Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 376 - Chương 376: Người Ninh

Chương 376: Người Ninh Chương 376: Người Ninh

"Trong tên của ngươi cũng có chữ nhan." Cuối cùng Nhan Tiếu Tiếu cũng nở nụ cười hiếm thấy: "Có lẽ chúng ta có duyên phận."

Trà gia ừ một tiếng: "Ngươi trông đẹp như vậy, lời ngươi nói đều đúng."

Hai cô nương vốn xa lạ quen biết trong tiệm son này, nhưng cũng không tính là bằng hữu. Thẩm Trà Nhan và Thẩm Lãnh là người giống nhau, hai chữ bằng hữu còn lâu mới dễ dàng nói ra, so với một bộ phận những người trên đời gặp một lần đã nói kể từ hôm nay ta và ngươi chính là bằng hữu, tương phản rất lớn.

Mà nếu người như Thẩm Lãnh, Thẩm Trà Nhan đã nhận định một người có thể làm bằng hữu, đó là chuyện cả đời.

Với sự trợ giúp của Trà gia, lần đầu tiên trong 7-8 năm qua Nhan Tiếu Tiếu mua một ít son phấn cho mình, nhưng điều nàng ta vui hơn là Trà gia nói mặt ngươi xinh đẹp như vậy, thật ra căn bản không cần mua son phấn gì, đều là dư thừa.

Nhưng mà nàng ta vẫn mua, bởi vì tiệm son này là của Trà gia.

"Ngươi định ở mấy ngày?"

"Vẫn chưa biết, chắc ngươi biết chỗ nào có khách điếm tương đối sạch sẽ?"

"Biết." Trà gia nói: "Ta dẫn ngươi đi."

Hai người từ trong cửa hàng đi ra ngoài, thấy phía trước có chút huyên náo, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, vì thế liền sáp lại gần xem thử.

Sau đó Trà gia nhìn thấy Thẩm Lãnh ở ngay trong đám người, ý cười, tình yêu nơi mi tâm trong nháy mắt liền lan tỏa ra, Nhan Tiếu Tiếu nhìn khuôn mặt hạnh phúc như vậy của Trà gia, đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa mình và nàng ta lại trở nên xa hơn.

Chỗ huyên náo là một nhà xa mã hành. Trong thành Trường An có rất nhiều mã xa hành, thành Trường An quá lớn, người ở phía tây thành nếu đi bộ tới phía đông thành, sợ là phải đi mất 1-2 canh giờ, việc làm ăn của mã xa hành cũng mở rộng, chở người chở hàng đều nhận, chẳng những ở trong thành có thể thuê xe ngựa đi, dù là đi xa cũng có thể thuê xe ngựa, giá cả vừa xem là hiểu ngay, mỗi một nhà mã xa hành đều phải lập hồ sơ ở nha môn phủ Thuận Thiên, mỗi một xa phu, mỗi một chiếc xe ngựa, thậm chí mỗi một con ngựa kéo xe đều có đánh số, trên thân ngựa có dấu ấn, cho nên cũng là không cần lo lắng sẽ bị xa mã hành chặt chém khách.

Gần tới tết, người thuê xe ngựa đi xa thăm người thân cũng nhiều hẳn lên, cho nên gần như mỗi một xa mã hành đều phải xếp hàng.

Vụ huyên náo này, chính là bởi vì xếp hàng.

Nhan Tiếu Tiếu nghĩ, hóa ra người Ninh chẳng qua cũng chỉ như thế, còn không phải là tranh đoạt như vậy, nói cái gì mà người Ninh kiêu hãnh, nói cái gì mà càng văn minh hơn, chẳng qua là người Ninh tự biên tự diễn thôi.

Nhưng mà đi đến chỗ gần nhìn kỹ mới hiểu được chuyện gì xảy ra, nháy mắt liền hơi đỏ mặt.

Hóa ra người Ninh, thật sự khác.

Bên ngoài xa mã hành có 3-4 lão binh đang xếp hàng, vốn xếp ở cuối hàng, nhưng đại nương xếp hàng ở phía trước thấy phía sau có mấy lão binh, lập tức nhường ra vị trí của mình, chỉ là mấy lão binh không chịu, kiên trì dựa theo trình tự, lúc này người xếp hàng phía trước cũng đều nghe thấy, lần lượt nhường ra, một đám người hô hào bảo mấy lão binh đi lên phía trước.

"Chúng ta không có chuyện gấp gì, chỉ là muốn ra ngoài thành đi thăm người nhà của đồng bào từng cùng xuất chinh năm đó, không vội, cứ xếp hàng như vậy là được."

"Đúng vậy đúng vậy, mọi người cũng đều đã xếp hàng lâu rồi, không cần nhường chúng ta, trời lạnh như vậy, người phía trước đã xếp hàng rất lâu rồi."

Một hán tử trông cao lớn thô kệch hừ một tiếng, nhìn giống như là kiểu người rất không nói đạo lý, nhưng mà lại là một người rất biết phân rõ phải trái: "Ta nói không được là không được, mau chóng nhanh nhẹn lên phía trước cho ta, mấy đại lão gia thì có gì mà không chờ được, mau lên đi, các ngươi còn không đi lên phía trước, ta sẽ mắng chửi người đấy."

Trong đó có một tiểu nam hài có lẽ là theo cha mẹ đi thăm người thân, trông cũng chỉ chừng 5-6 tuổi, trắng trẻo cực đáng yêu, có chút khó hiểu hỏi cha: "Cha, tại sao chúng ta xếp hàng phía trước lại phải nhường cho người xếp hàng phía sau? Không phải cha đã nói, việc gì cũng phải nói đạo lý, xếp hàng thì phải theo trình tự sao?"

"Con à, bọn họ khác." Cha của tiểu nam hài ngồi xổm xuống, đỡ vai tiểu nam hài nói: "Ở bên ngoài Đại Ninh chúng ta có rất nhiều người xấu, chính là các thúc bá này dùng mạng của mình ngăn chặn những người xấu này, khi người xấu muốn đến ức hiếp Đại Ninh, ức hiếp chúng ta, bọn họ là người xông lên trước nhất, hiện tại mỗi người chúng ta sống an ổn, đều là nhờ sự bảo vệ của bọn họ đấy."

Tiểu nam hài như hiểu như không: "Đúng thế, nhường cho quân nhân là đúng, đúng không?"

"Phải." Cha của tiểu nam hài xoa xoa đầu tiểu nam hài: "Cha chưa từng làm binh, nhưng cha biết bọn họ mệt nhọc cỡ nào, khổ cực cỡ nào, nguy hiểm cỡ nào."

Mấy hán tử ở trên chiến trường cũng chưa từng rơi nước mắt, giờ này đứng ở đó không ngừng lau nước mắt.

"Đi lên phía trước đi."

Thẩm Lãnh đi đến trước mấy lão binh, mấy lão binh thấy trên người Thẩm Lãnh mặc thường phục tướng quân, lập tức đứng nghiêm hành lễ.

Trong đó có một người không có bàn tay phải, từ chỗ cổ tay bị chém cụt, trong đó có một người không có hai ngón tay, ngón cái ngón trỏ, cho nên không còn cầm hoành đao được nữa, một người khác thì chân không linh hoạt, hiển nhiên là chân từng bị thương, người cuối cùng có một vết sẹo thật dài trên mặt, cho nên biểu cảm liền có vẻ cứng ngắc, cũng có vẻ có chút dữ tợn.

"Đừng làm trễ giờ xuất hành của mọi người, lên phía trước mau chóng xếp hàng, mau chóng thuê xe ngựa." Thẩm Lãnh hỏi: "Các ngươi đây là muốn đi đâu?"

"Hàng năm đều đi thăm nhà đồng bào năm đó. Lúc trước chúng ta từng cùng nhau chém giết ở bắc cương, trận chiến ấy bọn họ để mạng lại trong băng thiên tuyết địa nơi bắc cương không về được, mấy người chúng ta trở về, đã hẹn tết hàng năm đều đi thăm cha mẹ chúng ta."

Cha mẹ chúng ta!

Thẩm Lãnh nghiêm túc hành lễ.

Các bách tính đứng chung quanh, tất cả đều đứng nghiêm nghị.

Nhan Tiếu Tiếu đứng ở trong đám người, không biết tại sao trên mặt đau rát, trong lòng cũng đau... Mấy năm nay, việc nàng ta đang làm, không phải là chuyện như vậy ư? Nghĩ xem triều đình Lâm Việt đã làm những gì? Những binh sĩ vì hoàng đế Lâm Việt mà chinh chiến chết trên sa trường đó, người nhà của bao nhiêu người không chỗ nương tựa, còn muốn bị người khác khinh thường ức hiếp.

7-8 năm nay, nàng ta liều mạng đọc sách tập võ, một nữ tử xuất đầu lộ diện ở bên ngoài kinh thương, chính là đang giữ gìn một chút thể diện cuối cùng của người nhà những người tử nạn đó.

Những người Ninh ở trước mặt này, mấy lão binh đó, đều khiến nàng ta thể hội được điểm khác của Đại Ninh.

Nàng ta vốn tưởng là có người muốn chen ngang bị mắng chửi, vốn tưởng là những lão bách tính này khinh thường lão binh tàn tật, nhưng từng cảnh từng cảnh trước mắt này khiến thù hận của nàng ta đối với Đại Ninh đột nhiên giảm xuống rất nhiều.

Một Đại Ninh như vậy, làm sao lại không khiến người kính sợ?

"Vâng."

Mấy lão binh hành lễ, sau đó bước nhanh tới vị trí xếp hàng phía trước nhất, giờ này khắc này, chưởng quầy của xa mã hành đã chờ ở đó rồi, nhìn mấy lão binh đi đến, chưởng quầy khom người thật sâu.

"Xe ngựa ở bên kia đã chuẩn bị xong, ta đã chọn một xa phu đánh xe vững nhất." Hai tay chưởng quầy đưa qua một hộp quà: "Không phải cái gì đáng tiền, bánh ngọt do người trong nhà tự làm, vốn định để đi thăm người thân, các người mang đi đi."

"Như vậy sao được."

"Không được không được, sao có thể lấy đồ của ngươi."

Thẩm Lãnh đi qua nhận lấy hộp đưa cho mấy lão binh: "Cứ lấy là được."

Sau đó xoay người hướng tới chưởng quầy hành một quân lễ: "Cảm ơn."

Chưởng quầy giật mình, đây chính là tướng quân nha, ông ta vội vàng định đáp lễ nhưng Thẩm Lãnh lại thò tay ra đỡ ông ta: "Nhanh đi buôn bán, nhiều người như vậy đang xếp hàng chờ."

Sau khi nói xong Thẩm Lãnh lấy từ trong ngực ra mấy tấm ngân phiếu đưa cho lão binh kia: "Thay ta mua vài món đồ cho lão nhân."

"Tướng quân, ngài là..."

"Cứ cầm là được, ngươi cứ coi như đây là quân lệnh."

"Vâng!"

Thẩm Lãnh xoay người đi ra khỏi đám người, cười với Trà gia: "Vừa muốn đi đón nàng."

Trà gia nhảy đến bên cạnh Thẩm Lãnh, giơ tay lên, trong tay cầm một đôi găng tay vừa mới chọn cho Thẩm Lãnh: "Lãnh Tử, sau này cầm đao thì đeo cái này."

Nàng nhớ ra nữ hài xinh đẹp mới vừa quen, cảm giác mình chỉ lo nhìn Thẩm Lãnh mà quên người ta cũng có chút thất lễ, vội vàng xoay người đi tìm nhưng không tìm thấy nữ hài đó trong đám người nữa, không biết nàng ta đã lẳng lặng rời đi từ khi nào.

Trong con ngõ nhỏ cách đó không xa, Nhan Tiếu Tiếu ngồi trên bậc thềm cửa của một nhà, ôm đầu gối khóc lóc, đè nén không dám khóc thành tiếng, nhưng lại không khống chế nổi nước mắt.

Cửa mở ra kêu két một tiếng, một đại nương vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài mua thức ăn hoảng sợ, Nhan Tiếu Tiếu vội vàng đứng dậy, giơ tay lên lau nước mắt: "Xin lỗi..."

"Nha đầu, đã gặp phải chuyện gì thế?" Đại nương giơ tay ra nắm tay Nhan Tiếu Tiếu: "Nhìn xem bàn tay nhỏ này lạnh cóng rồi. Nha đầu à, con người cũng không thể là mọi chuyện đều thuận, gặp chuyện không vui, khóc thì cứ khóc, không mất mặt, đại nương lớn tuổi như vậy rồi, bị lão già nhà ta chọc tức cũng không nhịn được còn khóc nữa, nhưng không thể để thân thể bị thương."

Nhan Tiếu Tiếu vâng một tiếng, đột nhiên cảm thấy mình có chút cảm giác tội lỗi.

"Vào trong nhà ta uống ngụm nước nóng đi, nhìn xem ngươi bị lạnh, mặt đã lạnh cóng đến trắng bệch rồi, nghe ngươi nói chuyện không giống như là người Trường An, một mình ra ngoài có phải đã gặp chỗ khó gì không?"

Đại nương quay đầu lại hướng vào trong viện nói: "Lão già chết tiệt, lấy ít bạc ra đây."

Nhan Tiếu Tiếu nào dám ở lại nữa, rút tay mình trong tay đại nương ra, cũng không biết làm sao, chỉ là không khống chế nổi, cúi đầu thật sâu, sau đó xoay người chạy.

"Nha đầu này." Đại nương nhìn Nhan Tiếu Tiếu chạy xa, không nhịn được lắc đầu: "Đây là gặp phải chuyện khó gì rồi, khóc mà khiến người ta đau lòng."

Trượng phu của bà ta từ trong viện đi ra, vẻ mặt gấp gáp: "Vợ già chết tiệt, lại làm sao nữa?"

Đại nương trừng mắt nhìn ông ta một cái: "Cô nương bên kia một mình xa xứ, ta vừa mở cửa ra đã nhìn thấy nàng ta ngồi ở cửa nhà chúng ta khóc rồi, khóc đến là thương tâm, ta nghĩ đừng để nàng ta đi mất, cô đơn lẻ loi, ông nhanh đi đi theo nàng ta, giúp nàng ta tìm một chỗ nào gì đó."

Lão già ồ một tiếng: "Chỉ có bà nhiều chuyện, số phải lo lắng."

Nhưng ông ta vẫn bước chân rất gấp, trong tay nắm chặt một ít bạc, lớn tuổi rồi, bước đi lại nhanh, cho nên liền có vẻ hơi vụng về, nhưng mà ông ta không ngừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu tím phía trước kia, sợ mình không đuổi kịp thì chắc bà vợ già kia lại càm ràm. Người trẻ tuổi bây giờ sao mà đều ngốc như vậy sao, ra ngoài ngay cả bản thân cũng không chăm sóc tốt, năm đó lúc ta ra ngoài... Hình như cũng từng bị mất.

Cho nên đương nhiên ông ta có thể hiểu được, tha hương mà bị mất bạc, không chỗ nương tựa là cảm giác gì.

Nhan Tiếu Tiếu chạy đi một đoạn sau đó tựa vào bên đường, vừa hay nhìn thấy một chiếc xe ngựa trên đường chạy qua, xe ngựa vững chãi, không nhanh không chậm, dù sao trong thành Trường An cũng không thể cho xe ngựa chạy .

"Mấy vị lão ca." Người đánh xe quay đầu lại nói một câu: "Trong xe bên dưới chỗ ngồi có rượu, rượu của ta, mỗi lần đi xa nhà đều mang theo một chút, giữa đường nghỉ giải lao uống cho đỡ buồn... Nếu các người lạnh, cứ việc uống."

Đúng lúc này, cuối cùng lão già cũng đuổi kịp nàng ta, vẻ mặt không vui lắm.

"Chạy nhanh như vậy làm gì!" Lão già trừng mắt nhìn nàng ta một cái: "Ta nói ngươi nghe, mùa đông khắc nghiệt này nếu ta mà bị ngã, bà vợ già đó của ta cũng không thể hầu hạ ta, ta hầu hạ bà ta hơn nửa đời người rồi, bà ta đánh rắm cũng không biết, không cẩn thận một cái là không chừng có thể hầu hạ cho ta đi luôn đấy."

Nhan Tiếu Tiếu cúi đầu, không biết nói gì cho phải.

"Cầm đi." Lão già đưa bạc ra: "Nếu không đủ, nhớ con ngỏ này, rồi quay lại tìm chúng ta."

Bình Luận (0)
Comment