Kỳ thi lớn các quân chính thức tuyên cáo kết thúc, mà tên của thập đại tân tú cùng thập đại chiến tướng sẽ xuất hiện ở phố lớn ngõ nhỏ thành Trường An, trên mỗi một con đường đều có bảng vàng, trước mỗi một bảng vàng đều có người dừng chân vây xem, đây là hiệu suất làm việc của triều đình Đại Ninh, trong vòng một đêm, bảng vàng phủ kín phố.
Mà vào xế chiều khi trời còn chưa tối, Thẩm Lãnh đã về tới tiểu viện ở phía sau Nghênh Tân Lâu của hắn, vào cửa chính là cái ôm của Trà gia đang chờ đợi hắn. Sau khi kỳ thi lớn chấm dứt Thẩm Lãnh bọn họ được bệ hạ triệu kiến, Trà gia về nhà trước chờ đợi.
Trà gia tắm rửa bằng tốc độ nhanh nhất, vì sợ Lãnh Tử ngốc cười nhạo nàng, nàng còn đổ hết nước tắm đi, trở lại trong phòng thay y phục, lại bôi thêm phấn thơm.
Thật mong chờ.
Trà gia cảm giác tim mình đập thình thịch.
Thẩm Lãnh vừa vào cửa, hắc ngao chạy quanh hắn vẫy đuôi, mồm phát ra tiếng ư ử muốn được chú ý, sau đó nó phát hiện chủ nhân lại chỉ liếc mắt nhìn mình một cái rồi không nhìn nữa, vội vã bế nữ chủ nhân lên, hai người xoay mấy vòng ở trong viện, sau đó liền bế vào trong phòng.
Hắc ngao đi theo lên bậc thềm, còn chưa vào cửa, Thẩm Lãnh đang bế Trà gia đã một cước đá cửa phòng trở lại, thiếu chút nữa đã đập vào mũi hắc ngao, hắc ngao sợ tới mức nhảy ra sau một cái, khi nhìn lại, cửa đã đóng chặt rồi.
Hắc ngao ủy khuất kêu hai tiếng, nằm sấp trên bậc thềm, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn vào trong phòng, cảnh giác dựng tai lên, tựa hồ như có âm thanh khả nghi gì đó dẫn tới sự chú ý của nó.
Ư ư ư, tại sao nữ chủ nhân giống như là đang khóc?
Hắc ngao nóng lòng chạy vòng vòng trong viện, sau đó phát hiện ra đuổi theo cái đuôi của mình là một chuyện rất thú vị, thế là quên mất rằng nó còn đang lo lắng. Ở trong viện chạy rất nhiều rất nhiều vòng, chạy tới khi mệt, bỗng nhiên lại dựng tai lên, nó nghe được âm thanh càng kỳ lạ hơn, hình như là nữ chủ nhân đã hét lên một tiếng, đang cố ý đè nén, nhưng nó vẫn nghe thấy.
Hắc ngao chạy đến cửa dùng đầu đụng vào cửa, vẫn không có người nào để ý tới nó, lại đành phải vừa đáng thương nằm sấp ở cửa.
Đời chó thật nhàm chán.
Cũng không biết qua bao lâu, cửa mở ra kêu két một tiếng, Thẩm Lãnh từ trong phòng lúc đi ra còn nắm tay Trà gia, Trà gia mặt đỏ bừng bừng, hình như là bởi vì mùa đông rét lạnh trong phòng quá nóng, nhất định là như vậy.
"Lúc ta về trước, giữa đường đã mua rau rồi."
Trà gia ngồi xổm xuống, xoa xoa cái đầu to tướng của hắc ngao.
Hắc ngao nghiêng đầu đi không nhìn nàng, dường như ai mà không có chút giận dỗi vậy.
Thẩm Lãnh cũng ngồi xổm xuống: "Lát nữa ta xào mấy món nàng thích, không biết tiên sinh có về ăn cơm hay không, lúc ta nấu ăn, nàng hâm nóng rượu, lỡ như về thì sao."
"Ừm." Trà gia đáp lại một tiếng.
Thẩm Lãnh ngồi xổm bên cạnh hắc ngao, hắc ngao cũng nghiêng đầu đi không nhìn hắn.
Thẩm Lãnh phụt cười một tiếng, vỗ vỗ đầu hắc ngao, đứng dậy tới phòng bếp chặt xương. Hắc ngao nghe được tiếng chặt xương liền không thể làm căng được nữa, đâu còn có vẻ kiêu ngạo và thận trọng mà cẩu vương nên có, ngoe nguẩy đuôi chạy vào trong phòng bếp, cọ cọ người bên cạnh Thẩm Lãnh.
Trà gia nhặt tay nải Thẩm Lãnh ném dưới đất lúc vừa mới vào nhà lên. Lúc nhìn thấy nàng Thẩm Lãnh trong hai tay đã chỉ có nàng, đâu còn có tâm trạng mà xách tay nải, trong tay nải chắc là y phục bẩn mà hắn thay trong mấy ngày ở trường diễn võ. Trà gia xách tay nải trở lại trong phòng, muốn giặt sạch y phục của Thẩm Lãnh, sau khi mở ra mới phát hiện đều là đồ sạch, mỗi một bộ đều đã giặt rồi.
Thẩm Lãnh từ phòng bếp cửa sổ thò đầu ra, cười hì hì ngây ngô: "Tay Trà gia nhà ta đẹp như vậy, sao ta nỡ để đôi tay này ngâm trong nước lạnh giặt y phục, lần sau chúng ta mời một đại tẩu ở nhà giúp đỡ đi, dọn dẹp viện tử gì đó, nàng cũng đừng tự động thủ."
Trà gia cười: "Vậy không phải là phế nhân sao?"
Thẩm Lãnh nói: "Thời gian rảnh thì nàng có thể luyện kiếm mà, có thể đọc sách, có thể bên ngoài đi dạo một chút."
Trà gia lắc đầu: "Không cần, cũng không mất bao nhiêu thời gian."
Thẩm Lãnh bỏ xương đã chặt xong vào trong nồi hầm lên, liếc mắt nhìn hắc ngao vẫn đang vẫy đuôi một cái: "Còn phải nấu một lát nữa, ngươi ra ngoài chờ."
Hắc ngao ngồi xổm ngồi dưới đất lập tức đứng dậy, hướng tới Thẩm Lãnh kêu hai tiếng au au, thế mà lại kêu ra giọng của chó con, thích chí chạy ra bên ngoài chờ.
Trà gia trừng mắt nhìn nó một cái: "Tôn nghiêm đâu?"
Cũng không quá lâu, lại nhìn thấy hình ảnh con chó ngốc kia đuổi theo cái đuôi.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, nhưng hắc ngao lại không có phản ứng cảnh giác gì mà là dừng trò chơi đuổi theo đuôi chơi không biết ngán này lại, chạy đến bên cửa ngồi chờ, cái đuôi to như cái chổi kia quét qua quét lại trên mặt đất, trái phải trái, phải trái phải.
Hắc ngao không có cảnh giác, như vậy thì người gõ cửa tất nhiên không phải người ngoài.
Trà gia mở cửa viện ra, Thẩm tiên sinh cười ha hả xách một túi ăn chín và một ít quả khô đưa cho nàng: "Lãnh Tử về đến nhà rồi chứ."
"Ừm, ở phòng bếp đấy."
Thẩm tiên sinh cười càng tươi hơn: "Cuối cùng cũng có thể ăn một bữa cơm canh vừa miệng rồi."
Trà gia hừ một tiếng.
Thẩm tiên sinh nói: "Đương nhiên ý của ta không phải nói cơm ngươi làm không ngon... Thôi vậy, cơm ngươi làm quả thực là không ngon, ở tuổi này của ta, hà tất nói lời giấu lương tâm nữa."
Trà gia ngẩng đầu nhìn trăng sáng, trăng sáng vẫn chưa lên cao.
Lúc Thẩm tiên sinh đi về phía phòng bếp, Thẩm Lãnh đã từ bên trong đi ra: "Sao tiên sinh mặt mày tươi tắn thế?"
"Buổi chiều đánh bài với mấy ông bạn già đã thắng một chút."
"Ta còn tưởng ông đi tắm rồi chứ."
"..."
Thẩm tiên sinh vào phòng bếp, nhìn Lãnh Tử nấu ăn: "Cảm giác như thế nào?"
Thẩm Lãnh hỏi: "Kỳ thi lớn các quân?"
"Nếu không thì sao?"
"Cảm giác ta giỏi vãi."
Thẩm tiên sinh trợn mắt lườm hắn: "Giội cho ngươi một chậu nước lạnh, cũng không phải nói ngươi đạt hạng nhất kỳ thi lớn các quân, ngươi đã là người trẻ tuổi lợi hại nhất trong trăm vạn chiến binh Đại Ninh. Chắc hẳn ngươi rất rõ ràng, tuyệt đại bộ phận đệ tử hàn môn không thể nào trở thành tướng quân ở tuổi của ngươi, thậm chí những người tham dự tranh thập đại tân tú kia cũng phần nhiều không phải xuất thân hàn môn. Đệ tử hàn môn cũng không có ít người thiên phú võ nghệ, thậm chí lực tự chủ còn mạnh hơn ngươi, chỉ là bọn họ không thể tiến vào kỳ thi lớn được cả nước chú ý như vậy."
Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Ta biết, nếu sau này ta làm quan lớn, ta sẽ xin bệ hạ chấp thuận, làm kỳ thi lớn các quân chân chính."
"Ngươi chỉ thích suy nghĩ kỳ lạ." Thẩm tiên sinh thở dài: "Kỳ thi lớn các quân chân chính không phân cao thấp, không phân địa vực, thi hành thì rất khó khăn, không có mấy khả năng, nhưng nếu như ở các vệ chiến binh, tứ cương tứ khố, có thể tổ chức kỳ thi võ hàng năm, đối với những người trẻ tuổi xuất thân hàn môn đó mà nói chính là hy vọng."
Thẩm Lãnh dừng tay đang thái rau: "Vốn dĩ tối nay bệ hạ định gọi chúng ta vào cung, nhưng sau đó nội thị tổng quản Đại Phóng Chu nói, bệ hạ bảo chúng ta đều nghỉ ngơi một chút, buổi sáng ngày mai vào cung, buổi trưa bệ hạ thiết yến. Đại công công còn nói, thật ra là bệ hạ nghĩ ta nên về nhà trước báo tin vui với Trà Nhi... Ngày mai nếu như có thể nói chuyện với bệ hạ, ta sẽ nói cho bệ hạ nghe suy nghĩ này của tiên sinh."
"Sau này hãy nói đi." Thẩm tiên sinh khẽ lắc đầu: "Mấy năm nay hẳn là bệ hạ không có tinh lực đi làm chuyện gì khác nữa. Chiến sự bên phía người Cầu Lập không thể kéo dài quá lâu, chưa đến tháng 3 sang năm bệ hạ sẽ đi đông cương, xe ngựa nghi thức đi chậm, bệ hạ còn đi đi ngừng ngừng kiểm tra địa phương, cho nên lúc đến đông cương cũng đã là tầm tháng 7, mà tháng 6 thủy sư tất nhiên phải điều động một phần lớn trở lại."
Nghe Thẩm tiên sinh nói xong câu đó, sắc mặt Thẩm Lãnh biến đổi: "Bệ hạ lo lắng đông cương xảy ra chuyện?"
"Bệ hạ chưa từng lo lắng Bùi Đình Sơn, thủy sư trở lại, vẫn là vì bắc cương." Thẩm tiên sinh nói: "Tất cả mọi người đều nghĩ, Bùi Đình Sơn có thể không hề lòng trung thành, cho nên những người có suy nghĩ gây rối trong lòng cũng sẽ nghĩ có cơ hội vào lúc bệ hạ đi đông cương, nhưng mà trước giờ bệ hạ đều không có lòng nghi ngờ đối với tứ cương đại tướng quân, có lẽ sẽ giận, nhưng tuyệt đối không phải là nghi ngờ, tứ cương đại tướng quân đối với bệ hạ cũng giống như vậy... Lãnh Tử, ngươi nên học khí độ của bệ hạ nhiều một chút, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày những người đó đều sẽ hiểu, Bùi Đình Sơn vĩnh viễn sẽ không phản."
Thẩm Lãnh chấn động trong lòng.
Sẽ vậy sao?
"Ngươi vẫn không hiểu bệ hạ, vẫn không hiểu tình cảm của bệ hạ và tứ cương đại tướng quân, cũng không hiểu tình cảm của tứ cương đại tướng quân đối với bệ hạ, cũng có thể nói, là tình cảm của quân nhân đối với Đại Ninh."
Thẩm tiên sinh trầm mặc một lúc.
"Lãnh Tử."
"Ừm."
"Sau này tận lực giống như bệ hạ, làm một người vĩnh viễn sẽ không khiến cho thủ hạ hoài nghi ngươi, cũng làm một người vĩnh viễn đều sẽ không dễ dàng hoài nghi thủ hạ."
"Được." Thẩm Lãnh gật đầu.
Đúng lúc này, hắc ngao ở trong viện đột nhiên đứng lên, hơi cảnh giác.
Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa, Trà gia liếc mắt nhìn hắc ngao một cái, hắc ngao tới bên cửa, tựa như đang xác nhận thân phận của người ở bên ngoài. Trà gia đi tới cửa hỏi một tiếng là ai, hóa ra là Diệp Lưu Vân tới.
Trà gia liền vội vàng mở cửa viện ra, không ngờ bên ngoài có rất nhiều người tới.
"Trà Nhi cô nương."
Diệp Lưu Vân khẽ gật đầu, đi theo phía sau ông ta là Hắc Nhãn, Bạch Nha đang quấn băng vải, Đoạn Xá Ly cùng Phong Tuyết Nhận. Diệp Lưu Vân gọi một tiếng Trà Nhi cô nương, mà những người phía sau thì lại gọi kiểu gì cũng có, có người gọi tướng quân phu nhân, có người gọi tẩu tử, có người gọi đệ muội.
"Các ngươi đều nghiêm túc một chút." Diệp Lưu Vân quay đầu lại trừng mắt nhìn bọn họ một cái: "Ta là mang các ngươi tới ăn chực, nếu còn thất lễ như thế nữa, sau này ăn chực sẽ không mang theo các ngươi tới."
Trong tay mỗi người Hắc Nhãn bọn họ đều xách một ít đồ, có rượu, có đồ ăn, có trái cây, mùa này cũng không có nhiều loại trái cây có thể mua được, nhưng đồ bọn họ mang đến đã đủ bày đầy một bàn lớn rồi.
Thẩm Lãnh cười ngây ngô đi ra, đầu tiên là khom người cúi đầu với Diệp Lưu Vân: "Diệp tiên sinh."
Diệp Lưu Vân ừ một tiếng: "Quay lại xào rau, không có chuyện của ngươi, đừng làm cản trở công phu."
Thẩm Lãnh: "Ồ..."
Hắc Nhãn cười ngây ngô với Thẩm Lãnh, Bạch Nha cũng đang cười ngây ngô, Thẩm Lãnh so sánh một chút, quả nhiên vẫn là răng của Bạch Nha trắng.
Thẩm Lãnh hỏi Bạch Nha: "Bị thương thành như vậy, còn có thể ăn thịt không?"
Bạch Nha: "Ngươi cứ làm thử xem."
Thẩm Lãnh cười ha ha.
Hắc Nhãn: "Ngươi cứ làm nhiều một chút thử xem."
Đoạn Xá Ly Phong Tuyết Nhận sáu người đều tự chào hỏi, sau khi vào trong liền đi bày bàn, sau đó liền chơi cùng hắc ngao ở trong viện, nhưng ai cũng không dám tới quá gần, cho dù bọn họ đều là cao thủ, nhưng áp lực hắc ngao mang lại cho người khác vẫn khá lớn.
Đúng lúc này Thẩm Lãnh bưng một nồi xương thơm nức mũi đi ra, tất cả mấy người đều hưng phấn lên.
"Quả nhiên rất thơm!"
"Danh bất hư truyền."
"Thường nói Thẩm tướng quân nấu ăn nhất lưu, mùi vị này khiến cho người ta thèm nhỏ dãi."
Bọn họ vừa muốn vây qua, Hắc Nhãn ngồi xổm ở đó có chút bất đắc dĩ nói: "Đó là cho chó ăn... kinh nghiệm của người từng tới, các ngươi tin ta, tránh cho quá xấu hổ."
Năm người khác liếc nhau một cái, là xấu hổ thật.
Thẩm Lãnh ngại ngùng gãi gãi tóc: "Của chúng ta ở trong phòng, lát nữa là xong."
Hắn nhìn những người này thật sự rất ấm áp cũng rất vui vẻ, nghĩ đến bệ hạ bỗng nhiên quyết định đêm nay không cho bọn họ vào cung, đương nhiên không chỉ là vì để cho bọn họ đều nghỉ ngơi, cũng bởi vì bệ hạ nghĩ, Trà Nhi đang đợi hắn về nhà, Thẩm tiên sinh đang đợi hắn về nhà, mà ngày mai các huynh đệ của Lưu Vân Hội lại không tiện xuất hiện ở trước mặt những người Mạnh Trường An, Đường Thuyết bọn họ. Bệ hạ cũng nghĩ cho người của Lưu Vân Hội nữa, đêm nay Thẩm Lãnh ở nhà, bệ hạ cho người của Lưu Vân Hội thời gian để cho bọn họ tới chúc mừng hắn.
Bệ hạ à.
Nghĩ đến lúc ở bờ sông Nam Bình, hắn luôn cảm thấy Thẩm tiên sinh là một người ấm áp, là Thẩm tiên sinh khiến hắn quyết định làm một người ấm áp, bệ hạ... cũng như vậy?