghiêm trang hành quân lễ.
Cho dù là những quan văn cùng ngồi trên đài cao kia, cho dù là đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng luôn cảm thấy vũ phu chỉ có liều lĩnh cũng đứng lên, tại thời khắc này bọn họ không có bất kỳ ngăn cách nào, bọn họ không có bất kỳ mâu thuẫn nào, bởi vì bọn họ đều là người Ninh.
Tiếng hô trên trường diễn võ duy trì rất lâu rất lâu, dường như mây trên bầu trời cũng bị làm vỡ nát, ánh sáng mặt trời chiếu lên người hoàng đế, một thân long bào màu vàng sáng liền trở nên sáng chói, giống như tiên ảnh thần huy. Hoàng đế đứng trên đài cao hốc mắt ươn ướt, mắt hơi ửng đỏ, tiếng hô của các binh sĩ không phải là phát tiết, mà là kiêu hãnh.
Một đệ tử Tứ Hải Các thì thào nói: "Nếu người Ninh luôn như thế, trong thiên hạ ai có thể đánh bại người Ninh được?"
Trong thành Trường An có nhiều thạch tháp, nổi tiếng nhất tất nhiên là Nhạn Tháp, ở bên ngoài trường diễn võ chừng hơn hai dặm cũng có một tòa thạch tháp, đứng ở đỉnh thạch tháp có thể quan sát cả trường diễn võ. Vốn dĩ ở đỉnh tháp thạch này là một cao thủ đến từ phủ Đình Úy, thế nhưng lúc này lại ngất xỉu ở bên cạnh, trên người không nhìn ra có vết thương gì, chỉ là bị đánh ngất mà thôi.
Sở Kiếm Liên đứng chắp tay trên thạch tháp, nhìn thiếu niên trên lôi đài phía xa kia khóe miệng hơi giương lên, ông ta cũng không để ý đến từng tiếng từng tiếng hô hào đó, niềm kiêu hãnh của người Ninh với ông ta mà nói cũng không tính là gì.
"Người Ninh... Cũng chỉ như vậy." Sở Kiếm Liên khẽ hừ một tiếng: "Người trẻ tuổi toàn trường, tính hết lại, còn không phải chỉ có nửa đồ đệ kia của ta còn miễn cưỡng lọt vào mắt."
Ông ta liếc nhìn cao thủ phủ Đình Úy nằm bên cạnh mình, xoay người từ trên thạch tháp lao xuống dưới, nhẹ nhàng giống như trích tiên.
Phía dưới thạch tháp, người của phủ Đình Úy trận địa sẵn sàng đón quân địch, giờ này khắc này Hàn Hoán Chi không ở trường diễn võ bên cạnh hoàng đế, mà là ở dưới thạch tháp, tất cả tám thiên bạn phủ Đình Úy đều ở đây, mấy trăm hắc kỵ, bao vây thạch tháp kín mít không kẽ hở.
Sở Kiếm Liên nhẹ nhàng bay tới, lững thững bước đi.
Mấy trăm hắc kỵ bưng liên nỏ lên, chỉ đợi ra lệnh một tiếng.
Hàn Hoán Chi ngồi trong xe ngựa màu đen buông quyển sách trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn thanh trường kiếm để ở một bên, trong bất chợt, trường kiếm dường như đang khẽ chấn động, chỉ chờ một tiếng coong vang lên là có thể phá không mà đi.
Sở Kiếm Liên đi qua bên cạnh xe ngựa, tựa như là cảm nhận được kiếm ý của Hàn Hoán Chi, mỉm cười: "Ngươi và đồ nhi ta, có thể có một trận chiến."
Hàn Hoán Chi nghĩ đến Thẩm Trà Nhan, kiếm ý kia chợt tan đi.
"Tiên sinh đi thong thả." Hàn Hoán Chi từ trong xe ngựa xuống, chắp tay: "Tiên sinh như thế này, ta có chút không tiện dặn dò, mong tiên sinh nghĩ đến Thẩm Lãnh, Trà Nhan."
Sở Kiếm Liên vẫn chậm rãi bước đi, mấy trăm hắc kỵ, ông ta lại hoàn toàn không để vào mắt.
"Ngày mai ta đến nhà Thẩm Lãnh ăn cơm." Sở Kiếm Liên nói.
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Được."
Sở Kiếm Liên đã đi ra ngoài một đoạn: "Sau khi ăn xong, ta sẽ rời khỏi Trường An."
"Tạ tiên sinh." Hàn Hoán Chi lại chắp tay.
"Thường nói người Ninh các ngươi kiêu hãnh, ta chẳng qua chỉ là một người Sở mất nước mấy trăm năm sau vẫn chưa chết tuyệt mà thôi, nhìn các ngươi bày ra trận chiến này, đâ giống dáng vẻ có kiêu hãnh."
Sở Kiếm Liên lắc mình một cái, khi nhìn lại đã bay qua đỉnh đầu hắc kỵ ra ngoài, đáp xuống đầu phố xa xa lại dừng lại, lấy từ trong cổ tay áo ra mấy văn tiền, mua một xâu kẹo hồ lô ven đường, dáng vẻ đó, nghĩ chắc là bộ dáng tiên nhân sau khi hạ phàm chứ, chỉ là hơi dính chút khói lửa thôi.
Không biết tại sao Hàn Hoán Chi lại cười đến là vui vẻ, Cảnh San không nhịn được hỏi: "Tại sao đại nhân lại bật cười?"
"Ông ta dùng tiền của Đại Ninh ta." Sau khi nói xong xoay người đi.
Đại doanh cấm quân, chỗ ở của Đạm Đài Viên Thuật, hoàng đế ngồi trên chủ vị, tất cả mọi người khom người nghiêm túc đứng một bên, Thẩm Lãnh dẫn đầu tất cả những người trẻ tuổi tham gia kỳ thi lớn các quân nối đuôi nhau tiến vào trong viện, dựa theo thứ tự đứng yên trong sân. Chừng mấy trăm người trẻ tuổi được chọn lựa ra từ các vệ chiến binh, tứ cương tứ khố tới tham gia kỳ thi lớn các quân, bọn họ đứng kín mít trong viện này, mỗi một người đều rất kích động, dù sao tuyệt đại đa số mọi người đều là lần đầu tiên ở gần hoàng đế bệ hạ như vậy.
Hoàng đế đứng dậy đi tới cửa, đứng ở trên bậc thềm nhìn những người tuổi trẻ kia, cảm xúc dạt dào.
"Trẫm là người may mắn." Ông ta chậm rãi mở miệng.
"Mấy chục năm trước, trẫm ở độ tuổi như các khanh cũng ở trong quân, nhưng khi đó bên cạnh trẫm đã có ai? Có Đạm Đài, có Bùi Đình Sơn, có Trang Ung giờ này khắc này vẫn đang ở hải ngoại nam cương khai cương thác thổ vì Đại Ninh trẫm, còn có rất nhiều rất nhiều người các khanh đều biết tên, hiện nay là biên quan đại tướng, là tướng quân các vệ chiến binh, là người mà các khanh cảm thấy nên ngưỡng vọng, nhưng mà hiện tại giờ khắc này, là các khanh đứng ở bên cạnh trẫm."
Hoàng đế thoáng dừng lại một chút: "Trẫm đã thấy được dáng vẻ của Đạm Đài bọn họ thời thiếu niên, đã thấy được dáng vẻ của Võ Tân Vũ, Hải Sa bọn họ thời thiếu niên, cũng nhìn thấy dáng vẻ của các khanh thời thiếu niên, trẫm thật sự rất thỏa mãn, rất vui vẻ, cũng rất kiêu hãnh."
"Trẫm hy vọng các khanh tự tin hơn một chút, đừng hoài nghi, các khanh trong tương lai, chính là Đạm Đài Viên Thuật hiện tại, Thạch Nguyên Hùng hiện tại, Bùi Đình Sơn và Đàm Cửu Châu hiện tại!"
"Bệ hạ vạn tuế!"
Tất cả những người trẻ tuổi tham gia kỳ thi lớn các quân không tự chủ được hô một tiếng, sắc mặt đều hơi đỏ lên, giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong lồng ngực vậy.
"Trẫm đã thấy được dáng vẻ của nhiều người như vậy, cũng đã thấy được dáng vẻ của trẫm năm đó trên người các khanh. Năm đó khi trẫm lấy thân phận hoàng tử chém giết với người Hắc Vũ ở bắc cương, chỉ nghĩ đến một chuyện... Nếu người đã mặc chiến giáp, nếu tay đã cầm hoành đao, như vậy thì quân nhân nên khiến cho bách tính Đại Ninh đứng ở phía sau quân nhân có thể không kiêng nể gì mà hưởng thụ hai chữ "an nhàn", tương lai có một ngày, trẫm hy vọng dựa vào thân phận người Ninh, là có thể thông hành thiên hạ, không người nào dám ức hiếp người Ninh."
"Trẫm là hoàng tử khi mặc chiến giáp, hiện tại trẫm là hoàng đế tương lai cũng sẽ lại mặc chiến giáp, ngay cả trẫm cũng giống nhau, mặc chiến giáp xách đao cầm giáo, cũng là vì bách tính Đại Ninh!"
Tầm mắt của ông ta đảo qua gương mặt mỗi người, đó là từng gương mặt đang kích động đến tột đỉnh.
"Đại Ninh lớn hay không lớn?" Hoàng đế hỏi.
"Lớn!" Bọn họ trả lời.
"Nhưng vẫn chưa đủ lớn." Hoàng đế hít sâu một hơi sau đó chậm rãi thở ra: "Tương lai Đại Ninh lớn cỡ nào, đều dựa và các khanh."
Hoàng đế bất ngờ cúi người lạy.
Tất cả những người trẻ tuổi toàn trường đều quỳ một gối xuống: "Bệ hạ vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"