"Trên đời có thể có cách lưỡng toàn?"
Trang Nhược Dung nhìn mặt nước lăn tăn gợn sóng, lẩm bẩm nói một câu, nàng nói rất khẽ, dường như cũng không phải nói cho người khác nghe mà chỉ là nói với mình, cũng có lẽ là nói với gió thổi qua trên biển, gió vô định cũng vô tình, gió đi thì cũng đã đi.
Gió nghe được, sẽ không kể lại cho ai, mà là đi theo gió.
Nhưng nàng sẽ không đi, bản thân nàng cũng nghe thấy rồi, cho nên cúi đầu.
Thẩm Lãnh cũng đã nghe thấy, nhưng tâm tình Thẩm Lãnh cũng không có dao động gì. Gió vô định mà tâm trường định, trước giờ hắn đều không nghĩ mình là một người có sức hấp dẫn đối với nữ hài tử, ngược lại hắn tin kẻ như Mạnh Trường An kia sẽ khiến nữ hài tử khuynh đảo hơn, hắn còn cảm thấy nữ hài tử giống như thiên tiên như Trà gia chịu cưới mình, đó có thể là kiếp trước mình đã cứu cả thế giới.
Có nhưng lúc cũng không nhịn được mà thầm nghĩ, nói không chừng là vì Trà gia ngốc thì sao?
Tình yêu của kẻ ngốc và kẻ ngốc, sẽ luôn thuần túy một chút.
Trên đời tất nhiên có cách lưỡng toàn, ví dụ như ngươi đi ta cũng đi, chỉ là đi về phương hướng khác nhau.
Thẩm Lãnh đứng trên cầu tàu mãi im lặng không nói chuyện, sau khi nhận lấy hộp cơm trong tay Trang Nhược Dung hắn liền cắm cúi ăn. Điểm tâm cơm canh do Trang Nhược Dung tự làm đều rất ngon miệng, nói không trái lương tâm thì quả thực là ngon hơn Trà gia làm, là ngon hơn rất nhiều, nhưng Thẩm Lãnh chỉ ăn theo phép lịch sự.
Ánh mắt của Trang Nhược Dung từ mặt biển trở lại trên người Thẩm Lãnh, nhìn thấy điểm tâm dính trên khóe miệng Thẩm Lãnh không nhịn được mà bật cười. Nụ cười ấy như gió xuân làm tan chảy tuyết đọng, như hoa mùa hạ tắm sương sớm, bản thân nàng cũng không có ý thức được, ở trước mặt Thẩm Lãnh, nàng có thể để lộ nụ cười mà chưa từng xuất hiện trước mặt người khác lần nào.
Chỉ là nàng theo bản năng lấy ra khăn tay muốn lau khóe miệng cho Thẩm Lãnh, nhưng mà tay tới giữa chừng lại dừng lại, đột nhiên sực tỉnh, nếu mình thật sự lau thì có lẽ sẽ thua.
Thích là thích, có được là có được.
Nhớ lúc nhỏ khi mẫu thân dạy nàng thường xuyên nói, con người có tư dục là bình thường, nhưng không thể vì tư dục mà phá hoại, ví dụ như hoa ở ven đường ngươi thấy cực kỳ đẹp, vì thế ngươi liền muốn hái xuống, cho dù hoa hái về ngươi để trong ở lọ nước cũng sống không được mấy ngày, còn nếu như không hái, sang năm hoa vẫn sẽ nở, nếu chỉ là ngươi cảm thấy hoa đẹp, hà tất nhất quyết phải hái vào trong tay mình? Hàng năm ngắm hoa, chẳng phải là vẻ đẹp sẽ được lâu dài.
Khi đó Trang Nhược Dung cũng không thể hiểu lời của mẫu thân, chỉ cảm thấy hoa hái vào tay mình thì đương nhiên là của mình rồi.
Bây giờ nàng đã hiểu, đâu có dễ dàng như vậy.
"Lau đi."
Cuối cùng nàng chỉ cầm khăn đưa cho Thẩm Lãnh, nhưng Thẩm Lãnh lại không nhận.
Tiểu tử ngốc kia cười cười cộc lốc: "Khăn tay của tiểu thư quá sạch, cho ta dùng sẽ làm hỏng mất."
Hắn nâng cánh tay lên dùng cổ tay áo lau khóe miệng, dường như đang nói với Trang Nhược Dung rằng ta chính là một người thô kệch.
"Tướng quân lại sắp xuất chinh rồi phải không?"
"Phải."
"Ta..." Trang Nhược Dung trầm mặc một lúc, hít sâu một hơi, lấy ra một cái hà bao nho nhỏ đưa cho Thẩm Lãnh: "Không có có ý gì khác, cái này là bùa hộ mệnh hôm qua ta đi Thường Ninh Tự xin. Bách tính bên Bình Việt đạo này rất tin Thiền tông, ta biết những chuyện này chỉ là một kiểu mong đợi về tâm lý, dù sao cũng không có gì xấu, nên cũng thay Trà Nhi xin cho huynh một cái, chủ yếu là ngụ ý tốt ở cái tên Thường Ninh Tự này, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái."
Nàng đưa hà bao cho Thẩm Lãnh, cường điệu nhấn mạnh một câu là thay Trà Nhi xin cho huynh.
Trong hà bao này có một tấm thiết thiền bài, mặt chính là một chữ thiền, mặt sau là hình vị sư chuyên phụ trách bảo hộ an ninh trong truyền thuyết Thiền tông.
Thẩm Lãnh nhận lấy thiền bài cất đi: "Cảm ơn tiểu thư."
Trang Nhược Dung lại yên lặng, nàng vốn cũng không phải là một người giỏi nói chuyện với người khác phái, mà Thẩm Lãnh cũng không phải. Nàng chỉ có lúc tại một mình một người một chỗ thì tư duy mới nhanh nhạy, mà hắn chỉ có lúc ở trước mặt Trà gia thì mới nói nhiều, vì thế hai người đứng ở trên cầu tàu không khí liền có chút không đúng.
"Tướng quân đi làm việc đi." Trang Nhược Dung hơi cúi người bái: "Ta đi về trước."
"Vậy ta tiễn cô."
Thẩm Lãnh vội vàng trả lời một câu, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
"Không cần đâu, ta cùng Hoan Nhi bọn họ đi bộ về là được, thuận tiện ngắm cảnh sắc bên đường."
Trang Nhược Dung nhìn về phía hộp cơm, Thẩm Lãnh sự nhớ ra, đưa hộp cơm cho Trang Nhược Dung. Trang Nhược Dung đột nhiên hỏi một câu: "Có phải ăn không vừa miệng không?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ngon."
"Ngon, nhưng nhất định là không vừa miệng."
Trang Nhược Dung khẽ thở dài, nhận lấy hộp cơm rồi đi.
"Tướng quân giống một đóa hoa."
Nàng bỗng nhiên quay đầu lại nói thêm một câu khiến Thẩm Lãnh vẻ mặt mờ mịt, ta là một đóa hoa?
Nhìn bóng lưng Trang Nhược Dung đi xa, Thẩm Lãnh cảm thấy nói chuyện với nữ hài tử quả nhiên là một chuyện rất mệt, rất vất vả. Đương nhiên khác với Trà gia, Trà gia cũng không phải nữ hài tử đơn thuần, là vú em, là đại ca, là sư tỷ, là gà mái, là toàn bộ.
Thẩm Lãnh nghĩ tới câu nói vừa rồi của Trang Nhược Dung, thật sự không hiểu nói hắn giống một đóa hoa là có ý gì, nhưng mà ngược lại nghĩ đến mình đã lâu không mua trâm cho Trà gia rồi, loại có gắn hoa lớn, đặc biệt lớn.
Trang Nhược Dung mới đi không bao lâu, mấy người Trần Nhiễm bọn họ ở đằng xa thậm thụt ló đầu ra, tên nào cũng giống như kẻ trộm vậy.
Thẩm Lãnh hừ một tiếng, nói một câu cút tới đây, mấy người kia cong mông chạy tới, trên mặt đều có chút lúng túng.
"Tướng quân và Trang tiểu thư đã nói gì vậy?"
Trần Nhiễm lấm lét hỏi một câu, sau khi hỏi xong lại cảm thấy mình hỏi một câu không thích hợp, sắc mặt lại càng thêm lúng túng.
"Ta là một người thô kệch."
Thẩm Lãnh thở dài.
Đại khái ý là, một người xinh đẹp thanh nhã như Trang tiểu thư và người thô kệch tất nhiên là không xứng, ở phương diện này cho dù Thẩm Lãnh có ngốc đến mức nào thì cũng phát giác được Trang Nhược Dung hẳn là có chút thích hắn, cho nên hắn có chút thấp thỏm lo âu, cảm giác mình có lỗi với Trang Ung.
"Ây!"
Mấy hán tử thô kệch đồng thời ưỡn bụng lên: "Ai mà không phải người thô kệch!"
Thẩm Lãnh bỗng nhiên hiểu ra ba chữ người thô kệch mà mấy tên khốn này nói là có ý gì, tất nhiên không phải ý hay ho gì, vì thế trừng mắt nhìn bọn họ mấy cái, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên lại đắc ý: "Ta thật sự là một người thô kệch."
"Đều cút đi chuẩn bị cho ta, sáng sớm ngày mai rời bến đi săn."
Thẩm Lãnh khoát tay: "Nhanh nhẹn lên."
"Vâng!"
Mấy hán tử xoay người chạy đi, rõ ràng mới trải qua một trận chém giết, lúc này nghe nói lại phải ra ngoài đánh trận nữa, chẳng những không có ý sợ hãi gì, ngược lại còn hoan hỉ giống như là chó hoang được cởi xích vậy...
Huyện thành Khoát Hải.
Trang phu nhân liếc nhìn sắc mặt con gái là biết nàng đã gặp chuyện cái gì, ở độ tuổi như phu nhân thì có cái gì mà chưa từng trải qua? Hiểu con gái không ai bằng mẹ, đương nhiên bà nhìn ra được sự bi thương và hụt hẫng mờ mờ trong ánh mắt con gái.
"Chúng ta về Trường An?"
Trang phu nhân nhìn vào mắt con gái cười nói: "Lúc này trở về, khi tới thành Trường An vừa lúc bách hoa nở."
Trang Nhược Dung ngẩng đầu nhìn về phía mẫu thân, cười cười: "Cũng không biết thư viện Nhạn Tháp có nhận nữ đệ tử không, con muốn vào đó đọc sách, chỉ có đọc sách mới có thể tĩnh tâm, bách hoa nở, không thắng được ngã hoa khai hậu bách hoa sát." (1)
Trang phu nhân gật gật đầu: "Ta đi tìm lão viện trưởng."
Trang Nhược Dung vâng một tiếng, nở nụ cười càng thoải mái hơn: "Mẹ, có thể dạy con dệt nhuyễn giáp không?"
Trong lòng Trang phu nhân hơi chấn động, nhưng vẫn lên tiếng: "Được."
Buổi chiều, thân binh ở lại bên cạnh mẹ con bọn họ liền thu dọn đồ đạc, sau đó phái người đi truyền tin cho Trang Ung, nói với Trang Ung rằng hai người họ nhớ Trường An, trở về thăm, khoảng chừng một năm mới có thể quay lại. Sau đó lại đi gặp Đường Bảo Bảo, Đường Bảo Bảo tuy bất ngờ nhưng đương nhiên cũng sẽ không ngăn cản, dù sao thành Trường An vẫn an toàn, vì thế lại phái ra ba trăm tinh nhuệ bảo vệ.
Quyết định sáng sớm hôm sau xuất phát, nói đi là đi, không hề dây dưa chút nào.
Sáng sớm hôm sau, hai mươi chiếc chiến thuyền rời khỏi cảng thuyền, trên tường thành huyện Khoát Hải, Trang Nhược Dung đứng xa xa nhìn chiến hạm chạy nhanh vào biển rộng, giơ tay lên vẫy vẫy, trong lòng thầm nói một tiếng tạm biệt, sau đó xoay người đi xuống tường thành, xe ngựa đã chờ ở dưới thành, nhất triều nam bắc, cách lưỡng toàn trên đời, ngươi đi ta cũng đi, làm sao phá vỡ tương tư? Duy chỉ có biệt ly.
Năm ngày sau.
Thẩm Lãnh lau máu trên mặt, từ trên chiến thuyền tàn khuyết của Cầu Lập nhảy về chiến hạm Vạn Quân của Đại Ninh, một nhóm tàn binh người Cầu Lập bị bọn họ đuổi theo mấy ngày cuối cùng cũng tiêu diệt sạch sẽ. Nhóm này có khoảng chừng 600 - 700 tàn binh người Cầu Lập chắc hẳn sẽ trở thành hải tặc mới, bọn họ là đào binh, cho nên không dám dễ dàng trở về Cầu Lập, bọn họ có vũ khí có chiến thuyền, làm hải tặc đối với bọn họ mà nói là lựa chọn duy nhất.
Lương thực, nước ngọt đồ dùng trên chiến thuyền của người Cầu Lập bị Thẩm Lãnh bọn họ vơ vét không còn gì, một mồi lửa đốt mấy chiếc thuyền nát, hạm đội của Đại Ninh đi sâu vào trong biển rộng, trên thế giới này không có nơi nào rộng hơn biển, cho nên cũng không có nơi nào đầy rẫy những điều bất ngờ hơn trên biển.
Thẩm Lãnh bảo Trần Nhiễm ghi lại hết quân công của các huynh đệ, tựa vào một bên mạn thuyền giơ tay lên che ánh nắng mặt trời chói mắt. Đã đi trên đại dương bao la năm ngày, vẫn không gặp đại đội nhân mã người Cầu Lập, những nhóm tàn binh quy mô nhỏ bị phân tán này với hắn mà nói không hề có tính khiêu chiến, hắn chỉ muốn mau chóng tìm được Nguyên Thanh Phong, chỉ có giết Nguyên Thanh Phong thì thủy sư của người Cầu Lập mới có thể thật sự sụp đổ.
"Phía trước có hải chiến!"
Lính quan sát ở trên cột buồm đột nhiên hô to một tiếng, Thẩm Lãnh tinh thần phấn chấn, nhanh chóng leo lên cột buồm, giơ thiên lý nhãn lên nhìn về phía trước.
Phía trước có tầm mười chiếc thuyền đang chém giết, có thể phân biệt được đại bộ phận chiến thuyền trong số đó treo chiến kỳ của người Cầu Lập, mà lá cờ trên 3 - 4 chiếc thuyền khác thì chưa từng thấy, nhìn từ quy mô và cấu tạo của thuyền, cũng không phải đội ngũ thủy sư đứng đắn gì.
"Đó là ai đang chém giết với người Cầu Lập." Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày.
"Hình như là hải tặc." Lính quan sát nói: "Y phục hỗn loạn."
Hải tặc đang chém giết với người Cầu Lập?
Thẩm Lãnh cảm thấy cái đó nên nhìn thật kỹ mới đúng, dù sao cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Hắn hạ lệnh đội thuyền giảm tốc độ, đứng trên tháp quan sát giơ thiên lý nhãn lên nhìn, càng nhìn càng giật mình.
3 – 4 chiếc thuyền hải tặc kia quả thực như là thuyền ma quỷ, người Cầu Lập nhiều thuyền hơn, lớn hơn chắc chắn hơn, thủy sư của người Cầu Lập tất nhiên cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh hơn, nhưng mấy chiếc thuyền hải tặc kia lại giống như cá chạch luồn qua giữa các thuyền lớn, đội thuyền của người Cầu Lập lại không có cách nào ổn định trận hình, bị tấn công đến rối tung cả lên. Khoảng một nén nhang sau, lại bất ngờ nhìn thấy một chiếc thuyền lớn của Cầu Lập chậm rãi chìm xuống, cũng không biết làm sao mà những tên hải tặc kia làm được.
Trên một chiếc thuyền hải tặc, thiếu phụ xinh đẹp mặc váy dài màu đỏ chót đạp ngã tên hải tặc bên cạnh: "Bảo các ngươi cẩn thận một chút cẩn thận một chút, đây là thuyền của lão nương, dặn đi dặn lại mà vẫn làm lật ngửa của lão nương!"
Hán tử bị đạp ngã kia bò dậy xoa mông: "Có ai muốn lật ngửa lão đại, ta cũng muốn nữa, tha thiết ước mơ."
Bịch.
Lại một cước nữa.
"Chiếm tiện nghi của lão nương?" Hồng y thiếu phụ xinh đẹp hừ một tiếng: "Tìm một góc soi mặt vào trong nước tiểu xem lại mình. Cút cút cút, lão nương cũng không thích đám oắt con các ngươi, nhỏ thì không được, nhỏ ở các phương diện đều không được, đều nghe rõ cho lão nương! Con mẹ nó còn làm lật một cái thuyền nữa, lão nương thiến hết các ngươi."
Nàng ta giơ tay lên che ánh mặt trời nhìn nhìn: "Những tên khỉ Cầu Lập này đã bị bao vây, để xổng một tên, các ngươi đều cút xuống biển làm mồi cho cá cho lão nương."
3 – 4 chiếc thuyền...
Bao vây?
(1) Ngã hoa khai hậu bách hoa sát: Cúc nở đầy lấp kín trăm hoa (khi hoa cúc của ta nở, trăm hoa khác sẽ bị sát hại)
Câu thơ trong bài Cúc hoa của Hoàng Sào.