Thuyền hải tặc chẳng qua chỉ có 3 – 4 chiếc, hơn nữa đều nhỏ hơn chiến thuyền của người Cầu Lập, nhưng có lẽ chính bởi vì như thế, thuyền hải tặc linh hoạt hơn chiến thuyền Cầu Lập nhiều, Thẩm Lãnh vẫn luôn nhìn chằm chằm xem đám hải tặc kia đối chiến như thế nào, trong đầu không ngừng tính toán nếu lúc này người giao chiến với hải tặc là hắn thì nên làm như thế nào.
Hắn nén cơn kích động muốn đi lên hỗ trợ xuống, hạ lệnh cho chiến thuyền tiếp tục giảm tốc độ, chỉ là đứng nhìn từ xa.
Hải tặc chính là hải tặc, khỉ Cầu Lập chính là khỉ Cầu Lập, hai nhóm người đó đánh nhau đi.
Khoảng nửa canh giờ thì chiến sự bên kia kết thúc, có chừng 4 – 5 chiếc chiến thuyền Cầu Lập chạy thoát ra ngoài, dường như đã bị đánh sợ.
Có bốn chiếc chiến thuyền Cầu Lập bị hải tặc cướp đi, qua thiên lý nhãn, Thẩm Lãnh ở rất xa đã nhìn thấy đám hải đạo ném từng cỗ từng cỗ thi thể người Cầu Lập xuống biển, mùi máu tươi lan ra trong nước biển, không bao lâu lại xuất hiện vây lưng của từng con từng con cá mập.
Thuyền hải tặc thế mà lại không kiêng dè chiến hạm của Đại Ninh, mang theo chiến thuyền tù binh Cầu Lập chạy về phía bên này.
Thẩm Lãnh nhìn thấy ở đầu một chiếc chiến thuyền có một nữ tử váy đỏ, một chân giẫm lên cao thở dốc, ngửa đầu uống rượu, bên trong cái váy kia lộ ra cặp chân dài trắng nõn, hết sức bắt mắt.
Nàng ta uống một hơi cạn cả bình rượu, sau đó tiện tay ném bình rượu qua một bên, dường như lúc này mới chú ý tới chiến hạm của Đại Ninh, sau đó quay đầu lại nói vài câu gì đó, thế là Thẩm Lãnh liền nhìn thấy trên tháp quan sát của đối phương, không ngờ hải tặc lại ra tín hiệu cờ.
Tránh ra?
Thẩm Lãnh đã sắp tức điên rồi.
Trắng trợn đến như vậy.
Thẩm Lãnh từ trên cột buồm xuống dưới, đi đến đầu thuyền đứng lại, chiến thuyền dừng lại, tất nhiên là sẽ không tránh ra.
Chiến thuyền của nữ tử váy đỏ kia dường như là cố ý khiêu khích, chiến thuyền của nàng ta gần như đi sát qua kỳ hạm Vạn Quân của Thẩm Lãnh, trong một khắc hai thuyền lướt qua nhau Thẩm Lãnh cũng đã nhìn rõ diện mạo của nữ tử. Thẩm Lãnh đã gặp rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, mỗi người một khí chất khác nhau, Trà gia tất nhiên là độc nhất vô nhị, Lâm Lạc Vũ chín chắn, Trang Nhược Dung lý trí, mà nữ tử váy đỏ này thì là xinh đẹp, xinh đẹp vượt mức bình thường, toàn thân đều toát ra một hơi thở cuồng dã và quyến rũ.
Nàng ta váy đỏ chấm đất, nhấc một chân lên giẫm lên mép thuyền, để lộ đoạn chân rất dài trắng nõn, mà váy đỏ lại được may cực vừa người, phần eo thon gọn tôn lên vô cùng khéo léo, váy đỏ chân trắng, trên biển lại thêm chút mùi phong trần.
Nữ tử váy đỏ dường như đã uống hơi say, sắc mặt hơi đỏ hồng, thấy Thẩm Lãnh đang nhìn nàng ta, thế là nâng tay phải về phía Thẩm Lãnh, chỉ có ngón út duỗi ra.
Thẩm Lãnh chỉ đứng ở đó nhìn nàng ta, chẳng nói câu nào, cũng không có hành động gì.
Nếu là hải tặc khác dù vừa mới giết không ít người Cầu Lập tất nhiên Thẩm Lãnh cũng sẽ không bỏ qua, nhưng Thẩm Lãnh biết, trên biển Lâm Hải này chỉ có một nhóm hải tặc là nữ nhân làm thủ lĩnh, đó chính là hải tặc chuyên giết hải tặc... Hồng Thập Nhất Nương.
Có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến Hồng Thập Nhất Nương, ngư dân vùng duyên hải nói Hồng Thập Nhất Nương là cô nhi, là bị một hải tặc nhặt đi, còn có người nói thật ra là tên hải tặc kia đã giết sạch người trên thương thuyền, cảm thấy bé gái này trông thật sự đáng yêu xinh đẹp, vì thế giữ lại tự mình nuôi lớn, cũng có người ta nói Hồng Thập Nhất Nương thật ra là nhân tình của Hải Phù Đồ, nếu không thì tại sao Hải Phù Đồ lại không động đến nàng ta?
Có nhiều lời đồn đại liên quan đến sự hung hãn của Hồng Thập Nhất Nương hơn, ngoại trừ Hải Phù Đồ ra, hải tặc trên khắp vùng Lâm Hải không có ai không sợ nàng ta, nghe nói thấy chiến kỳ của Hồng Thập Nhất Nương là sẽ chạy trốn rất xa, thế nhưng vẫn không chạy thoát.
Hồng Thập Nhất Nương giết hải tặc chưa bao giờ để lại người sống, nàng ta nói hải tặc không có một kẻ nào không đáng chết, giống như bản thân nàng ta không phải là hải tặc vậy.
Hai chiếc thuyền đi lướt qua nhau, Hồng Thập Nhất Nương dựng ngón út lên, nhưng mà nàng ta lại phát hiện tướng quân trẻ người Ninh kia đứng im bất động, dường như hoàn toàn không để nàng ta vào mắt, vì thế nàng ta có chút tức tối, tiện tay nắm một bình rượu về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh chờ khi bình rượu kia bay đến trước người mới nhấc tay lên, vừa vặn túm được, tay vững như thiết hạp.
Cầm bình rượu kia, Thẩm Lãnh hơi phát lực, rắc một tiếng, bình rượu vỡ vụn, rượu văng xuống biển.
Thẩm Lãnh buông tay ra, mảnh vụn cũng rơi xuống.
Hồng Thập Nhất Nương đột nhiên bật cười ha hả, cười hết sức rạng rỡ, còn cố ý uốn người vài cái, như một ả hồ ly tinh đang mê hoặc người vậy.
Một đám hán tử thô ráp trên thuyền hải tặc kia lập tức kêu gào, còn có người huýt sáo nữa.
"Người Ninh!" Hồng Thập Nhất Nương hô một tiếng: "Lão nương thích ngươi."
Thẩm Lãnh chỉ cảm thấy vô vị, trong mắt hắn, ngoại trừ Trà gia ra thì tuyệt đại bộ phận nữ nhân đều vô vị, mỗi người có sự vô vị riêng, cho nên xoay người chỉ về phía trước: "Giết người Cầu Lập chạy trốn phía trước."
Thế là chiến thuyền tăng tốc, theo gió vượt sóng.
Hồng Thập Nhất Nương thì lại hạ lệnh cho chiến thuyền giảm tốc độ, dường như cũng rất tò mò thủy sư Đại Ninh đánh trận như thế nào. Tất cả thuyền hải tặc đều chậm rãi dừng lại, thậm chí còn có thuyền còn quay ngang, một đám người nhìn quân Ninh truy kích người Cầu Lập, hò hét như là dã thú, dường như rất hưng phấn.
Thuyền của Thẩm Lãnh đều là thuyền biển kiểu mới nhất được xưởng thuyền An Dương Đại Ninh cải tiến, tốc độ nhanh hơn thuyền của người Cầu Lập, tham khảo từ thuyền biển của người Cầu Lập nhưng đã vượt qua thuyền biển của người Cầu Lập. Khoảng hai nén nhang sau người Cầu Lập vẫn không thể nào chạy thoát, bị thủy sư của Thẩm Lãnh từ phía sau đuổi đến, người Cầu Lập còn có lòng chiến đấu với hải tặc, nhưng với quân Ninh thì ngay cả dũng khí chạm mặt cũng không có, thế mà lại có hai chiếc thuyền trực tiếp giơ cờ trắng.
Hồng Thập Nhất Nương giơ thiên lý nhãn lên nhìn, sau đó hừ một tiếng, tựa như không phục thủy sư quân Ninh.
"Thường nói người Cầu Lập là ma quỷ trên biển, mới có bao lâu, đã bị người Ninh đánh cho thành bộ dạng tham sống sợ chết này rồi."
Nàng ta cầm lên bình rượu lên uống một ngụm, dường như đã trở nên mất hưng trí.
Nhưng mà đúng lúc này nàng ta đã nhìn thấy chuyện thú vị hơn, khóe miệng cũng không tự chủ được mà nhếch lên.
"Không chấp nhận?"
Quân Ninh, không chấp nhận đầu hàng.
Hồng Thập Nhất Nương đột nhiên phá lên cười ha hả, dáng vẻ phóng khoáng có một chút đáng yêu: "Ha ha ha ha... Lão nương thích tác phong của tướng quân người Ninh này, hắn không chấp nhận người Cầu Lập đầu hàng, ha ha ha ha, nhìn thích!"
Bên phía thủy sư Đại Ninh, trọng nỗ lắp đặt trên chiến hạm bắt đầu phát uy, người Cầu Lập vốn dĩ đã sợ, về mặt khí thế chưa chiến đã thua, vũ khí lắp đặt trên chiến hạm Đại Ninh cũng cường hãn hơn, các binh sĩ ai nấy cũng hết sức nín nhịn, trận chiến này căn bản cũng không có gì là không xác định thắng bại, nhưng người Cầu Lập lại không bị giết nhẹ nhàng như vậy, giây phút Thẩm Lãnh không chấp nhận đầu hàng, người Cầu Lập đã biết chỉ có tử chiến đến cùng.
Chém giết hơn nửa canh giờ, quân Ninh có ưu thế binh lực làm sao có thể thất bại, trên mấy chiếc thuyền Cầu Lập, chiến binh quân Ninh xách đao qua lại tìm kiếm, nhìn thấy người Cầu Lập vẫn chưa chết hẳn liền bồi một đao, đối với đám người Cầu Lập này, quân Ninh không có chút thương hại nào đáng nói.
Trên chiến trường, thương hại với kẻ địch, thường thường chính là tàn nhẫn với chính mình.
"Đánh chìm tất cả thuyền."
Thẩm Lãnh hạ lệnh, sau đó nhảy về kỳ hạm Vạn Quân của hắn, các binh sĩ bắt đầu hắt dầu hỏa.
"Đợi đã!"
Đúng lúc này, nữ nhân mặc váy dài màu đỏ kia lái một chiếc thuyền nhỏ đi đến, bên cạnh chỉ dẫn theo vài ba hán tử chèo thuyền, nàng ta dường như cũng không sợ, trên chiến thuyền Đại Ninh giáp màu đen như rừng, chỉ có nàng ta là một vệt đỏ.
Thẩm Lãnh đứng ở trên Vạn Quân nhìn xuống, Hồng Thập Nhất Nương cười quyến rũ: "Người Ninh, ta có thể bàn điều kiện với ngươi không?"
Thẩm Lãnh nhíu mày: "Ta không có gì để bàn với hải tặc."
Hồng Thập Nhất Nương vung tay lên, một sợi roi dài trong cổ tay áo bay lên lao thẳng đến phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nghiêng đầu né tránh, trường tiên quật vào lưng kêu bộp một tiếng, sau đó sượt qua tai bay trở về, Thẩm Lãnh lập tức túm lấy trường tiên, Hồng Thập Nhất Nương nói một tiếng cảm ơn, thình lình kéo trường tiên phi thân lên, nhẹ nhàng đáp xuống chiến thuyền.
Thẩm Lãnh buông tay ra, ánh mắt nhìn Hồng Thập Nhất Nương lạnh như băng, mặc dù một roi này của đối phương không có ý đồ giết người, nhưng nếu né chậm, tuyệt đối sẽ bị đánh ra một vết máu trên mặt, thậm chí là phá tướng.
"Ta biết ngươi né được." Hồng Thập Nhất Nương thản nhiên đi đến trước mặt Thẩm Lãnh: "Đừng có dùng ánh mắt hung dữ như vậy nhìn ta, con người ta ưa cứng không ưa mềm, người càng dữ ta lại càng không sợ, nếu ngươi chịu gọi một tiếng tỷ tỷ cho ta nghe, không chừng ta sẽ sợ đấy."
Nàng ta tựa vào mạn thuyền, có vẻ như đã uống nhiều rượu, bộ dạng say khướt tựa ở đó càng có thêm một chút quyến rũ.
"Ngươi muốn nói gì?"
"Bàn điều kiện với ngươi." Hồng Thập Nhất Nương tháo một bình rượu bên hông xuống, nốc một ngụm hết hơn nửa bình: "Mấy chiếc thuyền Cầu Lập kia ngươi cũng đừng đánh chìm, nếu ngươi tặng cho ta, ta trao đổi một tin tức với ngươi."
Thẩm Lãnh quay đầu lại: "Dìm thuyền."
"Vâng!"
Các chiến binh đáp lời, hắt dầu hỏa lên chiến thuyền của người Cầu Lập, sau đó rút về chiến thuyền quân Ninh, mấy mũi hỏa tiễn bắn qua, chiến thuyền của người Cầu Lập lập tức bốc cháy, không bao lâu đã lửa cháy tận trời.
Hồng Thập Nhất Nương cứ nhìn Thẩm Lãnh như vậy, giống như đang nhìn một con quái vật.
"Thường nói người Ninh các ngươi vừa thối vừa ương, quả nhiên là như thế."
Hồng Thập Nhất Nương tiếc nuối lắc đầu, dường như tiếc mấy chiếc chiến thuyền kia. Kỹ thuật tạo thuyền của người Cầu Lập vô cùng tốt, những chiếc thuyền này tuy rằng không mới nhưng cũng đủ lớn, so với mấy thuyền hải tặc kia thì tất nhiên có vẻ tốt hơn nhiều, bản lĩnh điều khiển thuyền của hải tặc mạnh hơn người Cầu Lập, trước đó đánh thắng được đều dựa vào cái này, nếu lại cho bọn họ một ít thuyền tốt, sợ là bọn họ có thể đắc ý muốn chết.
Nàng ta đánh giá Thẩm Lãnh từ trên xuống dưới, sau khi nhìn một lúc lâu bỗng nhiên phụt cười một tiếng: "Ngươi đã đốt thuyền của người Cầu Lập, chi bằng ngươi cho ta một chiếc thuyền của ngươi? Thuyền của ngươi rất tốt, một chiếc đã đủ đổi tin tức của ta rồi. Ồ, ta nói như vậy liệu ngươi có đốt thuyền của mình hay không?"
Thẩm Lãnh vẫn không màng đến nàng ra, thò tay ra chỉ về phía trước.
Trọng nỗ trên chiến thuyền Đại Ninh lập tức điều chỉnh qua, nhắm chuẩn chiếc thuyền nhỏ ở cách đó không xa.
Hồng Thập Nhất Nương mặt biến sắc: "Ngươi dám?!"
Thẩm Lãnh duỗi tay ra lấy một cái cung tam thạch, ngẩng đầu cảm thụ hướng gió và sức gió trên biển một chút, sau đó kéo cung như trăng tròn một mũi tên bắn ra ngoài. Mũi tên kia nhìn như bay đến chỗ cao liền hơi chếch đi nhưng lại uốn một đường cong, bộp một tiếng cắm trên cột buồm của chiến thuyền hải tặc, vừa hay cắt đứt dây thừng, lá cờ hải tặc của Hồng Thập Nhất Nương liền lay động rớt xuống.
Hồng Thập Nhất Nương ừ một tiếng: "Tốt, rất tốt."
Sau khi nói xong tay vịn mép thuyền lướt xuống dưới, đáp lên thuyền nhỏ hạ lệnh trở về. Nàng ta đứng ở đầu thuyền cũng không vịn, ở trên sóng biển mà lại đứng vững như thế, đâu có dáng vẻ đã uống rượu gì.
"Người Ninh, ngươi nhớ kỹ, ngươi đã đắc tội với ta rồi."
Thẩm Lãnh xoay người, nhìn cũng không liếc mắt nhìn thêm một cái: "Không giết ngươi, chỉ là vì ngươi thanh danh không tệ."
Đây là câu nói thứ hai hắn nói với Hồng Thập Nhất Nương.
"Sau này sẽ có lúc ngươi cầu ta." Hồng Thập Nhất Nương dường như không tức giận nữa, ngửa đầu uống cạn nửa bình rượu còn lại: "Lúc đó, ta sẽ không chỉ đòi ngươi một chiếc chiến thuyền."
Trở lại thuyền lớn, một tên hải tặc đứng đầu cười ha hả đi đến: "Thân nương, tướng quân người Ninh kia có cứng không?"
Hồng Thập Nhất Nương một cước đạp ngã hắn ta: "Cứng cái rắm! Mẹ nó chứ lão nương còn đại tướng quân hơn đại tướng quân của hắn!"