Đối với quân nhân mà nói, tiếng tù và và tiếng trống trận là âm thanh rất đặc biệt, có lúc hy vọng cảnh báo địch tập kích này vĩnh viễn đừng tới, có lúc hy vọng trống trận ngừng vang không tiếp tục chém giết nữa, nhưng nghĩ như vậy không được bao lâu lại muốn lên trường trận điều khiển chiến xa, gột rửa tứ phương, chém giết tứ phương thần phục.
Nhưng điều không hề nghi ngờ là, khi tiếng tù và vang lên, khi trống trận nổi lên, bách tính bình thường có thể sợ, nhưng chiến binh thì không thể.
Trong cảng thuyền cũng không có bao nhiêu chiến thuyền, chủ lực thủy sư Đại Ninh hiện giờ ở bên Điệu quốc, thủ hạ của Thẩm Lãnh có không quá sáu chiếc thuyền, binh lực lưu thủ bên trong cảng thuyền cũng chỉ hơn một vạn người, tổng số lượng chiến thuyền có hơn trăm chiếc.
Mà người Cầu Lập làm sao xuyên qua tuần tra của thủy sư Đại Ninh và quân đóng trên hải đảo tới được, điểm này đã không có thời gian để nghĩ nhiều nữa, nhưng có một điểm một khi đã suy nghĩ rồi sẽ khiến người ta bi thống trong lòng.
Lúc trước người Cầu Lập dựng tháp quan sát ở hòn đảo đơn độc trên biển kia, thuyền Đại Ninh qua lại đều sẽ bị bọn họ phát hiện, sau đó Thẩm Lãnh dẫn người đánh chiếm đảo này, trên đảo liền có chiến binh Đại Ninh đóng trú lâu dài, nếu người Cầu Lập muốn tới đây, động tác gì cũng nằm trong phạm vi của tháp quan sát, sẽ trở nên càng cẩn thận hơn.
"Sợ là đồng bào trên hải đảo đã xảy ra chuyện rồi."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Vương Khoát Hải, Vương Khoát Hải gật gật đầu: "Nhưng mà, nếu người Cầu Lập muốn tập kích hải đảo, chỗ nào địa thế cao hơn, còn có tháp quan sát mấy chục mét, trừ khi là tới từ bốn phương tám hướng, nếu không người của chúng ta cho dù bởi vì đơn độc không thể chống lại địch cũng có cơ hội bỏ chạy, hiện tại người Cầu Lập đột nhiên giết tới, sợ là người của chúng ta ở trên hải đảo đã..."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, đây là cách giải thích hợp lý duy nhất, có thể toàn bộ chiến binh trên hải đảo đã bỏ mình.
"Ngươi đi nghỉ ngơi." Thẩm Lãnh chỉ chỉ vào bên trong thành: "Chú ý vết thương một chút."
Vương Khoát Hải hất cằm lên một cái: "Cái này cũng gọi là thương?"
Gã đeo cự thuẫn lên lưng mình, sau đó đi nhanh tới phía cảng thuyền, Thẩm Lãnh đi nhanh tới chặn trước người Vương Khoát Hải: "Trở về xử lý vết thương, đây là quân lệnh."
Vương Khoát Hải ngẩn người, ồ một tiếng, có chút không cam lòng mà đi về.
"Tướng quân, ta trở lại rất nhanh thôi."
Gã lớn tiếng nói, lúc quay đầu lại nhìn, Thẩm Lãnh đã ở xa, chạy nhanh về phía trước, thế như báo săn.
Thủy sư Đại Ninh đã dựng tháp quan sát ở trên hải đảo, hải đảo kia vị trí đặc biệt, như môn hộ lục địa, cho nên lúc ấy Trang Ung để lại cả một kỳ chiến binh ở trên hải đảo, đội ngũ 1200 - 1300 người, các quân thay phiên. Hải đảo cũng là lục địa, có thể giết chết tất cả 1200 chiến binh Đại Ninh ở trên đất bằng, làm sao người Cầu Lập làm được?
Từ lúc nam cương hải chiến tới nay, đây có thể là trận chiến đấu bị tổn thất khiến người ta khó có thể chấp nhận nhất của thủy sư Đại Ninh.
Nếu thủ quân vẫn còn trên hải đảo, người Cầu Lập chỉ cần lộ mặt là sẽ có khoái thuyền trở về thông báo cho bên cảng thuyền chuẩn bị, mà bây giờ, có thể nhìn thấy quy mô ít nhất đã có 600 - 700 chiếc thuyền, rốt cuộc có bao nhiêu thuyền tới đây, ai có thể nói rõ ràng được?
Thẩm Lãnh chạy thẳng một mạch đến chỗ cao trong cảng thuyền, leo lên tháp quan sát, nhận lấy thiên lý nhãn từ tay binh lính nhìn ra xa xa. Cột buồm rậm rạp như rừng, lần này thủy sư bắc hải của người Cầu Lập cho dù không phải dốc toàn bộ lực lượng thì cũng gần là như vậy. Thật ra không cần nghĩ cũng có thể biết, nếu muốn đánh chết toàn bộ 1200 chiến binh Đại Ninh ở trên đất bằng, như vậy ít nhất người Cầu Lập phải dùng binh lực gấp mười lần trở lên, có thể còn phải đánh lén.
Làm ra động tĩnh như vậy lớn, đương nhiên không chỉ là đánh lén thủ quân trên một hòn hải đảo.
Đánh lén?
Trong đầu Thẩm Lãnh xuất hiện hai chữ này, nhưng trong lúc nhất thời lại muốn không hiểu, làm sao mới có thể đánh lén.
"Cảng thuyền hạ đập nước xuống, chỉ để lại cửa nhỏ, có thể để khoái thuyền Con Rết ra vào."
Thẩm Lãnh hô một tiếng, lính liên lạc lập tức khua lệnh kỳ, đập nước bên phía mộc trại cảng thuyền lập tức chậm rãi hạ xuống.
"Hiện tại trong cảng thuyền là ai chỉ huy?"
Thẩm Lãnh vừa trở về, vẫn chưa kịp đi gặp tướng quân thủy sư lưu thủ.
"Là ta."
Phía sau Thẩm Lãnh truyền tới tiếng bước chân, có người bước nhanh bạch bạch bạch đi lên, Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc nhìn lập tức đứng thẳng người: "Tướng quân!"
Người đi lên là Đường Bảo Bảo, một trong các chiến tướng thủy sư Đại Ninh, chưởng quản một quân binh mã, vốn dẫn binh đi theo Trang Ung chém giết trên chiến trường Điệu quốc, liên tục chiến đấu kịch liệt hơn tháng lúc này mới tới phiên trở về, không ngờ ông ta cũng mới trở lại, người Cầu Lập liền giống như ăn gan báo trực tiếp giết đến tận cửa.
Sắc mặt Đường Bảo Bảo rất khó coi, trong ánh mắt là sát ý tích tụ đã lâu.
1200 chiến binh trên hải đảo kia là người của ông ta, vừa mới từ chiến trường Điệu quốc rút về nghỉ ngơi, thời gian tiến vào hải đảo chưa tới hai mươi ngày. Thẩm Lãnh có thể hiểu được tâm trạng của ông ta giờ này khắc này là như thế nào.
"Tướng quân chỉ huy, ta ra tường ngoài cảng thuyền."
Thẩm Lãnh xoay người định đi nhưng Đường Bảo Bảo lại ngăn Thẩm Lãnh lại: "Ngươi ở lại chỉ huy."
Thẩm Lãnh lập tức sửng sốt.
Trước khi Thẩm Lãnh về, ý chỉ của bệ hạ đã tới nam cương trước một bước, Trang Ung được chính thức bổ nhiệm là tổng đốc ba vùng hải ngoại nam cương, không những việc quân vụ đều do ông quản, ngay cả dân sự cũng do ông quản, chính nhất phẩm, phong cương đại lại.
Còn Đường Bảo Bảo cũng bởi vì lập chiến công được nhấc đến tòng tam phẩm, cao hơn Thẩm Lãnh nửa cấp.
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Thẩm Lãnh, Đường Bảo Bảo chỉ chỉ ra bên ngoài: "Ta có hơn ngàn huynh đệ chết ở bên kia rồi."
Ông ta nắm hoành đao đeo ở bên hông xoay người: "Ta đến chỉ là muốn nói cho ngươi biết một tiếng, ngươi ở lại đây chỉ huy toàn cục, điều độ thủ ngự, ta phải lên phía trước... Thù của các huynh đệ ta, ta phải tự đi."
Sau khi nói xong ông ta từ chỗ cao đi xuống, mấy trăm thân binh bên cạnh theo sát phía sau.
Đường Bảo Bảo đi ra ngoài một đoạn sau đó quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lãnh ở chỗ cao hô một tiếng: "Nếu ta đi theo các huynh đệ, huynh đệ thủ hạ của ta còn sống, ngươi thay ta chăm sóc."
Thẩm Lãnh đứng ở đó, sát ý cũng bắt đầu lan tràn trong lòng.
Mộc trại cảng thuyền, Đường Bảo Bảo sải bước lớn nhảy lên, đứng ở trên tường gỗ cao cao nhìn ra bên ngoài, chiến thuyền của người Cầu Lập nhiều đến mức dường như phủ một lớp trên khắp bề mặt nước, đông nghìn nghịt, như là mây đen áp sát mặt biển, tiếng tù và của bọn họ liên tiếp vang lên, tựa như đang bố trí chiến lược.
Đường Bảo Bảo nhìn sang bốn phía: "Chúng ta phải làm gì?"
Thủ hạ thân binh đồng loạt hô một tiếng: "Tấc đất không nhường!"
"Không." Đường Bảo Bảo giơ tay lên chỉ về hướng xa xa, đó là phương hướng hải đảo: "Chúng ta phải đi mang thi thể của các huynh đệ trên hải đảo về, chôn cất cũng phải chôn cất trên đất liền Đại Ninh, cho nên không phải là chúng ta phải bảo vệ cảng thuyền này, mà là phải tới bên kia, nhưng bây giờ có người Cầu Lập chặn ở đây, vậy thì chúng ta sẽ giết hết những kẻ người Cầu Lập kia, đón các huynh đệ về nhà!"
"Hô!"
"Hô!"
"Hô!"
Các chiến binh trên tường gỗ đồng loạt hô to mắt, mọi người cũng bắt đầu đỏ lên.
Chiến thuyền của người Cầu Lập đã tới gần, giờ khắc này nếu muốn đưa thuyền xuất cảng, ngay tức khắc cũng sẽ bị vô số chiến thuyền Cầu Lập bao vây, hơn trăm chiếc chiến thuyền, bất kể như thế nào cũng không thể phá tan đội thuyền đông nghịt kia của người Cầu Lập.
"Viễn công!"
Đường Bảo Bảo lớn tiếng hô, máy bắn nỏ trên tường gỗ bắt đầu di chuyển tới, xe ném đá ở chỗ rất cao cũng bắt đầu điều chỉnh lần cuối cùng.
"Giết!"
Đường Bảo Bảo chỉ trường đao trong tay về phía trước, một loạt xe ném đá ở chỗ cao lập tức phát ra tiếng rống giận, từng tảng từng tảng đá khổng lồ bay lên trời cao, giống như mưa sao băng sắp rơi xuống.
Trên một chiếc chiến thuyền Cầu Lập, giáo úy Cầu Lập đứng ở boong thuyền giơ tay lên che ánh nắng mặt trời chói mắt, lúc nhìn về phía cảng thuyền người Ninh ở hướng đối diện, bất chợt thấy một bóng đen khổng lồ từ trời rơi xuống, hắn ta kêu a một tiếng quay đầu bỏ chạy, nhưng đâu còn có thể chạy trốn được nữa, tảng đá 100 - 150 cân nặng nề đập lên đầu hắn ta, trực tiếp đập người từ boong thuyền lọt vào trong khoang thuyền.
Chiến thuyền bị đập ra một cái hố, gỗ vụn trên sàn thuyền bay tán loạn.
Lại một tảng đá lớn bay tới đập vào đuôi chiến thuyền, đầu thuyền lại nâng lên trên lên không ít, người Cầu Lập bị đập ngã trái ngã phải, liều mạng giữ lấy thứ gì đó có thể ổn địn cơ thể, trong gió biển cuốn lên mùi nước tanh còn có thêm mùi máu tanh.
"Áp sát qua!"
Nguyên Thanh Phong ở trên kỳ hạm sắc mặt âm trầm, chiến tranh với người Ninh đã kéo dài hơn một năm, hơn một năm nay, thủy sư bắc hải của y bị quản chế mọi lúc, chẳng những không hoàn toàn tiêu diệt thủy sư người Ninh như mong muốn, ngược lại còn bị người Ninh chế trụ, thế nên Cầu Lập đã bị người Ninh chiếm liền sáu châu mười chín thành, gần một phần ba cương vực đã bị người Ninh khống chế.
Sự khuất nhục này, làm sao có thể chấp nhận được? Đều là quân nhân, ai có thể chịu được khuất nhục.
"Người Ninh vào quốc thổ ta tàn sát bách tính ta, ta sẽ giết vào đất Ninh tàn sát người Ninh."
Khó khăn lắm mới có được một cơ hội, Nguyên Thanh Phong tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
"Lên phía trước, lên phía trước!"
Phó tướng dưới trướng y không ngừng lớn tiếng hô, tiếng tù và thúc giục tiến công gần như nối liền không dứt.
Một dãy thuyền va chạm ở phía trước giống như điên tới gần, trên những thuyền va chạm này cũng không có nhiều binh sĩ, mỗi một người đều biết bản thân mình chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ, việc bọn họ phải làm là dùng mạng của mình để đâm đổ đâm vỡ mộc trại cảng thuyền của người Ninh, nhưng máy ném đá, máy bắn nỏ của người Ninh uy lực khổng lồ, muốn tới gần phải trả giá thảm thiết đến mức khiến người ta đều không dám nhìn.
Thẩm Lãnh đứng ở chỗ cao lập tức hạ lệnh, tiếng tù và vang lên tu tu.
Bên ngoài tường gỗ thủy trại đều có thuyền va chạm, bản thân những chiếc thuyền va chạm này chính là một bộ phận tạo thành thủy trại, trên thuyền va chạm của người Cầu Lập có đốt lửa, khói đen bốc lên, mà sau tiếng tù và thuyền va chạm bên phía người Ninh cũng đâm thẳng tới.
"Vì Đại Ninh!" Giáo úy dẫn người lái một chiếc thuyền va chạm chặn thuyền va chạm của Cầu Lập giơ hắc tuyến đao lên cao: "Vì huynh đệ chiến binh!"
"Vì Đại Ninh, vì huynh đệ!"
Người dưới trướng gã khàn giọng hét lên, tăng tốc độ của Thiết Tê. Giáo úy này dẫn theo hơn ba trăm người, điều khiển hơn mười chiếc Thiết Tê tiến lên, cảnh tượng đó khiến lòng tim người ta đập mạnh gần như muốn nhảy ra ngoài.
Ầm!
Thiết Tê và thuyền va chạm của người Cầu Lập va vào nhau thật mạnh, giáo úy đứng trên boong thuyền gần như ngã xuống, một khắc hai chiếc thuyền đụng nhau, ánh lửa cũng phóng lên cao.
Hai chiếc thuyền bắt đầu chìm xuống, sứ mạng của nó đã hoàn thành, một khi để cho thuyền lửa đập vào tường gỗ, có thể cả thủy trại đều sẽ bị thiêu cháy.
Giáo úy lồm cồm đứng lên muốn đi xem các huynh đệ của mình thế nào, bỗng nhiên bên trong khói đặc vang một tiếng hét, mấy tên người Cầu Lập quơ loan đao nhảy thẳng tới, kẻ nào kẻ nấy đều đã điên rồi.
Hắc tuyến đao trong tay, một đao chém bay nửa hộp sọ của tên người Cầu Lập phía đối diện, một đao nữa cắt đứt cổ tên binh lính Cầu Lập phía sau, giáo úy quay đầu lại liếc nhìn, các huynh đệ của mình không có một người nào từ trong khoang thuyền đi ra, sợ là đều đã xảy ra chuyện rồi.
"Đại Ninh không thể xâm phạm!"
Giáo úy quát lớn một tiếng, lẻ loi một mình, lao vào trong màn khói đặc.
Bóng lưng của gã biến mất ở trong ánh lửa và khói đen cuồn cuộn, niềm kiêu hãnh của gã khiến gã không cho phép bất kỳ một người Cầu Lập nào tới gần thủy trại. Đó là nhiệm vụ của gã, cũng là chức trách của gã, càng là tình cảm chân thành của gã, mỗi một tấc đất của Đại Ninh, đều là tình cảm chân thành của gã, mỗi một huynh đệ chiến binh, đều là tình cảm chân thành của gã.
Trên chiến thuyền Cầu Lập, giáo úy từng đao từng đao chém xuống, tiếng kêu than của người Cầu Lập nổi lên liên tiếp.
Vù một tiếng, khói đen cuộn lên, một người xuyên qua làn khói đen nhảy lên chiến thuyền Thiết Tê đang từ từ chìm xuống, một bàn tay gã nắm hắc tuyến đao đã chém ra mấy vết mẻ, tay kia thì ôm bờ vai của mình, nơi đó còn kẹt một thanh loan đao của người Cầu Lập, trên ngực còn có một lưỡi đao dài dài, máu chảy như suối.
Giáo úy quay lại liếc nhìn, theo sóng dập dềnh, cách thủy trại đã xa hơn chút, vì thế gã cười, thoải mái đến như thế.
Đối diện gã, từng chiếc từng chiếc chiến thuyền của người Cầu Lập tới gần, vô số tên nỏ nhắm vào gã.
Giáo úy xoay người đối mặt với phía người Cầu Lập, trường đao đâm xuống sàn thuyền, vịn tay mà đứng.
Người Ninh, sẽ không chết quỳ gối.
Tên nỏ bắn tới.
Bịch!
Một tấm cự thuẫn từ trên trời giáng xuống, sau đó chính là một hán tử cường tráng từ một chiếc khoái thuyền Con Rết trực tiếp nhảy lên.
Khói đen bốc lên, từng chiếc từng chiếc thuyền nhỏ giống như phá hư không mà đến, trên hoành đao của chiến binh Đại Ninh, hàn quang lạnh buốt.