Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 372 - Chương 372: Không Dễ Dàng

Chương 372: Không dễ dàng Chương 372: Không dễ dàng

Trà gia đứng ở cửa, Thẩm Lãnh cùng mọi người uống một chén rượu sau đó đi đến nhẹ nhàng hỏi một câu: "Làm sao vậy?"

Trà gia nhìn lên chỗ cao: "Ta nghĩ là sư phụ cũng tới."

"Hàn Hoán Chi nói ngày mai ông ấy đến."

"Hả?" Trà gia ngẩn ra, ngay lập tức lo lắng: "Ngày mai trong nhà sẽ có rất nhiều người của triều đình đến, nếu sư phụ đến, liệu có..."

"Sở tiên sinh bảo tối ngày mai sẽ đến thì nhất định sẽ đến, Hàn Hoán Chi bảo ngày mai không có chuyện gì thì tất nhiên không có chuyện gì."

Thẩm Lãnh cầm tay Trà gia: "Đi ăn cơm, nếu không lát nữa đều bị bọn họ ăn hết sạch rồi."

Trà gia cười lắc đầu: "Các người ăn trước, lát nữa ta ăn sau."

Thẩm Lãnh trầm mặc một lúc, nghiêm túc : "Nhưng mà, nàng nên không là Trà gia như vậy."

Hắn nhìn vào mắt Trà gia: "Ta biết khi chúng ta thành thân, những đại tẩu đến hỗ trợ đó sẽ dạy nàng rất nhiều thứ, đó là những thứ họ quen, trong đó liền bao gồm cả những câu như nữ nhân phải lấy nam nhân là chính, ví dụ như lúc nam nhân ăn cơm nữ nhân không thể chung bàn, phải chờ sau khi nam nhân ăn xong rồi nữ nhân mới có thể ăn, giống như nữ nhân ăn cơm thừa rượu cặn là chuyện hiển nhiên vậy."

Hắn chậm rãi nói: "Ta không quản được nhà người ta, ta quản được nhà mình, ngồi xuống ăn cơm."

Trà gia cười, và Thẩm Lãnh kề vai ngồi xuống.

"Chỉ chờ ngươi thôi."

Mọi người cũng cười.

Đồ ăn trên bàn vẫn chưa đụng đến một miếng, Thẩm Lãnh kính rượu mọi người, nhưng mà đồ ăn lại không có ai ăn một miếng nào, dù cho thức ăn Thẩm Lãnh làm thật sự mê người như vậy, đừng nói là nhìn, cho dù là nhắm mắt lại ngửi mùi hương đã muốn lập tức lấy một bát cơm tẻ hoặc là hai cái bánh bao lớn ăn nhồm nhoàm.

Cứ như vậy, không ai động đũa.

"Ta..."

Trà gia mấp máy môi, trong lúc nhất thời không biết nói gì, chỉ có sự cảm động nhẹ nhưng ấm lòng.

"Không cần nói gì cả, chúng ta cũng không phải người ngoài."

"Đúng thế, hôm nay không gọi tướng quân chỉ gọi huynh đệ, giữa huynh đệ đâu cần khách khí như vậy, hơn nữa, nếu thật khách khí, là hắn hầu hạ mới đúng."

"Ở đây nếu không có tẩu ngồi, tất nhiên cũng không có hắn chỗ ngồi."

Bạch Nha có chút ủy khuất nhìn Trà gia: "Tẩu tử, ặc... Đệ muội, ta có thể ăn chưa? Đói quá."

Trà gia phì cười một tiếng: "Ăn đi, mau ăn đi."

Thẩm Lãnh rót cho Trà gia một chén rượu, Trà gia nhăn nhó một chút: "Rót ít một chút, ta uống không nhiều."

Thẩm Lãnh: "Xùy xùy... Nàng là uống không nhiều, không phải uống không nhiều."

Trà gia thở dài: "Xin lỗi các vị, gia giáo không nghiêm."

Thẩm Lãnh cười ha ha: "Uống rượu của nàng, lát nữa đừng xưng huynh gọi đệ với ta, dù sao quan hệ của chúng ta cũng đã khác lúc trước."

Thẩm tiên sinh thở dài: "Xin lỗi các vị, gia giáo không nghiêm..."

Đồ ăn Thẩm Lãnh làm hơi khác với đồ ăn người khác làm. Đại sư phụ trong phòng bếp Nghênh Tân Lâu tay nghề cực tốt, làm gì cũng mùi vị vừa vặn, hơn nữa phẩm chất cũng hạng ưu, nhưng mà khác với đồ ăn Thẩm Lãnh làm ở chỗ, mọi người nhìn thấy đồ ăn của Nghênh Tân Lâu hoặc là nhìn thấy đồ ăn của tửu lâu khác, phản ứng đầu tiên thường thường là đồ ăn ngon như vậy đương nhiên phải uống đôi chén.

Mà đồ ăn Thẩm Lãnh làm, phản ứng đầu tiên của người ta chính là đồ ăn ngon như vậy, đương nhiên phải ăn hai bát cơm lớn, không, ba bát lớn!

Có món ăn chỉ dùng để uống rượu, món ăn làm cho mùi vị của rượu càng tròn vị hơn.

Đồ ăn của Thẩm Lãnh chỉ dùng để ăn với cơm, làm cho rượu trở nên vô vị.

Sau thời gian không đến một nén nhang, chỉ còn lại Diệp Lưu Vân cùng Thẩm tiên sinh uống rượu, tất cả những người khác đều đang ăn nhồm nhoàm, còn phải cố sức kiềm chế, cũng không thể để cho hai vị đức cao vọng trọng kia sau khi uống hai ngụm rượu đã phát hiện không còn đồ ăn, vậy thì thật sự là gia giáo không nghiêm.

Bạch Nha là lần đầu tiên ngồi ăn cơm cùng Thẩm Lãnh, vốn định uống thêm hai chén rượu, những người khác cũng như thế, dù sao uống rượu mới là chuyện các nam nhân nên làm ở trên bàn rượu, hán tử phương bắc rất thô kệch, uống rượu rất hảo sảng thẳng thừng, có thể uống một ngụm hết một chén thì sẽ không bớt lại một chút, nhưng mà hôm nay bọn họ chợt phát hiện, ăn cơm chính là ăn cơm, uống rượu cái gì!

Thẩm Lãnh thấy mọi người đều không có hưng trí uống tiếp, về phòng bếp bưng một nồi xương sườn cải thảo hầm một lúc lâu ra, thật ra đây mới là món ăn kèm cơm mà hắn chuẩn bị. Trong ngày mùa đông này một nồi canh hầm bưng lên, trong hơi nóng nghi ngút đều có mùi thơm làm cho người ta không khống chế nổi ngón tay.

"Trời đất ạ, vẫn là cái này thực tế."

Bạch Nha thò tay ra gắp một miếng xương sườn, là sườn già Trà gia chọn lúc mua rau chứ không phải là xương sống, đương nhiên cũng không đều là sườn già. Thẩm Lãnh nói, chỉ có sườn già mà không có xương sống, hầm ngon đến mấy cũng thiếu một chút mùi vị nên có. Trà gia không hiểu tại sao xương và xương hầm hương vị lại có thể khác, đều là xương sườn, có cái gì khác nhau?

Nhưng mà nàng biết, xương sườn do Lãnh Tử hầm chính là ngon, ngon không tưởng tượng nổi.

Mặn thơm không ngán, một xương sườn bài bỏ vào miệng hơi kéo ra ngoài, tất cả thịt trên xương sườn sẽ đều ở lại trong miệng, căn bản không cần dùng sức lực gì, trong nháy mắt răng và thịt tiếp xúc, thật giống như rơi vào khung cảnh đẹp mê người vậy.

"Sảng khoái."

Bạch Nha cúi đầu và hai miếng cơm tẻ, thịt thơm cùng gạo thơm giao hòa trong miệng, cảm giác đó chân thật nhất, chắc chắn nhất, rõ ràng không phải sơn hào hải vị gì, rõ ràng không phải món ăn hiếm lạ gì, chỉ là xương sườn bình thường nhất mà thôi, nhà nào hộ nào đều từng làm không chỉ một lần. Người phương bắc ăn cơm cũng thô thiển hơn một chút, cho nên món hầm thường thường sẽ nhiều mỡ, nhưng mà sau khi Bạch Nha ăn một miếng thì cảm thấy căn bản không dừng lại được, đâu có cảm giác ngấy gì, chỉ muốn ăn mãi thôi.

Diệp Lưu Vân nhìn tướng ăn của mỗi một người trong đám thủ hạ kia, lắc đầu: "Xin lỗi, gia giáo không nghiêm..."

Mọi người ăn uống vui vẻ thoải mái, Thẩm Lãnh lại bưng ra một chậu sứ canh rau cải thìa đậu hũ, rau cải thìa là loại rau rẻ nhất ở đây, là loại rau các bách tính thường ăn vào mùa đông giống như cải thảo, mấy văn tiền là có thể mua được một bó lớn, đậu hủ cắt thành sợi dài, nhìn lại có cảm giác trong suốt.

Ăn xong món xương sườn cải thảo thơm đến mức không thể giải thích nổi, lại uống một bát canh đậu hũ thanh đạm, cảm giác này, dư vị đọng mãi trong miệng.

"Không... Không ăn nổi nữa rồi."

Hắc Nhãn kém cỏi ngửa người ra sau, thực sự ngồi có chút khó chịu, ăn hơi quá nó.

"Hàm dưỡng."

Diệp Lưu Vân trợn mắt lườm gã, uống xong một ngụm rượu cuối cùng với Thẩm tiên sinh, bưng cơm tẻ lên liền bắt đầu ăn một miếng xương sườn hầm mềm nhừ, sau đó mắt cũng sáng lên, không tự chủ được, tốc độ và cơm vào miệng liền nhanh hơn vài phần.

Hắc Nhãn mím môi cười, nào dám cười ra tiếng.

Trà gia lập tức cảm thấy tự hào, vỗ vỗ vai Thẩm Lãnh: "Tiểu đệ của ta võ nghệ 10 điểm, tay nghề nấu ăn 11 điểm."

Thẩm Lãnh: "Đại ca quá khen rồi."

Cùng lúc đó, ở Giang Nam đạo cách thành Trường An rất xa rất xa, thế tử Tín Vương Lý Tiêu Nhiên ra khỏi biệt viện đi lên xe ngựa, tính toán canh giờ, đi đến bờ sông vừa kịp lúc mặt trời sắp mọc, thuyền đi về hướng đông cũng sắp khởi hành rồi.

Tuy rằng mùa đông ở Giang Nam đạo cũng không tính là lạnh cỡ nào, trong xe ngựa vẫn đặt một cái lò sưởi, ngồi bên cạnh y là một thiếu nữ dáng vẻ thanh tú, y cũng không nhớ thiếu nữ này tên là gì, chỉ là nghĩ lần đi đông cương mấy ngàn dặm, bên cạnh không có nữ tử bầu bạn cũng sẽ có vẻ tịch mịch, cho nên tuỳ tiện sai người đi chọn một người đến.

Thiếu nữ hai tay đang bưng một đĩa quả, trong đĩa để mấy miếng điểm tâm tinh xảo. Đêm đã khuya, Lý Tiêu Nhiên quả thật hơi đói bụng, cầm một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, khẽ nhíu mày, tất nhiên điểm tâm không tệ, hơi ngọt, đồ vặt ăn chơi thì không nói, lấy làm cơm ăn thì ăn không trôi được bao nhiêu.

Làm thế tử, ăn ngon mặc đẹp, về mặt ăn uống đã nghiên cứu bao nhiêu năm, Lý Tiêu Nhiên là người có thể hơi đói một chút cũng không thể thô thiển.

Có lẽ, chỉ là vẫn chưa đủ đói.

Ngồi đối diện với Lý Tiêu Nhiên, là Tuần Trực vừa mới rời khỏi thành Trường An.

"Tuần tiên sinh có ăn không?" Lý Tiêu Nhiên chỉ chỉ điểm tâm kia.

Tuần Trực lắc đầu, cảm giác mình dù gì cũng tính là một văn nhân, cho nên ở trong lòng cũng chẳng thèm mắng loại người Lý Tiêu Nhiên này thêm vài câu, ra ngoài là tìm một nữ nhân mang cho trước tiên, trong xe ngựa chứa rượu ngon chứa mỹ thực, những thứ điểm tâm này còn có mấy chục loại, và còn là đồ không để được lâu, sợ là giữa đường đa số đều phải vứt đi, đây là người muốn làm đại sự?

Lúc xuất phát từ biệt viện, chỉ chất đồ lên xe đã mất nửa canh giờ, điểm tâm phải xếp lên từng hàng từng hàng, không thể xếp chồng lên nhau, hộp cơm phải để riêng từng loại, rượu cũng như vậy... Rượu này phải phối với món ăn gì điểm tâm gì, rượu đó phải như thế nào như thế nào, thật sự là tinh xảo đến mức làm cho người ta ghê tởm.

Tuần Trực cũng là lần đầu tiên, dùng hai từ tinh xảo và ghê tởm với cùng một người.

Lúc Tuần Trực ở biệt viện chờ xuất phát đã nôn nóng trong lòng, nhưng mà không làm sao được, hiện tại trong tay ông ta không có nhiều người có thể sử dụng, không nhiều quân bài có thể đánh ra, cũng không thể để cho hoàng hậu đích thân xuất đầu lộ diện, việc ông ta nên làm vẫn là ông ta làm.

Có nhiều lúc Tuần Trực đều có cảm giác mình đã đi sai đường, nhưng dù là như vậy thì vẫn muốn đi tiếp.

Không có gì khác, chỉ bốn chữ lưu danh sử xanh.

Nếu như ông ta làm quan, lớn đến mấy cũng không qua được Mộc Chiêu Đồng, có ý nghĩa gì?

Nếu như ông ta lật đổ đế vương này rồi lập tân quân, tương lai trên sử sách tất nhiên sẽ ghi chép kỹ càng, ông ta còn có thể tự viết, người cầm quyền trong triều, quan văn đến cực điểm chính là như Mộc Chiêu Đồng hiện tại, không, là ở quá khứ, rồi như thế nào? Sau khi Hoàng đế Lý Thừa Đường lên ngôi, Mộc Chiêu Đồng còn có thể tạo ra được bọt nước gì? Xem chừng tương lai đánh giá về Mộc Chiêu Đồng trong sử sách Đại Ninh, nhiều nhất chỉ có dăm ba câu mà thôi.

Sử sách à, ta bảo ngươi viết như thế nào ngươi liền viết như thế nấy, đây mới là lưu danh sử xanh chân chính.

Ông ta khinh thường Mộc Chiêu Đồng, nhưng khen ngợi hoàng đế, cho nên ông ta mới cảm thấy rất khó khăn, nhưng mà con đường này nếu không khó khăn, ông ta đi cũng sẽ cảm thấy rất vô vị.

Không ai hiểu rõ hơn Tuần Trực, đây vốn dĩ không phải là một cuộc đánh giá công bằng, hoàng hậu dù kiêu ngạo thế nào đi chăng nữa cũng không xóa được dấu vết hèn mọn trên sự kiêu ngạo, hoàng đế một lời có thể quyết sinh tử, cũng có thể bình thiên hạ, còn không bình nổi một hậu tộc?

Hoàng đế chỉ là không muốn gánh tiếng xấu, nếu không thì chỉ một bản thánh chỉ, hậu tộc gà chó lên trời, cùng lắm thì chỉ là một thanh danh bạo quân mà thôi, còn có thể như thế nào nữa?

Đám người Mộc Chiêu Đồng kia, có thể mắng chết hoàng đế sao?

Tất nhiên không thể, ngay cả người của Ngự sử đài cũng không thể.

Tuần Trực ngay cả Mộc Chiêu Đồng cũng khinh thường, huống chi là một Lý Tiêu Nhiên, một kẻ con ông cháu cha mà thôi... Nhưng dù khinh thường thế nào đi chăng nữa, ông ta vẫn phải ngồi cùng với Lý Tiêu Nhiên, đánh những quân bài không nhiều mà còn không tốt ra thật đẹp, đó mới là đẹp thật sự.

Cổ nhân nói, mưu tính trong màn trướng mà có thể quyết định chiến thắng ở ngoài nghìn dặm, theo Tuần Trực thấy đó là đường nhỏ, đường lớn... Mưu trời.

"Tiên sinh nắm chắc mấy phần?"

Lý Tiêu Nhiên nhìn về phía Tuần Trực, tựa như là nhìn ra trong ánh mắt Tuần Trực có một chút không vui, vì thế khoát tay ra hiệu cho thiếu nữ kia lấy điểm tâm ra xa một chút.

"Nắm chắc gì?" Tuần Trực hỏi lại một câu, hoàn toàn thất thần rồi.

"Lần này đi đông cương gặp Bùi Đình Sơn, tiên sinh nắm chắc mấy phần?"

"Cái đó phải xem thế tử."

Tuần Trực trong lòng bực bội, trả lời cũng sẽ có chút bực bội.

"Nếu thế tử có thể nói thuyết phục Bùi Đình Sơn, tất nhiên có nắm chắc, bởi vì đó là Bùi Đình Sơn của đông cương, là đông cương của Bùi Đình Sơn."

Lý Tiêu Nhiên cười: "Bệ hạ đã muốn chỉnh chết lão rồi, lão còn có thể một lòng trung thành?"

Tuần Trực lắc đầu: "Không dễ dàng."

Ba chữ này, rất nghiêm túc.

Bình Luận (0)
Comment