Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 386 - Chương 386: Thuỷ Chiến

Chương 386: Thuỷ chiến Chương 386: Thuỷ chiến

Mũi tên lông vũ, mũi tên nỏ bắn lên cự thuẫn của Vương Khoát Hải kêu đinh đinh đang đang, đốm lửa văng tung tóe.

Vương Khoát Hải chắn giáo úy bị thương trên thuyền va chạm ở phía sau, quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó hướng tới một chiếc thuyền khoái thuyền Con Rết khác đã chạy tới hô một tiếng: "Đón hắn về!"

Giáo úy kia mắt hơi ươn ướt: "Huynh đệ, tại sao chưa từng gặp ngươi?"

"Lắm lời!" Vương Khoát Hải trừng mắt liếc gã một cái: "Không quen ta, có quen y phục trên người ta không?!"

Giáo úy lập tức gật đầu: "Huynh đệ chiến binh!"

"Ngươi đi nhanh chút, lầm bà lầm bầm như đàn bà!"

Vương Khoát Hải chống cự thuẫn, gần như ngăn cản tất cả các mũi tên, nhưng để hoàn toàn bảo vệ giáo úy phía sau mình, tấm chắn của gã sẽ không thể không nhấc lên một chút, mũi tên quá dày đặc, bắp chân gã trúng liền mấy mũi tên, đau đến mức cơ thể cũng hơi lay động, nhưng rất nhanh liền đứng vững trở lại, hai tay cầm tấm chắn bất động như núi.

"Huynh đệ!" Giáo úy kia khàn khàn giọng gọi một tiếng.

Vương Khoát Hải quay đầu lại trợn mắt nhìn gã một cái: "Đi nhanh lên, đừng cản trở lão tử giết địch!"

Giáo úy xoay người nhảy lên khoái thuyền Con Rết, rút về bên trên mộc trại trong sự bảo vệ của chiến binh.

"Tất cả cung tiễn thủ - máy bắn tên!"

Đường Bảo Bảo đứng trên mộc trại nhìn thấy Vương Khoát Hải một người một thuẫn đứng trên Thiết Tê đang từ từ chìm xuống, mắt tức khắc đỏ lên. Ông ta không biết Vương Khoát Hải, chỉ là nhớ mang máng từng gặp qua một lần, biết đó là thủ hạ của Thẩm Lãnh. Bóng dáng cường tráng của Vương Khoát Hải cùng với Thiết Tê đang chầm chậm chìm xuống nước tạo thành bức tranh làm lòng người chấn động, đó chính là người có thể gọi là huynh đệ cả đời, mặc kệ quân hàm cao thấp, mặc kệ binh chủng như thế nào.

"Bảo vệ người trở lại!"

Một tiếng này của Đường Bảo Bảo, hét rách cổ họng.

Cung tiễn thủ ở trên mộc trại dùng phương thức bao phủ bắn mũi tên ra ngoài, tất cả máy bắn tên cũng đều chuyển hướng, hướng tới chỗ người Cầu Lập tập trung dày đặc áp sát trước người Vương Khoát Hải, mũi tên lông vũ dày đặc đến mức giống như trọng quyền, trên thuyền áp sát tới gần của Cầu Lập lập tức đã bị ghim kín một lớp, đâu còn có người nào dám đứng ở đó nữa, thi thể liên tiếp ngã xuống.

Giáo úy không sợ sinh tử, trước người lông trắng thành rừng.

"Giáo úy, quay lại!"

Một chiếc khoái thuyền Con Rết nhanh chóng tới gần Vương Khoát Hải, Vương Khoát Hải giơ cự thuẫn liếc nhìn sang phía người Cầu Lập, có một con thuyền đơn độc tới gần, bị cung tiễn thủ Đại Ninh áp chế, tất cả người Cầu Lập trên thuyền đều núp ở chỗ tương đối an toàn không dám thò đầu ra. Vương Khoát Hải hừ một tiếng khinh miệt, cúi đầu rút mũi tên trên bắp chân mình ra, sau đó hít sâu một hơi, xoay người nhảy về khoái thuyền Con Rết.

Cứ như vậy để người Ninh đi mất, người Cầu Lập làm sao có thể nuốt được cơn tức này, từng tiếng từng tiếng quân lệnh hạ xuống, người Cầu Lập mạo hiểm bất chấp mũi tên bắt đầu đánh trả, Vương Khoát Hải đeo cự thuẫn ra sau lưng, âm thanh mũi tên lông vũ bắn lên tấm chắn giống như pháo nổ liên miên không dứt.

Cái này khiến Vương Khoát Hải bạo phát, cúi đầu nhặt một cây cột buồm bị gãy trong nước lên, cột buồm kia to bằng bắp đùi, gã ôm lấy xoay người chọc về hướng thuyền Cầu Lập... Bịch một tiếng, cột buồm đâm vào thuyền ở gần đó, trực tiếp đâm ra một cái lỗ!

Người Cầu Lập bị hù dọa trong lòng run sợ, đây là một con người?

Vương Khoát Hải cười to hai tiếng, ngồi khoái thuyền Con Rết trở lại mộc trại, lúc này các binh sĩ mới nhìn rõ, từ đầu gối gã trở xuống có 6-7 vết thương, mỗi vết thương đều đang chảy máu, nhưng mà gã đeo cự thuẫn trở về lại chuyện trò vui vẻ, chửi đổng những kẻ người Cầu Lập kia là bọn hèn nhát.

Trên mộc trại hoan hô ầm ĩ, Vương Khoát Hải nghe được tiếng hoan hô cũng không có phản ứng, người bên cạnh nhắc nhở gã mới biết là ở đang hoan hô gã, lập tức lại ngại ngùng, sắc mặt tức khắc đỏ lên.

Trên mộc trại, cung tiễn thủ không hề tiếc rẻ mũi tên trong tay, bắn ra từng loạt từng loạt, trước sau ba hàng cung tiễn thủ luân phiên tiến lên, mũi tên lông vũ để lại vô số thi thể của người Cầu Lập ở trước mộc trại, chiến thuyền căn bản là không thể tới gần.

"Dùng thuyền lớn đi đụng!" Nguyên Thanh Phong đứng ở trên kỳ hạm hai mắt đỏ ngầu: "Thuyền lớn! Dùng thuyền lớn!"

Thuyền biển dài tới 70 – 80 mét từ phía sau chạy tới, giống như mãnh thú thượng cổ chạy thẳng tới mộc trại, cảnh tượng đó khiến cho người ta có một ảo giác, người đứng ở trên mộc trại cao cao đang ở chống đỡ từng con từng con mãnh thú hoang cổ không biết đến từ nơi nào tập kích. Mấy chiếc thuyền lớn của người Cầu Lập chạy nhanh về hướng mộc trại, những người Cầu Lập kia giống như phát điên, có người cột mình vào cột buồm, có người nằm sấp trên sàn thuyền, kêu gào oai oái, giống như là một đàn khỉ hoang bị mất tâm tính.

Người Cầu Lập cũng không phải là tới đoạt thủy trại, cũng không phải muốn tới chiếm lĩnh lục địa của Đại Ninh, bọn họ chính là tới báo thù. Giờ này khắc này chiến binh của Đại Ninh đang ở trên quốc thổ của bọn họ hoành hành không kiêng kị, giống như canh sôi hắt tuyết, hơn nữa quân nhân của Đại Ninh hận người Cầu Lập thấu xương, trên cơ bản sẽ không bắt tù binh, tướng quân bên trên cũng nhắm mắt mắt mở, căn bản là không quản, người Cầu Lập bị đánh thảm hại, nơi nào cũng đều hỗn độn.

Nguyên Thanh Phong sau khi nhận được tin tức đã nổi giận, trực tiếp đạp đổ bàn, thủy sư của y ở hải vực bắc cương Cầu Lập không dám đi đâu, một khi đi rồi, ai biết còn có thủy sư người Ninh đổ bộ từ bắc cương Cầu Lập hay không, một khi người Ninh hình thành cục diện hai mặt giáp công, đừng nói Cầu Lập, dù là quốc gia lớn hơn Cầu Lập gấp năm lần cũng không ngăn được.

Ở lại thôi, thật sự là uất ức, thủy sư người Ninh phòng thủ chứ không chiến, chỉ giữ chân quân đội của y ở đây.

Nếu cơ hội lần này vẫn không thể nắm chặt, sau này còn muốn đi lên lục địa Đại Ninh giết người sợ là không có khả năng rồi. Nguyên Thanh Phong rất hận người Ninh, nhưng cũng không thể không thừa nhận người Ninh tự tin và kiêu ngạo không phải là không lý do, trên lục địa, chiến binh Đại Ninh thật sự hung tàn.

Cho nên lần này, y bất chấp mọi giá cũng phải san cảng thuyền này của người Ninh thành bình địa. Đây là một kiểu tượng trưng, một khi y thành công, tin tức truyền về quốc nội, đối với quân đội Cầu Lập đang chống cự chiến binh Đại Ninh tiến công từ nam lên bắc mà nói, đã có sự ủng hộ vô cùng khổng lồ về mặt sĩ khí, đối với bách tính Cầu Lập mà nói, tin tức này cũng đủ khiến bọn họ phấn chấn lên.

Giờ này khắc này Cầu Lập rất cần một trận chiến thắng lợi để ổn định quân tâm, dân tâm.

Mấy chiếc thuyền lớn dài 70 – 80 mét phá tan cái xác của những thuyền va chạm ở phía trước, trong đó có hai chiếc bị mắc cạn khi tới gần thủy trại, chỉ có một con đường thủy ra vào cổng chính thủy trại mới được nhân công đào sâu, thuyền lớn có thể ra vào, bốn phía muốn tới gần căn bản là không có khả năng.

Người Cầu Lập không rõ tình huống, thuyền lớn bị mắc cạn ở đó không thể tiến lên cũng không thể lui lại, binh sĩ trên thuyền lập tức luống cuống.

"Nhắm bắn!"

Giáo úy quân Ninh chỉ huy máy ném đá ở chỗ cao gào thét một tiếng, một cỗ máy ném đá lập tức ném tảng đá tới, lần đầu tiên ném hơi lệch một chút, rơi xuống cách thuyền lớn mắc cạn hơn mười mét, cột nước bắn thẳng lên tận trời, chiến thuyền Cầu Lập thẳng hướng thủy môn tránh thoát một kiếp, đã đến chỗ gần thủy môn không xa, máy ném đá đã không thể nhắm bắn chiếc thuyền lớn này nữa rồi.

Lập tức điều chỉnh, tảng đá lớn thứ hai bay ra ngoài, lần này đập xuống bên cạnh thuyền lớn mắc cạn, nước và bùn bị đập bắn lên, giống như viên đạn bắn vọt ra ngoài, thuyền lớn bị xung kích chòng chành lắc lư nhưng không đổ.

Tảng đá lớn thứ ba bay tới, chuẩn xác đập lên thuyền lớn, ầm một tiếng, thuyền lớn trực tiếp bị đập thủng, người Cầu Lập trốn ở trong khoang thuyền lập tức gặp tai ương, tiếng kêu gào không dứt bên tai, không biết có mấy người bị đập cho tan xương nát thịt, rồi có mấy người bị đè ở phía dưới không thể nào đào thoát còn đang kêu thảm.

Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, tảng thứ tư, tảng thứ năm, tảng thứ sáu... Vài cỗ máy ném đá nhắm vào một con thuyền lớn mắc cạn này mà bắn. Đá lớn như trọng quyền, sau vài lần trọng kích liên tục thì thuyền lớn vỡ nát, sau đó chậm rãi nghiêng sang một bên, nước không thể đẩy thuyền lớn, nhưng người vẫn muốn bơi ra ngoài, người Cầu Lập còn sống sót ở trong nước liều mạng bơi trở về, hoảng hốt sợ hãi.

Chiếc thuyền lớn trước đó đã vượt qua phạm vi phòng thủ của máy ném đá, không có khả năng điều chỉnh gần như vậy nữa, nếu lại dùng máy ném đá nữa, làm không tốt sẽ nện vào người ở trên thủy trại.

"Ta!" Có người đứng lên: "Ta mang Thiết Tê đi đụng lật nó!"

Nhưng lúc này Thiết Tê còn lại đều ở bên trong cảng thuyền, căn bản là không có thời gian. Từng chiếc từng chiếc trọng nỗ ghim lên chiếc thuyền lớn của người Cầu Lập, bắn ra từng cái từng cái lỗ. Một tên binh lính Cầu Lập nằm sấp trên sàn thuyền, một cây trọng nỗ đâm vào từ phía sau lưng hắn ta ghim chặt hắn ta ở đó, có hơn một nửa tên nỏ đâm xuống phía dưới sàn thuyền, mà người nọ lại vẫn chưa chết, tiếng kêu rên thê lương đến mức khiến người ta nghe mà tê rần da đầu: "Mẹ... Mẹ ơi cứu con!"

"Đụng vào rồi!"

"Mọi người cẩn thận!"

Chiếc thuyền lớn của người Cầu Lập kia tông thẳng tới, đụng vào thủy môn của thủy trại ầm một tiếng, mắt trừng trừng nhìn đầu thuyền lớn đã nát, vừa chen lên phía trước vừa vỡ, gần như tất cả binh lính Cầu Lập trên boong thuyền đều ngã ngửa, nhưng thủy môn lại không bị đụng vỡ!

Bên trong thủy môn, hai chiếc chiến thuyền đậu song song ở đó, đã hạ neo, chiến thuyền cũng bị xung kích, nhưng thủy môn không mở, thuyền của người Cầu Lập sẽ không vào được, chỉ có thể ở bên ngoài dựa vào mạng người tiến công.

Mộc trại rung lắc kịch liệt một trận, cũng may tường gỗ rất rộng, nếu không thì ai cũng không biết sẽ có bao nhiêu người ngã xuống.

Tường gỗ lắc lư vài cái rồi lập tức ổn định lại, các binh sĩ của Đại Ninh lại hoan hô từng đợt, Đường Bảo Bảo quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Lãnh đang điều hành ở chỗ cao, trong ánh mắt có thêm vài phần tán thưởng khen ngợi.

"Giết lên!"

Tướng quân Cầu Lập ở trên thuyền lớn rít gào một tiếng, người Cầu Lập ngậm loan đao trong miệng bắt đầu leo lên mộc trại, những người này linh hoạt giống như khỉ, tốc độ leo lên nhanh đến mức khiến người khác líu lưỡi.

Nhưng mới tới gần bên trên, từng cái từng cái móc sắt từ trên tường gỗ thò ra, người treo trên móc sắt liền kéo xuống, người không treo được cũng đâm loạn một trận, người Cầu Lập liên tiếp từ trên tường gỗ rơi xuống, bọt nước văng tung tóe, nhưng mà bọn họ giống như căn bản là sợ chết vậy, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

"Tiếp tục áp sát lên!"

Nguyên Thanh Phong đã không lo được quá nhiều nữa, cho dù là hủy cảng thuyền này nhưng phải phải tổn thất người gấp hai, thậm chí gấp ba lần người Ninh thì y cũng chấp nhận. Đây là một trận chiến tuyệt đối không thể thua nữa, một khi không đánh được một cảng thuyền nho nhỏ trong khi chiếm ưu thế về binh lực như thế, đả kích đối với quân tâm sĩ khí người Cầu Lập sẽ lớn đến mức khó có thể tiếp nhận.

Từng chiếc từng chiếc chiến thuyền áp sát tới gần, chiếc này chen chiếc kia, dường như ghép lại thành một vùng lục địa ở trước thủy trại, người Cầu Lập bỏ ra ngoài đông nghịt như kiến trên núi, sau đó tấn công mạnh lên tường gỗ.

Trận mưa mũi tên lông vũ từ trên tường gỗ trút xuống dưới, thi thể của người Cầu Lập phủ từng lớp từng lớp trên sàn thuyền, trên mỗi một con thuyền đều toàn là người chết.

Song phương toàn bộ đều giết đến đỏ mắt, giờ này khắc này, ai cũng không thể nào làm cho trận chém giết này dừng lại.

Đường Bảo Bảo thò tay ra: "Giáo!"

Đội chính thân binh ở bên cạnh biến sắc: "Tướng quân, lúc này người Cầu Lập thế công đang mạnh."

"Không mạnh, ta cũng không đi, gia môn Đại Ninh, có thể bị người khác chặn đánh khi nào?"

Thuyền lớn đánh vào thủy môn ở bên ngoài rất cao, cũng không thấp hơn tường gỗ thủy trại bao nhiêu, đại khái chỉ chênh lệch có ba mét. Đường Bảo Bảo thò tay ra lấy giáo lớn của, thả người từ trên tường gỗ nhảy xuống.

Ở phía sau ông ta, mấy trăm thân binh ai nấy cũng đều nhảy xuống, tướng quân xông lên, thân binh ai dám tụt lại?

Bình Luận (0)
Comment