Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 387 - Chương 387: Mười Ba Mũi Tên

Chương 387: Mười ba mũi tên Chương 387: Mười ba mũi tên

Đường Bảo Bảo ở phía trước, mấy trăm thân binh theo sát phía sau, chiến thuyền tuy chật chội nhưng thân tàu chòng chành tất nhiên không bằng đất bằng, Đường Bảo Bảo ở thủy sư nhiều năm, cũng sẽ không để ý tới sự chòng chành này, nếu tướng quân của thủy sư đứng trên thuyền không vững, đâu xứng với giáp tướng quân.

"Thiên hạ thái bình là ai định?!"

Đường Bảo Bảo hô to một tiếng, trường sóc cắt đứt đầu 2 - 3 tên người Cầu Lập.

"Chiến binh Đại Ninh!"

Mấy trăm thân binh gầm thét áp sát phía trước, hai bên trái phải đều có người bảo vệ cho Đường Bảo Bảo, ngọn giáo lớn của Đường Bảo Bảo như giao long xuất hải, chỉ việc giết một mạch lên phía trước, loan đao của người Cầu Lập quá ngắn căn bản không thể tới gần người, máu vung vãi trên ngọn giáo cũng càng lúc càng nhiều.

Thẩm Lãnh đứng ở chỗ cao nhìn thấy Đường Bảo Bảo đích thân dẫn người xông lên, sắc mặt lập tức biến đổi, hắn chào hỏi Đậu Hoài Nam vừa mới chạy tới một tiếng: "Ông điều hành chỉ huy!"

Không đợi Đậu Hoài Nam cản hắn lại, Thẩm Lãnh đã từ trên dốc cao lao xuống dưới.

"Sao mà... người làm tướng quân đều như vậy?"

Đậu Hoài Nam bất đắc dĩ lắc đầu.

Ông ta đứng ở chỗ cao, tay trái giơ thiên lý nhãn quan sát chiến trường một lượt, chỗ nào cần bổ sung binh lực liền lập tức điều phái đội dự bị đi lên.

Đối với hành động không hề coi mình là chủ tướng này của chủ tướng, Đậu Hoài Nam cũng không có cách nào, Thẩm Lãnh đã không chỉ một lần xông lên. Theo Đậu Hoài Nam thấy, nếu khi là giáo úy lục phẩm, tướng quân ngũ phẩm mà làm như vậy cũng không nói, hiện giờ Thẩm Lãnh đã là chính tứ phẩm, tương lai còn phải độc lĩnh một quân, mạo hiểm như vậy thật sự đáng sao?

Sau đó Đậu Hoài Nam nghĩ lại một chút, cảm thấy là ông ta vẫn chưa coi mình là một chiến binh, từ đầu đến cuối, ông ta đều không có nghĩ mình là một quân nhân.

Cho nên hiện tại ông ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, chứ không phải là khó hiểu.

Bên ngoài tường gỗ thủy trại, Đường Bảo Bảo dẫn người giết ngược trở lại, trường sóc như du long, kẻ chặn đường tất phải chết.

Rất nhiều người mới nhớ ra, người háo tửu háo sắc thích cười to thành tiếng dường như trước giờ đều không kiêu ngạo một chút nào này, người phần lớn thời gian mở miệng là nói tục nhưng lại xuất thân hào môn này, người thích ôm chiến binh xưng huynh gọi đệ nhưng nếu ai vi phạm chuyện gì mà ông ta không thể nhẫn nhịn là sẽ lập tức đi lên quyền đấm cước đá này, từng kinh diễm tứ phương trên trường diễn võ tại thành Trường An, cũng từng đại sát tứ phương trên chiến trường.

Đường Bảo Bảo tuyệt đối không phải một bé ngoan, ông ta là một sát thần.

Chiến tướng Cầu Lập Nguyễn Hỏa và Lý Trát hai người mỗi người mang theo một đội ngũ một trái một phải đánh tới. Những người Cầu Lập này ở trên chiến thuyền như đứng trên đất bằng, tốc độ lao tới cực nhanh, hơn nữa binh lực còn nhiều hơn Đường Bảo Bảo ít nhất gấp đôi, hai đội ngũ giống như kìm sắt kẹp chặt đội ngũ của Đường Bảo Bảo.

Đường Bảo Bảo một giáo đâm xuyên ngực binh lính Cầu Lập trước mặt, mũi mũi giáo đẩy thi thể của binh lính Cầu Lập kia về phía trước, người Cầu Lập ở phía sau không tránh kịp, một giáo đâm chết năm người, người cách gần nhất chỉ cách bàn tay cầm giáo của ông ta chưa tới một thốn.

Đường Bảo Bảo hét to một tiếng, toàn bộ cơ bắp trên hai cánh tay đều kéo căng, tay áo bất ngờ bị toạc ra!

Hai cánh tay ông ta phát lực, lia ngang trường sóc quăng tất cả những người kia ra ngoài, hình ảnh năm cỗ thi thể bay ra, mang theo một mỹ cảm cực kỳ máu me, máu từ trong vết thương vung vãi ra, nếu nhìn chậm, có lẽ có thể nhìn thấy sinh mệnh đang trôi đi trong máu.

Nguyên Hỏa thét một tiếng từ trên một chiếc thuyền khác nhảy qua, hai tay nắm loan đao bổ xuống thật mạnh, Đường Bảo Bảo hai tay giơ giáo lớn lên chắn ngang, loan đao bổ vào cán giáo kêu keng một tiếng, một đao kia lại xung chấn khiến Đường Bảo Bảo lui về phía sau nửa bước.

Nguyên Hỏa một đao bổ trúng lập tức ngồi xổm xuống, Lý Trát ở phía sau gã ta nhảy qua đỉnh đầu gã ta một đao quét ngang về phía cổ họng Đường Bảo Bảo, Đường Bảo Bảo dựng giáo lớn thẳng lên chặn một đao kia, lưỡi đao để lại trên cán giáo một dấu vết sâu đậm.

"Mẹ nó!" Đường Bảo Bảo lập tức nổi giận: "Ngươi biết giáo của ta đắt cỡ nào không?!"

Ông ta phản kích hai giáo, nhưng Lý Trát mới lui thì Nguyên Hỏa lại lấn thân vào, người lăn lên phía trước một vòng loan đao lia về phía đầu gối Đường Bảo Bảo, Đường Bảo Bảo chỉ có thể lùi tiếp về phía sau, trong nháy mắt cúi đầu, đao của Lý Trát hung hăng bổ về phía cổ ông ta.

Đường Bảo Bảo nghiêng người tránh, giáo lớn quét ngang ra bức lui Lý Trát, mà Nguyên Hỏa lại ngồi cạnh di động về phía trước, từng đao từng đao chỉ một mực hướng tới trên hai chân ông ta, Đường Bảo Bảo đành phải lùi tiếp về phía sau... Phía sau đều là người, đội thân binh của ông ta ở phía sau, lui nữa sẽ chen người đứng phía sau ngã xuống.

Loại người giỏi dùng binh khí dài như Đường Bảo Bảo, một khi bị kẻ thù tới gần người, huống hồ là hai võ giả cận chiến đã phối hợp giết người rất nhiều năm như Nguyên Hỏa và Lý Trát, trường sóc của ông ta liền trở nên hơi mất linh hoạt.

Phập một tiếng, bắp chân Đường Bảo Bảo bị loan đao của Nguyên Hỏa cắt một nhát, quần bị cắt rách, sau đó còn có máu thấm ra ngoài.

Nguyên Hỏa lập tức đắc ý, Đường Bảo Bảo đã nhìn thấy trên khóe miệng kẻ thù rõ ràng đã lộ ra ý cười.

Đường Bảo Bảo cũng cười, hơi tự giễu.

Quá lâu rồi không đích thân ra trận chém giết, dường như xúc cảm hơi kém một chút.

Ông ta kéo trường sóc về phía sau một cái, hơn phân nửa cán giáo bị ông ta rút về phía sau, nắm chặt vị trí gần bên dưới mũi giáo một chút đột nhiên chọc lên, Nguyên Hỏa ngồi xổm trên mặt đất không thể không lăn ra ngoài tránh né. Gã ta quen công kích hạ bàn của người khác, phương thức giết người phối hợp với Lý Trát này đã dùng gần mười năm, mỗi một động tác đều không xa lạ, cho nên phản ứng cũng đã thành việc rất tự nhiên.

Nhưng gã ta mới lăn ra, tay của Đường Bảo Bảo vung lên phía trước, cán giáo vốn kéo về phía sau lúc này lao nhanh về phía trước, cán giáo rời khỏi lòng bàn tay của ông ta, trong nháy mắt này Đường Bảo Bảo đá một cước vào đuôi giáo, trường giáo đột ngột tăng tốc đuổi theo Nguyên Hỏa đang lăn người ra sau, toàn bộ mũi giáo dài gần ba xích đều đâm xuyên thấu từ trước ra sau.

Đường Bảo Bảo sải bước lớn lên phía trước giơ tay túm lấy cán giáo kéo về phía sau, khoảnh khắc mũi giáo rút ra khỏi thân thể Nguyên Hỏa, giống như kéo cả linh hồn trong thân thể Nguyên Hỏa ra vậy.

Nguyên Hỏa theo bản năng cúi đầu nhìn nhìn, trong vết thương hẹp dài chỗ vị trí tim của mình máu tuôn ra từng dòng từng dòng, gã ta nghiêng đầu nhìn về phía đồng bào Lý Trát của mình, người đã kề vai chiến đấu cùng gã ta gần mười năm, một khắc cuối cùng trong sinh mệnh hy vọng Lý Trát qua cứu mình, nhưng sau đó lại nhìn thấy hình ảnh khiến gã ta sợ hãi lần cuối cùng.

Cổ của Lý Trát bị mũi giáo đâm thủng, sau đó mũi giáo ở trong cổ xoay tròn cấp tốc, tốc độ chuyển động đó dù là một cây đại thụ cũng có thể khoan thủng, mũi giáo chui vào lại rút ra, đầu của Lý Trát không tự chủ được nghiêng sang một bên, hai bên cổ đều chỉ dính một lớp da mỏng mỏng, bởi vì xoay tròn mà một khắc khi mũi giáo rút ra ngoài, không chỉ có máu bay ra ngoài, còn có xương vụn và yết hầu.

Đường Bảo Bảo cúi đầu nhìn vết thương trên chân, không nhịn được khẽ thở dài một tiếng: "Đã lâu không hề động, xem ra chỉ luyện thắt lưng cũng không được."

Thân binh của ông ta ra sức ngăn chặn binh lính Cầu Lập do Nguyên Hỏa và Lý Trát mang đến, nhưng về binh lực thật sự chênh lệch xa, hơn nữa trên sàn chiến thuyền chật chội này lại khó có thể thi triển ra, tuy rằng nỗ lực chống đỡ nhưng đã hơi có xu hướng suy tàn.

Đường Bảo Bảo giơ giáo lớn lên phóng về phía trước: "Con mẹ nó đều tỉnh táo hết cho lão tử."

Giáo lớn kia hóa thành lưu quang bay ra ngoài, trực tiếp ghim chặt hai tên binh lính Cầu Lập lên sàn thuyền, Đường Bảo Bảo xoay người xách mắt cá chân thi thể của Lý Trát ném ra ngoài, lại đập ngã thêm mấy kẻ nữa. Mấy tên binh lính Cầu Lập lao đến trước mặt ông ta, tất cả mấy thanh loan đao đều giương lên, Đường Bảo Bảo bước chân vừa động, dưới chân bộc phát một sức mạnh, người giống như búa tạ đánh vào ngực một tên binh lính Cầu Lập, cánh tay trái gập lại, khuỷu tay ở phía trước, một kích này đánh ngực của binh lính Cầu Lập lõm xuống một cái hố to.

Một cước đạp bay tên binh lính Cầu Lập tới gần bên cạnh, Đường Bảo Bảo lại cầm giáo lớn trong tay.

"Bắn chết hắn!"

"Bắn tên!"

Bên phía Người Cầu Lập vang lên mấy tiếng hô khàn khàn, ngay lập tức một mảng mũi tên lông vũ bắn nhanh về phía Đường Bảo Bảo, thân binh ở hai bên Đường Bảo Bảo lập tức xoay ngang người, dùng tấm chắn trên cánh tay cố hết sức che chắn cho tướng quân, nhưng phần lớn cơ thể bọn họ lại lộ ra dưới trận mưa tên, không bao lâu, cả hai người đều ngã xuống, mũi tên lông vũ trên người mỗi người nhiều đến mức gần như không còn chỗ trống cho một mũi tên đâm vào nữa.

Hai gã thân binh ngã xuống, lập tức có người lên bổ sung, chức trách của bọn họ chính là dùng hết một tia sức lực cuối cùng của mình cũng phải chặn mưa tên cho chủ tướng.

Cung tiễn thủ Đại Ninh trên tường gỗ bắt đầu tập trung bắn về phía bên này, bức lui người Cầu Lập không ít, nhưng hơn phân nửa thân binh bên cạnh Đường Bảo Bảo cũng đã chết trận, thi thể của người Cầu Lập ngã xuống trước mặt bọn họ còn nhiều hơn, đã cao gần một mét rồi.

Thi thể rơi xuống nước ở khoảng trống giữa chiến thuyền và chiến thuyền cũng rất nhiều, trên mặt nước thi thể dập dềnh theo sóng đã trở nên lạnh cứng.

Đúng lúc này, một mũi tên lông vũ mang theo tiếng xé gió bén nhọn bay tới, một khắc nghe được âm thanh kia sắc mặt Đường Bảo Bảo liền hơi thay đổi, giơ tay lên dùng giáo lớn chặn lại, mũi giáo chuẩn xác đánh bay mũi tên lông vũ kia, nhưng lực độ trên mũi tên lông vũ lại rung chấn khiến mũi giáo rung lên kịch liệt.

Mũi tên thứ nhất mới đến, mũi tên thứ hai theo sát phía sau, giáo lớn quá nặng nề mặc dù bá khí nhưng thiếu linh động một chút, ngăn được một mũi tên, muốn ngăn thêm mũi tên thứ hai thì không kịp. Thế nhưng thân binh bên cạnh Đường Bảo Bảo đã nhào tới, cánh tay vươn ra phía trước che trước ngực Đường Bảo Bảo, phập một tiếng, mũi tên lông vũ xuyên thủng cánh tay thân binh, lại là một tiếng giòn vang, mũi tên đập mạnh vào hộ tâm kính trên giáp ngực của Đường Bảo Bảo, một kích này lại còn làm hộ tâm kính lõm xuống một cái hố.

Mũi tên thứ ba tới ngay lập tức, lại đánh vào cùng một vị trí trên hộ tâm kính vừa mới bị bắn trúng, Đường Bảo Bảo lui liền hai bước, sắc mặt đã hơi trắng bệch.

Ông ta lui về phía sau, hai gã thân binh một trái một phải đi lên chắn ở trước người ông ta, mũi tên thứ tư lại tới nữa.

Đó đâu phải mũi tên lông vũ bình thường gì, mà là thiết vũ tiễn, cung ba thạch, thế như sao băng.

Thiết vũ tiễn bắn xuyên người thân binh thứ nhất, một tức tiếp theo từ sau lưng người thân binh thứ hai đâm thủng đi ra, tuy rằng tốc độ đã không tính là rất nhanh những vẫn chuẩn xác bắn lên hộ tâm kính của Đường Bảo Bảo. Trúng liền ba tiễn, dù cho mũi tên thứ ba bắn lên hộ tâm kính lực độ đã không đủ, tuy nhiên đã bắn hộ tâm kính thủng ra một cái lỗ nhỏ, nếu không phải hộ tâm kính trên giáp ngực của Đường Bảo Bảo dày dặn chắc chắn, mũi tên thứ ba này đã có thể xuyên thủng hộ giáp rồi.

Chỗ xa xa, Nguyên Thanh Phong lại bắn mũi tên tiếp theo, mà phía trước mũi tên này, còn có ba mũi tên gần như là bay tới theo cùng một quỹ tích, tốc độ cực nhanh, mắt người hoàn toàn không nhìn rõ.

Bốn mũi tên như đầu đuôi tương liên, khoảng cách giữa các mũi tên gần như giống nhau.

Keng!

Chỗ trước người Đường Bảo Bảo nửa mét bỗng nhiên bắn ra một đốm lửa, cực kỳ lấp lánh, một mũi tên từ một bên phía sau ông ta bay tới, chuẩn xác chặn thiết vũ tiễn thứ nhất, vì thế một giáo kia của Đường Bảo Bảo đã không thể chắn ra ngoài.

Keng.

Keng keng.

Lại là ba mũi tên từ cùng phương hướng bay tới, đẩy heét ba mũi thiết vũ tiễn ra!

Thẩm Lãnh từ trên một chiếc chiến thuyền lăng không lướt lên, ở giữa không trung bắn ra hàng loạt mũi tên, sau khi phá bốn mũi tên của Nguyên Thanh Phong cũng không dừng tay, động tác của hắn như mây bay nước chảy, rút tên kéo cung, mũi tên bay ra ngoài, lại đánh rơi hai mũi thiết vũ tiễn tiếp theo. Nguyên Thanh Phong sắc mặt trắng nhợt, ánh mắt hung tàn, không nhắm vào Đường Bảo Bảo nữa mà là Thẩm Lãnh, mũi tên bay ra như sao băng.

Mũi tên của hai người không ngừng gặp nhau ở giữa không trung, sau khi bắn tổng cộng mười một mũi tên, mũi tên Nguyên Thanh Phong bắn ra lại chỉ có thể bay tới chỗ chưa đến ba mét!

Y đã không có cơ hội bắn thêm một mũi tên nữa, bởi vì mũi tên thứ mười hai của Thẩm Lãnh đã đến người y trước.

Nguyên Thanh Phong không thể không nhảy ra tránh né, mũi tên lập tức cắm vào lồng ngực của thân binh ở phía sau y phập một tiếng.

Thẩm Lãnh đứng ở đầu thuyền giữ cung cài tên, Nguyên Thanh Phong quay người lại chui vào trong đội ngũ, thế mà lại không dám đối mặt nữa.

Nhưng mũi tên thứ mười ba vẫn tới, mũi tên kia bay qua khoảng trống giữa cổ hai tên thân binh, đâm trên vai Nguyên Thanh Phong phập một tiếng, Nguyên Thanh Phong bổ nhào người về phía trước, tim đã không ngừng đập điên cuồng.

Thẩm Lãnh khẽ thở dài một tiếng, nghĩ mình cần nên luyện nhiều hơn nữa mới được, nếu tiên sinh nhìn thấy thế nào cũng chê cười mình.

Bình Luận (0)
Comment