Huyện Khoát Hải, cảng thuyền thủy trại.
Giáp tướng quân của Vương Khoát Hải không thể làm xong trong thời gian ngắn, các món quân phục khác của tướng quân ngũ phẩm cũng không thể phát xuống nhanh như vậy, còn cần báo lên Binh bộ, đợi sau khi Binh bộ khám hạch mới có thể chính thức xuống nhâm mệnh, nhưng nếu đã nói thăng thì chính là thăng.
Thẩm Lãnh vẫn chưa đơn độc ra ngoài lĩnh một quân binh mã, hiện tại mà nói hắn vẫn là người của thủy sư, tất nhiên Vương Khoát Hải cũng chính là người của thủy sư, cho nên Đường Bảo Bảo đề bạt gã lên, ai cũng không thể tùy tiện nói gì. Tuy rằng vẫn có chút không hợp quy chế cho lắm, nhưng mà quân công lớn như vậy, Binh bộ tuyệt đối sẽ không bác bỏ, người của thủy sư cũng có người nào sẽ nói không thỏa đáng.
Đỗ Uy Danh đi lên vỗ vỗ vai Vương Khoát Hải: "Chúc mừng chúc mừng, lão Vương, thật sự lợi hại."
Trần Nhiễm cũng cười: "Quả nhiên con người vẫn phải là ép mình một trận, ép mình đến bước không còn đường lui thì sẽ không có gì không làm được cả."
Đỗ Uy Danh nói: "Cũng chưa chắc, cũng không phải ép cái gì cũng có thể làm được."
"Ví dụ?"
"Ta ép ngươi chết, ngươi giải đề toán bên Khâm Thiên Giám cho ta một chút."
"Toán thuật à... vậy thì quên đi."
Mấy người đã hẹn đi dạo ở bên ngoài thủy trại, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, sau khi ra khỏi thủy trại liền nhìn thấy bên ngoài thủy trại có chừng 20 - 30 cô nương đứng ở cửa thủy trại ngó nhìn vào bên trong, người lớn nhất nhìn cũng chỉ 17 - 18 tuổi, người nhỏ nhất cũng chỉ khoảng 14 - 15 tuổi, cũng không biết đang nhìn mấy gì.
Vương Khoát Hải cảm thấy khả nghi, tiến lên hỏi một câu: "Các ngươi đang làm gì?"
"Cái đó..." Một tiểu cô nương trong số đó rụt rè hỏi: "Các người có quen Thẩm Lãnh Thẩm tướng quân không?"
Trần Nhiễm bọn họ bật cười ha hả, tên của Thẩm tướng quân xem như đã lan truyền khắp đại giang nam bắc rồi. Những tiểu cô nương này đang là lứa tuổi ngưỡng mộ anh hùng, trước đó không lâu vừa mới có tin tức truyền đến, Thẩm Lãnh giành được hạng nhất trong kỳ thi lớn các quân, bệ hạ nâng hắn lên làm tướng quân chính tứ phẩm, còn chưa tới hai mươi tuổi, mấy ngày trước lại vừa mới đại phá thuỷ quân Cầu Lập, bao nhiêu cô nương cảm thấy anh hùng thiếu niên như vậy mới là người bạn đời thích hợp nhất của mình.
"Quen thì cũng quen." Trần Nhiễm cười ha hả đi qua: "Nhưng các ngươi không có cơ hội rồi, Thẩm tướng quân đã thành thân, hơn nữa cũng không có ý định nạp thiếp."
"Tại sao?!" Một tiểu cô nương có chút không vui: "Chẳng lẽ ngươi có thể thay mặt cho Thẩm tướng quân?"
"Đó là Thẩm tướng quân tự nói." Vương Khoát Hải giọng ồm ồm nói: "Tướng quân và phu nhân cực kỳ ân ái."
Tiểu cô nương lúc nãy lên tiếng thở dài một tiếng: "Haiz... Anh niên tảo hôn."
Bốn chữ này làm Vương Khoát Hải bọn họ đều ngây người, cẩn thận ngẫm nghĩ bốn chữ này dường như cũng không có gì là không đúng.
"Về đi về đi, Thẩm tướng quân còn có quân vụ quan trọng phải làm, là kiểu đặc biệt quan trọng, sợ là hôm nay các ngươi chờ cũng không chờ được ngài ấy." Vương Khoát Hải có thiện ý khuyên một câu: "Các ngươi không biết, Thẩm tướng quân mà làm việc quân vụ, ngay cả cơm cũng không thời gian ăn, đâu có thời gian ra ngoài thủy trại lảng vảng."
"Như vậy à." Một tiểu cô nương vẻ mặt đau lòng nói: "Sao có thể không ăn cơm được chứ, ta về làm một ít đưa tới."
Nói xong liền xoay người chạy, các tiểu cô nương khác cũng xoay người chạy theo: "Chúng ta cũng về làm một ít đồ ăn ngon đến."
Vương Khoát Hải che mặt: "Cũng chính là phu nhân không ở đây."
Trần Nhiễm: "Ngươi cho là phu nhân ở đây thì nàng ấy sẽ tức giận? Phu nhân ở đây sẽ vui tươi hớn hở cùng họ đi nấu cơm, sau đó vui tươi hớn hở mang về cho tướng quân chúng ta ăn, phu nhân chúng ta đó là người rất rộng lượng."
"Cũng đúng."
Mấy người lại vừa đi vừa nói chuyện, chợt thấy xa xa có vài người đi tới, nhìn hơi quen mắt, đợi tới gần mới nhận ra người tới là ái nữ Trang Nhược Dung của tướng quân Trang Ung, mấy người vội vàng cúi đầu chắp tay: "Tiểu thư."
Trang Nhược Dung đội một cái mũ có khăn che mặt, cho nên bọn họ cũng phải đi tới trước mặt mới nhận ra, nàng khẽ cúi người đáp lễ: "Xin hỏi Thẩm tướng quân có ở thủy trại không?"
"Có có." Trần Nhiễm vội vàng trả lời: "Ở trong thủy trại xử lý việc quân vụ."
"Vậy ta qua đó tìm huynh ấy là được."
Trang Nhược Dung bước đi, hai nha hoàn bên cạnh đều cầm hộp cơm trong tay. Mấy người Trần Nhiễm và Vương Khoát Hải bọn họ liếc nhau một cái, thầm nghĩ sau này hỏng rồi, những tiểu cô nương kia thì bọn họ có thể đuổi về, nhưng Trang tiểu thư thì không đuổi về được, hiện giờ phu nhân không ở bên cạnh tướng quân, Trang tiểu thư lại là một nữ hài tử đoan trang xinh đẹp tuyệt trần như thế, lỡ như khiến quân không chống đỡ được...
Chỉ trong nháy mắt như vậy, Trần Nhiễm thậm chí còn tưởng tượng ra hình ảnh Thẩm Lãnh bị Trà Nhi cô nương đánh mặt mũi tím bầm, lại thêm cả bệ hạ giận dữ, hạ chỉ thiến Thẩm Lãnh... Ý, tại sao là thiến?
"Cái đó, tiểu thư, tướng quân đang xử lý việc quân vụ rất quan trọng, sợ là không tiện ra ngoài gặp cô ngay."
"Ta cũng không có việc gì, đi dạo ở trong thủy trại, chờ tướng quân làm xong là được."
Trang Nhược Dung lại thi lễ cảm ơn, sau đó dẫn theo nha hoàn thong dong đi về phía thủy trại, Trần Nhiễm nhìn bóng lưng mấy người kia vẻ mặt lo lắng: "Chuyện này phải làm sao?"
Vương Khoát Hải nói: "Ngươi nghĩ những thứ này có ích gì, chẳng lẽ ngươi còn không tin nhân phẩm của tướng quân?"
Đỗ Uy Danh ngây ra: "Tại sao chúng ta đều cảm thấy tướng quân không nạp thiếp là chuyện hết sức bình thường? Nhưng chẳng lẽ không nên là tướng quân nạp thiếp mới hết sức bình thường sao?"
Trần Nhiễm nghĩ nghĩ: "Những tướng quân khác nạp thiếp tự nhiên là chuyện hết sức bình thường, tướng quân của chúng ta nạp thiếp thì không phải chuyện hết sức bình thường, nên là thiên lý bất dung."
Vương Khoát Hải: "Hay là chúng ta trở về xem thử? Giúp phu nhân canh chừng tướng quân."
Trần Nhiễm: "Chuyện chân chó như vậy ta không làm được... Phải lặng lẽ mới được."
Mấy người cùng nhau gật đầu: "Phải lặng lẽ mới được."
Cùng lúc đó, ở một hải đảo cách cảng thuyền hơn mấy trăm dặm, bởi vì bốn phía hải đảo nước ngầm chảy siết cho nên không có bao nhiêu thuyền dám tới gần, nếu muốn vào hải đảo cũng không phải có đường thủy cố định gì có thể đi. Mạch nước ngầm di động, không phải tuyến đường nào cũng luôn an toàn, mà là nhất định phải tính tốt quy luật của mạch nước ngầm, cũng không nhiều người quen thuộc quy luật mạch nước ngầm này.
Nguyên Thanh Phong dẫn theo khoảng trên dưới một trăm chiếc chiến thuyền dừng lại ở bên ngoài hải đảo hơn mười dặm, đứng ở boong thuyền trầm mặc nhìn sang bên phía hải đảo xa xa thật lâu. Y là đại tướng quân thủy sư Cầu Lập quốc, hiện giờ luân lạc tới bước đường phải đi cầu người ở trên hải đảo này, trong lòng y cửa ải này cũng không phải dễ dàng có thể bước qua. Người trên đảo kia đều là hải tặc, mặc kệ rất cường đại cỡ nào thiện chiến cỡ nào, đó cũng là hải tặc, cho dù nước biển nhiều bao nhiêu đi chăng nữa cũng không rửa sạch mùi máu chết tiệt trên người những tên hải tặc đó.
Từng có không biết bao nhiêu người Cầu Lập chết trong tay đám hải tặc này, chức trách của y vốn nên là giết hết tất cả đám hải tặc này mới đúng, thủy sư và hải tặc không đội trời chung, nhưng hiện giờ thì sao?
Vì cái gọi là chút tôn nghiêm cuối cùng, y không thể không ký thác hy vọng lên người đám hải tặc này.
Đảo này tên là đảo Khai Môn, nghe đồn chỉ có tìm tới hòn đảo này mới có thể tìm được nơi ẩn náu thực sự của thủy phỉ Hải Phù Đồ. Đảo Khai Môn chính là tiền tiêu của Hải Phù Đồ, còn có lời đồn nói nếu không có những hải tặc quen thuộc hải vực lân cận ở trên đảo Khai Môn dẫn đường, cả đời cũng đừng mong tìm được hòn đảo tên là tiên sơn này.
Người do Nguyên Thanh Phong phái đi điều khiển thuyền nhỏ đi lòng vòng bên ngoài đảo Khai Môn ít nhất hai canh giờ, cũng không tới quá gần sợ bị mạch nước ngầm cuốn vào, đành phải vẫy cờ hô hào từ xa, từ đầu đến cuối không có ai đáp lại, nhưng y xác định người của Hải Phù Đồ nhất định có trên đảo Khai Môn, chỉ là những kẻ đó không muốn đi ra.
Hiện giờ thủy sư của y đã bị đánh tan, cho dù là người trốn thoát được cũng có hơn phân nửa là liên lạc không được, trận chiến ấy bị người Ninh đánh cho không còn dũng khí nữa, không biết bao nhiêu người không muốn trở lại thủy sư.
Nhưng Nguyên Thanh Phong biết Hải Phù Đồ mạnh cỡ nào, ở trên biển, không ai có thể giết chóc hơn Hải Phù Đồ.
Đúng lúc này có mấy chiếc thuyền nhỏ từ bên đảo Khai Môn đi tới, lá cờ màu đen trên thuyền nhỏ lập tức làm cho Nguyên Thanh Phong có chút kích động, đó là cờ độc hữu của Hải Phù Đồ, điều này chứng tỏ y đã tìm đúng chỗ rồi, hơn nữa nếu đã phái người ra ngoài, nói chuyện hợp tác cũng không phải là không có khả năng.
Đúng lúc đó này, bên trong thủy trại cảng thuyền Đại hai người Ninh, Thẩm Lãnh và Đường Bảo Bảo đứng ở trước bản đồ hải vực, hai người đều nhíu chặt mày.
"Theo ta thấy, vẫn là chờ chiến thuyền do đề đốc đại nhân phân phát trở lại, nhiều nhất không hơn mười ngày, chắc chắn sẽ tới." Đường Bảo Bảo nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Cho dù thủy sư Cầu Lập đã bị đánh tan, nhưng nếu tụ tập lại vẫn còn có mấy vạn người, không dưới mấy trăm chiến thuyền, trong cảng thuyền của chúng ta chỉ còn không quá 130 - 140 chiếc chiến thuyền có thể sử dụng mà thôi, thật sự gặp nhau trên biển, chúng ta chưa chắc có phần thắng."
"Người Cầu Lập không dễ dàng tụ tập lại như vậy." Thẩm Lãnh nói: "Huống hồ ta chính là không muốn cho Nguyên Thanh Phong tụ tập thuỷ quân Cầu Lập đã bị đánh tan lại một lần nữa đơn giản như vậy, nếu cho bọn họ thời gian mười ngày, mấy vạn thuỷ quân Cầu Lập kia sẽ có thể hình thành uy hiếp."
Đường Bảo Bảo: "Bây giờ chúng ta chỉ có sáu ngàn binh lực, còn phải để lại ít nhất một nửa thủ hộ cảng thuyền, ngươi chỉ đem theo mấy ngàn người, quá hung hiểm."
"Chuyện trên chiến trường, có chuyện nào không hung hiểm." Thẩm Lãnh nói: "Ta mang theo hai kỳ chiến binh, hai mươi chiếc thuyền, số còn lại để lại cảng thuyền, tướng quân yên tâm, nếu gặp phải hung hiểm chúng ta sẽ quay đầu chạy. Bây giờ thuyền của người Cầu Lập cũng không có ưu thế gì đối với chúng ta, nếu chúng ta muốn chạy bọn họ cũng chưa chắc ngăn được. Nếu gặp phải thuỷ quân Cầu Lập lẻ tẻ, chúng ta sẽ trực tiếp tiêu diệt, chỉ cần thông tuyến đường thủy này, chiến binh của Đại Ninh có thể đổ bộ từ bờ bắc Cầu Lập, đến lúc đó cùng chiến binh lên hướng bắc tiến công Điệu quốc sẽ có thể hô ứng lẫn nhau."
Đường Bảo Bảo thở dài: "Những người tuổi trẻ các ngươi, làm việc thật không có chút sợ hãi nào cả... Một người là ngươi, một người là Mạnh Trường An ở bắc cương dám ra vào Hắc Vũ chín lần. Hai người các ngươi thật sự là nghé con không sợ cọp."
"Chúng ta không phải nghé con, chúng ta là hổ." Thẩm Lãnh nhìn lại có vẻ hơi ngượng: "Nói như vậy có phải hơi mặt dày hay không?"
Đường Bảo Bảo: "Ngươi để ý sao?"
Thẩm Lãnh: "..."
Đường Bảo Bảo thở dài: "Ta biết khuyên cũng không khuyên được ngươi, ngươi mang thêm một số người đi, bên cảng thuyền thủy sư để lại hai ngàn người cho ta là được, người Cầu Lập chắc sẽ không đến quấy rối nữa."
Thẩm Lãnh: "Hai kỳ, hai mươi chiếc thuyền, không thể nhiều hơn nữa, mang nhiều ngược lại không tốt."
Hắn nhìn về phía Đường Bảo Bảo rất nghiêm túc nói: "Nhưng mà thủ hạ của ta đã không đủ một kỳ nhân mã, người được tướng quân điều phái sang, cần phải nói rõ với bọn họ, quân ta lệnh khắc nghiệt..."
Đường Bảo Bảo: "Ngươi đây là xem thường ai?"
Thẩm Lãnh mấp máy môi, không biết nói gì.
Đường Bảo Bảo quay đầu lại nhìn về phía đội chính thân binh của mình: "Ngươi đi theo Thẩm Lãnh, nếu người của chúng ta không nghe quân lệnh, ngươi thay ta chém đầu bọn họ, lời của Thẩm tướng quân chính là lời của ta, nhớ chưa?"
Đội chính thân binh đứng trang: "Vâng!"
Đường Bảo Bảo nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ta và ngươi vẫn chưa kết bái, lúc ngươi trở lại, ta lập hương đường chờ ngươi."
Đúng lúc này có người nói Trang Nhược Dung tìm đến Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhìn nhìn Đường Bảo Bảo, Đường Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn trời: "Ngươi nhìn ta làm gì."
Thẩm Lãnh cười lắc đầu, xoay người ra ngoài.
Ngoài cửa, Trang Nhược Dung duyên dáng yêu kiều đứng ở đó, nhẹ nhàng vén khăn che mặt lên, dung nhan thanh tú kia liền hiện ra trước mặt Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh nhìn đến mức nhất thời ngây người, Trang Nhược Dung đỏ mặt lên: "Tướng quân đang nhìn gì vậy?"
Thẩm Lãnh: "Cái mũ này của tiểu thư thật là đẹp, mua ở đâu vậy? Ta cũng đi mua một cái cho Trà Nhi."
Trang Nhược Dung lòng khẽ thắt lại, nghĩ hóa ra là hắn nhìn mũ.