Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 397 - Chương 397: Hải Phù Đồ

Chương 397: Hải Phù Đồ Chương 397: Hải Phù Đồ

Nếu ta có mười vạn binh, ta đã không phải là hải tặc, mà là đại tướng quân túc bình hải cương.

Đây là một câu nói say của Hồng Thập Nhất Nương, Thẩm Lãnh nghe rất chân thật, lời nói khi say, có lúc chính là lời nói thật lòng.

Một nữ thủ lĩnh hải tặc muốn làm đại tướng quân, nếu để người khác nghe được lời nói say này sợ là sẽ cười rớt răng, nhưng Thẩm Lãnh thì không. Nhìn nữ nhân say ngã không dậy nổi này hắn lại nảy sinh vài phần kính ý, mà đây cũng chính là nguyên nhân tại sao từ đầu đến cuối hắn không động đến nhóm hải tặc này, các bách tính hận thấu hải tặc, nhưng nói Hồng Thập Nhất Nương rất tốt, đây là lý do.

Tương truyền năm ấy đến thời kỳ bắt cá mới, các ngư dân lái thuyền rời bến, đây chính là mùa khó thu hoạch trong năm, đối với hải tặc mà nói, đây tất nhiên cũng là một mùa khó thu hoạch trong năm, hải tặc quy mô lớn không chỉ cướp bóc tài vật, còn cần người, mỗi dịp này bọn chúng sẽ ra ngoài, bắt đi lượng lớn ngư dân làm khổ sai, mà phe bắt người nhiều nhất tất nhiên là Hải Phù Đồ.

Hải Phù Đồ đã xây thành lũy ở một hải đảo gọi là tiên sơn nhưng phần lớn mọi người không biết ở chỗ nào, từng tốp từng tốp ngư dân bị y bắt về, người mệt chết thì mệt chết, người không mệt chết cũng sẽ bị giết, hải tặc còn lâu mới lấy nước lấy gạo nuôi người. Không một ai nói rõ được rốt cuộc có bao nhiêu bách tính ven bờ đã bị bắt đi, chỉ là không bao giờ trở lại nữa.

Ngay khi các ngư dân tung lưới, xa xa có thuyền hải tặc đến, các ngư dân ngay cả lưới cũng không kịp thu đã quay đầu thuyền bỏ chạy, khổ nỗi thuyền đánh cá của bọn họ làm sao lại có thể chạy thoát chiến thuyền của hải tặc. Chính vào lúc này một nhóm hải tặc khác từ bên cạnh giết ra bảo vệ ngư dân ở phía sau, cũng có ngư dân bị ngăn lại, tự biết sợ là mạng không giữ được lâu, bao nhiêu người rên rỉ, nhưng mà nữ tử xinh đẹp mặc váy đỏ kia một chân giẫm lên mép thuyền, vác một thanh đại đao quát lớn một tiếng: "Các ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Trêu chọc được ta không? Không trêu được còn không mau cút?"

Mấy chiếc thuyền hải tặc kia chắn ngang trên mặt biển, hải tặc ở chỗ xa xa liền không dám tới gần.

Các ngư dân đều nói, Hồng Thập Nhất Nương hai tay nhuốm máu, nhưng đó là Bồ Tát, cho dù là Hải Phù Đồ cũng không gây xung đột với Hồng Thập Nhất Nương.

Lúc trước hơn mười bang hải tặc liên hợp lại muốn giết Hồng Thập Nhất Nương, nhưng lại lo lắng thực lực không đủ, vì thế phái người đi đảo Khai Môn cầu kiến Hải Phù Đồ, cầu liên tục nhiều ngày, Hải Phù Đồ từ đầu đến cuối đều không gặp.

Vì thế liền có câu chuyện sau này Hồng Thập Nhất Nương tự tay diệt mười một đại hải tặc, cho đến bây giờ, vẫn được người ta kể chuyện say sưa.

Khi Hồng Thập Nhất Nương tỉnh lại thì hai canh giờ đã trôi qua, ngồi dậy xoa huyệt Thái Dương mới phát hiện trên người mình đang đắp một tấm chăn, trên chăn có chút mùi mồ hôi, khẽ nhíu mày, nghĩ mình lười như vậy sao, tại sao chăn nặng mùi như vậy cũng không giặt.

Sau đó mới giật mình sực tỉnh, đây không phải khoang thuyền của nàng ta, không phải là thuyền của nàng ta.

Trên biển khan hiếm nước ngọt, tất nhiên sẽ không lãng phí nước để giặt giũ tắm rửa, cho nên người rời bến nhiều ngày tất nhiên trên người sẽ không thơm tho gì.

Thẩm Lãnh cũng vậy.

Hồng Thập Nhất Nương nhìn kỹ một chút, trong khoang thuyền nho nhỏ này để rất nhiều tạp vật, nhưng bày biện cũng rất chỉnh tề, có một cái bàn sách nho nhỏ, trên bàn để một ít giấy da bò, đó là hải đồ được vẽ đơn giản. Nàng ta tò mò đi qua nhìn nhìn, hải đồ vẽ có hình có dáng, nhưng những chữ ghi chú trên hải đồ thật sự là xấu đến mức khiến người ta có một sự xung động muốn ăn luôn giấy da bò.

Ngoại trừ mấy tấm hải đồ giản lược kia ra, trên bàn còn có một xấp giấy kín chữ, nàng ta cầm lên một tờ nhìn nhìn thế là khóe miệng hơi giương lên, trên tờ giấy kia lặp đi lặp lại chỉ có sáu chữ, nhưng lại viết cực kỳ đẹp.

"Không tệ."

Hồng Thập Nhất Nương nhìn sáu chữ kia lẩm bẩm một câu, phát hiện ở chỗ cạnh góc còn có hai hàng chữ nhỏ, cũng là xấu không tả nổi.

Cẩn thận phân biệt, hai hàng chữ kia đại khái là hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì, kết hợp với sáu chữ Thẩm Trà Nhan ta nhớ nàng chi chít bốn phía, thế mà cũng có chút mỹ cảm.

Đó sẽ là một nữ hài hoàn mỹ cỡ nào mới có thể khiến cho tướng quân thiếu niên này nhớ mãi không quên như thế.

Từ trong khoang thuyền đi ra, nàng ta cảm thấy đau đầu đến mức có chút khó nhịn được, nhớ lại mình uống một hơi cạn sạch bình rượu mạnh mà tướng quân thiếu niên kia cho nàng ta, sau đó liền say bất tỉnh, rượu đó gọi là gì nhỉ?

Đang đi lên trên, nhìn thấy một tiểu bàn tử mặc giáp trụ ngồi ở cửa khoang thuyền, miệng đang ngậm cái gì đó còn lúng búng nói chuyện, nhìn thấy nàng ta đi ra vội vàng đứng dậy, có lẽ là do gấp gáp và có lẽ là trong bụng nén khí, lúc đứng lên liền không tự chủ được thả ra một quả rắm dài bất tận.

Người đứng bên cạnh tiểu bàn tử đó là một tráng hán cao chừng hơn hai mét, khịt khịt mũi, sau đó che miệng: "Ngươi lại còn hạ độc trong rắm!"

Trần Nhiễm đỏ mặt, dù sao cũng là ở trước mặt một nữ nhân xinh đẹp, có chút mất mặt.

"Ngươi đã tỉnh rồi à, tướng quân ở phía trước."

Sau khi nói xong liền xoay người bỏ chạy, nhưng vừa chạy liền phọt ra một tràng rắm, muốn xấu hổ cỡ nào cũng có.

Vương Khoát Hải che miệng mũi: "Ngươi nghĩ là ta to con không dễ trúng độc chết, cho nên tăng liều lượng lớn sao?"

Trần Nhiễm dựng thẳng ngón giữa lên với gã, nấp ở chỗ xa ngại ngùng thò đầu ra.

Hồng Thập Nhất Nương cười, sau đó lại dùng sức giãn cơ mặt, dù sao nàng ta cũng là đại hải tặc, là loại người hung tàn.

"Hạ độc trong rắm quả thật khó lòng phòng bị." Nàng ta hất cằm lên đi qua, mặt không cảm xúc nói một câu.

Vương Khoát Hải nói: "Hạ độc trong rắm còn đỡ, hắn hạ độc trong phân mới đáng hận, là thật sự khó lòng phòng bị."

Hồng Thập Nhất Nương ngây ra: "Cái đó ngươi cũng ăn?"

Vương Khoát Hải lập tức liền đỏ mặt, còn xấu hổ cả Trần Nhiễm lúc nãy, cúi đầu đi về phía Trần Nhiễm, hai người nhìn có vẻ thật sự là đồng mệnh tương liên.

Trên boong thuyền, Thẩm Lãnh đang cùng một đám hán tử chiến binh thủy sư mặc áo sát nách đánh quyền, quyền thuật kia thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng tràn đầy khí dương cương, gió trên quyền, có thể phá gió biển.

Hồng Thập Nhất Nương xem một lúc lại cảm thấy thú vị, thế mà lại quên mình phải đi nhanh mới đúng, nói đến xấu hổ, chẳng lẽ nàng ta không xấu hổ? Say ngã chổng vó trên thuyền người ta, thật mất mặt.

Thẩm Lãnh nhìn thấy Hồng Thập Nhất Nương đi lên, ho khan một tiếng, các hán tử kia cũng chú ý tới nàng ta, vội vàng chạy đi mặc áo, đám hán tử nhìn như thô kệch này ai ai cũng quẫn bách lên nhìn dáng vẻ lại có chút đáng yêu.

Thẩm Lãnh mặc áo, cơ bắp rắn chắc bị phơi nắng thành màu đồng liền bị che khuất, hắn cười ngượng: "Đánh quyền là quên trên thuyền còn có nữ nhân, thất lễ rồi."

Hồng Thập Nhất Nương lênh đênh trên biển quanh năm, đương nhiên nàng ta rất rõ các hán tử cũng lênh đênh trên biển quanh năm nhìn thấy một người phụ nữ sẽ có tâm tư gì, chuyện xấu xa cỡ nào cũng có thể làm ra, thế mà Thẩm Lãnh và lính của hắn lại ngại ngùng, ngay cả liếc mắt nhìn nàng ta thêm một cái cũng không dám, điều này làm cho trong lòng nàng ta lại có chút cảm động thoáng qua.

Tướng nào binh nấy.

"Trước đó ngươi nói biết đội thuyền chủ lực của người Cầu Lập ở đâu, có thể nói cho ta biết không?" Thẩm Lãnh chắp tay sau đó hỏi một câu.

"Với hai mươi chiếc thuyền này của ngươi sợ chẳng qua cũng chỉ là binh lực hơn hai ngàn người, còn muốn đánh qua? Người Cầu Lập tuy rằng đã bị các ngươi đánh tan, nhưng trong tay Nguyên Thanh Phong ít nhất còn có hơn hai vạn người, mấy trăm chiếc thuyền, ngươi nghĩ là ngươi được?"

Nàng ta đã quên, không lâu trước đó nàng ta cũng nói câu giống như vậy với Thẩm Lãnh... Ngươi nghĩ là ngươi được?

Câu trả lời của Thẩm Lãnh lúc đó là, ta nghĩ là ta được.

"Đánh mới biết được hay không." Thẩm Lãnh trầm mặc một lát: "Trước đó ta đã nói với ngươi, nếu ngươi chịu mang người của ngươi quy về thủy sư Đại Ninh, muốn thuyền gì cũng không phải là chuyện không thể, huống hồ việc thủy sư Đại Ninh làm, cũng không khác việc ngươi làm."

"Đương nhiên là có khác." Hồng Thập Nhất Nương ngạo nghễ nói: "Ta không giết người vì quyền quý."

Theo nàng ta thấy, mặc chiến phục của quan quân vào, tự nhiên là giết người vì quyền quý, chẳng qua là có lý do quan phương, cho nên không phải là tội mà ngược lại còn là công.

Thẩm Lãnh nhất thời không nói gì.

"Nói cho ngươi biết cũng không sao, ngươi nợ ta một chiếc thuyền như thế này." Hồng Thập Nhất Nương vỗ vỗ mép kỳ hạm Vạn Quân này: "Nếu ngươi thật sự được, nhớ sau này trả nợ cho ta."

Nàng ta đi đến chỗ xuống thuyền: "Nguyên Thanh Phong ở đảo Khai Môn, chỗ đó không đến gần được, trong đảo Khai Môn có người của Hải Phù Đồ. Hải Phù Đồ có tám ngàn hung tốt, hơn trăm chiến thuyền, hơn nữa không ai quen thuộc vùng biển rộng này hơn bọn họ, ngươi tùy tiện đi qua, đừng nói chém giết không có phần thắng, mạch nước ngầm cũng có thể đưa các ngươi xuống đáy biển cho cá ăn."

Tám ngàn người?

Thẩm Lãnh vốn tưởng rằng quy mô của Hải Phù Đồ sẽ lớn hơn, không ngờ chỉ có tám ngàn người.

Hồng Thập Nhất Nương tựa như nhìn ra hàm nghĩa trong ánh mắt Thẩm Lãnh, vì thế có chút khinh miệt hừ một tiếng: "Người Ninh các ngươi được xưng là lục chiến vô địch, tám ngàn có thể phá địch đông gấp mười. Người của Hải Phù Đồ giống như chiến binh các ngươi trên lục địa, chỉ cần là ở trên biển, mười vạn người cũng không dám đi bao vây tiễu trừ tám ngàn hải tặc của Hải Phù Đồ, nếu không thì, ngươi nghĩ Nguyên Thanh Phong hà tất phải đi cầu cạnh hắn? Đảo Tiên Sơn không lớn như vậy, không trồng ra lương thực, ngươi có từng nghe từ xưa đến nay có hải tặc nào dám nuôi tám ngàn binh?"

"Hắn cầu Hải Phù Đồ có thể làm gì?" Thẩm Lãnh nói: "Tấn công lên lục địa?"

"Sau này ngươi sẽ biết."

Hồng Thập Nhất Nương nhảy xuống chiến hạm Vạn Quân của Thẩm Lãnh, nhẹ nhàng đáp xuống chiếc thuyền nhỏ của nàng ta, đứng vững vàng. Nàng ta quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Khi ngươi nhận được tin tức tiếp theo của Hải Phù Đồ, ngươi sẽ biết mình ấu trĩ cỡ nào."

Thẩm Lãnh chỉ không ngờ được, nhận được tin tức tiếp theo của Hải Phù Đồ sẽ nhanh như vậy. Ba ngày sau đội thuyền của Thẩm Lãnh gặp hai chiếc chiến thuyền Đại Ninh tàn khuyết, bị đánh vỡ nát giống nhau, đón người trên chiến thuyền sang mới biết là Hải Phù Đồ dẫn người tập kích đội thuyền vận tải của Đại Ninh, lương thực và binh giới giáp trụ trên hơn mười chiếc thuyền hàng vận chuyển từ Điệu quốc về Đại Ninh đều bị cướp đi, hai mươi chiếc chiến hạm hộ tống bị đánh bại, bại đến thương tích đầy mình.

Đối với thủy sư Đại Ninh mà nói đây là nỗi sỉ nhục tuyệt đối, người Cầu Lập được gọi là bá chủ trên biển cũng bị bọn họ đánh không ngóc đầu lên được, nhưng lại bị một nhóm hải tặc đánh thành dạng này, không chút nể mặt.

Không có ai biết Nguyên Thanh Phong làm sao thuyết phục được Hải Phù Đồ, Hải Phù Đồ vốn quyết ý không đối địch với người Ninh lại giữa đường chặn đội thuyền Đại Ninh trắng trợn như vậy, đó là lương thực cần đưa đến bắc cương, dùng làm quân lương cần thiết cho trận chiến với người Hắc Vũ ở bắc cương.

Thẩm Lãnh dẫn theo đội thuyền chạy đến hải vực mà đội thuyền gặp chuyện không may, lúc tới nơi vẫn còn rất nhiều mảnh vỡ nổi lềnh bềnh trên mặt biển, có một chiến kỳ Đại Ninh đang trôi nổi ở đó. Nhìn thấy chiến kỳ rách nát kia, trong lòng mỗi người đều bùng cháy một ngọn lửa, các binh sĩ vớt chiến kỳ lên, bưng trong tay.

Mà lúc này, đội thuyền hải tặc của Hải Phù Đồ đã mang theo hơn mười chiếc thuyền hàng cướp được quay về đảo Khai Môn, Hải Phù Đồ đứng ở boong thuyền cúi đầu nhìn máu trên tay vẫn không có rửa, ánh mắt có chút đờ đã.

Y lại nhớ đến câu Nguyên Thanh Phong nói với y, vì thế liền có chút phẫn nộ.

"Cầu Lập cùng ngươi có thể tương an vô sự, nếu Ninh quốc diệt Cầu Lập ta, Ninh quốc có thể sẽ cùng ngươi tương an vô sự?"

Hải Phù Đồ nhìn về phía xa xa, chậm rãi siết chặt nắm đấm.

Tầm mắt từ từ chuyển dời sang bên cạnh, bên kia là chiến thuyền của người Cầu Lập, đám người Cầu Lập kia dường như đang cất tiếng cười to, y lại càng thêm khó chịu.

Y còn lâu mới thật sự hợp tác với người Cầu Lập, Cầu Lập bại trận không thể cứu vãn, Nguyên Thanh Phong giúp y cướp đoạt thuyền vận tải của Đại Ninh, cướp thêm vài lần nữa, vậy thì bỏ đảo Tiên Sơn thì thế nào? Biển bao la rộng lớn, cá Côn (1) có thể ngao du.

Chỉ là... làm sao buông bỏ được nàng ta?

(1) Cá Côn: loài cá lớn trong truyền thuyết ngày xưa.

Bình Luận (0)
Comment