Sở tiên sinh uống rượu, ăn cơm, rời khỏi tiểu viện, Thẩm Lãnh và Trà gia cũng biết, lần tụ tập nhỏ nhìn có vẻ bình thường không có gì lạ này lại trân quý đến như thế, lần sau gặp lại Sở tiên sinh, cũng không biết là khi nào, đời người gặp gỡ kỳ diệu vô cùng, có bi hoan, cũng có ly hợp.
Hàn Hoán Chi không nói cho Thẩm Lãnh biết Sở tiên sinh muốn rời khỏi thành Trường An, là sợ Thẩm Lãnh và Thẩm Trà Nhan hận ông ta, cũng sợ Thẩm Lãnh và Thẩm Trà Nhan có cảm giác tội lỗi, nhưng ông ta không nói, Thẩm Lãnh và Trà gia cũng không ngốc.
Hàn Hoán Chi chỉ nghĩ, nếu hai người này biết Sở Kiếm Liên không thể không rời khỏi thành Trường An là vì bọn họ, không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó. Ông ta đâu hiểu suy nghĩ của Thẩm Lãnh và Trà gia, hai người cũng đều mong Sở tiên sinh mau chóng rời khỏi Trường An, nơi này, đối với Sở tiên sinh mà nói thật sự quá nguy hiểm.
Ngay cả nhất kiếm cận tiên, cũng làm sao có thể chống đỡ được hàng vạn hàng ngàn thiết giáp.
Sáng sớm hôm sau Thẩm Lãnh đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, năm nay không thể nào ở thành Trường An ăn tết cùng Thẩm tiên sinh. Hắn và Trà gia bàn bạc một chút, tiên sinh tuổi cũng không nhỏ, sức khỏe lại không tốt, lúc ăn tết nếu bên cạnh không có một người nào, thật sự vắng lặng cô đơn, cho nên lần này xuôi nam Thẩm Lãnh một mình dẫn theo đội ngũ thủy sư trở về, Trà gia ở lại, sau đó khoảng tháng 3 năm sau Trà gia và Thẩm tiên sinh sẽ theo bệ hạ cùng đi đông cương, đến lúc đó có thể gặp Thẩm Lãnh ở đông cương.
Vợ chồng son sắp chia xa, lần chia xa này cảm giác lại khác, trước đây tuy rằng muôn vàn không nỡ nhưng mà dù sao cũng còn rụt rè, hiện giờ hai người đã thành thân thì không có ngượng ngùng như vậy nữa.
Lưu luyến một hồi lâu, Thẩm Lãnh mới đến quân doanh hội hợp với một kỳ chiến binh của mình, lần này sau khi trở về địa vị của Thẩm Lãnh đã không phải tướng quân một kỳ, dưới trướng sẽ có hơn ngàn chiếc thuyền lớn, trong đó có gần trăm chiếc chiến thuyền, 600-700 thuyền vận tải, đội thuyền quy mô cỡ này đã có thể khiến cho tiểu quốc nghe tin đã sợ mất mật.
Thẩm Lãnh tính toán thời gian, trước khi hắn trở về sợ là Trang Ung cũng đã sớm nhận được ý chỉ của bệ hạ, nghĩ sau khi trở về lại phải phân tách một bộ phận thủy sư khỏi tướng quân Trang Ung, trong lòng Thẩm Lãnh liền có vài phần áy náy, sau khi áy náy lại nghĩ, cũng không biết còn có thể lấy thêm một ít đồ được không.
Sau khi rời khỏi Trường An đội ngũ theo quan đạo đi thẳng về hướng đông nam, đội kỵ binh ngũ hơn ngàn người đã có khí thế mênh mông cuồn cuộn, người đi đường trên quan đạo thấy chiến binh đi qua đều chủ động né tránh, không ít người vẫy tay chào hỏi.
Trên đường đi gấp gáp, tất cả mọi người đều quy tâm tự tiễn (-), nghĩ tới quận An Dương sẽ tốt hơn, trong xưởng thuyền có thuyền mới, đến lúc đó còn có thể lấy đi mấy chiếc, ngẫm thôi đã thích rồi.
Mà ngay trước lúc Thẩm Lãnh bọn họ ra khỏi thành, có mấy người rời đi trước một ngày, mỗi người mang theo ba con ngựa, gần như là ngày đêm không ngừng nghỉ chạy về quận An Dương.
Chín ngày sau.
Xưởng thuyền quận An Dương.
Hiện giờ người chủ trì mọi việc trong xưởng thuyền là đề điều thiêm sự chính ngũ phẩm Liên Lộ, theo lý mà nói thiêm sự là chức phụ, đó là bởi vì dù sao trên danh nghĩa cũng là Công bộ thị lang đích thân kiêm chủ quan xưởng thuyền quận An Dương. Liên Lộ vừa mới được điều từ Công bộ tới trong năm nay, thiêm sự của xưởng thuyền An Dương trước đây bởi vì biểu hiện ưu tú, đã được điều vào kinh thành làm việc, chuyển nhà dời đi.
Liên Lộ năm nay đã bốn mươi lăm tuổi, đề điều thiêm sự xưởng thuyền An Dương này chẳng qua cũng chỉ là chính ngũ phẩm, có thể điều đến đây, phỏng chừng kiếp sống quan trường của ông ta cũng sẽ dừng bước tại đây, nhưng trong lòng Liên Lộ rất nhẹ nhàng cũng rất vui sướng. Ở trong thành Trường An làm một quan ngũ phẩm đồng cấp bậc, đâu so sánh được với đi ra ngoài, ở trong xưởng thuyền An Dương này lời ông ta nói chính là định luận, nhưng ở trong Công bộ sao có thể đến lượt ông ta nói chuyện.
Liên Lộ đang ngồi trong thư phòng của mình nhìn trời bên ngoài, nghĩ buổi tối lúc về nhà có nên mang hai con cá về không. Nói ra thì, cùng là cá, nhưng cá bán trong thành Trường An và cá dưới sông Nam Bình tại sao mùi vị lại không giống nhau? Tới xưởng thuyền này đã hơn một tháng, ông ta thường xuyên muốn ăn, cảm thấy thứ ăn ở thành Trường An trước kia đều là đồ giả.
Đúng lúc này bên ngoài có người chạy nhanh tới, đứng ở cửa hạ giọng nói một câu đại nhân, trong kinh có người đến.
Hai ngày sau.
Thẩm Lãnh dẫn theo một kỳ chiến binh tới xưởng thuyền quận An Dương, hơn ngàn chiến binh phong trần mệt mỏi, tới bên ngoài xưởng thuyền thì dừng lại, nhưng vẫn có thể duy trì đội ngũ.
Thẩm Lãnh từ trên lưng ngựa xuống đi vào trong, Liên Lộ nghe tin đã chạy chậm đi ra, lúc nhìn thấy Thẩm Lãnh vội vàng khom người cúi đầu: "Ti chức đề điều thiêm sự xưởng thuyền An Dương Liên Lộ, cung nghênh Thẩm tướng quân."
"Liên đại nhân khách khí rồi." Thẩm Lãnh giơ tay ra đỡ ông ta một cái: "Ta còn phải đến nam cương, cho nên sẽ không nói nhiều lời khách sáo gì, ta muốn mượn ba chiếc thuyền từ xưởng thuyền, nhưng xuất kinh vội vàng cũng quên đi tìm bệ hạ xin chỉ, như vậy đi, ta viết một tờ giấy vay nợ cho ngươi, ngươi thấy như thế nào?"
"Ặc..." Liên Lộ có chút khó xử: "Mượn thuyền, chuyện này dựa theo quy định là tuyệt đối không được, tướng quân ngài nghĩ xem, hôm nay tướng quân cứ mượn thuyền đi như vậy, ngày khác người khác cũng tới mượn, ti chức làm thế nào cho phải? Nếu như bên trên hỏi tới, thuyền đã đi đâu? Ti chức có mười cái đầu cũng không đủ chặt."
Thẩm Lãnh: "Ta khác bọn họ, tên của ta đại biểu cho thành thực thủ tín."
Liên Lộ: "Tướng quân nói đùa rồi... Đại nhân tiền nhiệm trước khi rời cương vị công tác về kinh từng nhấn mạnh câu chuyện của tướng quân. Ngài ấy nói nếu không phải ngài ấy kiên trì, lần trước tướng quân có thể đem kỳ hạm Thần Uy của tướng quân Trang Ung đi rồi."
Thẩm Lãnh: "Còn có chuyện thế này?"
Trong lúc nhất thời Liên Lộ cũng không biết nói gì.
"Ngươi cứ yên tâm là được." Thẩm Lãnh nói: "Người bên trên hỏi tới, ngươi cứ nói là Thẩm Lãnh cương quyết cướp đi, ngươi nói hắn mang theo hơn ngàn chiến binh kẻ nào kẻ nấy hung thần ác sát, ngươi bất kể như thế nào cũng không chịu cho mượn thuyền, khổ nỗi Thẩm tướng quân dẫn người cưỡng hành cướp đi."
Thẩm Lãnh quay đầu lại chỉ thủ hạ của mình: "Ngươi nhìn bọn họ xem, có phải hung thần ác sát hay không."
Trần Nhiễm bọn họ đang ở bên kia xì xào bàn tán: "Không biết lần này có thể cướp được thuyền gì."
"Tướng quân ra tay, đương nhiên là thuyền mới, thuyền tốt."
"Tướng quân chúng ta muốn cái gì, có khi nào từng thất thủ?"
"Chính xác, lần trước chỉ thiếu chút nữa đã đem Thần Uy đi rồi."
Thẩm Lãnh chậm rãi quay đầu lại: "Tạm thời bọn họ vẫn không hung, lát nữa nếu như không có thuyền là có thể hung rồi."
Liên Lộ ngượng ngùng cười cười, thầm nghĩ Thẩm tướng quân quả nhiên là danh bất hư truyền mà, mới đến xưởng thuyền quận An Dương, nghe được nhiều nhất chính là chuyện về Thẩm Lãnh, không ngờ một ngày nào đó mình cũng sẽ đối mặt với người mặt dày này, thuyền lần trước nói là mượn của xưởng thuyền, đến bây giờ còn chưa trả lại nữa.
"Thẩm tướng quân, thuyền lần trước ngài từ xưởng thuyền điều tạm ra ngoài..."
Thẩm Lãnh: "Vừa rồi ngươi nói cái gì? Lúc thiêm sự đại nhân tiền nhiệm rời cương vị công tác đã nói với ngươi chuyện ta đến mượn thuyền đúng không, chẳng lẽ ngươi không có phát hiện? Ta mượn thuyền, ông ta đã thăng quan."
Liên Lộ: "..."
Thẩm Lãnh: "Đừng chống đối nữa, dù sao không có thuyền là tuyệt đối không được, chiến sự nam cương quan trọng như vậy, nếu ta đến muộn, trên chiến trường cục diện thay đổi trong nháy mắt, xảy ra điều gì bất trắc, Liên đại nhân ngươi..."
Liên Lộ thở dài: "Mượn!"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Đa tạ."
Liên Lộ nói: "Nhưng vẫn phải làm phiền tướng quân ký tên."
"Cái đó là tất nhiên."
Thẩm Lãnh theo Liên Lộ đi làm thủ tục, thủ tục này đâu có chế độ kiện toàn gì, ngoài hắn ra cũng có người nào thật sự dám chạy tới mượn thuyền, có trả hay không, mẹ nó chứ còn tới hai lần rồi.
Thẩm Lãnh chuẩn bị ký tên lên văn thư Liên Lộ đã viết xong, nhìn nhìn ba chiếc thuyền viết trên đó là cấp Hùng Ngưu, lập tức để bút trong tay xuống.
"Hùng Ngưu quá chậm."
Mặt Liên Lộ tái đi: "Tướng quân muốn mượn thuyền gì?"
"Cứ lấy ba chiếc Vạn Quân đi."
"Tướng quân... Thế này không tốt đâu."
"Không cần khách khí, ba chiếc Vạn Quân là đủ rồi, ta biết ngươi cũng lo lắng ta lỡ giờ đi nam cương hội hợp thủy sư, ta cũng biết ngươi muốn cho ta mượn chiến thuyền cấp Thần Uy mới tạo, nhưng ta không thể nhận được đúng không, cho dù ngươi cưỡng ép cho ta ba chiếc Thần Uy, ta cũng sẽ nghiêm khắc từ chối ngươi, Vạn Quân thì Vạn Quân, ta không kén chọn."
Liên Lộ: "Vạn Quân... thì Vạn Quân."
Ánh mắt ông ta lóe lên một cái, dường như nghĩ tới điều gì đó.
Thẩm Lãnh cười nói: "Vậy thì đa tạ Liên đại nhân thịnh tình."
Liên Lộ: "Đâu có..."
Thẩm Lãnh ra ngoài muốn đi chọn thuyền, nhưng Liên Lộ lại không cho, dẫn hắn tới bên cảng thuyền: "Bên kia có một lô thuyền mới, là chiến thuyền kiểu mới tháng này trước khi ti chức đến xưởng thuyền sẽ giao cho thủy sư, vốn nên đưa đi, nhưng bởi vì ta và thiêm sự đại nhân tiền nhiệm làm thủ tục bàn giao chậm trễ, cho nên nếu tướng quân nhất quyết mang Vạn Quân đi, thì chọn lựa mấy chiếc Vạn Quân trong số này đi."
Thẩm Lãnh thầm nghĩ đây là thuyền vốn sẽ giao cho thủy sư, nếu ta mượn đi, tướng quân Trang Ung sẽ không vui... Tuy rằng thuyền của xưởng thuyền đều là cho thủy sư, nhưng tính chất khác nhau, thuyền mượn từ xưởng thuyền vẫn chưa bàn giao thì tất nhiên không tính là thuyền của thủy sư. Thẩm Lãnh mượn đi rồi, sau này khi xưởng thuyền đưa thuyền cho Trang Ung thiếu mất ba chiếc, Trang Ung khẳng định không làm, Thẩm Lãnh cũng có thể nghĩ ra được Trang Ung nói gì, đó là thuyền Thẩm Lãnh mượn, có quan hệ gì với bổn đề đốc?
Thuyền giao cho thủy sư, nhất định phải đưa đến đủ số lượng.
Cho nên tương đương với kiếm chác được ba chiếc thuyền, dù sao bên trên truy cứu tới, cũng sẽ không thật sự như thế nào.
Nhưng loại này đã sắp bàn giao rồi, về thủ tục đã xong, quan viên thủy sư ở lâu trong xưởng thuyền đã nghiệm thu, ký tên, cho nên Thẩm Lãnh đây đâu có tính là mượn thuyền gì, đây là đem thuyền của thủy sư về. Đương nhiên đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng Thẩm Lãnh không thể chấp nhận, bởi vì hắn mặt dày.
"Có hay không, thuyền ra trong tháng này."
"Tướng quân..." Liên Lộ thở dài: "Nói thật lòng vậy, lô thuyền này vẫn tính trên người thiêm sự đại nhân tiền nhiệm, cho tướng quân ngài mượn, ngài không trả cũng là chuyện trong thủy sư, ti chức như thế nào cũng không gánh trách nhiệm, nhưng đổi thuyền khác, ti chức phải gánh trách nhiệm. Ti chức đã hơn 40 tuổi rồi, tương lai có thể đều phải ở trong xưởng thuyền này, chẳng lẽ tướng quân nhẫn tâm nhìn ti chức bị phạt, không chỗ nương tựa?"
Thẩm Lãnh hít một tiếng: "Thôi vậy thôi vậy, vậy thì mấy cái này đi, coi như ta mang thuyền về sớm cho Trang tướng quân."
Liên Lộ vội vàng cúi đầu: "Tạ tướng quân thông cảm."
Thẩm Lãnh nhìn nhìn sang bên phía cảng thuyền, sau đó căn dặn Trần Nhiễm bọn họ: "Đi đem thuyền từ trong cảng thuyền ra, lấy thêm một chiếc thuyền Thiết Tê, hai chiếc thuyền tiếp tế."
Liên Lộ ngây người: "Tướng quân đây là như thế nào?"
Thẩm Lãnh nghiêm trang nói: "Ta phổ cập cho ngươi một chút, Vạn Quân là chiến thuyền, không thể chở vật tư tiếp tế, đây là quân quy, tất nhiên ta không thể cãi lại quân quy, hơn nữa chiến thuyền thì thuyền va chạm, thuyền tiếp tế là một bộ, đâu có thứ gì không mang đi một bộ, vis dụ như ngươi đi ăn bánh rán, trả đủ tiền, nhưng phát hiện trong bánh rán không có trứng, không có bánh quế, chính có một lớp vỏ bánh, ngay cả hành hoa rau thơm cũng không có, ngươi có thể chịu sao?"
Liên Lộ: "Tướng quân ngài cũng không đưa tiền mà..."
"Mượn một bộ, cũng phải là một bộ chứ."
Liên Lộ ngửa mặt lên trời thở dài.
Thẩm Lãnh vỗ vỗ vai Liên Lộ: "Liên đại nhân cũng không cần phải lo lắng gì, ta vẫn là câu nói kia, thiêm sự đại nhân tiền nhiệm bởi vì cho ta mượn thuyền liền thăng chức rồi, ta mượn thuyền từ trong tay ngươi, ngươi cũng chờ thăng chức đi."
Liên Lộ ngữ khí có chút kỳ quái: "Ta chỉ mong tướng quân thăng chức, càng cao càng cao, tướng quân thăng rồi, ta cũng liền kiên định."
Thẩm Lãnh: "Đa tạ đa tạ, ta đi xem thuyền."
Liên Lộ nhìn bóng lưng Thẩm Lãnh, nghĩ sợ là lúc ấy thiêm sự đại nhân tiền nhiệm cũng có tâm thái và giống y hệt như mình vậy.
Ông ta cúi đầu nhìn nhìn văn thư trong tay, sau đó mặt lại tái xanh.
Thẩm Lãnh cũng đã ký tên, cũng ấn dấu tay, nhưng viết là... Tướng quân thủy sư Thẩm Lãnh thay đề đốc Trang Ung mượn ba chiếc Vạn Quân.
Một quan viên thủ hạ của ông ta vừa mới làm xong những chuyện khác trở lại, nhìn thấy Thẩm Lãnh ở chỗ xa xa, tưởng là mình nhìn lầm, ra sức dụi dụi mắt: "Trời đất ơi, Thẩm Lãnh lại tới mượn thuyền rồi?!"
(1) Quy tâm tự tiễn: tâm trạng muốn về nhà nhanh như mũi tên bắn ra khỏi cung.