Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 396 - Chương 396: Hồng Thập Nhất Nương

Chương 396: Hồng Thập Nhất Nương Chương 396: Hồng Thập Nhất Nương

Ngày thứ chín tuần du trên biển lớn, Thẩm Lãnh mang theo hai kỳ chiến binh, hai mươi chiếc chiến thuyền đã tiêu diệt 4 – 5 nhóm tàn binh người Cầu Lập, mà đội thuyền hải tặc kia dường như rất có hứng thú với thủy sư Đại Ninh, cứ đi theo phía sau luôn rất xa, duy trì khoảng cách vừa đủ, tuyệt đối sẽ không khiến bên thủy sư Đại Ninh cảm thấy có uy hiếp, nhưng lại không rời đi, như hình với bóng.

Bọn họ dường như đang học phương thức tác chiến của thủy sư Đại Ninh, sự nhẫn nại của Thẩm Lãnh đối với đám hải tặc này cũng đã sắp đến cực hạn.

Đến ngày thứ mười, Hồng Thập Nhất Nương lại ngồi một chiếc thuyền nhỏ tới gần, vẫn là bộ dạng say khướt như trước, dường như lúc nào nàng ta cũng đều uống rượu, chỉ cần là lúc tỉnh táo đều đang uống, uống nhiều quá sẽ không tỉnh táo, cho nên cũng không biết một ngày rốt cuộc nàng ta có bao nhiêu thời gian là tỉnh táo hay là trường kỳ say bất tỉnh, lần đầu tiên gặp cũng chỉ hơi say, lần này gặp thì say đến mức ngay cả đứng cũng không đứng vững.

"Người Ninh."

Hồng Thập Nhất Nương như không để ý đến cung tiễn thủ trên chiến thuyền thủy sư Đại Ninh nhắm vào nàng ta, sau khi tới gần kỳ hạm Vạn Quân của Thẩm Lãnh thò tay ra muốn vịn vào thuyền, quả thật đã uống hơi quá nhiều, lúc bàn tay chưa chạm vào thuyền thì người đã nghiêng ra ngoài, một hải tặc bên cạnh nàng ta vội vàng thò tay ra ôm lấy eo nàng ta, Hồng Thập Nhất Nương một cước đá văng tên hải tặc kia: "Lại muốn chiếm tiện nghi lão nương?"

Nàng ta ngẩng đầu hướng lên thuyền lớn nói: "Cho lão nương cái thang!"

Lúc Thẩm Lãnh nhìn thấy nàng ta một cước đá văng hải tặc, đột nhiên cảm thấy nàng ta có chút đáng thương.

Cũng không biết là suy nghĩ của ở đâu đến, đột nhiên xuất hiện, mà còn không gạt đi được.

Một cái thang dây được thả xuống, Hồng Thập Nhất Nương leo thang đi lên, còn cách khoảng chừng một mét liền một cước bước trên, dưới ánh mặt trời chói chang cái chân dài kia làm nhức mắt rất nhiều người.

Thẩm Lãnh sai người dọn hai cái ghế trên boong thuyền, Hồng Thập Nhất Nương lảo đảo đi đến trước người Thẩm Lãnh, thò tay ra muốn đi gác lên vai Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nghiêng người tránh, Hồng Thập Nhất Nương lảo đảo gần như ngã, u oán trừng mắt nhìn hắn một cái: "Không nhã nhặn một chút nào cả."

Nàng ta vịn ghế ngồi xuống: "Chỗ ngươi có rượu không? Ta nghe nói rượu của người Ninh cực ngon, ta tới thăm, ngươi cũng phải chiêu đãi một chút mới đúng."

"Ngươi đã uống bao nhiêu?"

"Ai nhớ những cái đó." Hồng Thập Nhất Nương ngồi trên ghế cũng lắc lư: "Mang rượu tới trước đã, rồi ta nói chuyện giao dịch với ngươi."

"Ta không có bất kỳ giao dịch gì muốn bàn cùng ngươi."

Thẩm Lãnh: "Chỗ ta cũng không có rượu chiêu đãi ngươi."

Hồng Thập Nhất Nương bỗng dưng lại vui vẻ, ngửa đầu ra sau mà cười, cười nhiều rồi thì có nước mắt, sau đó nàng ts gục xuống đầu gối của mình gào khóc, tiếng khóc cũng khàn khàn. Thẩm Lãnh đứng ở một bên cũng có chút không biết làm sao, khóc quá bất ngờ và cũng không hề có đạo lý gì, thầm nghĩ nước mắt của nữ nhân quả nhiên là thứ còn khó đoán hơn cả thời tiết, vẫn là Trà gia nhà ta tốt.

Hồng Thập Nhất Nương khóc một hồi lâu, chậm rãi ngồi thẳng người, giơ tay lên dùng cổ tay áo lau nước mắt, đứng dậy rời đi, thân pháp nhẹ nhàng nhảy xuống chiến thuyền, lúc đi không nói câu nào với Thẩm Lãnh.

Ngày hôm sau cũng lại như thế, nàng ta lại uống say mèm rồi đến, sau đó leo lên thuyền của Thẩm Lãnh nói là bàn chuyện giao dịch với Thẩm Lãnh, mới đầu nói Thẩm Lãnh lấy hai chiếc chiến thuyền để đổi, sau lại còn nói nhất định phải là một bình rượu ngon. Chênh lệch giá từ hai chiếc chiến thuyền đến một bình rượu làm cho Thẩm Lãnh cảm thấy chắc mình nghe lầm, nhưng mà Thẩm Lãnh vẫn không cho nàng ta thuyền cũng sẽ không cho nàng ta rượu, nàng ta liền cực kỳ ủy khuất lại ở trên thuyền Thẩm Lãnh khóc một hồi lâu, sau khi khóc lập tức tỉnh táo, sau đó nhảy xuống thuyền rời đi.

Ngày thứ ba, vẫn y như cũ.

Đến ngày thứ tư hình như nàng ta không uống rượu, bình thường đến mức làm cho Thẩm Lãnh không thích ứng.

"Có phải mấy ngày hôm trước khi ta đến có chút thất thố không?" Hồng Thập Nhất Nương hỏi Thẩm Lãnh một câu.

Thẩm Lãnh không trả lời, cũng không biểu thị.

"Bàn giao dịch đi."

Hồng Thập Nhất Nương ngồi xuống, thoạt nhìn lạnh lùng cao ngạo giống như một người khác, Thẩm Lãnh kiên quyết không tin nhưng thứ như yêu ma quỷ quái, nếu không thì nói không chừng còn tưởng là nàngta bị thứ gì nhập vào người, hoặc là người đến mấy ngày trước căn bản không phải một người.

Trần Nhiễm cảm thấy tò mò, cũng cảm thấy những tên hải tặc kia khác với những kẻ từng gặp trước đây, vì thế nhảy xuống thuyền nhỏ hàn huyên vài câu với những người theo Hồng Thập Nhất Nương đến. Sau khi tán gẫu trong lòng liền cực kỳ bức bối, cảm thấy mình không nên xuống, nếu không hỏi, hoặc là nếu mấy tên hải tặc không nói thì sao mình sẽ khó chịu như vậy.

"Lão đại rất khó khăn." Một tên hải tặc miệng ngậm tẩu thuốc, rít hai hơi xoành xoạch xoành xoạch: "Ngươi thử nghĩ là có thể biết, một nữ hài tử xinh đẹp còn trẻ như vậy, có thể khiến một đám đàn ông như chúng ta chịu phục sẽ dễ dàng? Thật ra điều này cũng chẳng nói, khó khăn nhất vẫn là không qua được cửa ải trong lòng nàng ta."

Lão hải tặc đưa tẩu thuốc cho Trần Nhiễm, Trần Nhiễm lắc đầu không nhận, lấy tẩu thuốc của mình đốt lên, một già một trẻ, một binh một phỉ liền ngồi song song ở trên mép thuyền thuyền nhỏ hút thuốc, ngươi một hơi ta một hơi, sương khói lượn lờ.

"Đại đương gia là do đại đương gia nhặt về." Lão hải tặc nhìn nhìn lên trên: "Hai ngày trước là ngày giỗ của đại đương gia, hàng năm đại đương gia đều sẽ say mấy ngày, say bí tỉ, đáng thương chính là cha mẹ của đại đương gia, thật ra là bị đại đương gia giết."

Trần Nhiễm trong lòng khẽ siết lại, gã đã nghe hiểu, cho nên trong lòng bức bối khó chịu: "Chẳng trách lại khóc thành như vậy."

"Khóc?" Lão hải tặc cười: "Kiểu tính khí đó của đại đương gia, còn đàn ông hơn cả đàn ông, làm sao có thể biết khóc... Đợi đã, ngươi vừa nói là đại đương gia khóc ở trên thuyền các ngươi?"

"Khóc ba ngày."

Lão hải tặc cúi đầu: "Đúng thế, cũng đúng... Tất nhiên là nàng ta sẽ không khóc ở trước mặt chúng ta, mà ở trên biển rộng mênh mông này, ngoại trừ mấy người chúng ta ra thì chính là hải tặc khác, bất kể là nhóm người nào cũng hận không thể giết chết chúng ta, làm sao đại đương gia sẽ khóc trước mặt kẻ thù, trước mặt những người xa lạ và cũng không phải người của kẻ địch như các ngươi, sợ là nàng ta đã nhịn nhiều năm như vậy cuối cùng cũng không nhịn được."

Trần Nhiễm không nhịn được hỏi: "Đại đương gia các ngươi, rốt cuộc là một người thế nào?"

"Nàng ta muốn làm đại tướng quân, nữ đại tướng quân." Lão hải tặc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Từ hồi nhỏ đã muốn, từ sau khi cha mẹ thân sinh nàng ta bị đại đương gia giết đã muốn."

Trên chiến hạm Vạn Quân, Hồng Thập Nhất Nương vẻ mặt lạnh lùng: "Ta cho ngươi một tin tức ít nhất trị giá mấy chiếc chiến thuyền, có liên quan đến người Cầu Lập, ngươi phiêu đãng ở trên biển không phải là muốn tìm được hạm đội chủ lực của người Cầu Lập sao? Ta biết bọn họ ở đâu."

Thẩm Lãnh: "Ở đâu?"

"Thuyền." Hồng Thập Nhất Nương giơ tay ra: "Chính chiếc kỳ hạm này của ngươi, ngươi cho ta, ta cho ngươi biết."

Thẩm Lãnh: "Vậy thì ta nói điều kiện của ta, ngươi nói cho ta biết người Cầu Lập ở đâu, sau này ta không tiêu diệt ngươi."

Hồng Thập Nhất Nương ánh mắt đanh lại: "Ngươi cho là ngươi được?"

Thẩm Lãnh: "Ta cho là ta được."

Hồng Thập Nhất Nương đứng lên lui về sau mấy bước: "Cũng được, nếu ngươi ngươi có thể thắng ta, ta cho ngươi biết tin tức, sau này người của ta cũng không đến gần hải vực Đại Ninh nữa."

Thẩm Lãnh cũng đứng dậy: "Mời."

Hồng Thập Nhất Nương vén váy đỏ, người đã ở Thẩm Lãnh trước mặt, ngón cái và ngón trỏ bàn tay phải muốn bóp cổ Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh ngửa đầu về sau, đầu gối huých vào bụng Hồng Thập Nhất Nương, tay trái của Hồng Thập Nhất Nương ấn lên đầu gối Thẩm Lãnh một cái người bay lên, đồng thời co gối, váy dài bay lên, trên đùi trắng nõn buộc một thanh đoản đao, động tác của nàng ta lưu loát sinh động, rút đoản đao ra đâm về phía trước, Thẩm Lãnh nâng tay phải lên gạt sang bên cạnh đẩy tay cầm đao sang một bên, tay vung sang một bên đồng thời gập cánh tay lại, khuỷu tay ở phía trước đập vào cổ họng Hồng Thập Nhất Nương.

Hồng Thập Nhất Nương nghiêng đầu né tránh khuỷu tay của Thẩm Lãnh, sau đó cắn một phát vào cánh tay Thẩm Lãnh.

"A!"

Thẩm Lãnh kêu một tiếng, thế nào cũng không ngờ được Hồng Thập Nhất Nương nhìn hung hãn như nữ yêu này mà lại biết cắn người.

Trong giây lát Thẩm Lãnh sững người, Hồng Thập Nhất Nương mượn lực nhảy lên, hai chân dài kẹp cổ Thẩm Lãnh, vòng eo hữu lực vặn một cái, Thẩm Lãnh liền không từ tự chủ được ngã nghiêng sang một bên, hắn nằm trên mặt đất, Hồng Thập Nhất Nương thì xoay người ngồi trên ngực hắn, hai cái chân trắng kia ở ngay hai bên mặt Thẩm Lãnh. Nàng ta ngồi ở đó, tay cầm đao chọc ba nhát bịch bịch bịch ngay sát bên mặt Thẩm Lãnh, mỗi đao cách mặt Thẩm Lãnh đều chưa đến một centimet.

Đâm ba đao xuống sàn thuyền, Hồng Thập Nhất Nương đứng dậy, thò tay ra kéo váy đỏ xuống, che đi một mảng trắng nõn.

Thẩm Lãnh nằm ở đó nhìn lên bầu trời, sắc mặt có chút không ổn.

Bị nữ nhân cưỡi rồi...

Hắn ngồi dậy nhìn về phía Hồng Thập Nhất Nương: "Ngươi cắn người?"

Hồng Thập Nhất Nương rất nghiêm túc trả lời: "Nắm đấm là vũ khí của con người, chân cũng vậy, đùi cũng vậy, vậy thì tại sao răng không phải?"

Trong lúc nhất thời Thẩm Lãnh lại không phản bác được.

"Nhưng mà ta không tính là thắng ngươi."

Hồng Thập Nhất Nương cúi đầu nhìn nhìn, chỗ ngực mình hơi đau âm ỉ, trong nháy mắt nàng ta cắn Thẩm Lãnh, nắm đấm của Thẩm Lãnh cũng đã đến ngực nàng ta, vừa chạm vào đã quay về, nếu phát lực thật sự, một quyền này có thể đánh nàng ta hộc máu, ít nhất là hộc máu.

Nàng ta lùi phía sau hai bước: "Xem như hòa."

Thẩm Lãnh bất đắc dĩ lắc đầu: "Tại sao ngươi cứ phải tìm ta?"

"Ngươi là người Ninh." Hồng Thập Nhất Nương tựa vào mép thuyền, duỗi tay ra: "Có rượu không?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Có cũng không cho."

Hồng Thập Nhất Nương liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ngươi là nam nhân keo kiệt nhất ta từng gặp."

Thẩm Lãnh: "Thuyền có thể cho ngươi, nhưng phương thức phải thay đổi."

Hồng Thập Nhất Nương lắc đầu: "Không rượu uống, không bàn chuyện."

Thẩm Lãnh bất đắc dĩ, xoay người sai người đi lấy một bình rượu đến đưa cho Hồng Thập Nhất Nương, Hồng Thập Nhất Nương mở nút bình ngửa đầu nốc một ngụm sau đó ho sặc sụa, ngực phập phồng lên xuống, rượu phun ra làm ướt cả ngực áo.

"Rượu gì?"

"Nhất Bôi Phong Hầu." Thẩm Lãnh nhìn nàng ta một cái: "Thứ rượu ngươi uống, không tính là rượu."

Hồng Thập Nhất Nương hừ một tiếng: "Xem thường ai?"

Nàng ta giơ lên bình rượu rót vào miệng ừng ực ừng ực, lại cố nhịn không ho nữa, uống một hơi hết một một bình Nhất Bôi Phong Hầu, nàng ta khẽ hất cằm lên nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Đây là cái gọi là Nhất Bôi Phong Hầu? Chẳng qua chỉ thế này."

Thẩm Lãnh nhún vai, không phát biểu ý kiến.

Hồng Thập Nhất Nương sắc mặt đỏ ửng: "Bây giờ có thể bàn điều kiện rồi chứ, ngươi nói đổi phương thức, ngươi muốn đổi như thế nào?"

"Sau này ngươi đừng làm hải tặc nữa." Thẩm Lãnh chỉ chỉ xuống chân: "Ngươi muốn dùng chiến thuyền của Đại Ninh ta, biện pháp duy nhất, chính là ngươi và người của ngươi trở thành binh của Đại Ninh."

Hồng Thập Nhất Nương ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha ha, ngươi tưởng ta uống say muốn dọa ta? Nhất Bôi Phong Hầu này của ngươi cũng không làm ta say được, ta cũng sẽ không mê sảng nhận lời ngươi, nghĩ kỳ lạ, chúng ta là hải tặc! Ngươi biết hải tặc là gì không? Ta nói rượu của ngươi chẳng qua chỉ thế này, ngươi chẳng qua cũng chỉ thế này."

Sau khi nói xong xoay người bỏ đi, một bước, hai bước, ba bước, sau đó ngã úp mặt xuống, nhưng Thẩm Lãnh lại không đi đỡ, trơ mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Thập Nhất Nương đập xuống thuyền, lại còn nảy lên trên một cái.

Thẩm Lãnh nghĩ, hẳn là rất đau nhỉ.

Đáng đời.

Đỗ Uy Danh đứng ở chỗ xa nhỏ giọng nói với Vương Khoát Hải bên cạnh: "Tướng quân ngay cả đỡ cũng không đỡ một cái, theo lý mà nói nên độc thân mới đúng."

"Ừm, kiểu đáng độc thân cả đời."

Đỗ Uy Danh thở dài: "Cho nên nói có những lúc, cũng không có thiên lý."

Gã nhìn về phía Hồng Thập Nhất Nương: "Ngã cũng mạnh thật, nhưng mà ta vẫn cảm thấy lúc nagx xuống rất đẹp."

Vương Khoát Hải: "Ừ ừ ừ, là rất đẹp, bộp bộp."

Hai người liếc nhau một cái, cảm thấy lúc nãy có câu đáng độc thân cả đời không nên nói.

Bình Luận (0)
Comment