Liên Lộ cũng không phải tên là Liên Lộ, tên của y là Tu Di Ngạn, Liên Lộ đã chết ở trên tay y. Lúc y giết Liên Lộ cũng không nhanh, đại khái nửa canh giờ mới giết chết, trong nửa canh giờ này trong nhà Liên Lộ có mấy con chuột gần như y cũng hỏi rõ ràng, Tu Di Ngạn nói, đây là một kiểu thái độ.
Y cũng không cảm thấy những sát thủ trong giang hồ kia có gì đáng để ý, bảng xếp hạng mười, bảng xếp hạng hai mươi gì đó đều rất ấu trĩ buồn cười.
Theo y thấy, chỉ có quân nhân mới có thể xưng là sát thủ.
Sau khi từ Đại Vận Hà chuyển hướng sang một đường thủy khác, bọn họ tìm nơi ngừng lại xuống chuẩn bị bước tiếp theo.
"Thẩm Lãnh này dường như thật sự không dễ giết."
Thủ hạ đắc lực nhất của Tu Di Ngạn tên là Thác Thịnh, cũng không phải người Ninh thật sự giống như Tu Di Ngạn. Tổ tiên hắn ta là người Hoắc Thác, tổ tiên của Tu Di Ngạn là người Bột Hải quốc, chỉ là sau khi đã dung hợp không biết bao nhiêu đời, đã tìm không thấy mấy phần bóng dáng người ngoại tộc trên người hai người bọn họ.
Thác Thịnh nhìn về phía Tu Di Ngạn: "Trong tình huống như thế mà còn có thể để hắn thoát thân, ngược lại còn giết một người của chúng ta, không thể khinh thường được, chẳng trách trước đó nghe đồn nhiều cao thủ trên giang hồ như vậy cũng không thể lấy mạng của hắn."
"Giang hồ?" Tu Di Ngạn hừ một tiếng: "Nơi một đám người thành niên chơi đồ hàng."
Y lau hoành đao trong tay: "Người trong giang hồ luôn nói giang hồ lớn, nhưng giang hồ lớn cỡ mấy cũng không hơn được nửa một sa trường... Từ xưa đến nay, trên cái gọi là giang hồ mới chết vài người? Trên sa trường, tùy tiện đánh một trận chiến đã có hàng vạn sinh tử."
Đương nhiên Thác Thịnh biết tính tình Tu Di Ngạn là gì, tất nhiên cũng sẽ không biện luận với y. Tu Di Ngạn kiêu ngạo cỡ nào thì xem thường người giang hồ cỡ đó, câu nói nơi người thành niên chơi đồ hàng trước đó cũng đủ để chứng tỏ tất cả.
"Đây là lần đầu tiên chúng ta ra ngoài làm việc, nếu làm không tốt trở về cũng không có cách nào để ăn nói." Thác Thịnh nhìn về phía Tu Di Ngạn: "Hoa Tử Khí luôn chờ đợi xem trò cười của chúng ta. Lần này ra ngoài làm việc đông chủ đã chọn chúng ta chứ không phải đội người của hắn, kẻ ngốc cũng nhìn ra được hắn không phục cỡ nào, nếu chúng ta thất thủ nữa, không cần nghĩ cũng biết hắn sẽ cười nhạo chúng ta như thế nào, mất mặt trước mặt ai cũng không thể mất mặt trước mặt Hoa Tử khí."
Tu Di Ngạn ừ một tiếng: "Thẩm Lãnh không dễ giết đến mấy cũng phải chết, cơ hội trước đó đã tính toán rất tốt, nhưng không phải tốt nhất, cơ hội tốt nhất vẫn là ở nam cương."
"Nam cương?" Thác Thịnh khó hiểu: "Sau khi Thẩm Lãnh trở lại nam cương như cá gặp nước, vào trong quân doanh có đại quân vài chục vạn, chúng ta còn có thể động thủ như thế nào."
"Thẩm Lãnh trở lại trong quân doanh tất nhiên sẽ buông lỏng." Tu Di Ngạn nói: "Càng là nơi hắn cho rằng không có khả năng lại càng có cả đống cơ hội lớn chờ chúng ta, nếu chuyện đơn giản, chúng ta cũng sẽ không đến."
Sau khi nói xong câu đó y đứng lên: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thẩm Lãnh trở lại nam cương sẽ không đi sang bên Điệu quốc gặp Trang Ung ngay lập tức, hắn sẽ cho đội ngũ nghỉ ngơi chỉnh đốn vài ngày, thủy sư của người Cầu Lập vẫn chưa bị đánh bại, với đội ngũ hơn ngàn người kia của Thẩm Lãnh, hắn không dám tùy tiện vượt biển, hắn sẽ phái người đi thông báo cho Trang Ung biết hắn đã về."
Khóe miệng Tu Di Ngạn hơi cong lên: "Tiếp tục đi, đừng để cho Thẩm tướng quân chờ đợi quá nóng lòng."
Đội ngũ hai mươi mấy người lại xuất phát, bọn họ vứt bỏ chiến thuyền mượn từ bến thuyền quan bổ, lấy trộm một chiếc thuyền đánh cá tiếp tục xuôi nam, đi được vài trăm dặm lại vứt cả chiếc thuyền đánh cá này, lại thay một chiếc thuyền khác, lúc sắp đến nam cương lại vứt bỏ thuyền, sau đó trở lên đường bộ.
Huyện A Thái Bình Việt đạo, nơi này khi vẫn còn của Lâm Việt đã có danh khí rất lớn, nổi tiếng tứ phương.
Người Lâm Việt thật ra không biết buôn bán, xưởng dệt trong huyện A Thái này chỉ bằng một nửa so với quận An Dương. Có người nói nam A Thái bắc An Dương, hai nơi này có thể làm ra vải vóc gấm lụa cho hơn phân nửa người trong thiên hạ làm y phục, nhưng huyện A Thái kém hơn quận An Dương cũng không phải là một điểm hay nửa điểm, theo lý mà nói gần biển hơn, buôn bán có thể làm lớn hơn nữa.
Lúc một thương đội từ huyện A Thái đi ra trên xe ngựa đã chất đầy hàng hóa, nhưng phải đi hai ngày mới có thể đến bến thuyền đường thủy, đây cũng là chỗ duy nhất huyện A Thái không bằng quận An Dương, trong quận An Dương nhiều bến thuyền, hàng hóa ra vào đều thuận tiện hơn huyện A Thái nhiều.
Thật ra thương đội này nhưng là ghép lại với nhau, sau khi bọn họ nhập hàng từ huyện A Thái còn phải đến hải cương, sau đó đi thuyền biển đưa hàng hóa ra ngoài, nếu đội ngũ nhỏ thì căn bản là không đủ tiền trả phí chuyên chở cho thuyền biển, cho nên thường thường đều là mấy thương đội, thậm chí mười mấy thương đội ghép lại, căn cứ số lượng hàng hóa tính ra phí chuyên chở cần thiết, cứ như vậy, mọi người chi ra đều có thể chịu được, còn có thể nâng giá bán đến cao nhất, huống hồ nhiều người thì dũng khí cũng lớn.
Mức độ hung hăng ngang ngược của hải tặc trên biển Lâm Hải còn nghiêm trọng hơn thủy phỉ trên sông Nam Bình rất nhiều, những tên hải tặc đó giết người tàn nhẫn đến mức thủy phỉ cũng không thể sánh bằng, có lẽ thủy phỉ còn có lương tâm chỉ cướp hàng hóa chứ không cướp tính mạng người, nhưng hải tặc nếu đã lên thuyền thì chuyện đầu tiên phải làm là giết sạch tất cả mọi người.
Trên cả hải vực Lâm Hải lớn lớn nhỏ nhỏ có thể gọi tên đã có trên trăm đội ngũ hải tặc, trong đó kẻ hung nhất là Hải Phù Đồ, nghe đồn Hải Phù Đồ có ba trăm chiến thuyền hơn vạn hải tặc, ngay cả thủy sư của người Cầu Lập gặp phải Hải Phù Đồ cũng sẽ không dễ dàng trêu chọc.
Xếp thứ hai thì là Hồng Thập Nhất Nương, tại sao gọi bằng cái tên này thì đã không thể nào biết được. Người ở hải vực nam cương đều biết, Hồng Thập Nhất Nương chưa từng gây tai họa cho bách tính, cũng không gây tai họa cho thương đội thương thuyền, ả là hải tặc giết hải tặc. Bởi vì đắc tội với hải tặc trên biển Lâm Hải quá nhiều, mấy năm trước, mười sáu nhóm hải tặc liên thủ muốn tiêu diệt đội ngũ của Hồng Thập Nhất Nương, trước khi đi bọn họ đi cầu Hải Phù Đồ, nhưng Hải Phù Đồ lại bỏ mặc, kết quả là trận chiến ấy khiến người ta không ngờ được, Hồng Thập Nhất Nương diệt mười một trong mười sáu đại hải tặc, thanh danh của Hồng Thập Nhất Nương lại càng thêm vang dội.
Sở dĩ giết mười một, không phải mười, cũng không phải mười hai, chỉ là vì ả nói như vậy xứng với tên của mình hơn.
Thời gian này nam cương hải chiến kịch liệt, thủy sư của Đại Ninh ở trên biển, người Cầu Lập cũng vậy, hải tặc cũng vậy, đều không còn hoành hành ngang ngược giống như trước đây. Hải Phù Đồ lại càng lui về hải đảo ẩn thân của y đã gần một năm cũng không ra ngoài, dù sao với những thứ y cướp bóc mấy năm nay, dù có mười năm bất động cũng đủ dùng.
Hồng Thập Nhất Nương cũng không nhúc nhích, những hải tặc này tựa hồ đã tạo thành một sự ăn ý. Bọn họ cũng không e ngại thủy sư Cầu Lập quen thuộc, nhưng đối với thủy sư Đại Ninh chưa quen thuộc thì ngược lại cũng có vài phần kiêng kị, trước khi chưa thăm dò rõ ràng thực lực thực sự của thủy sư Đại Ninh, bọn họ còn lâu mới chủ động đi trêu chọc, hơn nữa, người nào mà không biết kiểu tính cách của người Ninh?
Nếu ngươi cảm thấy mình lợi hại đi động vào người Ninh, không chừng người Ninh sẽ bất chấp mọi giá đến đánh với ngươi không chết không ngừng.
Hải Phù Đồ đã từng nói, không muốn đắc tội với người Ninh không phải cảm thấy người Ninh thật sự có thể làm gì y, mà là sẽ rất phiền. Người Ninh và người của nước khác không giống nhau, ví dụ như người Cầu Lập, được xưng cường quốc trên biển, nhưng nếu hải tặc giết thương đội người Cầu Lập tàn ác, người Cầu Lập thường sẽ lựa chọn đàm phán với hải tặc, hoặc là dứt khoát trốn đi.
Người Ninh thì sẽ luôn nhằm vào như vậy, lần đầu tiên có lẽ không đánh thắng, lần thứ hai có lẽ vẫn không đánh thắng, dù sao cũng kém xa hải tặc đã quen thuộc hải vực, cũng không biết hải tặc ẩn nấp nơi nào, nhưng người Ninh cho dù là hao phí vô số tài lực nhân lực cũng sẽ không từ bỏ, bọn họ sẽ đánh mãi đến khi có thể diệt được hải tặc mới thôi.
Cho nên Hải Phù Đồ mới nói, người Ninh phiền phức nhất.
Nhân khoảng thời gian này người Ninh và người Cầu Lập hải chiến kịch liệt, ngược lại thương đội cũng an toàn hơn một chút, cho nên thương đội vừa mới rời khỏi huyện A Thái này chạy đi vội vàng, bọn họ phải nhân cơ hội chạy vài chuyến, lỡ như sau này nếu thủy sư Đại Ninh thất bại thì sao, những thương đội dựa vảo hải vận kiếm tiền như bọn họ sẽ nghênh đón một kỳ đông giá rét rất dài.
Nhưng mà, bọn họ vận khí không tốt, không gặp hải tặc, mà là gặp một đội ngũ chiến binh.
"Dừng lại kiểm tra." Giáo úy cầm đầu thò tay ra cản đội ngũ lại: "Tất cả thương đội qua lại đều phải kiểm tra."
Mấy đầu lĩnh của thương đội vội vàng đi đến, vẫn không rõ chuyện là thế nào, kiểm tra dọc đường cũng không hẳn là chuyện của chiến binh.
Giáo úy khoát tay: "Đi kiểm tra, gần đây có người Cầu Lập trà trộn vào Bình Việt đạo, chúng ta cũng là phụng mệnh làm việc, tất cả các ngươi cách xa xe ngựa, không được đụng vào binh khí, chắc hẳn các ngươi cũng biết chiến binh không chấp nhận khiêu khích."
Các thương nhân cũng không mang hàng cấm gì, vội vàng tránh ra, nhưng nghênh đón bọn họ chính là một trận giết chóc.
Võ sư bảo vệ thương đội đâu thể ngờ được chiến binh lại là giả, bọn họ nghe được mệnh lệnh, tất nhiên không dám cầm binh khí trong tay nữa, cách xa xe ngựa vài mét, nhưng những tên chiến binh kia lại đột nhiên bắt đầu giết người, một thương đội hơn một trăm người lại bị tàn sát hầu như không còn ai như vậy.
Tu Di Ngạn nhìn lướt qua bốn phía, rất hài lòng với tốc độ giết người của bọn thủ hạ.
"Đem người đi chôn, thay y phục, lựa ra chứng nhận thân phận thích hợp, mau chóng!"
"Vâng!"
Thủ hạ của y hành động, đêm hôm qua đã đào một hố to ở chỗ cách đây không xa, dùng đồ phủ lên, bọn họ tay chân lanh lẹ khiêng hết thi thể qua ném xuống hố, nhanh chóng vùi lấp, sau đó đánh xe ngựa rời khỏi hiện trường.
Một thương đội, cứ đi về hải cương phía nam hợp lý hợp pháp như vậy.
Cùng lúc đó, Giang Nam đạo.
Ở nơi cách Kinh Kỳ đạo chưa đến một trăm dặm, giữa hai quan dịch, rốt cuộc Cảnh San cũng tìm được thi thể của Liên Lộ thật sự, đã chết lâu như vậy, nếu không phải Kinh Kỳ đạo đang là lúc rét đậm, thi thể sau khi bị vùi lấp đã đông cứng lại, muốn xác định thân phận đâu có dễ dàng.
"Mỗi một vết đao đều rất hung hiểm."
Trước đó Cổ Lạc đã nhận tin tức chạy tới cùng Cảnh San tìm kiếm nơi giấu thi thể, gã ngồi xổm bên cạnh thi thể nhìn kỹ một chút: "Cách giết người kiểu này, không giống như là khách giang hồ, khách giang hồ giết người thường sẽ không lưu lại vết thương lớn như vậy, một tên thích khách nếu không biết thu lực mà làm cho vết thương nhìn rất lớn, vậy thì không hoàn mỹ..."
"Ngươi cũng nghĩ giống đại nhân, đối thủ lần này không phải là khách giang hồ." Cảnh San cũng đang chăm chú nhìn vết thương: "Xem ra lần này không dễ dàng điều tra được rồi."
"Phân công người trở về bẩm báo với đại nhân, cũng đưa thi thể của Liên Lộ về luôn, chúng ta đi nam cương." Cổ Lạc đứng lên: "Mục tiêu của bọn chúng là Thẩm tướng quân."
Cảnh San ừ một tiếng: "Ngươi dường như rất kính trọng Thẩm tướng quân?"
Cổ Lạc dừng bước chân lại, quay đầu lại liếc nhìn Cảnh San: "Ngươi kính trọng Hàn đại nhân không?"
"Điều đó là đương nhiên."
"Cho nên tất nhiên ta cũng kính trọng Thẩm tướng quân."
Hai người lên ngựa, dẫn theo hắc kỵ xuôi nam.
Bảy ngày sau.
Cảng thuyền của thủy sư ở nam cương đã chuyển đến huyện Khoát Hải, nơi đây từng là cảng thuyền lớn nhất của thủy sư Lâm Việt quốc, nhưng chỗ này đối với người Lâm Việt cũng không có tự hào gì đáng nói. Năm đó thủy sư của người Cầu Lập chính là chặn cảng thuyền này tiêu diệt toàn quân thủy sư Lâm Việt, điều nhục nhã nhất là, mấy trăm chiếc chiến thuyền của thủy sư Lâm Việt, chỉ có không tới một phần mười là bị chìm trong thuỷ chiến, chín phần chiến thuyền thậm chí còn không thể ra khỏi cảng thuyền, sau đó vài năm, thi thoảng sẽ còn có người Cầu Lập càn rỡ đi thuyền nhỏ tiến vào cảng thuyền tới tới lui lui cố ý khiêu khích.
Hiện giờ cảng thuyền này lại được sử dụng lần nữa, là vì cảng thuyền trước đó quá nhỏ, hơn nữa sau một trận chiến cùng người Cầu Lập số thuyền đắm đã chặn cửa vào cảng thuyền, dọn sạch là việc cực khó khăn.
Đội ngũ của Thẩm Lãnh đóng quân ở ngay trong cảng thuyền. Đứng trên bờ đê, Thẩm Lãnh nhìn phía xa có một thương đội mấy chục người tiến vào huyện thành, lúc này sắc trời đã dần tối, sợ là đội ngũ này phải chờ tới sáng sớm ngày mai mới có thể ra biển.
Trong thương đội, Tu Di Ngạn đội mũ rơm che mặt ngẩng đầu nhìn lên chỗ cao, một người mặc quân phục đứng ở đó.
Khóe miệng của y hơi nhếch lên, thò tay ra chỉ huyện thành Khoát Hải, đội ngũ đi về phía huyện thành, mà trong ánh mắt y có chút sát ý mờ mờ lướt qua.
Trên đê cao Thẩm Lãnh nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại liếc nhìn thì thấy Vương Khoát Hải tươi cười chạy tới: "Tướng quân, nơi này thật sự tốt hơn cảnh thuyền cũ nhiều, huống hồ nơi này còn tên là huyện Khoát Hải, trùng hợp không?"