Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 391 - Chương 391: Quốc Sư

Chương 391: Quốc sư Chương 391: Quốc sư

Thẩm Lãnh cảm thấy nếu mình đứng lên nhanh như vậy thì sẽ có lỗi với trận chém giết mệt nhọc trước đó, vì thế hai tay đỡ mông dịch chuyển tới cửa, ngồi dựa vào khung cửa nhìn đống hỗn độn vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ bên ngoài thủy trại thủy sư, nơi đó người tới người lui, bách tính và các binh sĩ lẫn lộn với nhau.

Tư thế di động như vậy, đâu có một chút bộ dáng nào tướng quân nên có.

Đường Bảo Bảo nheo mắt nhìn hắn: "Tại sao ngươi phải di chuyển như vậy?"

Thẩm Lãnh nghiêm túc trả lời: "Có vẻ ta vẫn chưa khôi phục lại, như vậy thì có thể không cần dọn dẹp phòng."

Đường Bảo Bảo: "Cho nên, ngươi nghĩ chúng ta sẽ giúp ngươi dọn phòng?"

Ông ta đứng lên, vỗ vỗ mông bỏ đi: "Đi về căn phòng sạch sẽ của mình tiếp tục ngue... Ồ đúng rồi, Vương Khoát Hải, lần sau ngươi tìm một người đo chiều cao thể trọng của ngươi rồi báo với ta, ta bảo người ta làm cho ngươi một bộ giáp tướng quân, Thẩm Lãnh báo quân công cho ngươi, ta thêm cho ngươi ngũ phẩm, nơi này thật không tồi, huyện Khoát Hải... Ha ha ha ha."

Sau khi nói xong liền bước đi nhanh.

Thẩm Lãnh thở dài: "Sớm biết vậy đã tới phòng ông uống rượu."

Đường Bảo Bảo vừa đi vừa nói: "Ngày kết bái, ngươi tới là được, không uống chết ngươi được."

Thẩm Lãnh: "Chớ khoác lác, người làm đại ca nổ như sấm."

Đường Bảo Bảo hừ một tiếng: "Người làm tiểu đệ chẳng lẽ không biết tôn kính hơn một chút?"

Thẩm Lãnh dựng thẳng ngón giữa lên.

Vương Khoát Hải tựa người ở đó cười ha ha, sau đó cười một lúc lại khóc.

"Ngũ phẩm thiệt cho ngươi rồi." Thẩm Lãnh nhìn trời xanh biển xanh bên ngoài: "Với chiến công trận chiến này của ngươi, dù cho ngươi tòng tứ phẩm cũng không đủ, người Cầu Lập tổn thất khoảng một nửa, bởi vì ngươi đi vòng qua tấn công, thủy sư bắc hải Cầu Lập xem như đã bị chúng ta đánh cho tàn rồi, số thuyền còn lại của người Cầu Lập tán loạn bốn phía, trong thời gian ngắn sẽ không có sức đánh một trận nữa, công lao này còn lớn hơn chiếm được một tòa thành trên đất Cầu Lập nhiều, chỉ cần báo quân công lên, không ai có thể xóa đi, đó là chuyện sẽ viết vào sử sách."

Vương Khoát Hải khóc một lúc rồi lại cười: "Thật ra ta không quan tâm ngũ phẩm hay là tòng tứ phẩm, ta chỉ quan tâm liệu có còn là lính của tướng quân ngài hay không."

Thẩm Lãnh: "Thế nào, ngươi phiêu rồi hả? Còn muốn đi ăn máng khác?"

Vương Khoát Hải phụt một tiếng, cả nước mũi cũng phun ra.

"Sống là người của tướng quân, chết là ma của tướng quân."

"Ngươi còn không dọa chết ta, câu này nói giống như thề non hẹn biển vậy, sống, ngươi là người của chính mình, chết, ngươi là ma của chính mình." Thẩm Lãnh nhìn về phía Vương Khoát Hải: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, cái này là bản thân ngươi nên được thì không cần cảm ơn người khác, ngươi nên cảm ơn bản thân ngươi nhất."

Vương Khoát Hải lắc đầu còn muốn nói gì nữa nhưng bị Thẩm Lãnh ngăn lại: "Có lẽ trước đó thế giới này đã có chút vấn đề, rất nhiều người có quân công thật sự không có thể nhận được tất cả những thứ nên nhận được, đây không phải là điều lệ chế độ của Đại Ninh bệnh, mà là người chấp hành những điều lệ chế độ này bệnh, ngươi nên là chính ngũ phẩm, chính là chính ngũ phẩm. Ngươi không cần có lòng cảm kích đối với ta, thậm chí không cần có lòng cảm kích đối với Đường tướng quân, ta báo quân công cho ngươi, ông ta nhấc ngươi lên làm tướng quân, đều là chuyện chúng ta nên làm, nếu chúng ta làm chuyện vượt quá bổn phận rồi ngươi nói cảm ơn cũng không muộn. Chỉ là chuyện nên làm mà ngươi lại nghĩ là chúng ta giúp ngươi, như vậy ngươi cũng bị bệnh, phải điều trị."

Hắn nói ra một tràng dài này, trong lúc nhất thời Vương Khoát Hải lại không kịp phản ứng.

"Chúng ta chỉ là làm chuyện nên làm, còn ngươi nhận được thứ người nên được." Thẩm Lãnh nhìn Vương Khoát Hải nói: "Tại sao ngươi phải cảm ơn chúng ta?"

Vương Khoát Hải bị hỏi khó, hán tử chân chất thật sự không biết nên nói gì.

"Nhưng ngươi phải mời uống rượu một bữa." Thẩm Lãnh vịn khung cửa đứng lên, xoa xoa hông của mình: "Vẫn phải luyện thôi."

Vương Khoát Hải chợt nhớ tới đến một chuyện: "Tướng quân, ta nghe nói sau ngày đại hôn, ngài cũng vịn cửa mà ra ngoài như vậy?"

Thẩm Lãnh ngây ra: "Cút... Tên khốn kiếp nào nói ngươi là người chân chất thế."

Vương Khoát Hải vô tư cười hềnh hệch.

Đúng lúc này Thẩm Lãnh chợt phát hiện một người đứng ở ngoài cửa, vừa rồi còn hơi say vẫn chưa tỉnh, người kia đứng ở đó hắn cũng không để ý, bây giờ bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, người đó đang chờ hắn... Đậu Hoài Nam.

Thẩm Lãnh đi ra cửa phòng, Đậu Hoài Nam lập tức vén áo quỳ xuống: "Thuộc hạ thỉnh tội."

Thẩm Lãnh quay đầu lại chỉ chỉ Vương Khoát Hải ở phía sau: "Ông đi nói với hắn, nếu hắn cảm thấy ông không sai thì ông cũng không cần phải như vậy, mặc dù ta khó chịu, mặc dù phẫn hận, nghĩ nếu Vương Khoát Hải bởi vậy mà chết ta sẽ lột da của ông ra, nhưng ta biết, bất kể là đứng ở góc độ của ông hay là đứng ở góc độ của ta mà nói, ông không có làm sai."

Đậu Hoài Nam ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút kích động.

"Ta không phải là một người không lý trí." Thẩm Lãnh thò tay ra nâng Đậu Hoài Nam dậy: "May mắn là Vương Khoát Hải không chết, nếu không giữa ta và ông không có khả năng tiếp tục qua lại, ta không phải một người không lý trí, nhưng có những lúc ta không khống chế nổi lý trí."

Đậu Hoài Nam cúi đầu: "Ti chức nhớ rồi."

Thẩm Lãnh làm giãn thân thể một chút: "Đã thống kê thương vong ra chưa?"

"Vẫn chưa, bước đầu tính ra chúng ta tổn thất hơn bốn ngàn người, bên người Cầu Lập tổn thất chừng sáu vạn trở lên."

"Vẫn là lỗ." Thẩm Lãnh thở dài: "Hơn bốn nghìn hán tử đó... Trước hết sắp xếp người tìm thi thể của huynh đệ chúng ta về."

Đậu Hoài Nam nói: "Đã đang làm rồi, bách tính trong thành tự giác đến hỗ trợ."

"Ừm." Thẩm Lãnh trầm mặc một lát, quay đầu lại nhìn về phía Đậu Hoài Nam: "Đậu tiên sinh, ông nghĩ mình đã làm sai hay là đã làm đúng."

"Thuộc hạ..."

"Ông đã làm sai hay là đã làm đúng, là ta nói, bản thân ông cũng đừng nghĩ nữa."

"Ti chức hiểu." Đậu Hoài Nam bỗng nhiên sực tỉnh, khom người cúi đầu: "Sau này ti chức biết phải làm sao rồi, mọi chuyện đều bẩm báo tướng quân trước."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng, đi nhanh về phía thủy trại. Không bao lâu, Đậu Hoài Nam đã lại nhìn thấy bóng dáng Thẩm Lãnh trên chiến trường một lần, bên cạnh các binh sĩ các bách tính, đang rửa sạch từng cỗ từng cỗ thi thể của chiến binh, mang lên trên bãi đất trống, dường như trước giờ hắn đều không cảm thấy tướng quân chính tứ phẩm là thân phận địa vị có ưu thế hơn gì, từ đầu đến cuối hắn đều bằng lòng ở bên cạnh lính của hắn.

Thành Trường An.

Cung Vị Ương, điện Bảo Cực, Đông Noãn Các.

Tiểu đạo nhân mắt không tốt lần thứ ba đụng phải khung cửa, vì thế liền ảo não, cảm thấy cung Vị Ương của Đại Ninh này thực sự không thân thiện với mình, trước khi vào cửa gã cảm thấy sắp đến vị trí cánh cửa, giơ chân lên ba lần cũng chưa qua, một đám nội thị cung nữ đứng ở ngoài cửa cố sức nín cười, có người nhịn đến nỗi bật ra tiếng lợn kêu.

Tiểu đạo nhân ho khan vài tiếng, cố gắng thể hiện ra bộ dạng uy nghiêm, nghĩ mình dù gì cũng đã là quốc sư của Đại Ninh, hoàng đế bệ hạ đích thân sắc phong, các ngươi không thể cố sức nhịn một chút?

Nhưng dáng vẻ bước qua cánh cửa đó thật sự rất buồn cười, chân trái nhấc lên bước, còn chưa tới cánh cửa nữa, vì thế lê một bước, chân trái nhấc lên bước, vẫn chưa tới, vì thế lại lê bước, vẫn chưa bước qua... Trái, trái, trái phải trái, nhìn buồn cười, nhất là trông gã còn môi đỏ răng trắng xinh đẹp như hoa, mọi người đều cảm thấy thân cận, tuổi lại nhỏ, đâu có gì là uy nghiêm.

Cũng may hoàng đế là người thân thiện, thân mật hơn so với căn phòng này.

Sau khi vào trong hoàng đế ban cho ghế ngồi, tiểu đạo nhân nghĩ hay là thôi đi, không nhìn rõ, lỡ như đặt mông ngồi xuống đất, vậy chẳng phải là càng mất phong độ hơn à.

"Trẫm đã phái người suy nghĩ biện pháp, nghe nói phương tây có vài chỗ, có thể dùng tinh thạch làm ra thứ gọi là kính, có thể khiến người ta nhìn rõ ràng, nhưng có thể tìm được hay không thì cũng chưa biết, sau khi tìm được có hữu dụng hay không cũng không biết."

"Tạ bệ hạ."

"Không có gì, trừ từ bổng lộc quốc sư của khanh là được."

"..."

Hoàng đế liếc mắt nhìn tiểu đạo nhân một cái: "Trẫm, vừa mới nhận được tin tức của đạo quán núi Long Hổ phái người đưa tới, sư phụ khanh... qua đời rồi."

Tiểu đạo nhân vốn còn đang cười liền thay đổi sắc mặt, trong nháy mắt hơi trắng, trắng bệch, sau đó là tái xanh.

Sau đó gã lại bật cười, nụ cười khiến người ta đau lòng, mắt ươn ướt nói một câu: "Sư phụ ông ấy coi như cũng đã đoán đúng một lần."

Sau đó gã mới sực tỉnh ra bản thân mình ngốc cỡ nào, trong cả nước, cũng không thể có hai quốc sư, nếu sư phụ còn sống thì sắc phong của bệ hạ sẽ không ban xuống, thế mà gã lại hậu tri hậu giác như vậy.

"Tạm thời khanh đừng về núi Long Hổ." Hoàng đế nhìn gã như vậy liền cảm thấy đau lòng, khẽ thở dài: "Trẫm cũng đã cho ngự y chuẩn bị một chút, sau đó sẽ có người của viện Thái Y tới tìm khanh, giúp khanh nghĩ biện pháp xem làm sao có thể tạm thời cho khanh nhìn thấy rõ ràng một chút, chữa khỏi mắt, khanh mới có thể giúp trẫm nhìn thấy nhiều thứ hơn."

"Thần tuân chỉ."

"Trẫm chợt nhớ tới một chuyện, đã rất nhiều năm rồi." Hoàng đế nhìn về phía tiểu đạo nhân: "Trẫm nghe nói, sư phụ khanh hàng năm du lịch thiên hạ, mười mấy năm trước từng tới một thôn nhỏ tên là trấn Ngư Lân ở Giang Nam đạo quận An Dương, khanh có từng nghe ông ấy nhắc tới không?"

Sắc mặt của tiểu đạo nhân rất trắng, cho nên lần này không có gì thay đổi nhiều hơn, đã không thể trắng hơn được nữa, cho nên gã thầm thấy may mắn.

"Từng nghe sư phụ nhắc tới."

"Ông ấy đã nói những gì?"

"Sư phụ nói, đã giật mình rất lớn, trong trấn Ngư Lân, lại ẩn giấu một viên tướng tinh lớn như vậy."

"Khanh có biết là nói tới ai không?"

"Mạnh Trường An." Tiểu đạo nhân cúi đầu: "Sư phụ gặp Mạnh Trường An liền mang hắn đi, sai người đưa tới thư viện Nhạn Tháp thành Trường An, nhưng sư phụ lại không tới Trường An, hẳn là lão viện trưởng cũng biết việc này."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Tất nhiên ông ấy biết, nhiều năm trước đã từng nói với trẫm, nhưng trẫm quên rồi."

Hoàng đế lại hỏi: "Sư phụ khanh có từng nói là đã xem tướng cho người khác?"

Tiểu đạo nhân lắc đầu: "Chưa từng nói."

Hoàng đế: "Không được nói dối."

Tiểu đạo nhân càng cúi đầu thấp hơn: "Thần thật sự chưa từng nghe sư phụ nói."

Trong đầu gã đang kêu ầm ĩ, không tự chủ được nghĩ đến khi đó sư phụ trở lại núi Long Hổ từng nói, nơi nhỏ bé trấn Ngư Lân kia lại cất giấu một viên tướng tinh, thật sự làm ông ta giật mình, nhưng mà không có dọa chết người, một đứa trẻ khác mới tính là diện tướng có thể dọa chết người... Nhưng mà chuyện này quá lớn, lớn đến mức có thể sẽ mang tới tai ương diệt môn cho núi Long Hổ.

Nghĩ mà xem, Đại Ninh vững chắc cường thịnh như vậy, hoàng triều Lý gia cường thế như vậy, hơn nữa nhìn vận mệnh quốc gia hưng thịnh tuyệt sẽ không xuất hiện nhiễu loạn lớn gì, cho nên đương nhiên hoàng tộc sẽ không dễ dàng thay đổi, như vậy thì hoàng tộc Lý gia vẫn là hoàng tộc Lý gia, vì thế nhìn ra chuyện không bình thường gì ở diện tướng của một cô nhi thì đương nhiên không dám nói lung tung, nói ra sẽ là đại tội mưu nghịch, nói đúng là tội, nói sai vẫn là tội, hà tất nói lung tung.

Cho nên sư phụ gã vẫn luôn nói chắc là đã xem sai rồi, nhân tướng không thể đoạt quốc vận, cho nên chỉ có thể là đã xem sai, phải là đã xem sai.

Hoàng đế trầm mặc thật lâu, sau đó khe khẽ thở dài: "Khanh về nghỉ ngơi đi, chờ khi mắt của khanh chưa khỏi rồi, ngươi cũng đi du lịch thiên hạ, chắc khanh biết nơi đầu tiên phải đi là nơi nào?"

"Thủy sư?" Tiểu đạo nhân hỏi một câu thử thăm dò.

Hoàng đế gật gật đầu nhưng không trả lời phải hay không phải.

Gật đầu là đủ rồi.

Tiểu đạo nhân rời khỏi Đông Noãn Các, ra ngoài nhìn nhìn mặt trời, thật chói mắt.

Bình Luận (0)
Comment