Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 381 - Chương 381: Thần Tạ Bệ Hạ Ân Điển

Chương 381: Thần tạ bệ hạ ân điển Chương 381: Thần tạ bệ hạ ân điển

Thành Trường An.

Phủ đại học sĩ.

Bất kể như thế nào, hiện giờ Mộc Chiêu Đồng vẫn là người đặc thù nhất trong triều đình, đại học sĩ Nội các, điều hành lục bộ cửu khanh, trị lí thiên hạ dân sinh, qua nhiều năm mưa gió như vậy, trừ lúc sau khi con trai độc nhất Mộc Tiêu Phong của lão ta chết đã ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, làm quan ở triều mấy chục năm, được coi là điển phạm hiển hách, sau khi làm đại học sĩ Nội các lại càng khiến người ta khâm phục, mười mấy ngày không trở về nhà cũng là chuyện thường.

Chỉ là hôm nay, sau khi nghe được một vài lời đồn, lúc trời còn chưa tối Mộc Chiêu Đồng đã về tới nhà, nhìn có vẻ có thêm chút mỏi mệt so với trước, chỉ có lúc lão ta mệt mỏi quá mức bước đi tập tễnh, mọi người mới giật mình nhận thấy vị đại học sĩ tay nắm quyền cao ba mươi năm này thật sự già rồi.

Hạ nhân chờ ở cửa vội vàng đi đến đỡ lão ta vào viện, Mộc Chiêu Đồng liếc nhìn thấy trên đường còn có bách tính đi ngang qua, xua tay ra hiệu đừng đỡ mình, duỗi thẳng sống lưng, đi nhanh lên bậc thềm.

Sau khi trở lại thư phòng Mộc Chiêu Đồng liền một người ngồi bên cạnh cửa sổ ngẩn người. Hôm nay từ Nội các về nhà sớm, là vì lão ta phát hiện có thể ngay cả người bên cạnh mình cũng không hiểu, người thân nhất bên cạnh.

Phu nhân được nha hoàn dìu vào phòng, mỉm cười: "Sao hôm nay lão gia lại về sớm như vậy, từ lần trước về đến bây giờ, đã lại sắp nửa tháng rồi."

Mộc Chiêu Đồng miễn cưỡng cười cười: "Nhớ nhà, chuyện trong triều đình cũng không phải có thể làm hết được, về thăm bà."

Phu nhân cười càng thư thái hơn, ra hiệu cho nha hoàn đi ra ngoài, bà ta pha cho Mộc Chiêu Đồng một ấm trà: "Lão gia đã rất lâu rất lâu rồi chưa nói mấy chữ về thăm ta này rồi."

Trên mặt Mộc Chiêu Đồng xuất hiện một chút áy náy, qua nhiều năm như vậy lão ta hô phong hoán vũ ở trong triều đình, kì thực đều là công lao của phu nhân. Chính lão ta đã từng nói, luận bản lĩnh khả năng lão ta cũng chỉ miễn cưỡng là xếp hàng hai, rất nhiều quyết định thật ra đều là tham khảo phu nhân làm giúp lão ta, mãi cho đến mấy năm trước lão ta mới ít tìm phu nhân bàn chuyện hơn, đã làm đại học sĩ nhiều năm như vậy, chuyện bình thường cứ làm theo trình tự, cũng không có chuyện đặc biệt gì phát sinh, cho nên thời gian hai người gặp mặt nói chuyện càng ngày càng ít.

"Bà ngồi đi." Mộc Chiêu Đồng chỉ vào cái ghế bên cạnh.

Phu nhân chậm rãi ngồi xuống, tất nhiên nhìn ra được sắc mặt Mộc Chiêu Đồng có chút không đúng.

"Làm sao vậy?" Bà ta hỏi.

"Phu nhân... Bà có biết, tại sao từ sau khi bệ hạ đăng cơ, mặc dù ta vẫn là đại học sĩ Nội các, nhưng những lúc thỉnh giáo bà càng ngày càng ít đi?"

"Lão gia đây là nói gì, ta chỉ là giúp lão gia suy nghĩ thêm, mọi việc đều là lão gia làm chủ."

"Là ta làm chủ, nhưng ta vẫn luôn biết bản thân không bằng bà." Mộc Chiêu Đồng khoát tay ngăn cản phu nhân cắt ngang lời mình, nhìn ra vẻ sốt sắng được trên mặt phu nhân, lão ta cười cười: "Ta không có ý gì khác, chúng ta là phu thê, đã sống với nhau nhiều năm như vậy rồi, ta còn không hiểu bà ư? Cũng giống như bà hiểu ta vậy... Những năm gần đây, đại sự không thể quyết, đều là bà giúp ta, ta thường nghĩ, nếu bà là nam nhân làm đại học sĩ Nội các, tất nhiên sẽ mạnh hơn ta quá nhiều."

"Cho nên, cũng khó tránh khỏi ta sẽ có chút không thoải mái trong lòng, cảm thấy không bằng bà, liền bắt đầu trốn tránh bà, càng già càng ưa thể diện, kết quả là khiến cho bản thân hơi giống một oán phụ." Lão ta nhìn về phía phu nhân: "Ta biết phu nhân lo lắng cho ta, dù chuyện lớn hay nhỏ, đều suy nghĩ giúp ta."

Sắc mặt phu nhân hơi tái đi: "Lão gia, là ta sai rồi."

"Bà nghe ta nói hết đã." Mộc Chiêu Đồng nói: "Nếu như bà sai, thì ta lại càng sai, lần trước lúc ta về nhà, nói với bà là nhìn thấy Thẩm Lãnh đắc ý như vậy liền buồn bực, cách đây không lâu Thẩm Lãnh đã xảy ra chuyện, là phu nhân sắp xếp phải không?"

Phu nhân trầm mặc một lúc, gật đầu: "Phải."

Mộc Chiêu Đồng ừ một tiếng: "Phu nhân bắt đầu bồi dưỡng tử sĩ từ lúc nào?"

"Hai mươi năm trước."

Mộc Chiêu Đồng đột nhiên biến đổi sắc mặt: "Hai mươi năm trước?"

Lão ta ngẫm nghĩ, đó chính là thời điểm dã tâm muốn ủng hộ lập ấu chủ, từ đó có thể quyền khuynh triều dã của lão ta bành trướng, khổ nỗi Bùi Đình Sơn dẫn theo chín ngàn Đao Binh từ đông cương chạy như điên đến, ôm đao ngồi ở ngoài cổng thành, tất cả dã vọng của lão ta đều bị một người một đao kia chặn lại, và cũng đã chém nát.

"Lão gia nghĩ những người làm binh kia đều là vũ phu, chỉ có cường hãn dũng mãnh, cho dù là tới bây giờ, sợ là lão gia cũng không phục Bùi Đình Sơn, không phục Đạm Đài Viên Thuật, nhưng ta nghĩ, quân giả dù là vũ phu cường hãn, nhưng lúc cấp bách nhất, đao hữu dụng hơn miệng nhiều. Cũng chính khi đó ta bắt đầu lựa chọn người, ta lo lắng lão gia sẽ xảy ra chuyện, ta tưởng là bệ hạ sẽ xuống tay với lão gia, ít nhất cũng phải bảo vệ sự an toàn của lão gia..."

Mộc Chiêu Đồng thò tay ra nắm lấy tay phu nhân: "Cho nên ta mới nói, ta là thật sự không bằng bà."

Lão ta nhìn vào mắt phu nhân: "Hiện tại có bao nhiêu người có thể dùng? Lúc trước Phong Nhi bị hại, tại sao bà không dùng?"

"Không dám dùng." Phu nhân cúi đầu: "Tuy rằng Phong Nhi bị hại ta cũng bi thương như lão gia, nhưng những tử sĩ đó là mấy năm nay ta chuẩn bị để bảo vệ tính mạng của lão gia, cho dù lúc ấy ta buồn khổ hơn nữa thì cũng hiểu những người đó không phải là dùng để bảo vệ Phong Nhi, chỉ cần lão gia vẫn là đại học sĩ Nội các, ta sẽ mãi không dùng những người này."

"Vậy tại sao lần này..."

"Chúng ta đã già rồi." Phu nhân ngẩng đầu: "Lần trước lúc lão gia trở lại, ta chợt thấy tóc lão gia đã bạc đi hơn phân nửa, bước đi cũng không xong cần có người đỡ, lúc lão gia nói chuyện với ta, ta nhìn thấy sự bi tuyệt trong ánh mắt lão gia, một khắc đó, ta bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, chúng ta đều đã già rồi... Nếu chúng ta đều đã già rồi, chúng ta còn sợ gì?"

Bà ta trầm mặc một lát rồi nói: "Lần trước muốn nói với lão gia, chỉ là chưa có chuẩn bị tốt, cũng không biết mở miệng như thế nào, hôm nay lão gia hỏi tới thì dứt khoát nói vậy. Ta có chuyện muốn thương lượng với lão gia... Thái tử lập vị thì sợ là lão gia không đợi được rồi, bệ hạ chung quy vẫn chưa già, cho dù chờ được, khi đó thái tử còn dùng lão gia sao? Ta luôn nghĩ, lão gia đi xa đứng cao, tương lai Phong Nhi cũng có thể đi dễ dàng một chút, nhưng Phong Nhi đã không còn, lão gia tranh giành thêm nữa, tranh giành đến cuối cùng, còn có ý nghĩa gì."

Mộc Chiêu Đồng cúi đầu, vai cũng đang khẽ run.

"Không tranh nữa, bây giờ ta mới tỉnh ngộ ra, năm tháng không buông tha người ta."

"Đây chính là điều ta muốn nói với lão gia." Phu nhân nói: "Lão gia đã không cần phải tranh giành cái gì nũa, vị trong hậu cung kia là một người nhạt nhẽo bạc tình, ngay cả tương lai nàng ta có thể thật sự đứng thẳng lưng được, lão gia cũng đã già đến mức không đứng thẳng lưng được. Lần trước sau khi trở về lão gia nói Trang Ung sắp làm chính nhất phẩm, Thẩm Lãnh cũng đã tới chính tứ phẩm, nếu Phong Nhi nhà ta còn sống, ít nhất cũng phải chính tam phẩm rồi, khi đó ta đã nghĩ, thật ra ta không có giúp lão gia làm tốt cái gì cả."

"Lão gia... Thoái vị đi." Bà ta nhìn vào mắt Mộc Chiêu Đồng: "Ta dốc hết toàn lực, đi giết Thẩm Lãnh báo thù cho Phong Nhi, sau đó phu thê chúng ta về quê, bệ hạ nhất định sẽ chấp thuận."

Mộc Chiêu Đồng trầm mặc, chẳng nói câu nào.

Rất lâu sau đó, Mộc Chiêu Đồng thở ra một hơi thật dài: "Được."

Phu nhân sắc mặt dịu lại không ít: "Hai mươi năm nay ta dùng phương thức bồi dưỡng chiến binh để bồi dưỡng tử sĩ, cũng là bởi vì năm đó lão gia mưu thiên bị một thanh hoành đao ngang ngược không nói đạo lý của Bùi Đình Sơn phá vỡ, binh giả hung khí, không có hung khí, lúc lão gia đối mặt với hung khí sẽ bó tay chịu trói. Lúc Phong Nhi chết ta thật sự rất muốn dùng những người này đi băm Thẩm Lãnh thành vạn mảnh, nhưng mà, một khi dùng rồi, lão gia chính là tội chết."

Quyền thần nuôi tư binh, tru di cửu tộc.

Chuyện này khác với tìm sát thủ dùng ám đạo, những cái đó có thể bỏ ra, tội tư binh, tội không thể tha thứ.

"Đó là chuẩn bị để bảo vệ mạng của lão gia, không thể hại mạng của lão gia, nếu lão gia đã đồng ý rời khỏi triều đình, chúng ta cũng không cần cố kỵ gì nữa, sau khi giết Thẩm Lãnh chúng ta sẽ đi, không... trước lúc đó sẽ đi."

Mộc Chiêu Đồng ừ một tiếng: "Vậy bà đi sắp xếp đi, chúng ta về quê trồng hoa nuôi cây cỏ."

"Được." Phu nhân đứng dậy: "Giấu đao hai mươi năm, dùng đã muộn rồi..."

"Vừa rồi ta hỏi phu nhân có bao nhiêu người có thể dùng, phu nhân còn chưa trả lời ta."

"Không nhiều lắm, chỉ có sáu trăm."

"Người ở đâu?"

"Trong thành bốn trăm, ngoài thành hai trăm." Phu nhân nói: "Chỉ là nghĩ, nếu trong triều xuất hiện biến cố, bệ hạ cũng sẽ không trực tiếp làm gì lão gia, mà tất nhiên sẽ hạ lệnh bãi quan lão gia trước, cho lão gia về quê tĩnh dưỡng, có lẽ là bệ hạ thật sự không muốn giết lão gia, bằng không cũng sẽ không chờ nhiều năm như vậy, nhưng người khác thì sẽ, ví dụ như Hàn Hoán Chi... Nếu lão gia bị bãi quan ra khỏi Trường An, dọc đường người đầu tiên tới giết lão gia tất nhiên là người của phủ Đình Úy, sáu trăm tử sĩ này chính là chuẩn bị cho khi đó, ta cũng không ngờ được, hai mươi năm rồi bệ hạ cũng không có nói ra câu này."

Mộc Chiêu Đồng biến sắc: "Bệ hạ... thật ra đối với thần tử thật sự tốt."

Chỉ là hiện tại nghĩ những chuyện này đã không có ý nghĩa gì rồi.

Phu nhân đứng dậy đi sắp xếp, Mộc Chiêu Đồng ngồi một người ở phòng trong thư nhìn sắc trời đã từ từ đen bên ngoài suy nghĩ xuất thần. Lão ta nghĩ hiện giờ Thẩm Lãnh chắc cũng đã sắp đến nam cương rồi, giờ này khắc này đi sắp xếp, giết Thẩm Lãnh cũng phải mấy tháng sau mới có tin tức xác thực trở lại, mình còn có thời gian mấy tháng an bài tốt mọi việc ở Nội các, hai mươi năm bệ hạ không động đến lão ta, lão ta sẽ tận lực làm tròn bổn phận của thần tử một lần cuối cùng.

Lão ta dự định sắp xếp chuyện của Nội các, rồi tiến cử một người, sau khi được bệ hạ cho phép liền rời khỏi Trường An, dăm ba tháng chắc hẳn là đủ rồi.

Sáng sớm hôm sau Mộc Chiêu Đồng rời khỏi nhà đi thượng triều, trên đường vẫn còn đang suy nghĩ nói với bệ hạ như thế nào, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến, sao mình lại phụ tuổi già? Tâm cảnh của con người, thật sự là mỗi ngày mỗi ngày đều đang thay đổi, càng già càng nhanh trở nên thực tế.

Sau khi tan triều trở lại Nội các mới ngồi xuống, nhìn người trong phòng này suy nghĩ xem ai thích hợp tiếp nhận vị trí của mình nhất, nhưng nội thị lại đến truyền chỉ nói bệ hạ mời lão ta đến Đông Noãn Các nghị sự. Mộc Chiêu Đồng vội vàng đứng dậy đi về hướng Đông Noãn Các.

Hoàng đế ngồi ở đó hơi ngẩn người, cũng không biết là đang nghĩ gì, sau khi đi vào Mộc Chiêu Đồng khom người gọi một tiếng, lúc này hoàng đế mới nghiêng đầu nhìn về phía lão ta.

"Các lão, có từng nghĩ tới, cùng trẫm đi đông cương hay không?"

Mộc Chiêu Đồng lập tức biến đổi sắc mặt: "Thần chừng này tuổi, sợ là không chịu nổi."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Trẫm vốn cũng đang nghĩ, thái tử ở lại Trường An, bên cạnh không cố ai phụ trợ cũng không được, dù sao nó vẫn còn quá trẻ, nếu các lão ở lại bên cạnh nó, có các lão chỉ điểm mọi chuyện nó cũng sẽ không phạm sai lầm... Nhưng trẫm đột nhiên nhớ ra, ít năm đây trẫm mời các lão và phu nhân khanh vào trong cung ăn cơm, hỏi phu nhân khanh có nơi nào muốn đi, phu nhân nói cuộc đời này vẫn chưa từng nhìn biển rộng, muốn nhìn một chút. Trẫm cũng không biết tại sao liền nghĩ đến chuyện này, vậy thì thỏa mãn bà ấy đi. Sau khi trở về các lão có thể nói với phu nhân, trẫm sẽ an bài người của viện Thái Y đi theo dọc đường, chuẩn bị thêm một chiếc xe ngựa rất lớn rất thoải mái, hẳn là cũng sẽ không quá xóc nảy mệt nhọc. Về phần thái tử ở lại Trường An, lão viện trưởng tuy rằng năng lực không bằng các lão khanh, nhưng cũng đủ phò trợ quản triều chính."

Mộc Chiêu Đồng ngẩng phắt đầu lên: "Bệ hạ."

Hoàng đế khoát tay: "Các lão, các khanh tuổi cũng không nhỏ nữa, tâm nguyện chưa hoàn thành nếu còn không đi hoàn thành, sợ là sau này cơ hội càng ít hơn. Mấy năm nay trẫm cứ luôn rất ích kỷ, chỉ nghĩ để các lão giúp đỡ trẫm nhiều, không để ý đến các lão sẽ lạnh nhạt với người nhà... Quyết định như vậy đi, trẫm đã sắp xếp người của Lễ bộ đi chuẩn bị rồi."

Mộc Chiêu Đồng sắc mặt trắng bệch: "Thần... Tạ bệ hạ ân điển."

Bình Luận (0)
Comment