Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 377 - Chương 377: Sao Có Thể Để Cho Hắn Tiêu Dao?

Chương 377: Sao có thể để cho hắn tiêu dao? Chương 377: Sao có thể để cho hắn tiêu dao?

Đi trên đường ở thành Trường An, Nhan Tiếu Tiếu chợt phát hiện bản thân rất mờ mịt.

Một khắc trước khi vào thành Trường An nàng ta còn rất rõ là mình tới làm gì, giết Thẩm Lãnh, lấy bạc... Mà sở dĩ đưa ra lựa chọn như vậy, là vì việc buôn bán của nàng ta đã không duy trì nổi nữa, cho dù nàng ta đã rất cố gắng, rất cố gắng.

Cho nên nàng ta nghĩ tới chuyện đi làm sát thủ, dù sao cũng là làm sát thủ ở chỗ người Ninh, giết người Ninh, kiếm được cũng là bạc của người Ninh, có gì không thể nhận.

Nhưng mà hôm nay sau khi vào thành Trường An, nàng ta đã gặp Trà gia, gặp những bách tính kia, mấy lão binh kia, đại nương và đại gia kia, nàng ta phát hiện đây mới là người Ninh... người Ninh như vậy, thật sự nên hận sao?

Tất cả sự tàn nhẫn, tất cả quyết tâm trước đây, tại thời khắc này đã dao động.

Nàng ta dẫn theo các tỷ muội của nàng ta đọc sách tập võ kinh thương, nhưng cuối cùng là bởi vì xa lạ mà không buôn bán được, lối thoát không rõ, đã lãng phí rất nhiều thời gian, rất nhiều tiền tài, số tiền vốn tích cóp được gần như đều mất hết, nàng ta còn định cung cấp nuôi dưỡng người nhiều như vậy, cho nên bước đi gian nan.

Cũng chính vào một khắc này nàng ta nghĩ tới chuyện giết người, mà muốn giết người thì nhất định phải thể hiện ra giá trị của bản thân, vì thế nàng ta trăm phương nghìn kế hỏi thăm ra những tổ chức sát thủ đó ở đâu, liên lạc như thế nào, sau đó đến khiêu chiến từng nơi từng nơi, cuối cùng cũng có một thanh danh cao trong giang hồ.

Danh khí đã có, mối làm ăn tự nhiên sẽ đến.

Giết Thẩm Lãnh, là đơn hàng đầu tiên nàng ta nhận trên ý nghĩa thật sự, trong giang hồ đồn đại nàng ta giết người như ngóe, chẳng qua là tin tức do nàng ta cố ý cho người ta tung ra ngoài, chỉ có như vậy, không có thanh danh, ai sẽ dùng nàng ta? Chỉ có tất cả mọi người đều cảm thấy nàng ta thật sự giết người như ngóe, mới có thêm nhiều khách tới cửa.

Chỉ là nàng ta không ngờ được, người đầu tiên tìm đến nàng ta lại là thế tử Tín Vương Lý Tiêu Nhiên của Đại Ninh.

Nhìn thấy con trai của một vị thân vương Đại Ninh muốn đi giết một vị tướng quân chiến công hiển hách, nàng ta cười lạnh, cảm thấy người Ninh cũng hết sức ti tiện như vậy, cũng ghê tởm như vậy. Nhưng nàng ta nhận bởi vì người nàng ta muốn giết là tướng quân của Ninh quốc, tuy rằng là một tướng quân không có tham gia trận chiến diệt Lâm Việt, nhưng giết quân nhân Ninh quốc, nàng ta nghĩ hẳn là mình có thể chấp nhận về mặt tâm thái.

Hóa ra không dễ dàng như vậy.

Nàng ta vốn không phải là một sát thủ.

Đi trên đường mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn thấy cách đó không xa có một trà lâu thoạt nhìn rất thanh tĩnh, vì thế cất bước đi qua, muốn uống chén trà nóng, ngồi ở cửa sổ, lại nhìn kỹ thành Trường An khác biệt này.

Trong trà lâu có một nữ tử trông có vẻ rất yên tĩnh, rất yên tĩnh ngồi ở đó đọc sách, khí chất thanh nhã, như là một đóa hoa nhài lặng yên nở rộ trong mùa đông lạnh giá, thứ còn khiến người ta tâm động hơn so với hoa nhài, đó là một sự tự tin thoáng qua. Có người nói khí chất hư ảo mà không thật, nhưng có một ngày khi ngươi thật sự đứng trước mặt một người uyên bác, sẽ gặp hiểu cái gì gọi là phúc hữu thi thư khí tự hoa (1), bất kể nam nữ.

Lâm Lạc Vũ ngồi ở cửa sổ yên tĩnh đọc sách khẽ ngẩng đầu lên liếc nhìn Nhan Tiếu Tiếu, vừa nhìn đã nhận ra nữ nhân này có vấn đề.

Khi Lâm Lạc Vũ ở giang hồ, Nhan Tiếu Tiếu vẫn là một đứa trẻ.

Thẩm Lãnh và Trà gia trở lại tiểu viện rồi bắt đầu chuẩn bị đồ, Hắc Nhãn Bạch Nha dẫn người kê một ít bàn ghế ở trong Nghênh Tân Lâu phía trước, một đám hán tử ngồi xổm trong viện giúp Thẩm Lãnh nhặt rau rửa rau, ngược lại cũng cảm thấy rất thú vị.

Sau khi bọn họ làm việc xong thì phải đi trước một bước, dù sao đêm nay người tới tiểu viện này ăn cơm đều là những người bọn họ vẫn không thể tiếp xúc trực tiếp. Ví dụ như Đường Thuyết, gã không thể nào tin Lưu Vân Hội là của bệ hạ, gã cũng khó có thể hiểu được, đương nhiên cũng không thể để gã biết.

Đúng lúc này bỗng nhiên từ trong phòng bếp truyền ra tiếng của Thẩm Lãnh: "Cơm tối hãy ăn ở đây."

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Hắc Nhãn: "Không tiện, ảnh hưởng không tốt tới ngươi."

Thẩm Lãnh: "Ta mua nhiều đồ lắm."

Hắc Nhãn: "Ngươi phải suy nghĩ cho mình nhiều một chút."

Thẩm Lãnh: "Nhiều sẽ lãng phí."

Hắc Nhãn: "Ngươi có đang nghe ta nói gì không?"

Thẩm Lãnh nhìn về phía Hắc Nhãn: "Lát nữa vào phòng bếp của Nghênh Tân Lâu lấy trộm một nồi cơm thì thế nào?"

Hắc Nhãn gật đầu: "Được..."

Bạch Nha hừ một tiếng: "Lấy trộm đồ nhà mình ra, cũng được... Hình như quả thật rất thú vị."

Diệp Lưu Vân từ bên ngoài chậm rãi đi vào, vừa lúc nghe được câu này của Bạch Nha, lúc nhìn về phía Bạch Nha ánh mắt phức tạp, Bạch Nha cảm thấy rất ủy khuất: "Ta chỉ là thuận miệng hùa theo một câu... Muốn nói phản đồ, Hắc Nhãn là người đầu tiên."

Sau đó mọi người liền nhìn thấy hai hán tử đi theo phía sau Diệp Lưu Vân đang khiêng một cơm tẻ lớn.

Hắc Nhãn: "Đông chủ, không ngờ được ngài cũng phản bội Lưu Vân Hội."

Diệp Lưu Vân: "..."

Buổi chiều người đầu tiên tới là Mạnh Trường An, nhìn có vẻ tinh thần không tốt lắm, dù sao thì trọng thương chưa lành, nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh mặt mày lại giãn ra, giống như lặng lẽ nén tâm sự gì đó xuống.

Trước khi gã tới, bệ hạ triệu gã vào cung.

Bệ hạ hỏi, thế tử ở bắc cương, khanh đối đãi với hắn như thế nào?

Mạnh Trường An đáp, xem người Hắc Vũ đối đãi với hắn như thế nào.

Gã biết hoàng đế tin gã, nhưng hoàng đế lại không thể không nhắc nhở gã, chuyện đó liên quan tới thể diện của hoàng gia, mặc kệ Mạnh Trường An có tâm tư hay không, hoàng đế đều phải nhắc nhở gã, nhưng nếu không có để ý tới người trẻ tuổi này, hoàng đế hà tất chứ? Vì thể diện của hoàng gia, phế bỏ một người trẻ tuổi cũng không tính là chuyện gì quá khó, nhưng hoàng đế không muốn.

Nhưng nếu nói trong lòng Mạnh Trường An có thể thoải mái, thì làm sao có thể thoải mái được.

Đường Thuyết muốn tới, tất nhiên sẽ tới, chỉ là ngờ còn có nhiều kẻ lúc trước không nói sẽ tới mà giờ cũng tới, Lục Khinh Lân, Hứa Vô Niên, thậm chí vị quan trị lễ giám tài kia nữa.

Trà gia không ngừng nhìn ra bên ngoài, nghĩ lúc nào sư phụ sẽ đến.

Đúng lúc này, Hàn Hoán Chi đi theo phía sau Sở Kiếm Liên đi vào tiểu viện, thoạt nhìn hai người đâu giống như là kẻ thù gì, có lẽ cũng chỉ có lúc đến nhà Thẩm Lãnh, hai người kia mới có thể dắt tay nhau đến.

Cung Vị Ương, Đông Noãn Các.

Hoàng đế liếc nhìn lão viện trưởng cuộn tròn trên ghế, khẽ lắc đầu, đứng dậy lấy áo khoác của mình xuống đắp lên cho lão viện trưởng, lão viện trưởng mở mắt ra, lập tức có chút hoảng hốt: "Thần lại ngủ rồi à?"

Hoàng đế ấn vai lão xuống ý bảo cứ nằm là được: "Vừa rồi còn ngáy nữa, tuổi lớn như vậy rồi, tiếng ngáy cũng rất to."

Lão viện trưởng cười ngượng, kéo áo khoác lên, gần như phủ kín nửa mặt: "Bệ hạ triệu thần đến, thần đến rồi bệ hạ lại không nói, thần chừng này tuổi, đâu chịu được mặt trời mùa đông."

"Trách trẫm?" Hoàng đế trợn mắt lườm lão: "Trẫm mời tiên sinh đến, là muốn hỏi một chút về chuyện Tuần Hải thủy sư của Thẩm Lãnh."

"Bệ hạ cũng đã giao rồi, Nội các cũng đã tìm Thẩm Lãnh nói chuyện, đó chính là chuyện đã định rồi, còn có chuyện gì bệ hạ không xác định?"

"Trẫm đang nghĩ là, nên làm sao để nói với Trang Ung... đừng căng thẳng gì với Thẩm Lãnh, sợ là Trang Ung sẽ xù lông, trẫm đã lôi Thẩm Lãnh từ trong thủy sư Thẩm Lãnh ra ngoài hơn một năm, vừa mới thả về những lại phải trực tiếp tách ra khỏi thủy sư, chắc Trang Ung sẽ trách trẫm."

Hoàng đế suy tính quá nhiều, cũng thường quan tâm cảm xúc của thủ hạ, cho nên tình cảm của Trang Ung bọn họ đối với bệ hạ, cũng không chỉ là thần tử đối với hoàng đế.

"Trang Ung là một người biết đại cục, trong lòng tất nhiên sẽ không thoải mái, nhưng Thẩm Lãnh thăng chức, hắn cũng vui mới đúng."

"Cứ để Trang Ung ở phía nam thêm một thời gian thì thế nào?" Hoàng đế hỏi.

Lúc này lão viện trưởng mới hiểu ra, bệ hạ đâu phải là lo lắng Trang Ung buồn bực trong lòng vì Thẩm Lãnh bị tách đi, là bệ hạ lại muốn thăng chức cho Trang Ung... Trận chiến bắc cương năm đó Trang Ung đã bị ủy khuất, từ đầu đến cuối bệ hạ đều cảm thấy trong lòng mắc nợ, chỉ là mãi vẫn không có cơ hội bù đắp lại, lần này cuối cùng cũng để bệ hạ tìm được lý do, còn không mau bù đắp thật nhiều.

"Bên hải ngoại tạm thời không thể thiết lập đạo trị." Hoàng đế trầm mặc một lúc rồi nói: "Trẫm nghĩ, cho hắn một cái danh gì đó, tổng lãnh hải ngoại các quân, kiêm trị dân sự địa phương."

Lão viện trưởng biến sắc, vậy thì hơi lớn quá rồi.

Còn lớn hơn so với đạo phủ một đạo!

"Tạm thời thôi." Hoàng đế tựa như nhìn ra phản ứng của lão viện trưởng có chút mãnh liệt, đành phải giải thích một câu: "Đợi chiến sự nam cương bình ổn, tất nhiên sẽ thiết lập đạo phủ."

Lão viện trưởng thở dài: "Bệ hạ bằng lòng, vậy thì cứ sắp xếp như vậy thôi."

"Lớn tuổi rồi, càng ngày càng biết dỗi hờn?" Hoàng đế liếc mắt nhìn lão viện trưởng một cái.

Lão viện trưởng cúi đầu ngữ khí bình thản nói: "Bệ hạ cũng không phải bận tâm lão già này nghĩ như thế nào, nên nghĩ xem phải tranh cãi với triều thần như thế nào, bên Nội các cho dù không có phản ứng quá lớn, nhưng mà tin tức vừa đưa ra ngoài, nếu không ai gây sự với bệ hạ thì thần thua."

"Gây sự thì gây sự đi." Hoàng đế cười cười: "Bắc cương đại sự, đồ tiếp tế cho bắc cương lấy từ nam cương, Đại Ninh không thương không tổn chút nào, cái này là trẫm đã vẽ phác thảo xong từ trước khi thành lập thủy sư, bọn họ cũng đã hiểu từ lâu, chỉ là t không muốn thấy Trang Ung có quyền hạn lớn như vậy, nhưng nếu như hắn không có quyền hạn lớn, làm sao có thể trị được vùng đất lệ thuộc ở hải ngoại, trị được các tướng quân chiến binh? Trị được điêu dân? Thật ra trẫm cũng biết, Trang Ung tâm địa không đủ ngoan độc không đủ cứng rắn, cho nên hắn không thích hợp, nhưng người thích hợp, vẫn chưa tới lúc."

Lão viện trưởng gật đầu: "Thần cũng hiểu, bệ hạ muốn bảo thần cãi nhau giúp bệ hạ ở trên đại điện?"

Hoàng đế ừ một tiếng: "Vẫn là tiên sinh hiểu trẫm."

Lão viện trưởng thở dài một tiếng: "Đã rất lâu rất lâu rồi thần không cãi nhau..."

Nội các.

Đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng ngồi trên ghế suy nghĩ xuất thần, bệ hạ có tâm tư gì lão ta đoán rất chuẩn, bệ hạ là muốn nhấc Trang Ung lên tới một độ cao trước nay chưa từng có, vượt qua đạo phủ, quan to nhất phẩm, phong cương đại lại chân chính, đây chính là đất hải ngoại lệ thuộc, Trang Ung chính là thổ hoàng đế của nói đó rồi.

Nếu con trai lão ta còn sống, hẳn cũng thăng chức rất nhanh.

Cho nên lão ta rất phẫn nộ, càng nghĩ càng phẫn nộ.

Trang Ung lên tới chính nhất phẩm, con trai lão ta Mộc Tiêu Phong vốn đã là phó đề đốc thủy sư, ít nhất thì hiện giờ lên tới chính tam phẩm cũng không quá, nhưng mà tất cả điều này đều biến thành ảo ảnh khi cái người tên Thẩm Lãnh kia giơ dao mổ lên... Nhìn lại Thẩm Lãnh kia, thật sự là phong quanh, chính tứ phẩm trẻ tuổi nhất, trạng nguyên của kỳ thi lớn các quân, tương lai sẽ còn độc lĩnh một quân!

Mộc Chiêu Đồng đứng bật dậy, làm một đám đại nhân trong Nội các giật mình.

"Đại học sĩ?" Có người thử thăm dò gọi một tiếng.

"Ngài làm sao thế?"

"Hả?" Mộc Chiêu Đồng biến sắc: "Không có chuyện gì gấp, chỉ là chợt nhớ ra trong nhà còn có chút việc vặt không dặn dò, các ngươi tiếp tục làm việc, làm hết những việc bệ hạ vừa mới phái người đưa tới, ta về nhà một chuyến, nghĩ lại thì cũng đã có bốn năm ngày không về rồi."

"Vâng."

Mọi người đứng lên cúi người, Mộc Chiêu Đồng khoác thêm áo khoác đi ra khỏi Nội các, ra cửa liếc nhìn sang phía Đông Noãn Các điện Bảo Cực, bên ngoài gió lạnh thấu xương, nhưng trong lòng lại giống như một ngọn lửa thiêu đốt.

Trên cửa xe ngựa xuất cung, Mộc Chiêu Đồng từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt nắm đấm trong cổ tay áo, dáng vẻ của con trai trong đầu mình đã càng lúc càng mơ hồ hơn, nhưng thù hận vĩnh viễn sẽ không phai nhạt.

Thẩm Lãnh sắp xuất kinh rồi, về thủy sư, sao có thể để cho hắn tiêu dao như thế?

(1) phúc hữu thi thư khí tự hoa: con người có học thức thì tự nhiên sẽ có khí chất.

Bình Luận (0)
Comment