Thẩm Lãnh dẫn người đưa ba chiếc Vạn Quân ở ngoài rìa cảng thuyền ra ngoài, sau đó lại đi lấy thuyền va chạm và thuyền tiếp tế, cả buổi sáng đều làm những việc này, một số thợ vẫn đang tận tâm tận lực kiểm tra lần cuối cùng, sau khi bảo đảm không có chuyện gì mới rời đi.
Thẩm Lãnh đi tìm Liên Lộ cáo từ, Liên Lộ dặn đi dặn lại, xin Thẩm Lãnh tuyệt đối tuyệt đối giao thuyền tới tay cho tướng quân Trang Ung, lời nói hết sức khẩn thiết.
Buổi chiều rời khỏi cảng thuyền, hơn ngàn con chiến mã đều đưa vào trong thuyền vận tải, đội thuyền do sáu chiếc thuyền tạo thành chậm rãi chạy vào sông Nam Bình.
Thẩm Lãnh đứng ở đầu thuyền của một con thuyền Vạn Quân nhìn nước sông mênh mông cuồn cuộn, không bao lâu đã thấy được thôn Ngụy từng sống một thời gian, hắc ngao chính là hắn nhặt được ở bên ngoài thôn Ngụy, tựa như mới ngày hôm qua.
Sau khi thuyền đi tầm nửa ngày thì sắc trời đã tối đen nhưng Thẩm Lãnh không có hạ lệnh dừng thuyền, đường thủy này đã từng đi rất nhiều lần, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, cho nên cũng không cần quá lo lắng, chủ yếu là Vạn Quân và thuyền vận tải đều đủ lớn, mà thuyền va chạm lại vô cùng chắc chắn, cho nên cũng không sợ gì, để Thiết Tê ở phía trước mở đường đi đêm, thuyền khác đi theo ở phía sau.
Tới sau nửa đêm thì đã cách ngã ba sông không bao xa, đường thủy này nơi hung hiểm nhất không đâu qua được vùng thuỷ vực từ sông Nam Bình đi vào Đại Vận Hà này, lòng sông quá rộng, trong dòng nước có nhiều vòng xoáy không nhìn thấy được, ban ngày cũng không dám tùy ý đi thuyền huống chi là buổi tối, cho nên Thẩm Lãnh hạ lệnh dừng thuyền nghỉ ngơi.
Các binh sĩ bôn ba nhiều ngày, ngoại trừ người canh gác, đại bộ phận đều trở vào trong khoang thuyền ngủ.
Sau khi sắp xếp xong xuôi Thẩm Lãnh liền chạy quanh sàn thuyền một lát, sau đó lại đánh quyền một lượt, trên người mồ hôi đầm đìa mới trở lại phòng, tự xách một thùng nước tắm rửa.
Bên trong Vạn Quân cũng có kho để hàng hoá, chuyên chở phần lớn là các đồ ăn uống, đại bộ phận vật tư để trên thuyền vận tải đang ở phía sau, với lại dọc đường thủy lộ có rất nhiều bến thuyền quan bổ, cho nên cũng không cần lo lắng tiếp tế không đủ.
Trong kho hàng, một đống hàng hóa đột nhiên bắt đầu chuyển động, ngay sau đó một thanh đoản đao đâm thủng vải bạt, mấy người mặc y phục thợ thủ công từ trong đống hàng chui ra, một người trong số đó nhanh chóng tới cửa khoang thuyền ngồi xổm xuống đề phòng, mấy người khác thì lấy dầu hỏa giấu ở chỗ sâu nhất trong đống hàng ra.
Trong đó có một tên thợ giơ hỏa chiết tử lên tìm chung quanh một lát, lập tức ở nhìn thấy dấu hiệu ở chỗ không bắt mắt, hắn ta ngồi xổm xuống, dùng đoản đao nạy ở chỗ dấu hiệu ra, có một tấm ván gỗ bị cạy lên, bên trong có rất nhiều thứ bột màu xám giống như bột chảy ra. Chỗ này là được cải tạo ngay trong đêm, nếu nhìn kỹ còn có thể phát hiện có chút không đúng, nhưng ai sẽ nhìn vào tấm ván gỗ nhiều.
"Động thủ!"
Tên thợ cầm đầu kia thấp giọng căn dặn một tiếng, mấy tên thủ hạ lập tức xách dầu hỏa tạt ra bốn phía, vẩy ra chung quanh kho để hàng, không bao lâu, trên tường gỗ bốn phía cũng đã hắt đầy dầu.
Tên thợ cầm đầu chỉ chỉ lên trên, những người khác lập tức bước nhanh rút lui về phía cửa khoang chứa hàng. Hắn ta ném hỏa chiết tử lên chỗ bột màu xám kia, bùng một tiếng, ngọn lửa lập tức bốc cháy, ngay sau đó là một tiếng nổ đùng, một bên khoang thuyền đã bị nổ ra một cái lỗ, chỗ đó vốn là bị khoét ra chỉ còn một lớp ván gỗ, phá vỡ không phải việc khó gì.
Trong nháy mắt nước bắt đầu tràn vào trong khoang thuyền, thân thuyền lập tức chòng chành.
Mấy tên thợ kia ở cửa khoang chứa hàng cởi y phục trên người ném vào trong ngọn lửa, sau đó nhanh chóng thay quân phục của chiến binh thủy sư, đẩy cửa khoang chứa hàng ra liền xông ra ngoài.
"Xảy ra chuyện rồi!"
Binh sĩ thủy sư đang canh gác lớn tiếng hô một câu, lập tức chạy ra đi tìm chiêng đồng muốn gõ vang, mấy thích khách đi lên cũng đang hô hào, đuổi tới phía sau binh sĩ thủy sư đang canh gác kia, bịt miệng gã lại một đao cắt đứt yết hầu.
Mấy người bọn chúng ném thi thể xuống nước bắt đầu chạy qua phía đuôi thuyền, tách ra hai bên mà chạy, thả khoái thuyền Con Rết treo ở hai bên thân thuyền xuống.
Thẩm Lãnh vẫn chưa ngủ say, lúc xông ra ngoài thì thân thuyền đã nghiêng, bởi vì Vạn Quân quá lớn, cho nên không thể hoàn toàn neo đậu gần bờ, tốc độ thuyền nghiêng lệch sang một bên rất nhanh, cũng may bọn họ đều là chiến binh thủy sư được huấn luyện nghiêm chỉnh, sau khi tỉnh dậy lập tức lao lên boong thuyền, mặc dù nhanh nhưng cũng không chen chúc hỗn loạn.
Sau khi lên tới boong thuyền Thẩm Lãnh bắt đầu lớn tiếng hô hào các binh sĩ nhảy xuống nước, còn cách bờ một đoạn, nhưng lính dưới trướng Thẩm Lãnh không có một ai kỹ năng bơi kém, bơi tới bờ cũng không phải việc khó gì, duy chỉ c sợ thuyền lớn lật tạo ra vòng xoáy sẽ cuốn người vào.
"Tướng quân!" Có mấy binh lính gọi một tiếng: "Mau lên thuyền nhỏ."
Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày, vừa muốn nói thì nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc Vạn Quân khác cũng từ từ nghiêng lệch, mắt thấy đang nghiêng về một bên, các binh sĩ đã đang nhảy xuống nước, cũng có người chạy lên chỗ cao.
"Các ngươi là ai?" Thẩm Lãnh hỏi mấy người kia một câu.
Trong hỗn loạn, lúc một sĩ binh chạy qua bên cạnh Thẩm Lãnh bỗng nhiên dừng lại, đoản đao trong tay đâm mạnh về phía lưng Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh theo bản năng nghiêng người né tránh, một đao kia xẹt qua thân thể hắn, hắn lập tức túm lấy cổ tay của tên binh lính kia kéo ngược lại, đoản đao lập tức đâm vào lồng ngực tên binh lính kia.
Lúc này trên thuyền rối loạn, các binh sĩ đều đang nhảy xuống nước, không ai chú ý tới ở vị trí đuôi thuyền đang từ từ nhếch lên cao có người ra tay với Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh đánh chết một tên, đột nhiên có hai tên binh lính từ trên đỉnh đầu hắn ném đến một tấm lưới đánh cá. Lưới đánh cá này chắc chắn và còn rất lớn, Thẩm Lãnh muốn tránh nhưng đã không kịp. Khi lưới đánh cá phủ trên người Thẩm Lãnh, hắn rút đao chém hai nhát mới phá ra một cái lỗ, mấy tên thích khách đi đến cầm một đầu dây thừng ném qua cho nhau, hiển nhiên bọn chúng đã trải qua diễn tập bố trí rất tỉ mỉ, phối hợp cực kỳ ăn ý.
Dây thừng trong tay mấy người đổi qua lại hai lần, Thẩm Lãnh đã bị trói chặt, bọn chúng ra sức kéo ra ngoài, dây thừng thẳng băng, hai cánh tay Thẩm Lãnh bị kéo ra sau, chỉ có thể áp sát thân thể.
Tên thích khách cầm đầu từ chỗ xa xông đến, trong tay cầm một khúc gậy gỗ, một đầu gậy gỗ đã vót nhọn, trước đó vốn che giấu trong một đống gậy gỗ gần như giống nhau, chỉ có khúc gậy gỗ này một đầu nhọn. Người nọ động tác nhanh chóng và còn ổn định, mộc thương hung hăng đâm tới ngực Thẩm Lãnh.
Những người này đơn độc tách ra cũng không tính là cao thủ, nhưng bọn chúng phối hợp rất ăn ý, không có chút kẽ hở nào, dường như mỗi một động tác đều đã diễn tập qua vô số lần, mà ngay cả Thẩm Lãnh sẽ có phản ứng như thế nào, dường như bọn chúng đều có thể phán đoán trước được.
Nếu không thì muốn trói được Thẩm Lãnh sao lại là chuyện dễ dàng như vậy?
Trường thương đâm thẳng tới ngực Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh hét to một tiếng, vai chuyển hướng sang một bên, trường thương đâm rách một cái lỗ trên ngực áo của hắn, nếu chậm thêm một tí xíu nữa, một thương này có thể đâm vào tim Thẩm Lãnh.
Đầu tiên Thẩm Lãnh ra sức xông lên phía trước, hai người phía sau hắn vội vàng dốc hết toàn lực kéo dây thừng, mà giờ khắc này Thẩm Lãnh bỗng nhiên lui về phía sau, hai cái dây thừng ở phía sau lập tức chùng xuống chút.
Thẩm Lãnh nhân cơ hội nhấc hai cánh tay lên thoát khỏi dây thừng, ngồi xổm xuống sau đó tháo bỏ dây thừng, hắn một đao cắt rách lưới đánh cá, lúc lao ra thì thủ lĩnh thích khách phía đối diện đã đâm trường thương tới, Thẩm Lãnh một đao đẩy trường thương ra, thân hình lao tới chỗ thích khách giống như điện.
Nếu thích khách có nhiều thêm vài người có thể ra tay được, lúc Thẩm Lãnh bị trói mà bắn một trận liên nỏ, sợ là cho dù trên người Thẩm Lãnh có liễm giáp cũng sẽ bị thương, nhưng bọn họ nhân số hữu hạn, và còn đều hai tay cầm dây thừng, chỉ có thủ lĩnh thích khách kia có thể ra tay, hơn nữa lúc bọn họ trà trộn vào khoang thuyền mặc là y phục của thợ thủ công, binh khí lớn hơn một chút và liên nỏ thì căn bản là không có khả năng mang lên thuyền.
Thẩm Lãnh một đao chém về phía thủ lĩnh thích khách kia, nhưng người nọ hoàn toàn không tiếp chiêu mà xoay người bỏ chạy, chạy mấy bước trên sàn thuyền nghiêng sau đó nhảy thẳng xuống sông, Thẩm Lãnh quay đầu lại, mấy thích khách khác cũng đã nhân cơ hội nhảy khỏi thuyền.
Lúc này đêm khuya tối đen như mực, tuy rằng ánh lửa có thể chiếu sáng chung quanh một ít, sau khi những thích khách kia rơi xuống sông nếu muốn tìm tung tích bọn chúng căn bản là không có khả năng. Trên người bọn chúng còn mặc y phục chiến binh thủy sư, không ít binh lính còn ở dưới sông, bọn chúng trà trộn vào sẽ không thể phân biệt được. Những người này khác xa những thích khách giang hồ từng gặp trước đây, bọn chúng một kích không thể giết chết Thẩm Lãnh thì lập tức bỏ đi, không hề dây dưa chút nào, hơn nữa mỗi một bước hiển nhiên đều đã được dày công tính toán.
Hơn nữa bọn chúng không phải tập kích một chiếc thuyền, cả đội thuyền đều hỗn loạn cả lên.
Thẩm Lãnh nhảy xuống nước, đề phòng từng người tới gần bên cạnh mình, tất cả nhưnnxg người đang bơi đều cúi đầu không nhìn thấy khuôn mặt, chỉ nhìn y phục thì căn bản phân biệt không được người nào là thích khách.
Đúng lúc này Thẩm Lãnh đột nhiên cảm thấy mắt cá chân bị siết chặt một cái, sau đó là một luồng lực kéo hắn chìm xuống dưới. Ở trong nước hắn không thể khống chế, người trực tiếp chìm vào nước sông, tầm nhìn lập tức trở nên mơ hồ.
Nhưng trong khoảnh khắc chìm xuống nước, Thẩm Lãnh cưỡng ép xoay người một vòng, người nắm chặt mắt cá chân hắn chỉ có thể buông tay, trong tình huống cái gì cũng không thấy rõ hắn vung đao ra, người xoay tròn một vòng ở trong nước, đao cũng xoay tròn một vòng.
Đao vốn đã nặng nề, huy động ở trong nước càng tốn sức hơn, nhưng mà lực cánh tay của Thẩm Lãnh cường hãn, một đao ở trong nước kia hình như không có bị cản trở bao nhiêu, đao quay một vòng, ở trong nước vạch ra dấu vết hơn nửa vòng, gần nửa vòng khác thì ở bên ngoài mặt nước.
Trước khi đao nổi trên mặt nước là huy động nước, sau khi đao nổi trên mặt nước trên mũi đao còn bắn ra vài giọt máu.
Nước sông chung quanh Thẩm Lãnh lập tức đổi màu, giống như mực rót vào trong nước.
Thẩm Lãnh cảm nhận được rõ ràng mình đã một đao bổ trúng tên thích khách tới gần, nổi lên mặt nước hít ngụm không khí sau đó nín thở hụp xuống dưới nước, nhìn thấy một cỗ thi thể chậm rãi nổi lên, chỗ xa hơn một chút, có một bóng đen đã nhanh chóng bơi đi, nhanh như người cá.
Thẩm Lãnh lại nổi lên mặt nước, dốc sức bơi vào bờ.
Sau khi tới bờ có binh lính tinh mắt nhìn thấy hắn, thò tay ra kéo hắn lên.
"Thổi tù và triệu tập đội ngũ, mỗi người đều nhìn xem người bên cạnh mình có quen hay không!"
Thẩm Lãnh gào thét một tiếng, mắt đã hơi đỏ lên.
Tất cả ba chiếc Vạn Quân đều đã chìm, bây giờ còn không biết thủ hạ của mình tổn thất như thế nào, tuy rằng các binh sĩ nghiêm chỉnh huấn luyện đều bơi lội rất tốt, nhưng khó tránh khỏi sẽ có tai nạn.
Các binh sĩ ở chúng ta xác nhận lẫn nhau, sau đó tập hợp về chỗ vang lên tiếng tù và, đại khái sau khoảng hai nén nhang đội ngũ mới tập hợp lại, chủ yếu là trời tối nước loạn, môi trường bên bờ sông cũng hoàn toàn không thấy rõ, nhìn như bụi cỏ nhưng không chừng một chân đi vào mới biết là vũng nước đọng.
Sau khi đội ngũ tập hợp lại bắt đầu kiểm kê nhân số, phát hiện ít nhất có hai mươi mấy người mất tích.
Thẩm Lãnh nắm tay lại, trên mu bàn tay nổi gân xanh.
"Tướng quân, có người trà trộn vào."
Đỗ Uy Danh từ bên phía một chiếc thuyền Vạn Quân khác gặp chuyện không may chạy tới, gã đã nhìn thấy mấy người khả nghi nhưng không đuổi theo.
Toàn bộ ba chiếc chiến thuyền giá trị chế tạo xa xỉ này chìm nghỉm, muốn cứu cũng không cứu được. Tất nhiên ba chiếc Vạn Quân đã bị người khác động tay chân trước đó, nếu không thì khoang thuyền không dễ dàng thủng lỗ như vậy, Vạn Quân kiên cố, cho dù là cứng đối cứng đụng nhau với chiến hạm của người Cầu Lập cũng sẽ không chìm nghỉm nhanh như vậy.
"Ta biết, thuyền phía trước thế nào?"
"Ba chiếc thuyền kia không sao."
Thẩm Lãnh quay đầu lại: "Kiểm kê nhân số lại lần nữa."
Trong bóng đêm, các hán tử cả người ướt sũng cố gắng tìm kiếm, mong mỏi, đồng bào lúc nãy không xuất hiện ở trước mặt mình đột nhiên xuất hiện, thật là tốt biết bao, nhưng hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn, số người mất tích chẳng những không giảm bớt, sau khi kiểm kê lần thứ hai còn phát hiện lại thiếu thêm hai người nữa.
"Vừa rồi lúc điểm số còn có người trà trộn trong trong đám người chúng ta."
Ánh mắt Thẩm Lãnh hơi lạnh đi: "Đi lên phía trước, bờ sông có đường lớn, dừng lại trên đường chỉnh đốn."
Các binh sĩ từ trong bụi cỏ bên bờ sông bước thấp bước cao đi lên phía trước, rời khỏi bờ sông khoảng chừng trăm mét chính là quan đạo, tất nhiên bọn họ biết hai bên sông đều có đường, dù sao cũng đã ở huấn luyện trên sông Nam Bình này biết bao lâu.
Sau khi lên tới đường lớn trong lòng mọi người vững vàng hơn một chút, nhưng mà phần lớn mọi người vẫn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Cho thuyền vận tải tìm nơi thích hợp cập bờ, thả ngựa xuống!" Thẩm Lãnh lớn tiếng hô một câu.
Khoảng gần một canh giờ sau thuyền ở phía trước mới tìm được một chỗ có thể tới gần bờ một chút, các binh sĩ xua chiến mã xuống thuyền lên bờ. Thẩm Lãnh sai Đỗ Uy Danh, Trần Nhiễm quản lý ba chiếc thuyền kia sau khi trời sáng theo đường cũ quay về xưởng thuyền An Dương, hắn nhảy lên lưng đại hắc mã: "Đi theo ta!"
Các binh sĩ phóng ngựa đi trước, đi theo phía sau đại hắc mã chạy về hướng xưởng thuyền An Dương.
Trong bụi cỏ cách đó xa một chút, mười mấy người nằm sấp ở đó từ từ ngẩng đầu lên, đoàn ngựa đã đi xa, bọn chúng nhìn nhau, vẻ mặt đều có chút sợ hãi. Tuy rằng bọn chúng cũng không có tổn thất bao nhiêu, chỉ chết một người, nhưng trong tình huống như vậy cũng không thể giết Thẩm Lãnh, đã là thất bại.
"Chúng ta phải làm sao?"
Mấy người nhìn về phía người cầm đầu, người nọ nhìn nhìn bốn phía, hạ giọng: "Tới bến thuyền quan bổ phía trước."
Thẩm Lãnh dẫn người chạy như điên suốt một đêm, giữa trưa ngày thứ hai mới về tới xưởng thuyền An Dương, lúc lao vào bến thuyền khiến thủ quân trong xưởng thuyền sợ hãi, những người đằng đằng sát khí này chạy thẳng đến chỗ ở của đề điều thiêm sự Liên Lộ.
Thẩm Lãnh một cước đá văng cửa ra, nhưng bên trong lại không có một bóng người.
"Liên Lộ đâu?" Thẩm Lãnh lớn tiếng hỏi một câu.
"Đêm qua thiêm sự đại nhân nói có chuyện gấp phải rời đi, đến giờ vẫn chưa trở lại."
Thẩm Lãnh ngồi xuống ghế, chỉ cảm thấy một ngọn lửa không phóng thích ra được.
Cách xưởng thuyền An Dương chừng trăm dặm, Liên Lộ quay đầu lại liếc nhìn sau đó hừ lạnh, mặc kệ có thể giết Thẩm Lãnh hay không, muốn bắt được y cũng nào có dễ dàng như vậy?
Điều tra đi.
Y vốn dĩ không phải là Liên Lộ.