Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 374 - Chương 374: Phân Lượng

Chương 374: Phân lượng Chương 374: Phân lượng

Tiểu Trương chân nhân vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thẩm Lãnh, khổ nỗi mắt quả thật không tốt, người trước mặt chỉ là hình dáng mơ mơ hồ hồ, mặt mày cũng không nhìn rõ, đâu còn có thể nhìn ra là tướng mạo gì. Thẩm Lãnh nói nếu ngươi đã không thấy rõ vậy thì ngươi học nhiều như vậy phải làm sao, Tiểu Trương chân nhân liền có chút sốt sắng, kiểu sốt sắng muốn chứng minh là mình có thể.

"Tuy rằng ta không nhìn rõ, nhưng ta thật sự biết xem mà."

Gã sốt sắng dường như nhìn càng đẹp hơn một chút.

Thẩm Lãnh thở dài: "Được rồi được rồi, ngươi biết xem"

Nghĩ có lẽ bệ hạ đã thượng triều xong trở về, từ phía trước đại điện cung Vị Ương đến Đông Noãn Các điện Bảo Cực cũng chỉ là mấy bước đi, mình đừng có chậm trễ, cho nên đứng dậy chuẩn bị cáo từ.

Hắn vừa muốn đi, Tiểu Trương chân nhân lại kéo hắn lại: "Ngươi đợi đã, tướng mạo ta không nhìn rõ, nhưng tướng mệnh ta tính được chuẩn đấy."

Tiểu Trương chân nhân tựa như sợ Thẩm Lãnh nghĩ gã khoác lác: "Ngươi nói cho ta biết ngày sinh tháng đẻ."

Thẩm Lãnh thật sự rất muốn nói cho gã biết, khổ nỗi là hắn không biết.

Cụ thể hắn sinh ra ngày nào giờ nào, hắn làm sao nói rõ ràng được, ngay cả Thẩm tiên sinh cũng chỉ nhớ mang máng đó là ngày nào đó, canh giờ tất nhiên là không biết. Sau này Thẩm tiên sinh đã điều tra canh giờ Trân phi sinh đẻ, khổ nỗi lại không dám nói lung tung với Thẩm Lãnh, cho nên hiện tại Thẩm Lãnh vẻ mặt mờ mịt.

"Không biết."

"Không biết?" Tiểu Trương chân nhân có chút sốt ruột: "Vậy làm sao ta chứng minh ta thật sự biết tính mệnh tướng?"

Thẩm Lãnh: "Chờ sau này ta hỏi rồi lại đến tìm ngươi sau."

Tiểu Trương chân nhân mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Thẩm Lãnh định đi, lập tức túm lấy y phục của Thẩm Lãnh: "Đứng yên đừng nhúc nhích."

Gã cầm lấy tay của Thẩm Lãnh sờ sờ, sắc mặt đại biến.

Thẩm Lãnh: "Ngươi là... đang nắn xương?"

Tiểu Trương chân nhân gật gật đầu: "Phải."

Thẩm Lãnh hơi khẩn trương: "Nhìn sắc mặt ngươi dường như có chút không ổn, có phải đã tính ra cái gì hay không..."

Tiểu Trương chân nhân: "Lòng bàn tay ngươi sao lại có vết chai dày như thế này, quanh năm cầm đao?"

Thẩm Lãnh ừ một tiếng, thở dài một hơi, thầm nghĩ còn tưởng ngươi thật có thể tính ra được cái gì chứ.

Tiểu Trương chân nhân lại sờ sờ mu bàn tay Thẩm Lãnh: "Cảm giác làn da cũng không được tốt lắm, hơi thô ráp, chỗ ta có cao lộ ta tụe điều chế, ta cho ngươi một ít, lần sau sáng sớm mỗi ngày ngươi rửa tay xong sau đó bôi một ít, không đến mười ngày làn da sẽ trở nên tốt hơn."

Thẩm Lãnh: "Trên núi Long Hổ học vấn tạp như vậy sao?"

Tiểu Trương chân nhân đỏ mặt lên: "Thói quen thói quen... Dưới núi Long Hổ thường xuyên có cô nương lên thỉnh giáo, chỉ cần sờ tay là nghĩ đến bán cao lộ..."

Gã lấy từ trong cổ tay áo của mình ra tới một cái lọ nhỏ: "Cái này tặng cho ngươi, là ta tự chế đấy."

Thẩm Lãnh: "Chân nhân còn không nhìn rõ, làm sao phối thuốc cao?"

"Ngửi." Tiểu Trương chân nhân vẻ mặt đắc ý: "Mũi của ta thính lắm."

Thẩm Lãnh: "Sao ta nhớ mang máng, là chân nhân muốn nắn xương mà?"

Tiểu Trương chân nhân lại đỏ mặt lên: "Thật ra... nắn xương là lừa người đấy."

Thẩm Lãnh: "Cảm ơn sự thẳng thắn của chân nhân, ta còn có chuyện gấp, đi trước một bước."

Tiểu Trương chân nhân ồ một tiếng, buông tay Thẩm Lãnh ra, nâng tay lên muốn chỉnh lại tóc của mình, Thẩm Lãnh đi lên phía trước, tay gã liền chạm vào ngực Thẩm Lãnh, Tiểu Trương chân nhân ngây người ra: "Cứng rắn như vậy."

Thẩm Lãnh bước chân nhanh hơn, rời khỏi Phụng Ninh Quán như chạy trốn.

Sau khi Thẩm Lãnh đi rồi tiểu Trương chân nhân thở dài một hơi, cúi đầu nhìn tay mình, gã cũng không thấy rõ, cũng không phải thật sự đang nhìn tay của mình, nghĩ đến cái gì đó mình vừa mới phát hiện, sắc mặt từ từ trở nên ngưng trọng hẳn.

"Nếu trên sách không gạt ta, như vậy thì chắc hẳn hắn rất ghê gớm, nhưng không thể tùy tiện nói ra ngoài, sẽ hại chết người." Gã lắc lắc đầu: "Trên sách có thể đều là gạt người khác, ngay cả sư phụ cũng là gạt người khác."

Đông Noãn Các.

Lúc hoàng đế trở lại thấy Thẩm Lãnh đứng ở bên ngoài, không tự chủ được khóe miệng hơi cong lên: "Đợi trẫm một lúc rồi à?"

Thẩm Lãnh cúi người: "Thần cũng mới đến."

"Vào trong nói chuyện."

Hoàng đế bước vào Đông Noãn Các, ông ta sải bước rất lớn, bước đi mạnh mẽ uy vũ, đây là thói quen nuôi dưỡng ở trong quân đội năm đó, cho dù đã làm hoàng đế hai mươi năm cũng không đổi được, luôn cho người ta một cảm giác mạnh mẽ vang dội.

Vào phòng ngồi xuống, hoàng đế theo thói quen mở tấu chương đã chất rất cao ở trên bàn ra, những cái này còn đã là người của Nội các sàng lọc qua, Đại Ninh to lớn như thế, nếu tất cả tấu chương đều từ các nơi giống như tuyết rơi đều do một mình hoàng đế phê duyệt, sợ là cả ngày ngồi ở đây không nhúc nhích cũng không xem hết được.

"Đối với việc ban thưởng cho mấy người các khanh, trong đêm qua trẫm đã suy nghĩ rất lâu." Hoàng đế vừa xem tấu chương vừa nói: "Khanh hơi khác với người tham gia kỳ thi lớn các quân trước đây, bây giờ khanh đã là tòng tứ phẩm, tiến thêm một bước nữa, chính là Uy Dương tướng quân chính tứ phẩm. Đại Ninh lập quốc mấy trăm năm qua, không tính thời điểm khai quốc, cũng không có một người 19 tuổi đã làm đến tướng quân chính tứ phẩm, cho nên các triều thần nói không thể ban thưởng quá mức, ở trên triều đình trẫm tranh cãi với bọn họ một trận, cuối cùng cũng cãi được giúp khanh."

"Ngày mai ý chỉ sẽ cho khanh, bắt đầu từ ngày mai khanh chính là tướng quân chính tứ phẩm của Đại Ninh, tướng quân chiến binh các vệ là chính tam phẩm, khanh đã đi rất nhanh, rất gấp, nhưng trẫm hy vọng khanh có thể đi vững hơn."

"Thần hiểu."

"Khanh đã là tam đẳng bá, thượng khinh xa đô úy, nhưng kỳ thi lớn các quân không tính vào huân tước, cho nên những cái này không thể động đến."

"Thần đã rất thỏa mãn rồi, tạ bệ hạ ban ân."

"Ừm, biết đủ là tốt." Hoàng đế trầm mặc một lúc rồi nói: "Kỳ thi lớn các quân đã kết thúc, khanh cũng không thể ở lại trong thành Trường An quá lâu, vốn dĩ trẫm đang nghĩ, giữ khanh ở trong kinh thành làm việc, nhưng như vậy thì một thân bản lĩnh này của khanh coi như là phế đi, cho dù giữ khanh ở lại Giáp Tử doanh, cũng không có nhiều đất dụng võ, cho nên khanh vẫn về thủy sư đi, tranh thủ trước tháng bảy năm sau giúp Trang Ung xử lý rõ ràng chuyện nam cương."

"Thần tuân chỉ."

"Nghe nói trong đêm qua khanh đã làm một bữa cơm ngon, Diệp Lưu Vân bọn họ ăn đến mất hết dáng vẻ."

Thẩm Lãnh cười: "Là Diệp tiên sinh bọn họ đều đói rồi."

"Thật ra trước đó trẫm còn có chút lo lắng, khanh còn quá trẻ, đi lên lại quá nhanh, sợ khanh tâm tính bất ổn. Các triều thần và trẫm cãi nhau, cũng không phải nhằm vào khanh, thật ra là bọn họ có ý tốt, sợ khanh không vững vàng sẽ té ngã, hiện tại xem ra, khanh già trước tuổi, có thể khiến trẫm yên tâm không ít... Cho nên có chuyện trẫm vẫn định giao cho khanh làm."

"Xin bệ hạ căn dặn."

"Trẫm định phân tách thủy sư, hiện giờ quy mô thủy sư đã đủ lớn, cho nên trẫm dự định phân tách làm ba chi, chủ lực thủy sư, định danh là Đại Ninh Lâm Hải thủy sư, bảy phần chiến hạm đều để ở bên Lâm Hải, hai chi khác, một chi là Tuần Giang thủy sư, từ thủy sư phân ra hai phần chiến hạm, giao cho Hải Sa quản lý, chi thủy sư thứ ba định danh là Tuần Hải thủy sư, phân ra một phần chiến hạm, cộng thêm sáu phần thuyền vận tải trong thủy sư."

Thẩm Lãnh biến sắc, điều này dường như có chút không ổn.

Bảy phần chiến hạm ở lại Lâm Hải tất nhiên là vì tiếp tục củng cố hải cương, Cầu Lập chưa bình, Điệu quốc bất ổn, để lại bảy phần chiến hạm ở phương bắc Cầu Lập kiềm chế thủy sư Cầu Lập, mà số vệ chiến binh Đại Ninh kia, cùng với quân đội Điệu quốc bị chinh phục hiệp theo, từ nam lên bắc tấn công mạnh, diệt Cầu Lập chỉ là vấn đề thời gian, Thẩm Lãnh tin chắc quốc gia như Cầu Lập ở trên lục địa không có khả năng chống đỡ được Lang Viên Đại Ninh.

Mà chức trách của một chi Tuần Giang thủy sư khác, thật ra chính là chức trách của thủy sư sông Nam Bình lúc trước, tuần thủ các đường sông trong đất liền Đại Ninh, đây tất nhiên là chuyện cần làm, cho nên cũng không quá lạ.

Lạ chính là lạ ở chi thủy sư thứ ba, chỉ để lại một phần chiến thuyền, nhưng lại mang đi năm phần thuyền vận tải, quy mô rất lớn.

Bắc cương!

Trong lòng Thẩm Lãnh chấn động.

Chuyện bệ hạ nghĩ quả nhiên vẫn là bắc cương, phá Điệu quốc, Cầu Lập, khiến Nam Lý thần phục, đến lúc đó còn có lượng lớn vật tư từ ba vùng hải ngoại này vận chuyển đến Đại Ninh, hoàng đế không dự định như lúc diệt Lâm Việt quốc, lấy quốc khố của Đại Ninh trợ cấp cho Lâm Việt, biến Lâm Việt thành Bình Việt đạo, hoàng đế là định dùng lực khuynh quốc của ba nước Điệu quốc, Cầu Lập, và cả Nam Lý, ứng phó trận chiến bắc cương.

Tổn hại, không ở Đại Ninh, mà ở ba nước kia.

Nếu trận chiến bắc cương có đại thắng, đến lúc đó lại bù đắp cho ba nước kia, nếu là chiến sự bắc cương kéo dài, ba nước kia sợ là cũng bị phế bỏ.

"Trẫm định để khanh quản lý Tuần Hải thủy sư."

Hoàng đế nhìn vào mắt Thẩm Lãnh nói một câu.

Thẩm Lãnh cúi đầu: "Thần tuân chỉ."

"Khanh đã nghĩ đến gì?"

"Bắc cương."

Chỉ hai chữ này, khóe miệng hoàng đế liền hơi giương lên: "Rất thông minh."

Thẩm Lãnh có chút lo lắng: "Chỉ là, nếu nóng lòng vận chuyển lượng lớn vật tư từ ba nơi như Cầu Lập về, sợ là bách tính ba nước đó khốn khổ, để lâu sẽ sinh biến."

"Đó là vùng đất lệ thuộc." Hoàng đế trầm mặc một lúc rồi nói: "Cách Lâm Hải, cho dù trẫm muốn ổn định lâu dài, thì thật sự có thể ổn định lâu dài? Tạm thời không quản được nhiều như vậy, người Cầu Lập nên bị giày vò, là vì qua nhiều năm như vậy bọn họ đều chưa từng gián đoạn việc quấy nhiễu nam cương Đại Ninh, bao nhiêu con dân Đại Ninh đã bị bọn họ giết, chuyện đồ thành diệt địa, người Cầu Lập làm cũng không ít. Trước giờ trẫm đã không cảm thấy người trên mảnh đất Cầu Lập kia bị đánh phục rồi, đánh sợ rồi thì chính là người Ninh, bọn họ không có tư cách đó, thân phận người Ninh, ai muốn là được ư? Về phần Điệu quốc và Nam Lý, trẫm sẽ thả lỏng một chút cho thích hợp."

Thẩm Lãnh vâng một tiếng, hắn biết mình cũng không thể khống chế quyết định của hoàng đế, đương nhiên, Thẩm Lãnh cũng không thấy hoàng đế làm như vậy có gì không đúng.

Đó là người Cầu Lập đáng nhận được.

"Bọn họ có thể chạy tới cướp đồ của trẫm, giết con dân của trẫm, trẫm sai hơn mười vạn Lang Viên qua, chẳng lẽ là đi hộ gia hộ viện cho bọn họ?" Hoàng đế để tấu chương trong tay sang một bên: "Sau khi khanh về nam cương tiếp nhận Tuần Hải thủy sư, có thể mang về bao nhiêu thứ từ Cầu Lập thì mang về bấy nhiêu, không những là vật tư, còn có người, những nam nhân tráng niên của Cầu Lập, đều có thể dùng, để ở trên chiến trường bắc cương chém giết cùng người Hắc Vũ, coi như là bọn họ đang chuộc tội."

"Thần tuân chỉ."

"Tháng bảy năm sau, khanh nhất định phải đưa lô vật tư đầu tiên đến đông cương."

"Vâng."

Hoàng đế chậm rãi thở phào một hơi: "Trẫm sẽ ở đông cương chờ khanh, nếu không chậm trễ, tháng sáu trẫm về đến đông cương bên chỗ Bùi Đình Sơn, thủy sư của khanh chậm hơn trẫm một chút."

Ông ta nhìn vào mắt Thẩm Lãnh: "Khanh muốn kiến công lập nghiệp, trẫm sẽ không keo kiệt, bên ngoài có người không hiểu tại sao trẫm đối với khanh tốt như vậy, có thể bản thân khanh cũng từng nghĩ đến những điều này, trẫm không ngại nói cho khanh biết, bởi vì là khanh xuất thân hàn môn, trẫm là muốn cho tất cả đệ tử xuất thân hàn môn trong đội ngũ chiến binh nhìn xem, trẫm dùng người, không hỏi xuất thân."

Lúc nói những lời này ánh mắt hoàng đế hơi lóe lên một chút, nhưng Thẩm Lãnh đang cúi đầu lại không nhìn thấy.

"Có phải lúc nãy khanh đã gặp Trương chân nhân rồi không?" Hoàng đế hỏi.

Rõ ràng lúc hoàng đế trở lại Thẩm Lãnh đã về trước một bước, nhưng hoàng đế lại tựa như đã biết chuyện hắn gặp tiểu Trương chân nhân.

"Vâng."

"Các người đã nói những gì?"

"Không có, chỉ là mắt tiểu Trương chân nhân không tốt, cho nên thần giúp hắn mang chút đồ về, chỉ là tuỳ tiện hàn huyên vài câu, thần cũng là trước khi rời đi mới biết hắn là chân nhân núi Long Hổ."

"Lão chân nhân trên núi Long Hổ đã viết cho trẫm một phong thư." Hoàng đế nói như có chút thâm ý: "Nói tiểu chân nhân có thể dòm thiên đạo, trẫm biết đạo huyền hồ một chút, nhưng dù sao hắn cũng có bản lĩnh, hắn chưa xem tướng cho khanh?"

Thẩm Lãnh cúi đầu: "Xem rồi, không xem rõ, mắt của tiểu chân nhân quả thật rất không tốt."

"Ồ..." Hoàng đế gật gật đầu, dường như thoáng có chút thất vọng.

"Khanh ra ngoài trước nói chuyện với bọn họ, lát nữa trẫm cùng các khanh ăn cơm."

Tầm nhìn của hoàng đế trở lại trên tấu chương, Thẩm Lãnh khom người rời đi.

Không biết tại sao, hắn cảm thấy dường như hoàng đế để ý cái gọi là diện tướng gì đó, còn để ý hơn chuyện của Tuần Hải thủy sư một chút, có lẽ là một ảo giác, có lẽ là bản thân hắn suy nghĩ lung tung, hắn chỉ nghĩ, hoàng đế dùng rất nhiều lời dặn dò chuyện Tuần Hải thủy sư, nhưng lại gấp gáp tùy tiện nói ra một câu đã xem tướng cho khanh chưa phân trọng lượng.

Bình Luận (0)
Comment