Trên đời mọi sự không thể vạn toàn, người có thể vẹn toàn một nửa đã là thiên quyến rồi.
Lãnh Tử nghĩ bản thân mọi việc đều thuận, nhưng không nghĩ đến cảm tạ thiên quyến gì đó, đâu có thiên quyến gì, người chiếu cố hắn là Thẩm tiên sinh, là Trà gia, là huynh đệ bằng hữu tâm đầu ý hợp.
Trời vừa sáng Thẩm Lãnh đi rèn luyện như thường lệ, sau khi về nhà tám rửa thay y phục, sau đó từ biệt Trà gia đi đến cung Vị Ương.
Trên đường cái ngoài Thừa Thiên Môn cứ cách mấy trăm mét lại có một cái bảng vàng, tên của Thẩm Lãnh đứng đầu bảng. Thẩm Lãnh theo bản năng dừng chân trước một bảng vàng, các bách tính vây xem ai nấy cũng đều rất hưng phấn, giống như đều có người nhà mình trên bảng vàng vậy.
"Thẩm tướng quân này thật là lợi hại."
"Nghe nói cũng chưa đến hai mươi tuổi, tiền đồ bất khả hạn lượng."
"Đúng thế, cũng không biết khuê nữ nhà ai có phúc khí có thể gả cho hắn."
"Chớ không phải là ngươi đã quên chứ, hắn đã thành thân rồi."
Một cô nương trẻ tuổi ở bên cạnh hừ một tiếng: "Thành thân thì thế nào, thành thân thì không thể nhìn hắn thêm hai cái à?"
Thẩm Lãnh ở bên cạnh gật đầu: "Nhìn thêm hai cái thì cũng có thể."
Cô nương kia trợn mắt lườm hắn, tựa như muốn nói ngươi là kẻ nào.
"Thẩm tướng quân à, niên thiếu uy danh, nam cương thuỷ chiến, nghe nói người Cầu Lập giống như thú hoang còn chưa khai hóa cũng bị hắn đánh cho kêu cha gọi mẹ, còn có Điệu quốc nữa."
"Còn nghe nói trận chiến tây cương, là hắn một đao chém đổ cột cờ Thổ Phiên, ở giữa ba mươi vạn người Thổ Phiên xung phong qua lại chém giết như ở chỗ không người."
Thẩm Lãnh vừa nghe đến đây vội vàng lắc đầu: "Đâu có tà dị như vậy, chẳng qua là vận khí tốt một chút mà thôi."
"Ngươi là ai chứ." Cô nương trẻ tuổi nói chuyện trước đó không nhịn được hung hăng trừng mắt với Thẩm Lãnh: "Ngươi có tư cách gì đánh giá Thẩm tướng quân?"
Thẩm Lãnh ngượng nghịu trả lời: "Có lẽ quả thật ta cũng có một chút tư cách."
"Ngu vãi."
"Nhìn ngươi chính là một kẻ chơi bời lêu lổng, mau đi đi, cẩn thận đánh ngươi!"
Thẩm Lãnh thầm than một tiếng, thầm nghĩ mình hà tất chứ.
Cô nương kia nhìn bóng lưng Thẩm Lãnh hừ một tiếng: "Bộ dạng nhìn tạm được, dáng người cũng tạm được, sao lại là kẻ ngốc vậy."
Người bên cạnh phụ họa: "Đúng thế, ngốc đến xương tủy rồi, ta thấy chính là ghen tị với Thẩm tướng quân người ta, nào có mấy người trẻ tuổi có thể ưu tú như Thẩm tướng quân."
Đúng lúc này người của Tuần thành binh mã ti tuần phố đi qua, giáo úy dẫn đầu nhìn thấy Thẩm Lãnh vội vàng hành một quân lễ: "Ti chức bái kiến Thẩm tướng quân."
Thẩm Lãnh đáp lại một quân lễ, sau đó tiếp tục bước đi.
Mấy người đứng bên cạnh bảng vàng đều sửng sốt, thầm nghĩ kẻ này thế mà cũng là tướng quân, cũng họ Thẩm, chẳng trách ngầu như vậy.
Cô nương kia nổi tính tò mò, dè dặt hỏi một câu: "Giáo úy đại nhân, người vừa rồi là Thẩm tướng quân nào vậy?"
Giáo úy trả lời: "Còn có Thẩm tướng quân nào nữa, tất nhiên chính là Thẩm tướng quân đó."
Hắn ta vươn tay chỉ chỉ cái tên đứng đầu trên bảng vàng, cười nói: "Các ngươi ở đây xem tên trên bảng vàng, Thẩm tướng quân bổn nhân đi qua bên cạnh các ngươi cũng không quen biết."
Cô nương kia ôm mặt.
Nàng ta đột nhiên ngẩng đầu lên, khẽ cắn môi, sau đó lấy hết dũng khí hướng tới phía Thẩm Lãnh hô một tiếng: "Thẩm tướng quân, ngài thật giỏi!"
Thẩm Lãnh chạy trối chết.
Ngươi thật giỏi, Trà gia cũng nói như vậy.
Bên ngoài cung Vị Ương, cấm quân gác cửa cung đều đã nhận ra Thẩm Lãnh, mọi người đều chúc mừng Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh vội vàng đáp lễ, nghĩ nên mang mấy cái hồng bao ra ngoài mới đúng. Người người chúc mừng, Thẩm Lãnh cũng hơi hoảng, người ở trên chiến trường trong thiên quân vạn mã cũng không sợ, vào lúc thế này chỉ muốn tìm một chỗ không có người nào đợi mới được.
Hoàng đế vẫn đang thượng triều, Thẩm Lãnh tới bên ngoài Đông Noãn Các chờ, cũng quen thuộc với các thị vệ, liền ở đó nói chuyện phiếm.
Một người trẻ tuổi mặc đạo bào vội vã đi qua, trong lòng ôm một chồng sách cao cao cho nên không nhìn thấy đường phía trước, gã bước chân lại gấp, suýt nữa đụng vào người Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh né tránh, tiểu đạo nhân kia cũng né tránh theo bản năng, nhưng lại suýt nữa vấp chân, sách trong lòng liền bay hết ra ngoài.
Thẩm Lãnh vội vàng đi qua nhặt giúp gã: "Cẩn thận một chút."
Tiểu đạo nhân nhìn có vẻ cũng chỉ 16-17 tuổi, bộ đạo bào thuần một màu đen trên người cũng hiếm thấy, trên chân đi một đôi giày vải màu đen, trên giày của đạo nhân bình thường không có hoa văn gì, nếu có thì cũng có thể là kiểu hình bát quái thái cực, mà trên giày vải đen của tiểu đạo nhân này thêu hoa mai màu đỏ, số lượng còn không giống nhau, bên cạnh chân bên trái có năm đóa hoa mai, bên phải có bốn đóa.
"Ngại quá ngại quá." Tiểu đạo nhân liên tục xin lỗi: "Mắt ta không tốt, không thấy rõ đường."
Thẩm Lãnh nhìn ánh mắt gã trong suốt, dáng vẻ lại thanh tú, da trắng đến mức khiến người ta nghĩ đến mấy chữ không tì vết, xứng với đánh giá mắt ngọc mày ngài, thế nhưng lại là một nam hài tử, người trông xinh đẹp vốn đã có vài phần ưu thế, đạo bào này lại phụ trợ ra vài phần ý xuất trần.
"Ngươi tuổi nhỏ như vậy, sao mắt lại không tốt?" Thẩm Lãnh nhặt từng quyển từng quyển sách lên: "Ngươi cũng không ôm được nhiều như vậy, muốn đi đâu? Ta giúp ngươi đưa qua."
Tiểu đạo nhân hơi ngại: "Cũng được cũng được, ngươi thật là một người tốt... Người hảo tâm đều có hảo phúc báo. Ồ, ngươi hỏi ta tại sao mắt không tốt, sư phụ ta nói có thể là ngày thường ta chỉ mải đọc sách, càng đọc để cách mắt càng gần, cho nên không tốt, nhưng ta không tin cách của ông ấy, ông ấy đọc sách để cách xa lắm, ta nói với ngươi, là như thế này."
Gã nhặt một quyển sách lên mở ra, tay cầm sách vươn ra, cổ còn ngửa về phía sau.
"Chính là như vậy." Sau đó hừ một tiếng: "Còn không phải mắt cũng không tốt."
Thẩm Lãnh cảm thấy tiểu đạo nhân này thật thú vị, không nhịn được hỏi một câu: "Đạo trưởng sao ngươi lại ở trong cung? Ngươi là?"
Tiểu đạo nhân trả lời: "Sư phụ ta là chân nhân núi Long Hổ, ông ấy... Quên đi, không tiện giải thích."
Lúc này Thẩm Lãnh mới nhớ ra, thời gian trước bệ hạ triệu Trương chân nhân núi Long Hổ vào cung, hóa ra là chân nhân đã đến rồi.
Chân nhân trên núi Long Hổ thế hệ này sang thế hệ khác phần lớn vẫn là quốc sư của Đại Ninh. Đại Ninh tôn sùng Đạo tông, đương nhiên đa số thời điểm cũng chỉ là làm dáng, đệ tử Đạo tông cũng đều khiêm tốn, thịnh thế tiềm tu loạn thế an dân. Đại Ninh thịnh thế mấy trăm năm, các đạo nhân liền an tâm ở trong núi rừng tu thân dưỡng tính, lần trước Trương chân nhân đến Trường An vẫn là lúc bệ hạ vừa mới đăng cơ không lâu phong lão là quốc sư.
Thẩm Lãnh giúp tiểu đạo nhân nhặt hết sách lên, chia ra một nửa cùng tiểu đạo nhân ôm về.
"Ngươi ở chỗ nào?"
"Trong cung có chỗ ở của chân nhân núi Long Hổ, gọi là Phụng Ninh Quán, đạo quán trong thiên hạ này, chỉ có nơi chân nhân trên núi Long Hổ ở trong thành Trường An này mới có thể mang một chữ Ninh."
Tiểu đạo nhân dường như có chút đắc ý, sau đó bỗng nhiên sửng sốt: "Lúc nãy ta chạy tới Khâm Thiên Giám mượn sách xem, đi gấp quá, quên hỏi đường."
Gã nheo mắt nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi biết Phụng Ninh Quán ở đâu không?"
Thẩm Lãnh thở dài: "Hôm nay ta mới biết có Phụng Ninh Quán, ta đi hỏi thử giúp ngươi."
Hắn đi tìm thị vệ hỏi đường, ngược lại là hắn dẫn tiểu đạo nhân trở lại đạo quán. Trong đạo quán này lại không có đạo nhân nào khác, Thẩm Lãnh hỏi một câu chân nhân không ở đây? Tiểu đạo nhân nói có ở đây, chính là ta.
Thẩm Lãnh cũng ngây người.
Tiểu đạo nhân mi thanh mục tú này ngồi xuống, có chút khó hiểu: "Ta cũng không biết sao ta lại là chân nhân núi Long Hổ nữa..."
Thẩm Lãnh đành phải nghiêm túc hành lễ: "Chào Trương chân nhân."
Tiểu đạo nhân vội vàng xua tay: "Ngươi đừng như vậy, ta không quen."
Thẩm Lãnh tò mò hỏi một câu: "Sư phụ ngươi ông ấy...?"
"Chắc tiêu rồi."
Câu trả lời của tiểu đạo nhân dọa Thẩm Lãnh toát mồ hôi lạnh đầy người.
"Ta cũng không biết, có thể là tiêu rồi." Tiểu đạo nhân thở dài nói nói: "Lúc nãy ta đã nói, không tiện giải thích... Ta vốn chỉ muốn ở trên núi Long Hổ yên tĩnh đọc sách, những cái gì khác cũng không muốn làm, nhưng sư phụ lại nói chỉ có ta có thể kế thừa vị trí chân nhân của ông ấy, ai muốn chứ... Ồ, có lẽ có người muốn, nhưng ta không muốn, kết quả là thời gian trước bệ hạ có chỉ ý, triệu sư phụ vào cung, sư phụ nói ông ấy tự tính toán đại nạn sắp đến, sợ là đi chưa đến nửa đường đã vũ hóa phi thiên, cho nên liền vội vã truyền chân nhân núi Long Hổ cho ta, bảo ta tới."
Thẩm Lãnh nói: "Trương chân nhân thật là lợi hại, còn tính ra mình sắp gặp đại nạn."
"Cái rắm ấy." Tiểu đạo nhân không có một chút kính ý nào đối với sư phụ của gã: "Ông ấy là thật sự lười đó... Từ núi Long Hổ đến Trường An vạn dặm xa xôi, người lười như ông ta, sao mà chịu đi?"
"Đó chính là tội khi quân."
Thẩm Lãnh lại giật mình, thầm nghĩ đạo nhân trên núi Long Hổ đều khác thường như vậy sao?
"Cũng chưa chắc." Tiểu đạo nhân: "Lỡ như ông ấy thật đoán trúng thì sao, vậy thì tất nhiên không phải tội khi quân rồi."
Thẩm Lãnh có chút khó hiểu, sinh tử đại sự, sao tiểu Trương chân nhân này lại nói như là lão Trương chân nhân sống chết cũng chẳng có chút bi thương nào vậy?
"Nếu như Trương chân nhân thật sự... Khụ khụ, có phải ngươi cũng phải chạy về không?" Thẩm Lãnh hỏi một câu thử thăm dò.
Tiểu Trương chân nhân lắc đầu: "Sinh tử là chuyện bình thường, trên núi Long Hổ đều nhìn rất nhẹ. Sư phụ đã 130 tuổi, cả đời đã xem bói vô số lần, tuy rằng phần lớn đều tính không chuẩn, nhưng đoán hẳn cũng đoán đúng một lần, nhưng sáu mươi năm trước ông ấy đã tính ra mình sắp tiêu một lần, ngay cả y phục cũng đã chuẩn bị xong, sau đó đợi đến mấy năm cũng không có chuyện, y phục cũng không dùng nữa."
Thẩm Lãnh: "Cũng đúng, để sáu mươi năm, y phục nhất định là không thể mặc nữa."
"Cái gì chứ, là ông ấy béo lên." Tiểu Trương chân nhân nói: "Lần này ông ấy còn nói, nếu thật sự đoán trúng thì ai cũng không thể khóc."
Gã ngừng một chút, cúi đầu: "Nhưng vẫn sẽ buồn chứ... Tuy rằng ông ấy không đáng tin như vậy."
Thẩm Lãnh cảm thấy không khí hơi buồn bã, đành phải nói sang chuyện khác: "Ta nghe nói, chân nhân xem mệnh tướng, xem diện tướng thiên hạ vô song, trước sau có thể biết trăm năm, hẳn là rất lợi hại, rất lợi hại."
"Cái đó ngươi cũng tin?" Tiểu Trương chân nhân nói: "Trước biết trăm năm có là gì, đọc nhiều sách ai cũng biết, sau biết một trăm năm... khoác lác lớn như vậy bản thân ông ấy cũng không dám khoác lác."
Chợt như nhớ tới đến cái gì đó: "Nói xem tướng, trước kia ta cũng từng thật sự bội phục ông ấy. Ta bị bỏ rơi, sư phụ đã nói với ta từ lâu rồi, ông ấy nói là ông ấy nhặt được ta lúc câu cá ở dưới chân núi, mặc dù ta còn ở trong tã lót, nhưng diện tướng vừa nhìn đã là người làm chân nhân, tương lai núi Long Hổ nên để ta làm kế thừa, cho nên đã mang ta về đạo quán."
Thẩm Lãnh: "Quả nhiên lợi hại."
"Phì." Tiểu Trương chân nhân lắc đầu: "Ngươi có biết, tại sao các đời chân nhân núi Long Hổ đều họ Trương?"
"Không biết."
"Bởi vì các đời chân nhân không có việc gì liền du lịch thiên hạ, luôn có thể nhặt được trẻ con, nếu như không nhặt được thì đi nhận nuôi cô nhi không nơi nương tựa, người được nhận nuôi, người được nhặt về, không tên không họ, cho nên liền lấy họ Trương, sư huynh của ta đều là ông ấy nhặt được, nhận nuôi, người nào cũng được ông ấy nói như vậy..."
Tiểu Trương chân nhân thở dài: "Cho nên sau này ta cũng phải du lịch thiên hạ."
Thẩm Lãnh ngây ra, sau đó lại cúi đầu: "Các đời chân nhân, đều là đại thiện."
Nhặt về, nhận nuôi, sợ rằng đều là trẻ con nghèo khổ.
Đạo nhân trên núi Long Hổ, đều từ đây mà đến.
Hai người đều trầm mặc, Thẩm Lãnh cảm thấy có chút tẻ nhạt, đành phải tìm một đề tài.
"Chân nhân, ngươi biết xem tướng không?"
Thẩm tiên sinh nói ông rất có bản lĩnh xem tướng, Thẩm tiên sinh vốn dĩ cũng là đạo nhân.
"Biết chứ." Tiểu Trương chân nhân có chút hưng phấn: "Không có ai đọc nhiều tướng thư trên núi Long Hổ hơn ta, mỗi một kiểu tướng mạo, ta có thể nói nhân quả, có thể nói phúc họa, nhìn tướng mạo mà biết thiên ý, đây chính là bài học của chúng ta."
Thẩm Lãnh sáp lại phía trước: "Chân nhân có thể xem thử giúp ta không?"
Tiểu Trương chân nhân nheo mắt nhìn kỹ hắn một lát: "Không xem được."
Thẩm Lãnh giật mình, chớ không phải bản thân mình thật sự có chút không bình thường?
Tiểu Trương chân nhân thở dài: "Ta đã nói rồi, mắt ta không tốt... không nhìn rõ ngươi trông như thế nào."
Thẩm Lãnh ôm mặt: "Vậy ngươi học nhiều như vậy làm sao?"
Tiểu Trương chân nhân vẻ mặt nghiêm túc: "Tuy rằng ta x không nhìn rõ, nhưng ta thật sự biết xem đấy."