Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 388 - Chương 388: Đặt Cạnh Nhau

Chương 388: Đặt cạnh nhau Chương 388: Đặt cạnh nhau

Thi thể của thuỷ quân người Cầu Lập bỏ lại ở bên ngoài thủy trại cảng thuyền nhiều đến mức khiến người ta tê da đầu, rõ ràng binh lực nhiều hơn đối phương gần gấp mười, nhưng lại không thể tấn công vào, chém giết từ sáng đến tối, lại đến lúc trời sáng, khi mặt trời nhô lên nước bên ngoài cảng thuyền vẫn chưa rút đi màu đỏ.

Đường Bảo Bảo dẫn người liên tục phản sát ba lượt, ba lượt đuổi người Cầu Lập từ trên tường gỗ xuống, đến lúc trời sáng cũng đã kiệt sức, vết thương trên người đếm cũng không đếm xuể.

Người Cầu Lập căn bản là không có ý định dừng lại, dưới ưu thế tuyệt đối về binh lực, bọn họ chính là muốn dùng thế công liên tục không ngừng như vậy khiến quân Ninh tiêu hao hết một phần sức lực cuối cùng, bọn họ không có cách nào dễ dàng giết chết chiến binh Đại Ninh trong tình huống bình thường, có sức lực chém chết từng gã nam nhân mệt đến mức không khua nổi binh khí nữa.

Đây là một trận chém giết thảm thiết nhất từ khi Đại Ninh và Cầu Lập khai chiến tới nay, bên ngoài tường gỗ tắc nghẽn lượng lớn chiến thuyền, có không ít chiếc đã chìm nghỉm, người Cầu Lập dằn lòng phải công phá cảng thuyền, tuy rằng đến cho đến tận bây giờ sự công kích của bọn họ thật ra đã mất đi ý nghĩa, bọn họ tổn thất binh lực còn nhiều hơn binh lực quân Ninh đóng ở cảng thuyền, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể đi lên tường gỗ.

"Người Ninh đã không chống đỡ được rồi."

Nguyên Thanh Phong quấn băng vải trên vai mắt đỏ ngầu, việc tiến công cảng thuyền kéo dài bao lâu, y sẽ không rời khỏi chiến trường bấy lâu, y khao khát một trận thắng lợi để chứng minh bản thân một lần nữa, dù cho thắng lợi này cũng không tốt đẹp.

"Kiểm kê nhân số chưa?" Nguyên Thanh Phong quay đầu lại liếc nhìn: "Chúng ta đã tổn thất bao nhiêu người?"

"Đã gần vạn người."

Tướng quân thủ hạ Trương Đa Bình sắc mặt có chút khó coi, có lẽ là bởi vì quá mệt nhọc, có lẽ là bởi vì giết chóc đã kích thích tới chỗ sâu trong nội tâm hắn ta, cả người thoạt nhìn đều rất u tối, nhưng ánh mắt lại thất thần từng đợt. Hắn ta đã nói một con số bảo thủ, nếu thật sự kiểm kê cẩn thận, số binh lính chết hẳn là đã hơn vạn người mới đúng.

"Gần vạn người." Nguyên Thanh Phong trầm mặc một lát: "Không biết người Ninh đã chết bao nhiêu."

Trương Đa Bình há miệng muốn nói người Ninh tổn thất cũng không lớn, nhưng lời này tới bên miệng lại nuốt xuống, hắn ta thật sự không dám nói.

"Thổi tù và, tiếp tục thay phiên tiến công."

Nguyên Thanh Phong tìm một chỗ ngồi xuống, thoạt nhìn giống như cũng đã sắp đã tiêu hao hết sức lực.

"Tướng quân." Trương Đa Bình cắn răng nói: "Hay là để cho các binh sĩ nghỉ ngơi một lát đi, người Ninh một đêm không ngủ, chúng ta cũng giống vậy, cho dù là đội ngũ thay phiên cũng đã rất mệt mỏi, tiếp tục đánh như vậy nữa, còn không biết sẽ chết bao nhiêu người."

"Người Ninh một đêm không ngủ vẫn đang chém giết, người của chúng ta thì sao?! Đây là chiến tranh, chiến tranh có khi nào không chết người!"

Nguyên Thanh Phong lập tức liền phát hỏa: "Đội ngũ của chúng ta ít nhất còn có ba phần tư chưa động tới, cho dù là ai cũng không ngủ được, nhưng thể lực tinh lực tốt hơn người Ninh nhiều, trong cảng thuyền chẳng qua là hơn vạn người Ninh, hiện giờ đã hao hết thể lực, nếu bọn họ còn có thể chống đỡ tấn công mạnh nửa canh giờ, chức đại tướng quân thủy sư này ta nhường cho ngươi!"

Trương Đa Bình vội vàng cúi đầu: "Ti chức sẽ đi sắp xếp đội ngũ ở phía sau thay phiên tiến công ngay."

Nguyên Thanh Phong ừ một tiếng, mắt hơi nhòe đi, một đêm không chợp mắt, lại tập trung tinh thần cao độ, cả người có vẻ cực kỳ mệt mỏi.

"Nửa canh giờ, chúng ta chỉ cần nửa canh giờ nữa." Nguyên Thanh Phong nhìn về phía thủy trại người Ninh, thì thào nói.

Trên tường gỗ, Thẩm Lãnh dựa lưng ở đó nghỉ ngơi. Một đêm này hắn đã không nhớ được mình giết bao nhiêu người, nhớ mang máng mình xông lên nhiều hơn Đường Bảo Bảo một lần. Đêm hôm qua có một đám binh lính tinh nhuệ Cầu Lập nhân trời tối mò tới phía dưới thủy trại, gần như lặng yên không một tiếng động leo lên trên, Thẩm Lãnh sai người ta cách một khoảng thời gian lại ném một cây đuốc xuống, kết quả là vừa hay nhìn thấy người Cầu Lập đi lên, hắn dẫn theo đội ngũ giết lùi người Cầu Lập sau đó còn nhân lúc loạn truy kích một trận, mặc dù chỉ là phô trương thanh thế, lại đã dọa đội ngũ của người Cầu Lập sợ tới mức lùi về ít nhất năm dặm.

"Trời sáng rồi."

Đường Bảo Bảo vịn tường gỗ đứng lên nhìn ra bên ngoài, tiếng tù và bên phía người Cầu Lập lại vang lên, binh lính Cầu Lập trên chiến thuyền đông nghìn nghịt bắt đầu chen chúc tiến lên, nhìn như vậy lại khiến Đường Bảo Bảo cảm thấy hơi buồn cười, vì thế ông ta liền thật sự bật cười.

"Tướng quân đang cười gì?"

"Nhìn đám người Cầu Lập kia chen chúc với nhau, có giống phân dê không?"

"So sánh này hiếm thấy."

"Ta nhớ hồi nhỏ..." Đường Bảo Bảo mỉm cười nói: "Ban đêm mùa hạ, mấy đứa trẻ tuổi không chênh lệch bao nhiêu chúng ta sẽ luôn lén trốn ra khỏi nhà dưới sự dẫn dắt một tên hư hỏng, vào trong ruộng nhặt loại bọ cánh cứng gọi là hắc lão bà tử, thứ đó chen chúc với nhau thành từng đám nhỏ, từng đám nhỏ trong ruộng lúa mạch. Có một lần ta tìm được rồi một mảng lớn, bỏ từng vốc từng vốc vào trong bình, về đến nhà mượn ánh đèn mới nhìn ra ta đã lấy đầy một bình phân dê."

Thẩm Lãnh ngây người: "Mong muốn khi nhặt hắc lão bà tử gì đó là cái gì?"

"Để chơi, vui lắm."

Thẩm Lãnh: "Vậy thì thứ tướng quân ngài đã kiếm được, còn vui hơn nhặt được hắc lão bà tử thật sự ấy nhỉ."

Đường Bảo Bảo ngây người ra, dường như chưa từng suy nghĩ tới vấn đề này, cẩn thận ngẫm nghĩ, ai sẽ nhàm chán tới mức suy nghĩ vấn đề này.

Nhưng mà, dường như, hình như quả thật là như thế, lúc nhìn thấy đó là một bình phân dê đã cười rất vui.

"Kỳ lạ... Sự vui vẻ đó, hóa ra là bởi vì ta nhặt được một bình phân."

Thẩm Lãnh: "..."

Đường Bảo Bảo hỏi: "Lúc nhỏ ngươi đều rất khổ sao?"

"Không tính là cực kỳ khổ."

Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ, cũng chỉ là khổ bình thường.

Đường Bảo Bảo nhìn vào mắt người trẻ tuổi này, thấy được vẻ dửng dưng trong ánh mắt Thẩm Lãnh mà ở độ tuổi này của hắn vốn không nên tồn tại, cho nên Đường Bảo Bảo đột nhiên cảm thấy Thẩm Lãnh là một người rất phức tạp, hắn có thiếu niên ý khí xung động hành sự mà ở tuổi này vốn nên có, cũng có vẻ già dặn và bình tĩnh mà ở tuổi này vẫn chưa nên xuất hiện.

"Tướng quân đang nhìn gì vậy?" Thẩm Lãnh tò mò hỏi một câu.

Đường Bảo Bảo thở dài: "Thời niên thiếu ngươi nhất định không mấy vui vẻ, ít nhất cũng chưa từng nhặt phân."

Thẩm Lãnh: "..."

Đường Bảo Bảo cười nói: "Sao vậy? Cảm thấy ta không nhã nhặn? Theo lý mà nói người xuất thân như ta nên rất nhã nhặn mới đúng phải không... Nhưng ngươi có từng nghĩ tới không, nhã nhặn không phải là trời sinh."

Thẩm Lãnh gật gật đầu, đời người mà ưu việt, nhưng không có ai sinh ra đã tự có khí chất, cái gọi là nhã nhặn, là sau này mới học được.

"Quá mệt rồi." Đường Bảo Bảo nói: "Vẫn muốn nói cái gì nói đó tương đối vui vẻ."

Thẩm Lãnh nói: "Ngài nói đúng."

"Tại sao ngươi không suy nghĩ đã cảm thấy ta nói đúng?"

"Bởi vì ngài chức quan lớn."

Đường Bảo Bảo phụt cười một tiếng: "Ta đã từng hỏi đề đốc đại nhân tại sao lại thiên vị ngươi như vậy, ông ấy nói ngươi không phải là một binh sĩ điển hình, cũng sẽ không phải là một tướng quân điển hình, còn nói ngay cả ông ấy cũng không biết làm sao xác định con người ngươi rốt cuộc tốt ở chỗ nào, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ là hai chữ thú vị này còn miễn cưỡng nói ra được."

Thẩm Lãnh: "Làm người thú vị thật tốt, làm một người không thú vị... Bản thân mình không thú vị, người khác cũng cảm thấy ngươi không thú vị, vậy thì thật vô vị."

Đường Bảo Bảo sai thân binh đi lấy hai bình rượu, đưa cho Thẩm Lãnh một bình: "Ngươi có sợ không?"

"Cái gì mà có sợ không?"

"Chiến tranh, tử vong."

"Sợ."

"So với trước đây thì sao? Lúc ngươi vừa mới gia nhập chiến binh thủy sư, lúc đó sợ nhiều hơn một chút, hay là hiện tại?"

"Sợ chết là sợ chết giống nhau, đâu có phân biệt khi nào."

Đường Bảo Bảo lắc lắc đầu: "Khi có càng nhiều lại càng sợ mất đi, bởi vì hiện tại ngươi đã có thứ mình quan tâm, ngươi sẽ càng sợ chết hơn, ví dụ như tiểu cô nương xinh đẹp tên là Trà Nhi đó của ngươi, hiện tại bên cạnh ngươi đã có nàng ta, ngươi nhất định sẽ sợ chết hơn trước kia."

"Trước đây ta cũng có Trà gia nữa mà, bắt đầu từ năm mười hai tuổi đã có."

Đường Bảo Bảo: "Vậy trước mười hai tuổi thì sao?"

"Bận làm bận sống, đâu có thời gian sợ chết."

Đường Bảo Bảo nghe được câu này thì trầm mặc, bỗng nhiên ông ta cảm nhận được cảm giác của Thẩm Lãnh lúc nhỏ, mặc dù chỉ là một chút ít, người có xuất thân như ông ta, nói có thể hoàn toàn cảm nhận được tâm cảnh của Thẩm Lãnh khi đó là nói lung tung.

"Nhưng khi đó chắc ngươi cũng có người để quan tâm?" Đường Bảo Bảo hỏi.

Ánh mắt Thẩm Lãnh hơi hoang mang, khi đó mình có quan tâm sao? Đương nhiên là có rồi... Gã Mạnh Trường An mặt lạnh tim nóng mà người khác cho là gã luôn ức hiếp mình kia, gã Trần Nhiễm đi theo phía sau mình trước giờ đều không ghét bỏ gã, còn xem gã là bằng hữu tốt nhất kia, còn có phụ thân của Trần Nhiễm, thi thoảng sẽ nhét vào tay hắn một cái bánh màn thầu nóng hổi, còn có các hán tử cùng làm khuân vác ở bến thuyền kia.

Khóe miệng của hắn nhếch lên, vì thế Đường Bảo Bảo gật đầu: "Ngươi cũng có người để mình quan tâm, cho nên ngươi nên thừa nhận lúc ta nói không sai."

Thẩm Lãnh cười: "Quan tâm à, ai mà không có chứ..."

Đường Bảo Bảo nói: "Cái đó là tất nhiên, cũng như trẻ con, từ khi vừa sinh ra đã có sự quan tâm của mình, nó biết ai là mẹ, biết tranh nhau uống ngụm sữa kia, mặc kệ là đang quan tâm tới mẹ hay là quan tâm tới sữa. Tóm lại con người ngay từ đầu đã đều có sự quan tâm như vậy."

Thẩm Lãnh: "Cái này thì ta không có."

Đường Bảo Bảo phụt cười một tiếng, bỗng nhiên lại hơi chua xót.

"Người ngươi quan tâm hồi nhỏ, đều đối đãi với ngươi rất tốt chứ."

"Đúng vậy." Thẩm Lãnh trả lời: "Mạnh Trường An chính là vậy."

Đương nhiên Đường Bảo Bảo đã nghe qua cái tên này, người đầu tiên đệ nhất song bảng trong lịch sử thư viện Nhạn Tháp, ở bắc cương còn lập được công lao lớn như vậy, người trẻ tuổi đó dường như còn tài năng hơn cả Thẩm Lãnh.

"Ta không biết hai chúng ta ai hơn lớn một chút." Thẩm Lãnh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Đường Bảo Bảo một cái: "Nhưng hầu hết thời gian hắn đều giống một đại ca hơn."

Đường Bảo Bảo biến đổi sắc mặt, sau đó cúi đầu: "Đại ca à... Ai mà không có chứ."

Mấy chữ này, lúc nói ra giống như vừa rồi Thẩm Lãnh nói quan tâm à, ai mà không có chứ, lúc nói mấy chữ này ngữ khí giống nhau như đúc, cho nên Thẩm Lãnh xác định, Đường Bảo Bảo nhất định rất kính trọng rất kính trọng vị đại ca kia, chỉ là ở thủy sư cũng đã mấy năm, cũng tiếp xúc với không ít người, nhưng cho tới bây giờ cũng không có ai đề cập tới Đường Bảo Bảo còn có một đại ca. Với gốc rễ thực lực của Đường gia, đại ca của Đường Bảo Bảo hẳn là đã có địa vị rất cao mới đúng.

"Hồi nhỏ ta đi nhặt phân dê chính là huynh ấy dẫn đi, chúng ta không dám đi bằng cửa mà phải đi trèo tường, huynh ấy xuống trước, sau đó nói với ta là đừng sợ, huynh ấy nhất định sẽ ở bên dưới đỡ ta, ngay lúc ta nhảy xuống thì huynh ấy chợt phát hiện có một đom đóm bay qua thế là đuổi theo, ta liền ngã xuống đất, may mà khi đó ta da dày ngã không bị thương... Huynh ấy bỏ thuốc xổ vào nước ta uống, nhưng huynh ấy lại bằng lòng cõng ta làm chiến mã của ta, chỉ là thi thoảng sẽ không cẩn thận mà quên ta đang ở trên vai huynh ấy, lúc vào cửa ta thường xuyên bị đụng trán sưng to tướng." Đường Bảo Bảo dừng lại một chút: "Tiền tiêu vặt cha mẹ cho, huynh ấy sẽ luôn nghĩ cách lấy phần của ta đi, nếu không lấy được thì lừa, lừa không được thì nói đánh ta... Nhớ lại, hai chúng ta chênh lệch chín tuổi, ta bám sau mông huynh ấy cả ngày, hẳn là huynh ấy sẽ rất phiền."

Thẩm Lãnh không nhịn được hỏi: "Các người đã lâu rồi không gặp nhau?"

Hắn nhìn ra được sự thương cảm trong ánh mắt Đường Bảo Bảo.

"Rất lâu rồi không gặp." Đường Bảo Bảo tính toán một chút: "Đã hơn hai mươi năm rồi... Nam nhân nhà chúng ta sau khi trưởng thành đương nhiên phải tòng quân, ai bảo chúng ta là nam nhân của Đường gia, hễ đi là hai mươi mấy năm không có đường quay về, lúc ra đi là một hán tử cao lớn cường tráng, so với ta lúc đó còn cao hơn hai cái đầu, lúc trở lại là một cái hộp."

Đường Bảo Bảo giơ tay ra khoa tay múa chân một chút: "Lớn hơn như vậy một chút, gỗ đàn."

Thẩm Lãnh nhói đau trong lòng.

Đường Bảo Bảo hít một hơi thật dài: "Nếu lần này ta cũng phải chui vào hộp, ngươi giúp ta gửi về Lũng Hữu Đường gia, dặn dò một câu, đặt bên cạnh ca ta."

Bình Luận (0)
Comment