Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 389 - Chương 389: Làm

Chương 389: Làm Chương 389: Làm

Con người mà xung động, ngay cả ma quỷ cũng sợ.

Càng là người ở vị trí cao xung động lại càng đáng sợ, ví dụ như Nguyên Thanh Phong.

Đại tướng quân thủy sư tự tin này ở Cầu Lập quốc vốn quyền cao chức trọng và cũng lòng dạ độc ác vô cùng, giờ này khắc này đã biến thành một kẻ điên rồi. Đương nhiên y rất rõ đánh đến bước đường hiện tại cho dù cuối cùng có phá hủy cảng thuyền này của người Ninh, nhưng đó cũng không gọi là thắng lợi gì. Đã hai ngày hai đêm, thế công của người Cầu Lập đều chưa từng dừng lại, quân đội gần mười vạn binh của Cầu Lập tổn thất gần hai vạn, nhưng người Ninh không thấy sợ, thậm chí còn có thể nghe được bọn họ hát hành khúc, bên ngoài mộc trại thủy sư đã không nhìn thấy mặt nước, thi thể của người Cầu Lập nổi lềnh bềnh phủ kín mặt nước không kẽ hở.

Đường Bảo Bảo rất mệt, Thẩm Lãnh cũng rất mệt, mỗi một người trong trại mộc thủy sư đều rất mệt, nhưng hai ngày hai đêm, bọn họ vẫn khiến cho thủy trại này không thể phá vỡ.

Một ngày một đêm trước, Nguyên Thanh Phong nói... Người Ninh đã không chống đỡ được nữa rồi.

Nguyên Thanh Phong đứng ở mũi thuyền giơ thiên lý nhãn quan sát thủy trại quân Ninh, tay cũng đang run rẩy, y cũng hai ngày hai đêm không nghỉ ngơi rồi.

"Người Ninh không chống đỡ được nữa rồi."

Nguyên Thanh Phong buông thiên lý nhãn xuống, đám thủ hạ lập tức nhìn thấy màu đỏ ngầu trong cặp mắt kia.

"Đại tướng quân." Phó tướng Trương Đa Bình sắc mặt trắng bệch: "Người của chúng ta cũng không chống đỡ được nữa rồi."

"Ngươi đánh rắm!" Cặp mắt đỏ ngầu của Nguyên Thanh Phong nhìn chằm chằm vào Trương Đa Bình: "Sợ ngươi là gian tế của người Ninh! Lại còn dám nhiễu loạn quân tâm vào lúc này, hôm qua ngươi đã ra sức khước từ, bây giờ lại nói hươu nói vượn, người Ninh đã hứa cho ngươi quan to lộc hậu gì!"

"Đại tướng quân!" Trương Đa Bình cũng nổi giận: "Ta ở thủy sư đã mười lăm năm, tòng quân hai mươi ba năm, có trận chém giết nào mà không có ta? Ngài có thể nói ta lãnh binh không bằng ngài, cũng có thể nói ta võ nghệ không bằng ngài, cho dù ngài là đại tướng quân, ta liều chết một trận chiến cũng không thua ngài! Nhưng ngươi nhìn người của chúng ta hiện tại xem, tiếp tục đánh như vậy nữa, cho dù chiếm được thủy trại này thì thế nào?"

"Ngươi còn dám lắm lời?!" Nguyên Thanh Phong lập tức túm lấy cổ Trương Đa Bình: "Bây giờ ta sẽ chém đầu ngươi."

Trương Đa Bình hừ lạnh một tiếng: "Ngài là đại tướng quân, ngài muốn chém đầu ta tất nhiên là chém được, nhưng ngài đừng ấn tội danh cho ta, nửa đời này ta chém giết vì Cầu Lập, ta không có lỗi với bộ quân phục này."

Nguyên Thanh Phong rút bội đao ra, đặt đao trên cổ Trương Đa Bình: "Tên cặn bã tham sống sợ chết nhà ngươi!"

"Ta không sợ chết, ta sợ chết không đáng." Trương Đa Bình chỉ chỉ phía sau: "Ngài đi nhìn xem hiện tại các binh sĩ đã là bộ dạng gì rồi? Bọn họ còn hy vọng tiếp tục đánh tiếp sao? Ngài đã không phải là đại tướng quân mà chúng ta tín phục đó, ném sinh mệnh của mấy vạn binh lính ở chỗ này, nếu quốc nội chiến sự căng thẳng, những người vốn nên ở gia viên của mình chống đỡ ngoại địch như chúng ta lại vùi xương ở đây, ngài dám nói trong lòng ngài yên ổn sao? Tỷ tỷ ngài chết trong tay người Ninh, ngài đã bị thù riêng che mắt, ta không phục ngài!"

Tay Nguyên Thanh Phong run rẩy một chút, buông bội đao trong tay xuống: "Ta không có tư tâm, trước giờ đều không có, ta nguyện vì Cầu Lập cúc cung tận tụy chết mới thôi, ngươi không thể nói bậy bạ như vậy, ta làm tất cả chẳng lẽ không phải là vì quốc gia vì bệ hạ?"

"Vậy ngài thì càng nên bình tĩnh hơn."

"Thử thêm một lần cuối cùng." Nguyên Thanh Phong nhìn về phía thủy trại người Ninh: "Bọn họ đã không chống đỡ được nữa rồi, ta không tin chỉ vài người như vậy đã hai ngày hai đêm không chợp mắt, không nghỉ ngơi, không ai thay phiên, thậm chí ngay cả cơm cũng không kịp ăn mà bọn họ còn có thể chịu đựng được. Các ngươi tin ta, một lần cuối cùng, chúng ta xông lên một lần cuối cùng, gần hai vạn người chết ở đây, cũng không thể chết vô ích được."

"Có thể sẽ chết càng nhiều người hơn."

"Vậy cũng không thể từ bỏ!" Nguyên Thanh Phong giơ tay lên chỉ về phía thủy trại: "Ta đích thân dẫn người đi lên, không chiếm được thủy trại này các ngươi chém đầu ta gửi về, nói với bệ hạ rằng trận chiến này đều là tội của ta."

Y giơ bội đao lên: "Giết lên!"

Trên tường gỗ thủy trại, Thẩm Lãnh tựa người ở đó nghỉ ngơi một chút, sắc mặt hơi vàng vọt, môi cũng đã khô nứt, không phải bởi vì không có nước uống mà là bởi vì không quan tâm. Kiên thủ hai ngày này hai đêm đối với bất cứ người nào mà nói đều là khảo nghiệm cực đại, huống chi từ đầu đến cuối hắn đều là người xông lên trước nhất, hơn nữa hắn còn phải suy nghĩ nhiều hơn.

"Đáng tiếc." Đường Bảo Bảo liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái.

Thẩm Lãnh hỏi: "Đáng tiếc cái gì?"

Y quan bên cạnh Đường Bảo Bảo đang băng bó cho ông ta, nhưng ông ta dường như lại hoàn toàn không bận tâm: "Đáng tiếc ngươi đã thành thân rồi, ta có một chất nữ, tướng mạo phẩm hạnh không có gì để nói, từ trước tới nay ta đều cảm thấy không ai có thể xứng với nó, bây giờ nhìn ngươi cũng rất thuận mắt, nếu như gả cho ngươi, cũng là không tính là quá thiệt thòi cho nó."

Thẩm Lãnh bĩu môi: "Làm trượng phu của nàng ta là chuyện không thể nào, ngài hỏi thử xem nàng ta có thiếu một thúc thúc không?"

Đường Bảo Bảo trừng mắt nhìn hắn một cái, đột nhiên nghĩ đến cảm thấy câu này có chút thú vị: "Ngươi muốn bái ta làm đại ca?"

Thẩm Lãnh cười nói: "Bớt chiếm tiện nghi, tướng quân ngài đều đã già như vậy rồi, có phải muốn hưởng sái thanh xuân của ta hay không."

Đường Bảo Bảo: "..."

Thẩm Lãnh nghe được tiếng tù và, người Cầu Lập lại tiến công lần nữa, hắn vịn tường gỗ đứng lên: "Ta và ngài nếu trận chiến này đều không chết thì hãy nói tới chuyện này."

Đường Bảo Bảo: "Giống như ta còn cầu ngươi vậy... Vậy thì sau khi trận chiến này chấm dứt hãy nói."

Lại là một hồi chém giết.

Trên tường thành huyện thành Khoát Hải, Trang Nhược Dung đã hai ngày hai đêm không đi xuống, nàng biết bản thân mình không làm được gì cả, cũng chỉ có thể đứng nhìn ra xa như vậy... Không phải nàng chỉ nhìn một mình Thẩm Lãnh, nàng cũng không nhìn rõ người nào là Thẩm Lãnh, nàng nhìn các tướng sĩ đang hăng hái chiến đấu đẫm máu để bảo vệ quốc thổ Đại Ninh kia, đương nhiên, cũng hy vọng có thể nhìn thấy người trẻ tuổi kia.

Phụ thân nàng ở hải ngoại khai cương thác thổ vì quốc gia, bộ hạ của phụ thân nàng ở đây bảo vệ quốc gia.

"Tiểu thư." Trần Nhiễm thở hổn hển chạy tới, vịn tường thành thở hổn hển nói: "Tướng quân nhà ta phạt ta chạy lại một lần nữa, hắn nói mời tiểu thư lập tức rời khỏi huyện Khoát Hải, người Cầu Lập đã điên rồi, tổn thất hơn hai vạn binh lực vẫn không dừng lại, ở đây quá nguy hiểm."

"Ngươi trở về nói với Thẩm tướng quân." Trang Nhược Dung hít sâu một hơi: "Ta không đi đâu cả, không phải ta cố chấp, cũng không phải ấu trĩ, lại càng không phải đang thể hiện mình. Ta là con gái của đề đốc thủy sư Trang Ung, nếu giờ này khắc này ta rời khỏi đây, các bách tính bên trong thành thấy thế nào? Bọn họ đều còn chưa đi, ta lại càng không thể đi. Hôm qua ta cho người vào trong thành thúc giục bách tính sơ tán, không có người nào rời đi, ngươi xem xem bọn họ đang làm gì?"

Trang Nhược Dung giơ tay chỉ chỉ ra bên ngoài.

Trên con đường từ huyện Khoát Hải đến thủy trại, một hàng dài nối liền không dứt đều là bách tính, nam nữ già trẻ, thậm chí ngay cả trẻ con 7 - 8 tuổi cũng có, lão nhân chống gậy cũng có, bọn họ cũng không ngủ không nghỉ, mỗi một nhà mỗi một hộ đều đang không ngừng nấu cơm, không ngừng đun nước, không ít người trong nhà đã đều có thương binh vào ở. Những bách tính này cũng không được tính là người Ninh thật sự, nhưng bọn họ đã cảm thấy rất hạnh phúc cũng rất kiêu hãnh khi mình là một người Ninh. Trước kia khi là Lâm Việt quốc, người Cầu Lập lên bờ là quân đội Lâm Việt quốc liền xoay người bỏ chạy, bọn họ sẽ bị giết hại, đợi khi người Cầu Lập giết đủ rồi, cướp sạch rồi thì quân đội mới trở lại, mà giờ phút này, các binh sĩ người Ninh vẫn đang kiên thủ ở đó, một bước cũng không nhường.

"Bọn họ đã công nhận mình là người Ninh rồi." Trang Nhược Dung nói: "Bọn họ đều không đi, ta càng không thể đi, nếu ta đi thì có gì khác với những người vứt bỏ bọn họ hết lần này tới lần khác?"

Trần Nhiễm bất đắc dĩ: "Năm mươi người ở lại, trông chừng tiểu thư, một tấc cũng không rời!"

"Vâng!"

Các thân binh do gã mang tới lập tức lên tiếng.

"Một người cũng không cần ở lại." Trang Nhược Dung ngữ khí bình thản nói: "Trần đội chính, làm phiền ngươi trở về nói thêm với Thẩm tướng quân một câu... Huynh ấy phòng thủ ở phía trước là ta an tâm, không cần để lại thân binh của huynh ấy cho ta, đây không phải chức trách của huynh ấy."

Trần Nhiễm thở dài, thầm nghĩ vốn cảm thấy Trang tiểu thư này ôn nhu yếu ớt, tính tình mềm mỏng, ai ngờ lại có dũng khí như thế.

"Được, ta trở về nói với Thẩm tướng quân."

Trần Nhiễm đành phải rời đi một lần nữa, hai ngày nay, gã đã tới ba lần rồi.

"Bảo Thẩm tướng quân thật cẩn thận." Trang Nhược Dung nhìn về bên phía thủy trại: "Cẩn thận hơn một chút..."

Trần Nhiễm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, trong lòng nảy sinh một ý niệm đáng sợ, nghĩ nếu như ngay cả con gái của đề đốc đại nhân cũng thích Thẩm Lãnh, chẳng phải là tên tiểu tử đó sẽ rất khó xử ư? Với tình cảm của Thẩm Lãnh và Trà gia, sợ là người khác không thể chen vào một li một tấc.

"Ta biết rồi."

Trần Nhiễm chắp tay cáo từ, trên đường trở về nghĩ lát nữa phải nhắc nhở Lãnh Tử, chuyện này không thể không xử lý tốt.

Đường từ huyện thành tới thủy trại cũng không tính là rộng rãi lắm, đường do người Lâm Việt xây dựng tất nhiên không thể so sánh với đường do người Ninh xây dựng, người lui tới trên đường quá nhiều liền có vẻ chật chội hẳn. Bánh màn thầu bốc hơi nóng, từng nồi từng nồi cơm tẻ, các bách tính này dùng suy nghĩ mộc mạc nhất, hành động mộc mạc nhất của mình để chi viện cho dũng sĩ tiền phương, dù cho trước đây không lâu, bọn họ còn nghĩ người Ninh là kẻ thù của bọn họ, người Ninh đã diệt quốc gia của bọn họ.

Một lão nhân cản Trần Nhiễm lại, mở từng lớp từng lớp túi vải ra, lấy từ bên trong ra một cái bánh màn thầu nóng hổi đưa cho Trần Nhiễm: "Tiểu tử, ăn một chút đi."

Trần Nhiễm muốn cự tuyệt, lão nhân mắt ươn ướt, giọng nói hơi run: "Trong nhà ta không tiền bạc gì, cũng không có được thứ gì ngon, chỉ có bánh màn thầu này..."

Trần Nhiễm giơ tay nhận lấy bánh màn thầu, nhét vào miệng cắn một miếng lớn, quai hàm cũng bạnh ra: "Ngon!"

Lão hán lập tức cười, mắt càng lúc càng ướt.

"Ăn hết bánh màn thầu của lão bá đi."

Trần Nhiễm quay lại phía sau hô một tiếng, toàn bộ các chiến binh vốn định đi bảo vệ Trang Nhược Dung đều bật cười, mọi người hô lên một tiếng, mỗi người một cái, xếp hàng lĩnh bánh màn thầu từ tay lão hán, mọi người vừa đi vừa ăn, ăn từng miếng từng miếng, lão hán đưa cái bánh cuối cùng ra, nhưng phía sau vẫn chưa có người nào nhận lấy, ông lão liền không nhịn được nữa, đột nhiên ngồi xổm xuống lớn tiếng khóc.

"Đợi đánh xong." Trần Nhiễm nâng lão hán dậy: "Nếu chúng ta không chết, sẽ tới nhà lão bá ăn chực, ông không được bớt xén nguyên liệu đâu đó, bánh màn thầu vẫn phải bánh màn thầu như thế này."

Gã cầm nửa cái bánh màn thầu chỉ về phía thủy trại: "Tướng quân vẫn đang chém giết!"

"Cùng tiến lui với tướng quân!"

Các binh sĩ tăng tốc đi, vừa chạy vừa nhét bánh màn thầu vào miệng, mỗi người nhìn có vẻ đều không có chút mỏi mệt nào, nhưng bọn họ cũng đã hai ngày hai đêm không có nghỉ ngơi rồi.

Trần Nhiễm nuốt miếng bánh màn thầu cuối cùng xuống, quay đầu lại cười cười với lão hán: "Mùi vị giống với bánh màn thầu cha ta hấp."

Gã rút hắc tuyến đao ra: "Lên thành giết người."

Các binh sĩ leo lên tường gỗ thủy trại, rất nhanh liền lao tới phía trước, bên ngoài tường gỗ, người Cầu Lập đông nghịt giống như đàn kiến vẫn đang xông về phía trước.

Nguyên Thanh Phong ngẩng đầu nhìn về phía chỗ cao, mũi tên lông vũ từ phía trên bắn xuống vẫn chuẩn xác vẫn hữu lực, tiếng trống trận kia vẫn vang dội vẫn không loạn, chiến ý của người Ninh dường như không tiêu hao hết, ý chí chiến đấu của người Ninh dường như đánh không tan!

"Bọn chúng không chống đỡ được nữa rồi, không chống đỡ được nữa rồi, không thể nào chống đỡ được." Nguyên Thanh Phong thì thầm trong miệng, sau đó nắm chặt bội đao: "Giết lên cho ta!"

Trên tường gỗ, Thẩm Lãnh nhìn người Cầu Lập như biển rộng sóng trào ở bên ngoài, nghiêng đầu nhìn nhìn Đường Bảo Bảo: "Ta có một suy nghĩ."

Đường Bảo Bảo cười ha hả: "Đừng chỉ nghĩ, làm!"

"Làm!" Thẩm Lãnh vẫy tay một cái: "Con mẹ nó giết trở lại một lần nữa!"

Nói xong liền nhảy ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment