Quy mô của huyện thành Khoát Hải cũng không nhỏ, nơi này đã từng là cảng thuyền lớn nhất Lâm Việt quốc, cũng là bến thuyền lớn nhất, dù cho hải thương biết rõ sẽ gặp phải người Cầu Lập, gặp phải hải tặc nhưng vẫn không thể cắt đứt kế sinh nhai, bọn họ đưa từng lô từng lô hàng hóa từ nơi này ra ngoài, đổi về vàng bạc của quốc gia hải ngoại.
Nói ra có thể sẽ được người khác ngưỡng mộ nói là kiếm được món bạc lớn, nhưng hung hiểm trong đó thì có mấy người nhắc tới.
Khoảng hơn hai mươi năm trước, một quốc gia ở nơi hải ngoại cực xa xôi du nhập các loại thương phẩm sản xuất từ Lâm Việt và Đại Ninh như đồ sứ, lá trà, gấm vóc, ngay lập tức được ưa thích, thế là bọn họ thành lập một đội ngũ, mang theo lượng lớn vàng bạc cùng với đội quân hơn ngàn người mà đi. Dựa theo kế hoạch của bọn họ, nếu có thể tiêu diệt quốc gia phương đông vô cùng giàu có và đông đúc trong truyền thuyết kia, vậy thì tất nhiên là tốt nhất, nếu không thể động võ, vậy thì dùng số tiền lớn mua thêm nhiều hàng hóa hơn nữa.
Khổ nỗi ý trời trêu người, bọn họ đã đi sai đường, nhìn thấy thành trại rộng lớn trên hải đảo, tưởng là đã tới đích đến của bọn họ, sau khi quan sát xác định đảo nhỏ này tuy rằng rất lớn, nhưng dù sao cũng là một cái đảo, dựa vào thực lực quân sự cường đại của bọn họ thì tàn sát hết tất cả cư dân trên đảo cũng không phải việc khó gì.
Thế là, bọn họ tiến công hải đảo, cuối cùng đã thành công tiêu diệt toàn quân.
Hải đảo mà bọn họ tiến công tất nhiên không thể có Đại Ninh gì đó, cũng sẽ không có Lâm Việt, chỉ có một đám hải tặc nhìn bọn họ nhưng lại thật giống như nhìn đàn gà chui vào hang sói, đám hải đạo thậm chí không có thiết lập phòng ngự ở đven biển mà để cho những người đó đánh vào trong hải đảo.
Nghĩ chắc lúc ấy phụ thân của Hải Phù Đồ đứng ở chỗ cao nhìn xuống khóe miệng sẽ mang ý cười.
Đến đây nào lão đệ.
Cũng chính bởi vì một trận chiến này đại hoạch toàn thắng khiến cho nhóm người Hải Phù Đồ trở thành bang hải tặc lớn nhất trên biển Lâm Hải, dù sao những người mang ý định viễn chinh kia cũng đã tặng bọn họ một phần hậu lễ, dựa vào những chiến lợi phẩm này, bao gồm lượng lớn vàng bạc tài phú, cộng thêm một số chiến thuyền tặng không, Hải Phù Đồ lập tức hoành hành không kiêng nể trên biển Lâm Hải.
Không phải là Cầu Lập quốc không muốn động thủ với Hải Phù Đồ, chỉ là thật sự không đánh lại được. Đại quân thủy sư Cầu Lập tìm kiếm một trận chiến, Hải Phù Đồ liền phòng thủ không chiến, đợi cho thủy sư Cầu Lập giải tán rồi bọn họ sẽ điên cuồng trả thù. Đến sau này, người Cầu Lập dứt khoát bằng lòng bỏ ra một chút bạc mua đường thủy.
Điều càng buồn cười là, lúc trước thủy sư Đại Ninh dưới sự thống lĩnh của Trang Ung đã đánh thủy sư Cầu Lập tơi bời, người Cầu Lập lại mang theo vàng bạc tài bảo chạy tới tìm Hải Phù Đồ, hy vọng Hải Phù Đồ có thể nể tình tương giao trong nhiều năm hiệp trợ thủy sư Cầu Lập tiền hậu giáp kích đánh bại người Ninh.
Cũng không phải Hải Phù Đồ là không đồng ý với bọn họ, mà là người Cầu Lập căn bản cũng không tìm được Hải Phù Đồ.
Vương Khoát Hải đứng ở bên bờ, nhìn bên phía cảng thuyền cảm thán: "Trước đó khi vừa mới tới đã nhìn thấy cảng thuyền có rất nhiều tường gỗ vỡ nát không trọn vẹn, người Cầu Lập ở nơi này đánh cho thủy sư Lâm Việt bị diệt toàn quân, hiện giờ đây đã là cương vực của Đại Ninh, chúng ta đang ở trong nhà người Cầu Lập đánh bọn họ, năm đó người Cầu Lập ở đây ngang ngược thế nào, bây giờ chúng ta diễu võ dương oai ở chỗ của người Cầu Lập như thế."
Thẩm Lãnh cười cười: "Có phải không muốn đi Cầu Lập không?"
Vương Khoát Hải cười hì hì: "Đã rời khỏi chiến trường thủy sư hơn một năm rồi, nếu tướng quân không dẫn theo chúng ta đi thành Trường An thì lúc này hẳn là chúng ta đang ở Cầu Lập quốc chém giết hứng khởi."
Thẩm Lãnh: "Trách ta?"
Vương Khoát Hải cười lắc đầu: "Không phải không phải, chỉ là cảm thấy hơi đáng tiếc, ngẫm lại chém giết trên chiến trường vẫn là vui."
Thẩm Lãnh giơ tay lên muốn vỗ vỗ vai Vương Khoát Hải nói với gã rằng sẽ có cơ hội, tay giơ lên nhìn nhìn thế là lại từ bỏ ý định trong đầu, giơ tay lên quá cao, sẽ mỏi cơ.
"Tướng quân, khi nào chúng ta có thể trở về thủy sư?"
"Tạm thời không vội." Thẩm Lãnh nói: "Không thể để cho các huynh đệ mạo hiểm nữa, chút người này của chúng ta nhiều nhất mang theo khoảng mười chiếc thuyền đi qua, thủy sư của người Cầu Lập tới tới lui lui, bị bọn họ phát hiện tất sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nam cương bọn họ đã bị chiến binh của chúng ta đánh cho sứt đầu mẻ trán, hải vực bắc cương nếu lại bị chúng ta hoàn toàn khống chế, bọn họ chống không quá một tháng, lần này từ Trường An trở về lại tổn thất hai mươi mấy huynh đệ, mà sở dĩ như thế, đều là bởi vì ta sơ sẩy."
Vương Khoát Hải vội vàng lắc đầu: "Tướng quân ngài đừng nói như vậy, lúc ở thành Trường An ta nói chuyện cùng người của Binh bộ, bọn họ nói cho ta biết, trong hai năm qua, Binh bộ thống kê, tính tất cả tướng quân có thể lãnh binh từ ngũ phẩm trở lên trong khắp Đại Ninh, đội ngũ do tướng quân ngài quản lý là tổn thất ít nhất, người của Binh bộ khen tướng quân không ngớt miệng."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta đã sai lầm chính là đã sai lầm, cũng chính bởi vì như vậy ta mới biết được bản thân mình thiếu sót ở chỗ nào."
Hắn chỉ chỉ đầu của mình: "Trong này, có một kiểu phán đoán theo quán tính, thế cho nên ngay cả khoang thuyền cũng không kiểm tra đàng hoàng một chút."
Trong lúc nhất thời Vương Khoát Hải cũng không biết nói gì. Gã biết rõ tổn thất những huynh đệ kia thì người thống khổ nhất, khó chịu nhất là tướng quân, tướng quân vẫn luôn tự trách, hắn không nói, chỉ trầm mặc, lại càng làm cho người ta đau lòng.
"Trên đời không có tướng quân bách chiến bách thắng thật sự." Vương Khoát Hải cười cười hàm hậu: "Tướng quân biết ta không phải người giỏi ăn nói, ta nói chuyện có thể rất khó nghe... Chỉ một câu, vẫn luôn muốn nói, hôm nay đã nói rồi, là ta cũng là nghĩ tất cả các huynh đệ... Đời này có thể đi theo tướng quân làm việc, thật sự rất vui vẻ, rất thỏa mãn."
Thẩm Lãnh lắc đầu có chút áy náy: "Ta hết lần tới lần khác hứa với các ngươi, mang bao nhiêu người ra ngoài thì mang bấy nhiêu người trở lại, nhưng không có lần nào làm được."
Vương Khoát Hải: "Đâu có trận chiến tranh nào mà không tổn hại một binh? Chiến tranh sẽ phải chết người, không ai làm tốt hơn tướng quân, đây cũng chính là điểm chúng ta cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn."
Thẩm Lãnh theo bản năng lại muốn giơ tay lên vỗ vỗ vai Vương Khoát Hải, có những lúc giữa huynh đệ chỉ là một động tác đơn giản như thế đã biểu đạt toàn bộ ý nghĩa nên biểu đạt, nhưng tay nhấc lên khua một cái, lại từ bỏ, nếu nhảy lên vỗ thì có vẻ không trang trọng cho lắm.
"Về thành thôi."
Hai người Thẩm Lãnh và Vương Khoát Hải đi về phía huyện thành Khoát Hải, từ rất xa đã nhìn thấy ở cổng huyện thành có một thương đội chừng mấy chục người đang bị kiểm tra. Đại bộ phận sương binh huyện thành thủ thành đều là binh sĩ Lâm Việt cũ, người bị kiểm tra trên giấy chứng nhận thân phận viết cũng đều là người Lâm Việt, cho nên cũng không làm khó gì.
Lúc Thẩm Lãnh và Vương Khoát Hải sắp đi đến cổng thành, thương đội đã vào thành trước một bước.
Vương Khoát Hải liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh muốn nói gì đó nhưng còn chưa nói ra đã nghe thấy Vương Khoát Hải lớn tiếng hô một câu.
"Đứng lại!"
Thương đội ở phía trước đành phải dừng lại, mà những người Lâm Việt gác cổng kia thì hoảng hốt.
"Vương Khoát Hải." Thẩm Lãnh hô một tiếng: "Ngươi muốn làm gì?"
Vương Khoát Hải quay đầu lại nói giọng ồm ồm: "Đâu có đội ngũ hải thương nào nhân số ít như vậy?"
Thẩm Lãnh thở dài: "Quay lại."
Vương Khoát Hải ồ một tiếng, có chút không tình nguyện đi về: "Những người này nhìn có vấn đề, đội ngũ hải thương, ít nhất cũng phải có hơn trăm người, hai mươi mấy người này... Có chút không đúng."
Trong thương đội, Tu Di ngạn không nhịn được bật cười.
Hóa ra cơ hội tới dễ dàng như vậy, nghĩ cũng không nghĩ đến.
Giờ này khắc này, chỉ có 7-8 binh sĩ gác cổng thành, tất cả những người này đều là người Lâm Việt, võ nghệ lỏng lẻo bình thường thì không nói, cũng không hề có phối hợp gì đáng nói, mà cái tên ngốc to con bên cạnh Thẩm Lãnh nhìn dường như hơi khó chơi, nhưng mà bọn họ chung quy cũng chỉ có hai người.
Cho nên y giơ tay lên, từ từ xoay người.
Tất cả mọi người trong thương đội đều giơ tay lên sau đó cùng y chậm rãi quay người lại, dường như không có một chút nguy hiểm nào, nhưng trong khoảnh khắc xoay người đó, bọn họ đột nhiên buông tay xuống lấy liên nỏ ở bên dưới áo choàng ra, hai mươi mấy người đồng thời nhắm bắn, những sĩ binh gác cổng người Lâm Việt không có một ai phản ứng lại được, trong chớp mắt tất cả đều ngã xuống mặt đất.
Mấy mũi tên nỏ bay về phía Vương Khoát Hải và Thẩm Lãnh, mỗi một bàn tay cầm liên nỏ đều rất ổn định, cho nên mũi tên bắn ra vô cùng chuẩn xác.
Vương Khoát Hải hừ một tiếng, chân trái bước lên nửa bước, tay phải tháo trọng thuẫn phía sau lưng xuống chọc xuống phía trước.
Bịch!
Trọng thuẫn giống như một bức tường chắn ở đó, mấy mũi tên nỏ không phân trước sau ghim lên mặt thuẫn lại bắn ngược ra, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Bên phía thương đội giả, Thác Thịnh lao lên phía trước mấy bước, hai tên thủ hạ duỗi hai cánh tay ra phía trước bắc cầu, Thác Thịnh giẫm lên một cước bay vọt lên. Hắn ta vốn còn cách Vương Khoát Hải 6-7 mét, chớp mắt đã bay tới, một đao hạ xuống, Vương Khoát Hải một cánh tay giơ cự thuẫn lên chặn một đao kia, Thác Thịnh lật người hai chân đáp lên cự thuẫn, hai tay nắm chuôi đao đâm mạnh xuống một nhát!
Hắn ta vốn định một đao đâm xuyên cự thuẫn đâm trúng đầu Vương Khoát Hải, chỉ là không ngờ tấm chắn lại là loại sắt đặc biệt.
Đúc bằng sắt nguyên chất!
Keng một tiếng, mũi đao cong một chút sau đó gãy rời.
Thác Thịnh nhảy vọt lên cao muốn đạp xuống một cái, muốn đạp tấm chắn xuống. Hắn ta tập võ nhiều năm, lực đạp mạnh của đôi chân này lớn cỡ nào?
Không lớn lắm.
Bởi vì không đạp xuống.
Thác Thịnh nhảy lên cao người còn chưa thể rơi xuống, chính xác mà nói thì còn chưa thể rơi xuống tấm chắn. Ngay trong một khắc hắn ta nhảy lên thì Thẩm Lãnh cũng nhảy lên, nhưng dù sao Thác Thịnh cũng ở trên đỉnh đầu Vương Khoát Hải, Vương Khoát Hải đã cao như vậy rồi, Thẩm Lãnh còn thấp hơn Thác Thịnh hơn hai mét... Cho nên Thẩm Lãnh lập tức túm lấy mắt cá chân của Thác Thịnh, sau đó kéo xuống.
Bịch một tiếng, Thác Thịnh ngã xuống lưng đập thật mạnh lên mặt đất, còn chưa kịp giãy giụa hai cái, Thẩm Lãnh nắm mắt cá chân quăng trái quăng phải vài cái, tiếng bịch bịch bịch làm tim người khác cũng run lên theo.
Quăng quật như vậy, mới cái thứ hai là xương chân Thác Thịnh đã gãy, vì thế Thẩm Lãnh liền cảm thấy quăng quật không thú vị, tiện tay ném người ra ngoài, người của Thác Thịnh lăn lộn ra phía sau, đặt mông ngồi dưới đất sau đó không khống chế nổi đập gáy xuống mặt đất, lại lăn tròn ba bốn lượt, lần này ngã đến thất điên bát đảo, xương chân còn bị gãy, gượng chống đứng lên, còn chưa đứng vững thì Thẩm Lãnh đã đến.
Bóng đen lướt tới.
Bộp một tiếng, Thẩm Lãnh giơ tay nắm cổ Thác Thịnh đẩy mạnh về phía trước, hai chân Thác Thịnh rời khỏi mặt đất, bị cú đẩy cực mạnh này của Thẩm Lãnh đập vào một cây đại thụ viên thân to chừng nửa mét, Thẩm Lãnh buông tay ra lui về sau một bước, sau đó quay người lại rút hắc tuyến đao ở sau lưng ra, một đao đâm vào ngực Thác Thịnh, chuẩn xác đến mức da đầu người ta tê rần.
Một đao kia đâm xuyên thân thể Thác Thịnh, đao còn đâm xuyên thân cây to gần nửa mét.
Mũi đao đâm ra khỏi một bên khác của thân cây, bị thân cây mài bóng láng.
Ánh mắt Thác Thịnh dại đi nhìn về phía Thẩm Lãnh, giờ khắc này vẫn còn sót lại một hơi tàn chưa chết.
Thế nhưng Thẩm Lãnh lại đột nhiên túm lấy cổ hắn ta kéo mạnh ra, thân thể Thác Thịnh trong nháy mắt đã rời khỏi đại thụ, người hắn ta bị Thẩm Lãnh kéo mạnh xuyên qua chuôi đao.
Dùng một thứ đâm xuyên một thứ khác gọi là xuyên qua, ví dụ như dùng gậy xuyên qua một cái vòng tròn.
Dùng một thứ luồn qua một thứ khác cũng gọi là xuyên qua, ví dụ như dùng vòng tròn xuyên qua một cây gậy.
Dường như cũng không có gì là không đúng.