Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 390 - Chương 390: Ngươi Không Đủ, Ta Đủ

Chương 390: Ngươi không đủ, ta đủ Chương 390: Ngươi không đủ, ta đủ

Đậu Hoài Nam vẫn luôn nghĩ mình nên nói chuyện với ai, ngoại trừ Thẩm Lãnh ra, nhưng phải là người của Thẩm Lãnh.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đã chọn Vương Khoát Hải.

Đậu Hoài Nam xác định một khi để cho Thẩm Lãnh biết ý nghĩ của ông ta, vậy thì bản thân ông ta mười phần mười là không có quả ngon để ăn, nhưng điều ông ta suy nghĩ không phải là sinh tử của một người, mà là thắng bại trên chiến trường.

"Trận chiến cuối cùng này, thật ra phần thắng của chúng ta không lớn."

"Lớn cỡ nào?"

"Một phần cũng không có."

"Tại sao?"

Đậu Hoài Nam nhìn Vương Khoát Hải trả lời: "Quân địch đông hơn ta gấp mười lần."

Vương Khoát Hải hỏi: "Nhưng người Cầu Lập, ngay cả gấp mười lần ta, có gì đáng sợ?"

"Đầu trận chiến, địch ta sĩ khí đều vượng, đấu thiên thời địa lợi đấu dũng khí các bên, đấu phối hợp huấn luyện, đấu phương pháp chiến trận. Giữa trận chiến, là đấu nghị lực can đảm, càng là đấu tín ngưỡng. Hiện giờ chính là giai đoạn giữa này, nhưng đã sắp qua rồi, nếu đấu tới hậu kỳ trận chiến, dũng khí, huấn luyện, chiến trận, nghị lực, thậm chí tín ngưỡng cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, đấu chính là đấu nhiều người."

"Người Cầu Lập nhiều người, về thể lực vẫn còn tốt hơn một ít, kiên thủ thêm một ngày nữa đã là cực hạn của chúng ta." Đậu Hoài Nam nhìn Vương Khoát Hải nói: "Ta có một hiểm kế, c người hấp hành kế này sợ là cửu tử nhất sinh, có lẽ thập tử vô sinh."

Sắc mặt Vương Khoát Hải hơi thay đổi: "Cho nên Đậu tiên sinh tới tìm ta?"

"Phải."

"Xin hỏi tiên sinh, vì sao là ta?"

"Bởi vì ngươi chân chất."

"Đậu tiên sinh đây là nói ta ngốc..."

"Không, chân chất không phải ngốc, nếu đổi lại một người quá nhiều tâm tư, sẽ có do dự, sẽ có hoài nghi, sẽ mất đi mũi nhọn, cho dù cuối cùng vẫn làm thì cũng không có quyết tâm hăng hái đi chịu chết, cuối cùng sợ là sẽ thất bại trong gang tấc, chỉ có tính cách của ngươi thích hợp, chỉ cần đồng ý là nhất định đi làm, sẽ không đi suy trước nghĩ sau, cũng sẽ không do dự." Đậu Hoài Nam hỏi: "Ngươi tòng quân vì cái gì?"

"Giáp tướng quân, vạn hộ hầu."

"Ngươi cũng đúng là chân chất thật." Đậu Hoài Nam thở dài: "Trận chiến này nếu thành công, ngươi sẽ được phong tướng quân, vạn hộ hầu sợ là còn khó, phải đợi sau này."

"Như vậy à... tướng quân ngũ phẩm cũng không có ý gì." Vương Khoát Hải cười cười, giọng ồm ồm nói: "Nhưng nếu ta đi, tướng quân sẽ thắng, ta tòng quân là vì giáp tướng quân, đó là ý nghĩ ban đầu, hiện giờ có nhiều một phần, cũng vì Thẩm tướng quân."

Gã sửa sang lại áo giáp rách bươm trên người một chút: "Ta đi."

Đậu Hoài Nam biến sắc: "Ta vẫn phải nói lại lần nữa, ngươi đi rồi, sợ là khó có thể còn sống."

"Ta có một đường huynh." Vương Khoát Hải nhìn vào mắt Đậu Hoài Nam nói: "Thấp bé gầy yếu hơn ta, tòng quân trước ta, là biên quân nam cương, năm đó trước trận chiến với Lâm Việt, huynh ấy đang ở nhà nghỉ phép, nhận được thông cáo của triều đình, huynh ấy đứng dậy đi ra ngoài, sau khi ra khỏi cửa thì quay đầu lại quỳ xuống dập đầu côm cốp, nói một câu mẹ, con đi rồi, sẽ không trở về nữa."

Vương Khoát Hải cười cười: "Ta luôn cảm thấy ta không bằng huynh ấy, tuy rằng sau này ta cao hơn, cường tráng hơn, cũng may mắn hơn huynh ấy, nhưng ta vẫn cảm thấy không bằng huynh ấy. Ta nhớ khi đó đại bá đuổi theo ra cửa hỏi, con à, nếu con đi không trở về nữa thì phải làm sao?"

Vương Khoát Hải gằn từng chữ: "Đường huynh nói, vậy thì không trở về."

Sau đó gã đeo cự thuẫn sau lưng, cầm lang nha bổng trong tay: "Chẳng qua là không trở về."

Đậu Hoài Nam biết, mình đã tìm đúng người rồi.

Thế là, một đội ngũ sáu trăm người được Đậu Hoài Nam điều động từ bên trong thủy trại rút ra ngoài, tiến vào núi đá ở một bên thủy trại. Núi không quá cao, bên gần bờ biển có vách núi khoảng chừng 40 - 50 mét, chỗ thấp nhất cũng 30 mét, nhìn giống như là thần tiên bổ một đao xuống, con người không thể leo lên, dù là đi bộ ở trên vách núi, không chú ý một chút là sẽ ngã nhào xuống, dưới vách núi là một bãi đá lởm chởm, cho nên chỉ cần ngã xuống đó là sẽ chết không thể nghi ngờ.

Vương Khoát Hải không sợ chết.

Sáu trăm dũng sĩ đi theo Vương Khoát Hải từ một bên dốc thoải đi lên, lúc sắp đi đến đỉnh núi thật ra đã gần như không thể đi tiếp. Trong núi chẳng những không có đường, chỉ sợ người đi nhiều cũng sẽ không có đường, một khe nứt của sơn thể nào đó cũng có thể làm cho người ta sợ hãi, chiều ngang quá ba mét, còn không có bao nhiêu khoảng cách chạy lấy đà, nhảy qua chỉ là nhảy qua, nhảy không qua chính là biệt ly với cuộc đời này.

Trên ngọn núi ven biển này cũng không có mấy cái cây, trên núi đá ngay cả cỏ dại sinh trưởng cũng cực khó khăn, trên núi chỗ mọc cỏ, chút đất ít ỏi nuôi dưỡng cỏ dại đó chỉ sợ cũng là gió thổi nhiều năm mà tích lũy được, cho nên cũng sẽ không thể nào chặt cây làm cầu.

"Nhảy!"

Vương Khoát Hải hô một tiếng, sau đó người thứ nhất lao qua, sáu trăm người, ba mươi tám người rơi xuống vực.

Núi không cao nhưng dốc đứng, qua khe nứt còn có con đường nhỏ chỉ vừa một chân nằm sát vách núi. Vương Khoát Hải thân hình cao lớn, chân cũng to hơn người bình thường nhiều, người khác đi con đường kia chân cũng thoải mái, gã đi con đường kia thì có gần nửa bàn chân thò ra ngoài vách núi, cự thuẫn bị gió núi thổi làm cho gã càng lắc lư hơn, có người khuyên gã ném cự thuẫn đi, gã chỉ lắc đầu: "Thuẫn là tướng quân nhờ người tạo ra cho ta, người còn thuẫn còn."

Qua đường đèo nhỏ, chết sáu mươi mốt người.

Tiếp tới đỉnh núi, chết bốn người.

Nếu muốn đi xuống, chỉ có thể lấy dây thừng buộc chặt vào đá trên núi, đỉnh núi không có cây cối, đá lớn cũng không nhiều lắm, đá nhỏ tất nhiên không thể treo người được. Vương Khoát Hải nhìn nhìn tảng đá lớn nhất kia cất bước đi qua: "Ta không thể nhường các ngươi, bởi vì bây giờ ta vẫn không thể chết được, Đậu tiên sinh nói, nếu ta nhất định phải chết, thì chết ở trên chiến trường."

Số người rơi xuống vách núi, một trăm hai mươi bảy người.

Xuống tới dưới vách núi, còn lại không quá ba trăm sáu mươi bảy người.

Hơn ba trăm người, từ trên trời đáp xuống.

Trên chiến trường, Thẩm Lãnh một đao chém chết tên binh lính Cầu Lập trước mặt, người không tự chủ được lắc lư một cái, khí lực của hắn gần như đã cạn kiệt, không cần nghĩ cũng biết binh sĩ thủ hạ của hắn ra sao. Nhìn sang bên phía Đường Bảo Bảo, thấy Đường Bảo Bảo từ đầu đến cuối vẫn dùng hắc tuyến đao chém giết không thấy dùng cây lớn giáo kia nữa, Thẩm Lãnh biết ngay Đường Bảo Bảo cũng đã gần đến cực hạn, ông ta không múa nổi trường giáo kia rồi, bổ một đao ra, người cũng sẽ lảo đảo mấy bước.

"Thổi tù và, trở về thành trại, cho tcung tiễn thủ trên tường gỗ chặt đứt đội ngũ của người Cầu Lập."

Thẩm Lãnh quay đầu lại hô một tiếng nhưng lại phát hiện thân binh phụ trách truyền lệnh đã ngã trong vũng máu, trên người trúng ít nhất 6 – 7 mũi tên, có một mũi tên trúng ngay giữa tim.

Thế là Thẩm Lãnh khàn giọng rít gào một tiếng: "Rút về!"

Đường Bảo Bảo nghe được tiếng hét của Thẩm Lãnh cũng bắt đầu rút lui, chiến binh tạo thành trận tuyến chậm rãi lui về phía sau. Sau khi bọn họ lui về mới nhìn rõ bao nhiêu thi thể của người Cầu Lập nằm trên mặt đất, cũng có thể nhìn rõ có bao nhiêu thi thể của chiến binh Đại Ninh.

"Làm sao?"

Đường Bảo Bảo tới gần Thẩm Lãnh liếc nhìn, ông ta biết phản xung phong như vậy có thể là lần cuối cùng, các binh sĩ thể lực khô kiệt, đó không phải là chuyện ăn một bữa cơm no là có thể bổ sung trở lại được.

"Tiếp tục phòng thủ đi." Thẩm Lãnh thấp giọng: "Chỉ có cùng tồn vong."

Đường Bảo Bảo thở ra một hơi thật dài: "Được, chỉ có cùng tồn vong."

Đúng lúc này bỗng nhiên đội ngũ Cầu Lập ở phía sau vang lên tiếng hô hoán, dường như là tới từ đội thuyền phía cuối cùng, sau đó đội ngũ người Cầu Lập đang tiến công đột nhiên luống cuống, bất ngờ là đều chẳng màng truy kích Thẩm Lãnh và Đường Bảo Bảo đang lui về.

Hai người liếc nhau, đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong ánh mắt của nhau.

Trên tường thành, bất chợt vang lên tiếng tù và tiến công, đó là tiếng tù và hạ lệnh toàn quân tiến công. Hai ngày chiến đấu kịch liệt, hiện giờ chiến binh Đại Ninh ở trong thủy thành đã còn không tới bảy ngàn, quân địch còn có hơn tám vạn, là ai hạ lệnh thổi tù và?

Cùng lúc đó, trống trận nổi lên.

Thẩm Lãnh nhìn về phía Đường Bảo Bảo: "Là chủ bộ Đậu Hoài Nam trong quân ta, tướng quân tin ông ta không?"

Đường Bảo Bảo hỏi: "Ngươi tin hắn không?"

"Tin."

"Vậy thì ta tin." Đường Bảo Bảo giơ hắc tuyến đao đã sứt mẻ lên: "Chẳng qua là giết thêm một lần nữa."

Không chống đỡ được rồi.

Nhưng không phải là người Ninh, là người Cầu Lập.

Khi Thẩm Lãnh và Đường Bảo Bảo một trái một phải dẫn người xông ra, phản ứng của người Cầu Lập hiển nhiên không có hung hãn như trước nữa, trận chiến đánh tới mức này, thật ra là so đấu nghị lực, tinh thần, và cả tín ngưỡng nhiều hơn. Đậu Hoài Nam nói, đây là thời kỳ cuối cùng so đấu tín ngưỡng, tiếp theo thì lại là so đấu số người.

Chiến binh Đại Ninh trên tường gỗ lao xuống giống như còn cất giấu một phần thể lực khác trong thân thể vậy, sức chiến đấu đột nhiên bạo phát ra làm cho người Cầu Lập phải sợ hãi.

Đội thuyền người Cầu Lập cuối cùng, chỉ lo nhìn người Cầu Lập ở phía trước mà không chú ý tới hơn ba trăm hán tử Đại Ninh nhếch nhác từ trên vách núi nhảy xuống, bọn họ vốn nên tinh bì lực tẫn mới đúng, bọn họ trượt dây thừng từ trên vách núi xuống dưới, dây thừng lại không đủ dài, dù như thế nhưng ai ai cũng như lang như hổ.

Những tàn lang tàn hổ này đã cướp đoạt một chiếc chiến thuyền Cầu Lập, sau đó đâm vào một chiếc chiến thuyền khác, hô to viện binh Đại Ninh đánh tới. Người sáng suốt vừa thấy là biết không thể tin, nhưng tinh thần của người Cầu Lập gần như đã suy sụp, một trận giết một trận gào này, người Cầu Lập công thành ở phía trước nhất chỉ thấy hậu đội rối loạn, lại nghe thấy tiếng giết thì đâu còn có dũng khí, đều lùi về phía sau.

Người phía trước chạy về va đập vào hậu đội, hậu đội điên cuồng chen chúc lên thuyền, trong lúc nhất thời đã hỗn loạn tới cực hạn.

Vương Khoát Hải bọn họ xông lên chiếc thuyền từ đụng, từ đuôi thuyền giết lên đầu thuyền, lấy hỏa tiễn tập trung bắn về phía trước, phía trước thuyền tuy rằng không đến mức bốc cháy, nhưng người Cầu Lập đã sợ tới mức đều nhảy xuống nước.

Hai người Thẩm Lãnh và Đường Bảo Bảo dẫn đội ngũ không tới bảy ngàn người giết ra ngoài thủy thành, chỉ lo bám sát phía sau bại binh Cầu Lập mà giết, giết một hồi đã mất đi tri giác, chỉ biết chém xuống từng đao từng đao, giống như đã điên vậy.

Người Cầu Lập bại lui, chiến thuyền chật chội, người rơi xuống biển nhiều vô số kể.

Bảy ngàn người cướp đoạt chiến thuyền, lấy thuyền đụng thuyền, để né tránh bọn họ, không ít chiến thuyền người Cầu Lập tự đâm vào thuyền của phe mình, thuyền ở phía sau cùng đã căn bản không quản nhiều nữa, chỉ lo một mình lao ra gần biển, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.

Giết mãi tới khi trời sắp tối đen, người Cầu Lập đều đã không còn ý chí chiến đấu, từng chiếc từng chiếc chiến thuyền rời đi bỏ chạy ra biển, đâu còn có chỉ huy gì đáng nói.

Thẩm Lãnh dẫn người giết đến tận kỳ hạm nhưng lại phát hiện Nguyên Thanh Phong không ở đó, thế là bắt đầu cho kỳ hạm đâm ngang đâm dọc, dù sao cũng không phải là thuyền của mình, căn bản là không xót của. Tới khi sắc trời hoàn toàn tối, người Cầu Lập chỉ nghe thấy bốn phía đều là tiếng hô giết, thật sự tưởng là đại đội nhân mã quân Ninh tới chi viện, lại càng không dám ứng chiến, hô hào lái thuyền chạy ra bên ngoài.

Thẩm Lãnh giết tới mức không một tia sức lực nàonữa, tựa vào kỳ hạm của Nguyên Thanh Phong thở dốc từng hơi từng hơi, ngồi xuống liền không dậy nổi, mãi cho đến khi trời sáng.

Phía đông hửng sáng, Thẩm Lãnh đã nghỉ ngơi một đêm dẫn người trở về, kiểm kê thương vong, nhưng lại thấy Đậu Hoài Nam quỳ gối bên ngoài thủy trại, cúi đầu chạm đất.

Thẩm Lãnh thò tay ra đỡ ông ta: "Đậu tiên sinh đây là làm sao vậy?"

"Ti chức lấy mạng người đổi lấy toàn thắng, chính là dùng mạng của Vương Khoát Hải và sáu trăm chiến binh, ti chức tự biết tội khó tránh thoát, xin tướng quân xử trí."

Thẩm Lãnh giận dữ, muốn một cước đạp qua nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ là nước mắt chảy dài.

Đúng lúc này, phía xa có hơn trăm người trở về, trên người đã không nhìn thấy có mấy mảnh áo, giáp trụ đều không có, cả người đều là màu đỏ, bước trên ánh nắng kim quang trở về. Người đi ở phía trước chính là đại hán chân chất kia, những người này bước đi ngã trái ngã phải nhưng khí thế lại như cầu vồng.

Thẩm Lãnh sải bước chạy qua lên, Vương Khoát Hải toàn thân đều là màu đỏ, chỉ có lúc nhếch môi cười mới lộ ra hàm răng trắng.

"Muốn uống rượu." Gã nói.

Thẩm Lãnh đỏ mắt: "Uống!"

Chầu rượu này uống đúng hai canh giờ, đã không nhớ được cũng không nói rõ được rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu, Thẩm Lãnh ngủ một mạch tới ngày hôm sau mặt trời lên cao mới dậy, mở mắt liền nhìn thấy Vương Khoát Hải đang ngáy ngủ bên cạnh mình, thế là lấy y phục của đắp lên cho Vương Khoát Hải. Y quan ở bên cạnh sắc mặt tiều tụy mỏi mệt nhìn thấy Thẩm Lãnh tỉnh dậy lập tức cười: "Rượu vẫn có ích, ta khâu vết thương cho tướng quân và Vương giáo úy, tất cả các người đều không biết."

Thẩm Lãnh chỉ cảm thấy cả người đều đau: "Đây là đã uống bao nhiêu?"

"Tướng quân và Vương Khoát Hải đã uống sạch rượu của huyện Khoát Hải." Y quan ngồi bệt trên mặt đất, cũng đã cạn kiệt sức lực: "Trong đêm qua đầu tiên là tướng quân cùng đám người Vương giáo úy uống rượu, sau đó hạ lệnh toàn quân trừ những binh sĩ đang trực ở ngoài đều có thể uống rượu. Tướng quân kính rượu hết chén này tới chén khác, sau đó lại nhất quyết kéo Vương giáo úy và Đường tướng quân bọn họ vào trong phòng ngài uống tiếp, không tới cũng không được, lại uống rất nhiều. Uống thêm một hồi, tướng quân đứng dậy nói sao ta lại ở đây thế, ta phải về rồi, cô vợ kia của ta đang nhớ ta, Đường tướng quân nói đây là phòng của ngươi đấy, ngươi còn về đâu... Tướng quân nói, ồ, đây là phòng của ta à, vậy các ngươi ở phòng ta làm gì..."

Thẩm Lãnh che mặt, ngượng ngùng cười cười, sau đó nhìn về phía Vương Khoát Hải hỏi: "Hắn như thế nào rồi?"

Y quan cười: "Tốt lắm, tóm lại ti chức sẽ không để hắn chết, hắn phải còn sống để mặc giáp tướng quân mới được."

Thẩm Lãnh cũng cười: "Hắn mặc giáp tướng quân à, tạm thời vẫn không được."

"Tại sao?"

"Không có bộ lớn như vậy, phải đặt làm." Hắn nhìn về phía Đường Bảo Bảo cũng vừa mới tỉnh lại: "Ta là chính tứ phẩm Uy Dương tướng quân, ta có thể thăng thủ hạ ta Vương Khoát Hải làm tướng quân ngũ phẩm không?"

"Ngươi không thể." Đường Bảo Bảo nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi chưa độc lĩnh một quân, không đủ quân hàm chức quyền."

Ông ta dừng lại một chút, chỉ chỉ vào mình: "Ta đủ."

Bình Luận (0)
Comment