Đông Noãn Các, tiểu Trương chân nhân đứng trước mặt hoàng đế rất căng thẳng, người ngồi ở đó chính là hoàng đế Đại Ninh, tuy rằng gã là người tu đạo, nói là xuất thế người, nhưng chỉ cần là người của Đại Ninh, đều thuộc về hoàng đế Đại Ninh quản.
"Mắt của khanh thật sự thật không tốt?"
"Không tốt."
Đối mặt với câu hỏi của hoàng đế, tiểu Trương chân nhân trả lời rất nhanh, cũng rất thành thực.
Hoàng đế trầm mặc một lúc sau đó lại hỏi: "Không tốt cỡ nào?"
"Như hiện tại ở khoảng cách này, thấy không rõ khuôn mặt bệ hạ, gần thêm một chút nữa, cũng chỉ có thể lờ mờ thấy được ngũ quan."
"Vậy ngươi làm sao xem tướng?"
"Không xem được." Tiểu Trương chân nhân cúi đầu: "Nhưng thần có thể xem nhân khí."
"Nhân khí?"
"Đời người mà có tức, các màu khác nhau."
"Trẫm là khí gì?"
"Thần xem người trong thiên hạ, đủ mọi màu sắc, duy chỉ có không có kim quang, xem bệ hạ, đó là một mảnh kim quang lấp lánh."
Hoàng đế không nhịn được cười, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, lập tức hừ một tiếng.
Tiểu đạo nhân này mắt không tốt như vậy, nhìn thứ gì cũng đều là mơ hồ, cho nên nhìn bách tính thế gian tất nhiên là đủ mọi màu sắc, đó là màu sắc y phục khác nhau, chỉ có hoàng đế có thể mặc màu vàng, trên người bách tính tất nhiên không có kim quang, cho nên tiểu đạo nhân nhìn ông ta mới là một mảnh kim quang.
Nhưng mà nói dễ nghe, hoàng đế cũng không định so đo.
"Thẩm tướng quân như thế nào?" Hoàng đế hỏi.
"Rất tốt."
"Tốt cỡ nào?"
"Tài đại tướng."
"Ồ..." Hoàng đế dường như hơi thất vọng: "Không phải khanh không thấy rõ sao? Làm sao nhìn ra có tài đại tướng?"
"Hành sự có khí độ, nói chuyện có chừng mực, thần nhờ hắn bưng sách giúp, chạm vào lòng bàn tay hắn có vết chai dày cộp, chứng tỏ hắn nỗ lực và còn tự chủ rất tốt, hắn vội vã trở về chờ bệ hạ, đó là lấy bệ hạ làm trời, là thần bổn phận tất nhiên không thể xoi mói, cộng thêm lời đồn thần nghe được, cho nên suy đoán là có tài đại tướng."
"Hóa ra là suy đoán." Hoàng đế khẽ lắc đầu: "Trẫm mời khanh đến, là muốn để khanh làm pháp sự trong cung."
"Không làm được."
"Tại sao?"
"Bởi vì thần đây đạo pháp thấp kém, cái gì cũng không làm được, trong cung trong ngoài, trên dưới Đại Ninh, sự uy nghiêm của bệ hạ tự có thể trấn áp tất cả, trong cung cũng không vật gì có thể trừ, vật dơ bẩn sớm đã bị thiên uy của bệ hạ gột rửa, chỉ cần bệ hạ ở đây, mọi sự thái bình, thiên hạ thuận ý."
"Thứ khanh học được tốt nhất, chính là tài nịnh bợ của lão chân nhân." Hoàng đế nói: "Nhưng khanh nói cũng khá có lý."
Đương nhiên tiểu đạo nhân không thể nói, nếu gã làm pháp sự ở trong cung, tất nhiên có thể làm cực kỳ tốt, nhưng mà lan truyền ra ngoài, các bách tính sẽ nói sao? Sẽ nói bệ hạ trong lòng bất an, nếu bệ hạ bất an, bách tính sẽ bất an, bách tính bất an, Đại Ninh sẽ bất an, cho nên gã nhất định phải nói, bệ hạ là người không có kiêng kỵ gì.
Hoàng đế nói: "Nếu đã như vậy, thì khanh cứ ở trong Phụng Ninh Quán đọc sách, lần sau trẫm chọn ngày tốt, phong khanh là quốc sư."
Tiểu đạo nhân giật thót mình: "Không được không được, thần tài sơ học thiển tuổi còn nhỏ, bệ hạ tuyệt không thể phong thưởng."
"Trẫm cần một quốc sư."
Hoàng đế nhìn về phía tiểu đạo nhân, tiểu đạo nhân như có điều suy nghĩ.
"Thế nhân nói lão chân nhân có thể hô phong hoán vũ tát đậu thành binh, nhưng ông ấy xưng với thần trẫm, đó là một thái độ, lão chân nhân nói khanh có thể xem thiên đạo, trẫm sẽ để các bách tính đều biết những lời này, có thể xem thiên đạo, tất nhiên là quốc sư."
"Thần hiểu rồi."
Hoàng đế đứng dậy: "Trẫm còn muốn đi gặp những người trẻ tuổi dự kỳ thi lớn các quân, khanh tự trở về, mắt khanh không tốt, chuyện như mượn sách trong Khâm Thiên Giám sau này đừng tự đi, muốn đọc sách gì, trẫm bảo Đại Phóng Chu phái vài người ở trong Phụng Ninh Quán hầu hạ, khanh chỉ cần căn dặn nội thị đi mượn giúp khanh."
Tiểu đạo nhân thầm nghĩ, ta đi xem Thẩm Lãnh, còn không phải bệ hạ căn dặn, đi Khâm Thiên Giám đâu phải là mượn sách, đó là cái cớ thôi.
"Thần tuân chỉ."
Nhưng gã lại ngoan ngoãn cúi đầu.
Sau khi hoàng đế rời khỏi Đông Noãn Các thì gã cũng rời đi, sau khi ra khỏi cửa thở dài một hơi, thầm nghĩ cũng không biết sư phụ đã coi như mình đã chết chưa. Ông ấy từng nói không muốn đến thành Trường An là vì sợ bệ hạ, cũng không phải bởi vì bệ hạ là một bạo quân, mà bởi vì bệ hạ không bạo là quá mạnh, sư phụ nói hươu nói vượn cả đời, duy chỉ có ở trước mặt hoàng đế mới không dám ăn nói bừa bãi, nghĩ thôi đã mệt rồi.
Hoàng đế quay đầu lại nhìn gã một cái, thấy gã thở dài, thầm nghĩ hóa ra mắt thật sự rất không tốt, trẫm còn ở bên cạnh ngươi đấy, ngươi thở dài cái gì?
Giang Nam đạo.
Trên thuyền chở khách, phòng lớn nhất tất nhiên là thế tử Lý Tiêu Nhiên ở, sở dĩ không thể dùng thuyền tư xa hoa hơn thoải mái hơn, tất nhiên là sợ rêu rao, một thế tử như y cả ngày chạy tán loạn thì giống bộ dạng gì, đừng nói người khác nhìn sẽ tò mò, cha y nhìn thấy cũng không đồng ý.
May mắn là mấy năm nay Tín Vương lại càng lười nhác hơn, càng thích du sơn ngoạn thủy hơn, tuy rằng không thể tuỳ tiện rời khỏi phong địa, nhưng phong địa lớn như vậy cũng bị ông ta chơi đủ kiểu. Tín Vương cái gì cũng giỏi, ăn uống chơi gái đánh bạc đều là cao thủ, hơn nữa chơi cái gì cũng không dễ chán, chơi không biết mệt.
"Tuần tiên sinh."
Lý Tiêu Nhiên hết sức cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Tuần Trực, tuy rằng y nghĩ mình không cần phải hạ thấp tư thái như vậy, nhưng thân phận của Tuần Trực thật sự đặc biệt, Tuần Trực là tiên sinh của thái tử, là người mà hoàng hậu cũng để ý, ông ta có thể ở bên cạnh y hỗ trợ, là vận khí của y.
Vận khí tốt hay là vận khí xấu, đương nhiên y chưa từng nghĩ qua.
"Thế tử có chuyện gì, mời trực tiếp căn dặn là được."
"Không dám, chỉ là ta có chút chuyện nghĩ mãi mà không rõ, cho nên muốn thỉnh giáo tiên sinh... Lần này đi đông cương, nếu ta gặp được Bùi Đình Sơn thuyết phục được lão thì làm sao? Nếu Bùi Đình Sơn trực tiếp giữ ta lại, dường như ta không có bất kỳ biện pháp nào."
"Trước hết thế tử có thể không gặp ông ta."
"Mời tiên sinh nói."
"Bùi Đình Sơn thay đổi thất thường, không thể nắm bắt, cho nên thế tử có thể phái người đi tiếp xúc trước, ta có thể thay thế tử viết một phong thư, thế tử sai người gửi đi cho Bùi Đình Sơn, cho dù Bùi Đình Sơn có tâm tư gây rối gì, tự thể bút tích trên thư không phải của thế tử, thế tử cũng có thể nói là ông ta hãm hại."
Lý Tiêu Nhiên lập tức vui vẻ hẳn lên: "Vẫn là tiên sinh suy nghĩ chu đáo."
Tuần Trực tiếp tục nói: "Sau khi thế tử tới đông cương, nếu Bùi Đình Sơn có thái độ rõ ràng, thế tử có thể trực tiếp hiện thân tiếp xúc với ông ta, nếu ông ta mơ hồ không rõ, ta có thể thay thế thế tử đi gặp ông ta, nếu thái độ của ông ta cứng rắn, vậy thì thế tử cứ trực tiếp về Giang Nam đạo, nếu là thị phi bất minh, tốt nhất thế tử không lộ diện."
"Được được được, đều nghe theo tiên sinh sắp xếp."
Lý Tiêu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ ta cũng không thể trực tiếp quăng mình vào được. Những chuyện ở Bình Việt đạo lúc đầu tuy rằng y tổn thất thảm trọng, nhưng cuối cùng ngay cả Hàn Hoán Chi cũng chưa thể moi y ra được, còn không phải bởi vì y rất cẩn thận ư. Đối thủ của y chính là hoàng đế Đại Ninh đó, trong tay có mười tám món binh khí, mà trong tay y, chỉ có một cái kim, không cẩn thận dè chừng, lấy cái gì để đấu.
"Thế tử đã tìm người đi giết Thẩm Lãnh?" Tuần Trực đột nhiên hỏi một câu.
Lý Tiêu Nhiên gật đầu: "Phải... Tiên sinh cũng biết rồi à."
"Đi thì đi vậy."
Tuần Trực hoàn toàn không để ý đến chuyện thế này, thậm chí không để ý đến Thẩm Lãnh người này, theo ông ta thấy bây giờ Lý Tiêu Nhiên còn muốn giết Thẩm Lãnh trước, vốn là một kiểu biểu hiện lỗ mãng mà người trẻ tuổi mới có, không phân rõ sự tình nặng nhẹ, hành động theo cảm tình, khó thành đại khí.
Thấy Tuần Trực không nói thêm gì, lòng Lý Tiêu Nhiên mới hoàn toàn kiên định.
Thành Trường An.
Nữ tử trẻ tuổi mặc áo tím nhận lấy giấy chứng minh thân phận đã được binh lính gác cổng kiểm tra, khẽ gật đầu coi như cảm ơn, sau đó cất đồ, nhấc chân đi vào Trường An. Đây là lần đầu tiên nàng ta tới, còn chưa vào cửa đã bị sự bao la hùng vĩ của thành Trường An làm chấn động... Trước đó đã biết thế nhân nói thành Trường An là thiên hạ đệ nhất hùng thành, theo nàng ta hấy chỉ là người Ninh giỏi khoác lác mà thôi, người Ninh cũng không có một ai đã thấy toàn bộ thiên hạ, dựa vào cái gì mà nói Trường An là đệ nhất thiên hạ.
Nhưng mà chỉ có từng thấy Trường An, mới hiểu được sự tự tin của bách tính Trường An đến từ đâu.
Nàng ta vốn cũng có vài phần tự tin đối với thành Tử Ngự đô thành Lâm Việt quốc, lúc này sau khi thấy thành Trường An mới phát hiện, so sánh ra, thành Tử Ngự có lẽ chỉ giống như thôn nhỏ thôi.
Đi theo đường cái, trên đường đi rất chậm, nàng ta muốn nhìn cẩn thận hơn một chút, dù sao nếu giết Thẩm Lãnh ở trong thành Trường An, có thể trong tương lai rất lâu rất lâu nàng ta cũng không thể đến Trường An nữa.
Hóa ra đây là dáng vẻ của Trường An.
Nàng ta không nhịn được dừng lại, bởi vì nàng ta cảm thấy chỉ cần mình còn đi lên phía trước là sẽ bỏ qua cái gì đó, đây cũng là cảm giác giống nhau của mỗi một người lần đầu tiên đến Trường An, chỉ muốn nhìn thêm, mắt không đủ dùng.
Xa xa có tiệm son, nàng ta trầm mặc một lúc sau đó cất bước đi qua. Từ khi rời khỏi quê nhà đã rất lâu rất lâu nàng ta không có mua son phấn cho mình, đâu có thời gian đi mua những thứ này, càng không có thời gian để dùng những thứ này.
Nàng ta tập võ, đọc sách, kinh thương, dùng 7-8 năm khiến cho bản thân trở nên cường đại, sau đó hành tẩu giang hồ.
Nhưng giang hồ không phải nơi nàng ta muốn đi, nàng ta vốn không nên ở giang hồ.
Trong tiệm son đó có một nữ hài tử mắt ngọc mày ngài đi ra, bước chân nhẹ nhàng, mặt mày tươi tắn, nhìn sạch sẽ khoan khoái như vậy, nhìn tự tin hoạt bát như vậy, nhìn mà khiến người ta yêu thích như vậy.
Đây là dáng vẻ của thiếu nữ người Ninh.
Mình thì sao?
Nàng ta có chút thương cảm, nàng ta vốn cũng nên là dáng vẻ đó.
Đi đến cửa tiệm son kia, thiếu nữ vừa mới ra ngoài đang nhìn bốn phía, hai người khó tránh khỏi bốn mắt nhìn nhau.
"Ngươi muốn mua đồ à." Thiếu nữ từ trong tiệm đi ra nhích sang bên cạnh một bước: "Đồ của tiệm này là tốt nhất thành Trường An."
Nữ tử áo tím lập tức hơi ngẩn người, khách khí cười cười: "Tiệm son trong thành Trường An thế nào cũng có mấy chục tiệm chứ, tại sao ngươi nói chỗ này là tốt nhất?"
"Thành Trường An cũng không chỉ có mấy chục tiệm son, sở dĩ chỗ này là tốt nhất Trường An, bởi vì là của nhà ta đó."
Thiếu nữ đó, là Trà gia.
Đồ Thẩm Lãnh tặng nàng, đương nhiên là tốt nhất thiên hạ.
Nữ tử áo tím nhìn kỹ một chút, mới phát hiện kiểu tóc của Trà gia là kiểu đã xuất giá rồi, nghĩ nàng ta cười ngọt ngào như vậy, cười thoải mái như vậy, nhất định là được gả cho người nhà tốt, nam nhân đó đối với nàng ta sợ là ngàn theo trăm thuận, nếu không thì tại sao trên mi tâm nàng ta không thấy một chút u tối nào?
"Ngươi nói tốt, ta sẽ vào mua một chút."
Nữ tử áo tím vào cửa, Trà gia lập tức đi vào theo: "Có muốn ta giúp ngươi chọn không?"
"Cũng được."
"Lần đầu tiên ngươi tới thành Trường An phải không."
"Sao ngươi biết?"
"Lần đầu tiên ta tới, cũng có ánh mắt, vẻ mặt như như ngươi vậy."
Trà gia cảm thấy trên mi tâm của nữ hài tử trước mặt này hơi quá u tối, Thẩm tiên sinh từng nói, cái gọi là xem tướng, nói thô thiển thì chẳng qua là xem có thuận tâm hay không, nếu thấy trong lòng thoải mái thì tự nhiên là tướng diện tốt, đâu cần nói hoa mỹ nhiều như vậy.
Chính như phòng thủy, Thẩm tiên sinh nói nên gọi là hoàn cảnh tâm lý hơn, nơi mà vừa nhìn đã thích, mặc kệ những thứ khác, thì tự nhiên là phong thuỷ tốt, nếu vừa nhìn đã cảm thấy sao cũng được thì đó chính là không tốt.
"Ngươi tên là gì?" Nữ tử áo tím hỏi.
"Thẩm Trà Nhan."
Trà gia hỏi: "Ngươi thì sao?"
"Ta... Ta tên là Nhan Tiếu Tiếu, từ phía nam tới."
"Ngươi tới Trường An du ngoạn?"
"Không phải... Là tới lấy đồ."
Đầu lông mày Nhan Tiếu Tiếu khẽ động một cái, trong lòng Trà gia khẽ động một cái.