Vương Khoát Hải để ngang tấm chắn, tên nỏ bắn vào tấm chắn của gã đều bật ra ngoài, tấm thiết thuẫn này là gã nhờ Thẩm Lãnh ủy thác người của Binh bộ, ở xưởng quân công thành Trường An Đại Ninh tạo ra, sau khi từ tây cương trở về mới nhận được, phân lượng nặng nề đến mức nam nhân bình thường cũng không khiêng nổi, nhưng gã dùng thì lại vừa tay.
Tấm chắn chế tạo ra không những dày nặng chắc chắn, còn rất tinh xảo, trên tấm chắn có một cơ quan, vỗ một cái, bốn phía tấm chắn sẽ bật ra mũi đao dài chừng một thốn, một vòng quanh tấm chắn tổng cộng có hai mươi bốn mũi đao, trên chiến trường thứ này quả thực là một món đại sát khí.
Trước đó khoảnh khắc Thác Thịnh xông tới, Vương Khoát Hải chiến ý tràn trề, nhưng không ngờ còn chưa làm gì, cái tên kia đã bị tướng quân trực tiếp quăng chết rồi.
Lúc xông tới mang theo chút khí thế hung hãn, ai ngờ lại kém tắm như vậy.
Đây là câu cửa miệng của Vương Khoát Hải... Kém tắm.
"Tướng quân, đến lượt ta rồi."
Vương Khoát Hải giơ ngang tấm chắn xông tới phía trước, sải chân dài của gã bước ra, một bước đã hơn hai mét, chỉ dăm ba bước là lao đến trước người những tên thích khách kia. Tên thích khách phía trước nhất chém một đao, Vương Khoát Hải cũng chẳng thèm để ý, đẩy tấm chắn về phía trước, mũi đao bật ra, đâm vào ngực thích khách phập một tiếng, thích khách kêu thảm một tiếng, đao chém xuống... không chạm tới.
"Giết chết ngươi!"
Vương Khoát Hải phát lực xông về phía trước, tấm chắn từ ngực thích khách kia trực tiếp cắt đứt, hai đoạn thân thể tách ra, trong một mảng huyết vũ Vương Khoát Hải lao tới giống như một con mãnh thú viễn cổ.
4-5 tên thích khách ở phía trước đồng thời ập tới, Vương Khoát Hải cầm ngang tấm chắn ném ra, tấm chắn xoay tròn cấp tốc, bay ra ngoài giống như một cái quạt khổng lồ, tên thích khách ở gần gã nhất ngay cả né tránh cũng không kịp, trơ mắt nhìn tấm chắn đen tuyền kia quay tròn tới, trực tiếp cắt qua cổ, đầu bay lên trời.
Vương Khoát Hải giơ tay túm lấy đầu người muốn treo lên đai lưng, nghĩ lại cái đầu này không đáng tiền, thế là vung tay ném đi.
Cái đầu người kia bị ném đi, lại đập mạnh vào đầu một tên thích khách khác, cảm giác ấy giống như hai quả dưa hấu va mạnh vào nhau, bịch một tiếng, vỡ nát.
Thứ đỏ thứ trắng, cũng mặc kệ là thứ gì, bắn tung tóe khắp nơi.
Mấy tên thích khách chặn ở trước mặt Vương Khoát Hải chỉ có một tên kịp né tránh, tất cả mấy kẻ còn lại đều bị cắt đứt, cái thứ nặng nề như vậy, đừng nói chung quanh còn lắp mũi đao, cho dù là dựa vào sức nặng cũng có thể đập gãy người, chỉ là so với đập, có lẽ cắt sẽ dễ nhìn hơn một chút.
Một tên thích khách bên cạnh thấy trong tay Vương Khoát Hải không có tấm chắn lập tức xông qua, hắn ta chém một đao về phía cổ Vương Khoát Hải, đao cách Vương Khoát Hải còn có hai thốn, tay của Vương Khoát Hải đã đến trước mặt hắn ta, bàn tay to giống như quạt hương bồ này vỗ vào mặt thích khách, một tiếng bộp vang lên, ngũ quan đều lõm vào... Xương mũi đáng thương vỡ nát đến mức không thể nát hơn, môi bị vỗ đến toét ra, cho nên cũng không thể che được răng trong miệng
Tên thích khách vừa rồi nằm sấp xuống đất né tránh tấm chắn đứng lên, nhân cơ hội bay lên đá một cước vào lưng Vương Khoát Hải, một cước này lực độ rất đủ, cho nên bản thân hắn ta bật ngược ra ngoài khoảng cách cũng không ngắn.
Một cước này, giống như đá vào đỉnh núi vậy.
Vương Khoát Hải quay đầu lại nhìn hắn ta một cái, cúi người nhặt tên kia lên... Nhặt lên, đúng vậy, nhặt lên.
Sau khi nhặt lên thì dùng như là binh khí, bàn tay to túm cổ tên thích khách kia quăng người về phía trước, hai tên thích khách bị binh khí hình người này đập ngã xuống mặt đất. Vương Khoát Hải giết người đơn giản thô bạo đến mức làm cho người ta nhìn mà sợ hãi. Người ngã xuống đất còn chưa kịp đứng lên, Vương Khoát Hải đi lên mỗi cước một tên, đạp vào sọ não, bụp bụp hai tiếng, lại nát hai quả dưa hấu.
Đám thích khách còn lại kẻ nào kẻ nấy đều sợ trắng mặt, đâu còn có ai dám chủ động tiến lên.
Bọn chúng đều là người được dựa theo phương thức huấn luyện chiến binh huấn luyện ra, thậm chí phần lớn thời gian còn khắc nghiệt hơn cả chiến binh, cho nên bọn chúng không cho rằng mình sẽ thua chiến binh, nhưng mà bọn chúng không ngờ rằng người như Vương Khoát Hải căn bản không phải chiến binh bình thường, mà thuộc về kiểu khá biến thái trong biến thái, huống hồ, nói đến huấn luyện khắc nghiệt, có ai luyện binh khắc nghiệt hơn Thẩm Lãnh?
Vương Khoát Hải lấy người làm binh khí ném một lát, phát hiện binh khí không tiện dùng nữa, xách lên nhìn nhìn, cổ thích khách kia sớm đã bị gãy, cho nên ném ra liền trở nên mềm nhũn, tiện tay ném thi thể qua một bên, sải bước dài đi phía trước, đám thích khách đối diện đành phải liên tiếp lui về phía sau.
Trong đó có một tên thích khách nhìn thấy Vương Khoát Hải muốn đi nhặt tấm chắn kia, tiến lên muốn nhặt tấm chắn trước một bước, sau đó cầm lấy, không nhấc lên.
"Ngươi muốn hả." Vương Khoát Hải một bước đi qua túm lấy gáy người nọ nhấc người lên, sau đó ném xuống thật mạnh, gã nhặt tấm chắn lên đặt trên ngực người nọ:"Muốn thì ta cho ngươi."
Tên kia cũng không bị ngã chết, nhưng bị cự thuẫn này đè nặng, ngoại trừ tứ chi và đầu còn có thể cử động, người thì không thể nhúc nhích được.
Vương Khoát Hải liếc nhìn một cái, sau đó cười ngây ngô: "Ha ha... con rùa."
Thẩm Lãnh ở bên cạnh thở dài, thầm nghĩ một người vốn rất hàm hậu thành thực, thời gian đi theo mình quá lâu, con người cũng thay đổi... Cho nên Thẩm Lãnh nghĩ, có phải là lúc mở một cuộc họp nghiêm túc cho những người này, để bọn họ trở lại con đường đúng đắn hay không.
Cái gã Vương Khoát Hải này nhìn người bên dưới tấm chắn, đột nhiên giơ chân lên đạp một cước thật mạnh xuống tấm chắn: "Tướng quân, ta làm một trò ảo thuật cho ngài."
"Duỗi chân cho ta!"
Bịch!
Một cước này đi xuống, người nọ đã sắp bẹp dí rồi.
Duỗi chân là chắc chắn phải duỗi chân, thân thể đã bẹp dí thành như vậy, làm sao có thể không duỗi thẳng chân.
"Khốn kiếp!"
Tu Di Ngạn giận dữ chửi một tiếng, lao tới phía Vương Khoát Hải, Vương Khoát Hải cúi người nhặt tấm chắn lên, thanh đao kia của Tu Di Ngạn cũng đã tới, tấm chắn dựng thẳng lên vừa khéo chặn được một đao kia, một tiếng keng vang lên thật lớn, lực độ của một đao này thế mà lại đẩy Vương Khoát Hải trượt về phía sau.
"Chết!"
Tu Di Ngạn đuổi theo sát sạt, một đao đâm về phía ngực Vương Khoát Hải, Vương Khoát Hải lại quay tấm chắn ra chặn lại, mũi đao đâm lên tấm chắn, trong vòng một tức trường đao gãy rời từng đoạn!
Lưỡi dao vỡ vụn bắn mạnh ra hai bên, mang theo tiếng xé gió, Vương Khoát Hải lại lui về sau hai bước, có thể thấy được lực độ của một đao kia lớn mức nào.
Trong tay không có binh khí nhưng Tu Di Ngạn lại sát ý càng mạnh, y lăng không nhảy lên, một cước đá xoáy vào tấm chắn, Vương Khoát Hải không tự chủ được lại lùi về phía sau.
"Nấp ở phía sau thì tính là bản lĩnh gì!"
Tu Di Ngạn liên tục đá 4-5 cước vào tấm chắn, một cước cuối cùng xoay người nửa vòng, lực độ của một cước dù là trâu điên cũng có thể bị đạp ngã, cho nên nhân vật như Vương Khoát Hải cũng bị đạp bay tấm chắn khỏi tay.
Tu Di Ngạn hừ lạnh một tiếng, một cú đấm đánh vào ngực Vương Khoát Hải, một quyền này đánh ra lại có một kiểu ảo giác dường như có thể phá vỡ hư không.
Nếu một quyền này đánh vào ngực Vương Khoát Hải, nắm đấm có thể sẽ xuyên qua cơ thể mà ra ngoài.
Bịch!
Nắm đấm không có đánh vào ngực, mà là đánh vào nắm đấm.
Thẩm Lãnh từ phía sau Vương Khoát Hải xuất hiện, một quyền đánh nắm đấm của Tu Di Ngạn: "Đối thủ của ngươi là ta."
Tay của Tu Di Ngạn đau nhức, cổ tay gần như muốn nứt ra, lui về phía sau một bước một cước đá nghiêng thẳng đến cổ họng Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh vẫn giống như vừa rồi, tung ra một quyền vô cùng đơn giản, nắm đấm đánh vào đế giày của Tu Di Ngạn, người của Tu Di Ngạn lại bị một quyền này đánh bay ngược về phía sau, sau khi rơi xuống dất lòng bàn chân đau đến mức không dám chạm vào mặt đất, một chân nhảy lùi về phía sau mấy bước.
"Nếu như Khoát Hải không ra tay, không có gọi các ngươi lại, ta càng muốn xem thử lần này các ngươi còn có đồng bọn khác hay không."
Thẩm Lãnh đi về phía trước, Tu Di Ngạn cũng không lui về sau nữa, nắm đấm của hai người lại va vào nhau, một quyền này đánh ra làm cho người ta một cảm giác giống như không khí cũng nổ tung ra. Vương Khoát Hải ở bên cạnh nhìn dụi dụi mắt theo bản năng, đúng là gã có ảo giác nhìn thấy trong nháy mắt nắm đấm của hai người va vào nhau, có một làn sóng gợn vô hình lan ra chung quanh.
Đương nhiên chỉ là ảo giác.
Rắc một tiếng, cổ tay Tu Di Ngạn đã gãy.
Y lập tức lùi về phía sau: "Chặn hắn lại!"
Ba thanh hoành đao thẳng đến phía Thẩm Lãnh, đao còn chưa tới, một tấm cự thuẫn đã bay tới, tấm chắn xoay tròn cắt rời ba cái đầu người mà thế đi không giảm, đâm lên tường thành ở bên cạnh bịch một tiếng, lại còn khảm vào rất sâu.
Tu Di Ngạn mượn cơ hội này lùi về phía sau, lập tức túm lấy thủ hạ bên cạnh đẩy về phía Thẩm Lãnh, sau đó lao sang bên cạnh, Thẩm Lãnh một quyền đánh vào hộp sọ của tên thích khách lõm xuống một mảng lớn như cái bát ăn cơm, thân thể người nọ lật ngang lại, chỗ hộp sọ lõm vào nhìn mà ghê người.
Thế nhưng Tu Di Ngạn lại lao về bên phía Vương Khoát Hải, né tránh bàn tay to của Vương Khoát Hải, khom người xuống luồn qua nách Vương Khoát Hải, sau đó một quyền đấm thẳng lên cằm Vương Khoát Hải.
Một người cao lớn hùng tráng như vậy, thế mà lại bị một quyền này đánh rời khỏi mặt đất.
Vương Khoát Hải ngã ngửa ra sau, Tu Di Ngạn một cước đạp lên cổ Vương Khoát Hải: "Thẩm Lãnh!"
Thẩm Lãnh đã lao đến gần, bước chân dừng lại, âm thanh ma sát trên mặt đất có chút chói tai.
"Ngươi muốn mạng của thủ hạ ngươi hay không?"
Tu Di Ngạn giẫm chân xuống, trong cổ họng Vương Khoát Hải lập tức bị nặn ra một tiếng kêu rên, trong nháy mắt sắc mặt liền trở nên hơi tím tái.
Thẩm Lãnh đứng ở đó, lạnh lùng nhìn vào mắt Tu Di Ngạn.
"Loại người như ngươi, quá thuận."
Tu Di Ngạn hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn nhìn xương cổ tay phải đã gãy của mình, tay phải lủng lẳng, đã coi như phế rồi.
"Đối với loại người mọi việc đều thuận như ngươi, đả kích lớn nhất không phải là trực tiếp giết ngươi, mà là để cho ngươi nhìn người mình quan tâm chết đi nhưng lại ngươi bất lực." Tu Di Ngạn nâng tay trái lên vẫy vẫy, mấy tên thích khách còn lại lập tức trở lại bên cạnh y, y quay qua lấy một thanh trường đao nhắm vào mắt Vương Khoát Hải: "Ngươi từng cảm nhận sự thống khổ này chưa? Nếu lần trước ba chiếc thuyền chìm trên sông Nam Bình mang lại cho ngươi đả kích chưa đủ lớn, mang lại cho ngươi nỗi thống khổ vẫn chưa đủ lớn, vậy thì ta không ngại cho ngươi thêm một lần nữa."
Mũi đao chậm rãi đi xuống, gần như chạm đến mắt Vương Khoát Hải.
"Ta đã từng cảm nhận được." Thẩm Lãnh bỗng nhiên mở miệng: "Cho nên, ta cố sức để cho bản thân mình không cảm nhận được nỗi thống khổ này nữa, ta yêu cầu bản thân trở nên mạnh hơn, cũng yêu cầu người bên cạnh ta trở nên mạnh hơn."
Tu Di Ngạn cười lớn ha ha: "Ngươi cho là ngươi có bản lĩnh lớn cỡ nào? Hiện tại ta thừa nhận ngươi rất mạnh, có thể ta không giết được ngươi, nhưng ta có thể giết hắn... Giết người của ngươi ở trước mặt ngươi, ngươi sẽ tự trách chứ."
Y chỉ chỉ một thanh trường đao trên mặt đất: "Nếu không thì bản thân ngươi chết? Bản thân ngươi chết, ta sẽ tha cho hắn."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ngươi đã đánh giá thấp người của ta rồi."
Đúng lúc này Vương Khoát Hải đột nhiên nghiêng đầu, sau đó cắn một nhát vào cổ chân Tu Di Ngạn, Tu Di Ngạn lập tức đau đến mức hét lên một tiếng, mà trong nháy mắt này, trường đao trong tay Tu Di Ngạn cũng đâm xuống, mũi đao sượt qua mặt Vương Khoát Hải đâm xuống mặt đất, để lại một vệt máu trên mặt.
Thẩm Lãnh xông lên phía trước, nâng cánh tay phải lên, khuỷu tay ở phía trước, thế như sấm sét!
Bịch!
Khuỷu tay đập vào ngực Tu Di Ngạn, cùng với một tiếng vang trầm đục, ngực Tu Di Ngạn lõm xuống, nhưng phía sau lưng Tu Di Ngạn lại lồi lên khá nhiều.
Trong nháy mắt Tu Di Ngạn ngã ra sau Thẩm Lãnh lập tức túm lấy cổ Tu Di Ngạn ấn xuống một cái, Tu Di Ngạn đập xuống mặt đất, Thẩm Lãnh xoay người khom lưng lao nhanh tới phía tường thành, bụi đất dưới chân hắn cuộn lên, người đang giữ trong tay giống như lưỡi cày, mài ra một đường rãnh trên mặt đất giống như cày ruộng, bụi đất cuộn lên hai bên, nhìn cực kỳ chấn động.
Rầm!
Tu Di Ngạn bị Thẩm Lãnh đập vào tường thành, thành gạch chắc chắn như vậy cũng vỡ mất mấy viên, trên tường thành bay ra một đám bụi đất.
"Tướng quân tránh ra!"
Nghe thấy một tiếng hét to, Thẩm Lãnh lập tức né sang bên cạnh một bước.
Thẩm Lãnh chậm rãi buông tay, gạch vỡ ra và thân thể Tu Di Ngạn cùng rơi xuống, nhưng mới trượt xuống chưa được bao nhiêu, vai của Vương Khoát Hải đã đến... giống như cổ thú to lớn va vào người Tu Di Ngạn, trực tiếp tông người trở lại trong thành tường, lần này đã đập Tu Di Ngạn đến tan xương nát thịt, trên tường thành xuất hiện một cái hố to!
Vương Khoát Hải chầm chậm đứng thẳng người, vết thương vẫn đang chảy máu, dính khắp nửa bên mặt: "Ha ha, kém tắm."
Cái gã này, lại còn nhìn Thẩm Lãnh ngây ngô cười.
"Trên mặt có thêm một vết sẹo rồi." Thẩm Lãnh nói.
Vương Khoát Hải hỏi: "Có xấu không?"
Thẩm Lãnh: "Một chút."
Vương Khoát Hải: "Sau này cưới vợ phải làm sao?"
Gã ném thi thể trong tay xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng tù và phía xa xa.
"Địch tập kích!"
"Địch tập kích!"
Trên biển, một mảnh cột buồm chiến thuyền của người Cầu Lập xuất hiện, chạy thẳng đến cảng thuyền.