Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 392 - Chương 392: Đương Nhiên Xứng Đáng

Chương 392: Đương nhiên xứng đáng Chương 392: Đương nhiên xứng đáng

Thành Trường An.

Trong một trà lâu nhìn có vẻ buôn bán ế ẩm đến mức khiến người ta đau lòng, chỉ có hai nữ nhân xinh đẹp ngồi ở vị trí gần cửa sổ lầu hai, gần dùng hai chữ xinh đẹp để hình dung hơi đơn bạc một chút, nhưng rất nhiều từ miêu tả nếu như dùng với nhau ngược lại sẽ cảm thấy bị ngợp, cảm thấy còn không bằng chỉ dùng hai chữ xinh đẹp này.

Lâm Lạc Vũ ngồi ở đó nhìn người đi đường lui tới ngoài cửa sổ, dường như đã quên nữ nhân trẻ tuổi đang ngồi đối diện kia lẽ ra nên rất đáng sợ mới đúng, dù sao cũng là sát thủ quật khởi mới nhất trên giang hồ, bởi vì quen mặc một bộ y phục màu tím nên được gọi là Nhan Tử Y.

"Ngươi mời ta ngồi xuống uống trà, mà không định nói gì cả?"

Nhan Tiếu Tiếu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Lạc Vũ một cái, trong ánh mắt có chút nghi hoặc, có chút đề phòng.

"Ngươi cảm thấy trên đời này có tốt đẹp không?" Lâm Lạc Vũ hỏi một câu, không đợi Nhan Tiếu Tiếu trả lời, Lâm Lạc Vũ cười cười tự giễu: "Có phải cảm thấy hỏi như vậy có chút già mồm cãi láo không? Nữ hài tử trước hai mươi tuổi cố gắng đừng già mồm cãi láo, như vậy sẽ mất đi rất nhiều thứ, phàm là chuyện gì cũng không bằng tiêu sái tự nhiên, nhưng qua ba mươi tuổi vẫn là tận lực già mồm cãi láo một chút, nhất là ở thứ mà mình quan tâm, nếu độ tuổi này còn không già mồm cãi láo, sau khi mất đi sẽ càng khó tìm lại."

"Ngươi muốn nói gì?" Nhan Tiếu Tiếu hỏi.

Lâm Lạc Vũ quay đầu nhìn về phía Nhan Tiếu Tiếu: "Ta đã ba mươi mấy tuổi, mặc dù bản thân luôn không chịu thừa nhận, nhưng năm tháng chưa từng buông tha ai, nên cần đối mặt thì phải đối mặt, ví dụ như ngươi... Ở lứa tuổi như ngươi, mất đi cái gì tương lai vẫn sẽ gặp được thứ tốt hơn, thứ quan tâm cũng có thể không quan tâm, độ tuổi như ta đã duyệt tẫn thiên phàm, đã gặp được thứ tốt nhất, nếu mất đi thì không bao giờ gặp được nữa."

Nhan Tiếu Tiếu: "Ta vẫn không hiểu ngươi đang nói gì."

"Nói quyết tâm." Lâm Lạc Vũ thản nhiên nói: "Nếu ngươi động đến hắn, ta giết cả nhà ngươi, diệt cả nhà ngươi, trong cửu tộc, chó gà không tha."

Nhan Tiếu Tiếu ánh mắt đanh lại: "Ngươi nghĩ ta sợ ngươi?"

"Ngươi nên sợ."

Lâm Lạc Vũ vẫy vẫy tay, tiểu cô nương thoạt nhìn rất đáng yêu kia lúc lắc bím tóc đuôi ngựa từ chỗ xa hơn một chút đi tới, nàng ta có một cái tên khí chất và không đáng tin cậy bằng nàng ta là Cao Tiểu Dạng, cũng không biết nàng ta làm sao chịu đựng được cái tên này mười mấy năm.

Cao Tiểu Dạng đưa cho Lâm Lạc Vũ một tập hồ sơ, Lâm Lạc Vũ nhận lấy sau đó đặt trước mặt Nhan Tiếu Tiếu.

Nhan Tiếu Tiếu ánh mắt nghi hoặc mở hồ sơ ra nhìn nhìn, sắc mặt liền thay đổi: "Sao ngươi có thể tra được những cái này?!"

"Cũng không phải việc khó gì." Lâm Lạc Vũ nhìn hồ sơ kia nói: "Tên của người có quan hệ với ngươi đều ở trên đó, có thể không phải toàn bộ, dù sao ta cũng làm chưa được bao lâu, nhưng không sao, khoảng chừng mười ngày sau, tất cả mọi thứ liên quan tới ngươi đều sẽ ở trước mặt ta, cho nên ta mới nói ngươi nên sợ."

Sắc mặt Nhan Tiếu Tiếu càng lạnh lùng hơn, nhìn vào mắt Lâm Lạc Vũ nói gằn từng tiếng: "Nếu ngươi dám động vào bọn họ, ta cho ngươi chết không có chỗ chôn."

"Đây chính là tâm trạng của ta hiện tại."

Lâm Lạc Vũ vẫn bình tĩnh, thậm chí có chút đạm mạc.

"Ngươi sợ mất đi thứ ngươi quan tâm, thứ ta quan tâm cũng như vậy." Nàng đứng lên: "May là ngươi đang do dự, nếu ngươi theo hắn cùng rời khỏi thành Trường An, ngươi đã chết rồi, những người bên cạnh ngươi cũng sẽ chết."

Nhan Tiếu Tiếu giống như bị người khác chọc thủng nhuệ khí, đâm rách lớp ngụy trang nhìn như chắc chắn này, cũng đâm rách sự kiêu ngạo của nàng ta, trong nháy mắt nàng ta liền suy sụp, lúc này nhìn mới giống một thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi, bất lực đến mức có chút đáng thương.

"Đường đi như thế nào, là người tự chọn." Lâm Lạc Vũ xoay người rời đi: "Tuy rằng ta vẫn không hiểu tại sao ngươi ở lại thành Trường An, nhưng ta biết ngươi thường tới con ngõ nhỏ đó tìm hai lão nhân, cùng bọn họ nấu cơm cùng trò chuyện, chứng tỏ trong lòng ngươi không có hoàn toàn bị bóng tối ăn mòn, ngươi vẫn còn có thiện niệm."

Nhan Tiếu Tiếu cười khổ: "Thiện niệm? Thiện niệm có thể khiến đời người tốt hơn sao?"

"Có thể." Lâm Lạc Vũ bước chân dừng lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhan Tiếu Tiếu một cái: "Nếu không ngươi cho là, tại sao Thẩm Lãnh lại sống tốt như vậy?"

Nhan Tiếu Tiếu ngẩn người, cúi đầu nhìn hồ sơ im lặng không nói.

Nàng ta không rời khỏi thành Trường An, là vì nàng ta càng không xác định mình có nên làm xong vụ làm ăn đã nhận này hay không. Nàng ta ở thành Trường An vẫn luôn hỏi thăm tất cả về Thẩm Lãnh, càng thăm dò được nhiều, trong lòng lại càng dao động kịch liệt, bởi vì nàng ta đã có thể xác định Thẩm Lãnh không phải một người đáng chết.

"Ngươi có thể giúp ta không?"

Nàng ta bỗng nhiên đứng lên hô một tiếng với Lâm Lạc Vũ đã xuống lầu, giống như người đuối nước đột nhiên phát hiện có một tấm ván gỗ bay tới chỗ trước mặt mình không xa vậy.

Lâm Lạc Vũ đã xuống dưới lầu không quay đầu lại, nhưng khóe miệng đã hơi giương lên. Nàng biết, thật ra khi Nhan Tiếu Tiếu hỏi ra câu này thì hết thảy đều đã thay đổi, nàng thích nhìn thấy con người ta trở về từ con đường sai lầm về, bao gồm chính nàng.

"Có chuyện lúc nãy không có nói cho ngươi biết." Lâm Lạc Vũ thản nhiên nói: "Cá nhân ta đã lấy một phần tiền đ ra gửi tới tay những người ngươi phải nuôi dưỡng kia, mỗi người đều có phân, may mắn là ta có nhiều tiền hơn ngươi, cho nên có thể đảm bảo mỗi người bọn họ cả đời này đều sống rất tốt. Đương nhiên, được người khác nuôi giống như lợn tuyệt đối không phải chuyện tốt gì, cho nên ta phái người sắp xếp cuộc sống của bọn họ, ví dụ như đi học một nghề gì đó, trẻ con nên đi học, nam nhân nên đi làm, những điều này đều là chuyện đương nhiên, ngươi nuôi bọn họ vô điều kiện, ta chỉ có thể nói ngươi rất ngu."

Nhan Tiếu Tiếu: "Vậy lúc nãy ngươi còn nói, ngươi sẽ giết bọn họ."

"Lời ta nói vẫn là dự tính." Lâm Lạc Vũ nói: "Ngươi động đến hắn, những người đó đều sẽ chết."

Nhan Tiếu Tiếu trầm mặc một lúc, khom người cúi đầu: "Cảm ơn, dù sao đó cũng không phải là người Ninh các ngươi."

"Đó đã là người Ninh rồi." Lâm Lạc Vũ nói: "Đừng tưởng rằng thân phận người Ninh dễ có như vậy, ngươi có thể đi xem thử, tương lai Cầu Lập quốc bị diệt, những người Cầu Lập kia có thể có được thân phận người Ninh hay không."

Nàng nhìn sang Cao Tiểu Dạng: "Đổi cho Nhan cô nương một ấm trà."

Cao Tiểu Dạng cười đi bưng một ấm trà mới lên lầu, ngồi xuống đối diện với Nhan Tiếu Tiếu: "Tiểu thư nhà ta là một người tâm Bồ Tát, phần lớn thời gian đều từ mi thiện mục, nhưng một khi chọc tới nàng ấy, trời biết nàng ấy sẽ tạo sát nghiệt lớn cỡ nào... Nhan cô nương, thật ra ngươi có thể suy nghĩ một chút chi bằng ở lại bên cạnh tiểu thư làm việc, tiểu thư hào phóng lắm, tiền của nàng ấy dễ kiếm hơn ngươi đi giết người, dùng bản lĩnh giết người của ngươi đi làm chuyện giúp người khác hoặc là bảo vệ người khác, hơn nữa kiếm tiền cũng thoải mái hơn, tại sao ngươi không suy nghĩ chu toàn?"

Nhan Tiếu Tiếu trầm mặc hồi lâu, từ đầu đến cuối không có trả lời.

Ngón tay Cao Tiểu Dạng nhẹ nhàng gõ trên bàn: "Ta đoán, khi ngươi quyết định nhận đơn hàng giết người đó cũng không do dự lâu như vậy, ngươi hiểu ý của ta?"

Sau khi nói xong nàng ta cũng đứng dậy rời đi.

Nhan Tiếu Tiếu vẫn ngồi một mình ở đó, nhắm mắt lại, trong đầu lại không tự chủ được xuất hiện thiếu nữ tên là Thẩm Trà Nhan kia, nếu như nữ hài tử đó mất đi trượng phu, là ông trời bất công.

Nữ hài tử như vậy, nên hạnh phúc vui vẻ cả đời.

Nàng ta hít sâu một hơi, hướng xuống dưới lầu hô một tiếng: "Tiền công có cao không?"

Cao Tiểu Dạng nhìn về phía Lâm Lạc Vũ, Lâm Lạc Vũ đang yên tĩnh đọc sách mỉm cười trả lời: "Không cao bằng ngươi giết người."

Nhan Tiếu Tiếu: "Ồ... Như vậy à, có bao cơm không?"

"Ăn ở đều bao."

"Được." Nhan Tiếu Tiếu từ lầu hai đi xuống: "Tốt nhất mỗi tháng phát thêm chút son phấn."

Cao Tiểu Dạng ánh mắt lóe lên: "Bây giờ ta và ngươi đi mua thì thế nào? Ta vốn đã muốn đi, nhưng tiểu thư lại không đi cùng ta, ngươi đi cùng ta, ngươi muốn mua gì, ta tặng ngươi luôn."

Nhan Tiếu Tiếu: "Đương nhiên ngươi tặng, ta không có tiền."

Lâm Lạc Vũ lấy một tờ ngân phiếu đặt lên bàn: "Cầm dùng trước."

Cao Tiểu Dạng nói: "Tiểu thư nhà ta rất hào phóng, ngươi cứ việc cầm mà dùng, chắc chắn tiểu thư sẽ không trừ vào tiền công sau này của ngươi đâu."

Lâm Lạc Vũ gật đầu: "Tất nhiên sẽ không trừ của nàng ta."

Nàng nhìn về phía Cao Tiểu Dạng: "Ta lấy ngân phiếu trong tiền công tháng này của ngươi."

Cao Tiểu Dạng: "..."

Cùng lúc đó, thư viện Nhạn Tháp.

Lão viện trưởng thoạt nhìn tinh thần không tệ, tuy rằng vẫn cuộn tròn người trên ghế, trên người vẫn đắp tấm chăn thật dày, tuy nhiên lại không có một chút uể oải không phấn chấn nào, chỉ là lão tham luyến hơi ấm, đương nhiên cũng là thật sự không thích vận động.

Thẩm tiên sinh ngồi ở trước mặt lão viện trưởng, quy củ như một học sinh.

"Nghe bệ hạ nói, ngươi cự tuyệt tiếp nhận chức vụ viện trưởng thư viện Nhạn Tháp?"

"Phải."

"Lý do thì sao?"

"Ta cũng không làm tốt bằng lão viện trưởng, hà tất chứ?"

Lão viện trưởng hừ một tiếng: "Cứ định sau này làm người nhàn tản?"

"Bệ hạ hy vọng ta làm một người nhàn tản."

Lão viện trưởng nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nhưng ngươi nhàn tản được?"

"Cũng không thể làm trái ý của bệ hạ."

"Cần gì phải nói dối." Lão viện trưởng khe khẽ thở dài: "Cán cân trong lòng ngươi đã lệch rồi, không phải sao?"

Thẩm tiên sinh cười: "Lão viện trưởng nên biết, ta lệch nhiều hơn nữa, cũng là người đứng ở bên phía bệ hạ, nói lớn hơn chút nữa, ta là người đứng ở bên phía Đại Ninh."

"Ai mà không phải?" Lão viện trưởng hơi nheo mắt lại: "Chỉ cần đừng làm quá phận, ta sẽ không nói gì, Hàn Hoán Chi cũng sẽ không nói gì, chỉ là ngươi nên hiểu, có một đường kẻ đừng dễ dàng bước qua, bệ hạ không chấp nhận được."

"Ta biết." Thẩm tiên sinh hỏi: "Đánh ván cờ?"

Lão viện trưởng: "Kỳ nghệ của ngươi như thế nào?"

"Năm đó đánh cờ cùng bệ hạ, chưa từng thua."

Lão viện trưởng ngẩn ra: "Đột nhiên hiểu tại sao sau khi ngươi rời khỏi vương phủ sẽ sống nghèo khổ như vậy, hà tất chứ?"

Thẩm tiên sinh phụt cười một tiếng: "Hiện giờ bệ hạ thua cờ, vẫn muốn trừ tiền sao?"

"Ngươi có thể đi hỏi Đạm Đài Viên Thuật thử." Lão viện trưởng chỉ chỉ cái bàn cách đó không xa: "Cờ ở bên kia."

Thẩm tiên sinh đi qua lấy cờ tới, bày trên bàn trà: "Hay là ta với lão viện trưởng cũng treo tiền thưởng thì thế nào? Nếu không thì cũng không có bao nhiêu lòng hiếu thắng, nếu không cược chút gì đó, cũng sẽ cảm thấy không đủ mùi vị."

"Ngươi muốn cuợc cái gì?" Lão viện trưởng hỏi.

Thẩm tiên sinh cầm một con cờ: "Nhường ta đi trước?"

"Tại sao? Ngươi không cảm thấy nên nhường lão nhân đi trước mới đúng?"

"Ta trẻ, chẳng lẽ không nên là trưởng bối nhường vãn bối?"

Lão viện trưởng gật đầu: "Nhường ngươi là được."

Thẩm tiên sinh cười: "Vậy cược... Nếu sau này ta thua, lão viện trưởng có thể bảo vệ mạng của Lãnh Tử và Trà Nhi hay không?"

Ông nói ta thua, đương nhiên không phải là chỉ cờ ván này, ván cờ này ông nhất định phải thắng.

"Nếu như ngươi thua ván cờ này thì sao?" Lão viện trưởng nhìn vào mắt Thẩm tiên sinh hỏi.

Thẩm tiên sinh lắc đầu: "Sẽ không thua."

Ván cờ này chơi một canh giờ vẫn chưa xong, càng về sau hai người hạ cờ càng chậm lại, có lúc một nước cờ phải suy nghĩ rất lâu mới hạ xuống, cử kỳ bất định, nhưng tâm định như bàn thạch.

Kỳ lực lão viện trưởng mạnh hơn, Thẩm tiên sinh đã rơi xuống hạ phong, ông nhíu chặt hai hàng lông mày chăm chú nhìn ván cờ, mấy tức sau bỗng nhiên thổ một ngụm máu, phun lên bàn cờ toàn là vết máu, nhưng sau đó ông lại cười, đặt cờ lên bàn cờ.

Sắc mặt lão viện trưởng hơi khó coi: "Làm gì?"

"Không thể thua."

"Ngươi thắng."

Lão viện trưởng: "Nhận lời ngươi là được."

Thẩm tiên sinh cười bật cười ha ha: "Không được đổi ý đâu."

"Tất nhiên sẽ không."

Thẩm tiên sinh bưng chén trà lên uống một ngụm trà: "Đau quá."

"Đau quá?"

"Cắn nát đầu lưỡi, bằng không làm sao lừa được viện trưởng."

"Ngươi vô liêm sỉ."

"Ta vô liêm sỉ, ông cũng không được đổi ý."

Lão viện trưởng trầm mặc thật lâu, nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Hắn xứng đáng?"

Thẩm tiên sinh ngạo nghễ: "Đương nhiên, ta nuôi lớn đấy."

Bình Luận (0)
Comment