Thành Trường An.
Hàn Hoán Chi ngồi trong xe ngựa màu đen đang tiến vào cung, mới ra khỏi cửa phủ Đình Úy không bao lâu, ở phương hướng phía sau ông ta có mấy gã hắc kỵ chạy như bay đến, không phải việc quân vụ khẩn cấp thì không thể phóng ngựa trong thành Trường An, mấy kỵ sĩ này không màng đến lệnh cấm, hiển nhiên là chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Xe ngựa của Hàn Hoán Chi dừng lại, không đợi hắc kỵ phía sau đuổi lên, Hàn Hoán Chi đã từ trên xe ngựa xuống dưới.
Vó ngựa chạy gấp trong thành Trường An, trước giờ đều không có tin tốt.
Hắc kỵ Cầm đầu Ngũ Trường nhảy từ trên chiến mã còn chưa dừng lại xuống, quỳ một gối xuống ở trước mặt Hàn Hoán Chi chắp tay cúi đầu: "Đại nhân, thiên bạn Cảnh San và thiên bạn Cổ Lạc đã xảy ra chuyện."
Hàn Hoán Chi nhướn mày kiếm lên: "Nói."
"Hai vị thiên bạn đại nhân truy tra chuyện tướng quân Thẩm Lãnh bị tập kích, đầu tiên là tra được nơi quan viên Công bộ thật sự bị giết, sau đó chạy thẳng xuống phía nam truy tra, tới gần Bình Việt đạo thì trúng mai phục, hắc kỵ chết hết, hai vị thiên bạn đại nhân thân chịu trọng thương, trước mắt vẫn chưa tra rõ tung tích, đã tìm được dấu hiệu do hai vị thiên bạn đại nhân lưu lại ở huyện Phúc Điền Bình Việt đạo, người của chúng ta vẫn đang truy tra, lúc ti chức nhận được tin tức chạy về thì vẫn chưa tìm được người."
Hàn Hoán Chi thoạt nhìn cũng không có thay đổi sắc mặt, đứng ở đó trầm ngâm một lát rồi nói: "Điều năm trăm hắc kỵ chờ ta ở ngoài thành Trường An."
Sau khi nói xong lại lên xe ngựa, tiếp tục đi về phía cung Vị Ương.
Hai nén nhang sau, Hàn Hoán Chi vào cung, hoàng đế đang ở trong Đông Noãn Các xử lý chính vụ, nghiêng đầu liếc Hàn Hoán Chi mới vừa vào cửa ánh mắt lập tức hơi thay đổi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Rõ ràng Hàn Hoán Chi không nói gì cả, rõ ràng Hàn Hoán Chi cảm thấy vẻ mặt của mình cũng được khống chế rất bình tĩnh, nhưng hoàng đế vẫn liếc mắt đã nhìn ra.
"Bệ hạ triệu thần đến, vẫn là nói về chuyện bệ hạ muốn bảo thần đi làm trước đã."
"Bắc cương truyền tin đến, có người tố cáo Mạnh Trường An đối xử khắc nghiệt với thế tử Lý Tiêu Nhiên, hình như có không phù hợp quy tắc cử chỉ, khanh cho người đi xem thử."
"Vâng." Hàn Hoán Chi cúi đầu: "Thần sắp xếp hai thiên bạn đi bắc cương."
"Trẫm có thông văn hạp ở bên đó, chuyện như thế nào trẫm biết rõ, chỉ là phải bịt miệng những người nào đó." Hoàng đế để bút trong tay xuống: "Nói chuyện của khanh đi."
Hàn Hoán Chi nói: "Thần phải rời kinh."
"Chuyện gì?"
"Có lẽ đã tổn thất hai thiên bạn, Cảnh San và Cổ Lạc."
Sắc mặt hoàng đế hơi thay đổi: "Đi đi."
Hàn Hoán Chi cúi lạy, sau đó xoay người đi ra ngoài.
"Người của phủ Đình Úy là người của trẫm, tra được ai, nếu không thuận tiện nói thẳng ra, liên lụy lớn, vậy thì đừng liên lụy ra cái gì, chết thêm mấy người tốt hơn thêm mấy người nói chuyện."
Hoàng đế ở Hàn Hoán Chi phía sau ngữ khí bình thản nói: "Mang người về giết."
"Vâng!"
Hàn Hoán Chi quay người lại cúi đầu lần nữa, bước nhanh rời khỏi Đông Noãn Các.
Huyện Phúc Điền, Bình Việt đạo.
Trong một nhà dân, Cổ Lạc liếc nhìn sang Cảnh San sắc mặt trắng nhợt đã lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa, gã lục lọi trên người mình, tìm ra một chút thuốc trị thương cuối cùng thay cho Cảnh San, sau đó lại đút cho Cảnh San một ngụm nước, sau khi làm những việc này Cổ Lạc gần như đã cạn hết sức lực, tựa vào dưới mái hiên há miệng thở dốc.
Vết thương của gã nặng hơn vết thương của Cảnh San, nhưng gã không dùng thuốc cho mình, tất cả thuốc đều cho Cảnh San dùng. Lúc làm những việc này gã cũng không có do dự gì, cũng không phải gã có ý gì đối với Cảnh San, chỉ là gã cảm thấy nam nhân nên như vậy, đây là lời tướng quân từng nói.
Thời tiết bên Bình Việt đạo oi bức, nếu không phải bọn họ đều có tố chất vô cùng tốt, có kinh nghiệm sinh tồn vô cùng phong phú, vết thương nặng như vậy không xử lý tốt đã sớm bị nhiễm trùng rồi.
Nếu hai người chỉ có thể có một người sống, vậy chỉ có thể là Cảnh San.
Cổ Lạc tựa người ở đó thở dốc, nghĩ lão tử là một nam nhân, nam nhân nên bảo vệ nữ nhân, tướng quân từng nói, con mẹ nó cái gì mà đại nam nhân? Đại nam nhân chính là không thể để cho nữ nhân chịu ủy khuất, không thể để cho nữ nhân chịu khổ chịu tội.
Cho nên mặc dù gã đau đớn khó chịu như thế, gã vẫn có chút đắc ý.
Người tập kích bọn họ được huấn luyện nghiêm chỉnh, còn mạnh hơn chiến lực của hắc kỵ, thời khắc lao ra đột kích ngay cả bọn họ cũng không kịp phản ứng, những người đó phối hợp ăn ý, mỗi người đều cực kỳ hung hãn, tinh thông kỹ thuật giết người.
Hắc kỵ mang theo bị diệt toàn quân, nếu không phải gã phản ứng nhanh, nếu không phải gã cũng đủ thông minh, gã và Cảnh San cũng sẽ không sống sót.
Tuy rằng hiện tại sống rất cực khổ, nhưng ít nhất cũng còn sống.
Nam nhân đó.
Cổ Lạc nhắm mắt lại, trong đầu đều là nam nhân ôm đao đó, che mặt, thân hình thẳng tắp, ôm đao mà đến, một đao chém gãy kiếm của Cảnh San, một đao nữa chém gãy đao của gã, đao của nam nhân đó không có vỏ đao, cũng không có quấn vải, ôm trong ngực sáng loáng.
Huyện Phúc Điền xảy ra lớn chuyện như vậy, người của quan phủ tất nhiên sẽ biết, nhưng Cổ Lạc không thể tin tưởng người của huyện nha huyện Phúc Điền, những tên thích khách kia dám trắng trợn chặn đường giết người của phủ Đình Úy giữa ban ngày, không chừng là có cấu kết với người của huyện nha.
Những người nào đó ở trong thành Trường An vẫn luôn có giao dịch có lui tới với một số quyền thần Lâm Việt quốc cũ, lúc trước phủ Đình Úy cũng không phải là không có tra đến.
Bình Việt đạo nhìn có vẻ gió êm sóng lặng, nhưng trên thực tế, những người Lâm Việt từng nắm quyền cao kia vẫn luôn không chịu phục. Bọn họ vốn tưởng rằng đầu hàng sẽ giữ được địa vị và đặc quyền của mình lúc trước, nhưng mà hoàng đế bệ hạ căn bản là chẳng thèm ngó tới bọn họ, cho nên bọn họ rất thất vọng, cũng rất tức giận, âm thầm cấu kết với những người nào đó trong triều đình Đại Ninh, ai biết ẩn giấu mưu đồ lớn cỡ nào.
Không phải là Cổ Lạc không nghĩ tới việc đi liên hệ với chiến binh, nhưng bây giờ ngay cả ra khỏi huyện Phúc Điền cũng khó khăn như vậy, càng đừng nói là lặn lội đường xa, gã đã không có sức lực, có thể còn sống cũng đã không tệ rồi, cho nên gã căn bản không có cách nào mang theo Cảnh San cùng đi.
Cảnh San tuy vết thương nhẹ hơn gã một chút, nhưng đã không thể nào tự mình hành động.
Gã xuất thân chiến binh, từ trong xương tủy vẫn là một chiến binh, cho nên gã chỉ tín nhiệm chiến binh. Huyện Phúc Điền là ở đầu phía bắc Bình Việt đạo, cách nơi trú đóng của chiến binh mấy trăm dặm, cách thành Tử Ngự cũng đến mấy trăm dặm, hôm nay gã và Cảnh San muốn đi cũng khó như lên trời.
"Ngươi không nên đưa hết thuốc cho ta."
Cảnh San đã tỉnh lại, nhìn trên người mình lại thay thuốc mới, trong ánh mắt có chút cảm động cũng có chút bi thương.
"Ngươi không nên hành động theo cảm tính, ngươi có cơ hội chạy thoát lớn ta, ta đã không nhúc nhích được rồi, ngươi kéo dài tính mạng cho ta như vậy, chẳng bằng kéo dài mạng của bản thân ngươi, chi bằng ngươi chạy đi, tương lai còn có thể báo thù cho ta."
"Người của phủ Đình Úy, dễ dàng đầu hàng số phận như vậy từ khi nào?" Cổ Lạc nhìn Cảnh San cười cười: "Thuốc đó của ta rất đắt tiền, nếu ngươi không khỏe lên là có lỗi với thuốc của ta, sau này trở lại thành Trường An, không có hai bữa rượu ngon là ta không thể tha thứ ngươi."
Cảnh San cũng cười, mắt đỏ lên.
"Cho dù chúng ta chết, cũng phải nghĩ cách truyền tin tức đi."
Cảnh San hỏi: "Ngươi có cách?"
"Không có." Cổ Lạc lắc đầu: "Những người đó vô cùng hiểu về phủ Đình Úy, chúng ta bị truy sát trên đường đi, ngay từ đầu ta còn tưởng là kỹ thuật truy tìm tung tích của bọn chúng khó lường, sau khi trốn vào tiểu viện này ta đột nhiên hiểu ra, không phải bọn chúng truy tìm tung tích lợi hại cỡ nào, mà là bởi vì bọn chúng xem hiểu ký hiệu ám hiệu chúng ta lưu lại, có lẽ, tất cả về phủ Đình Úy bọn chúng đều rõ như lòng bàn tay."
Gã hít sâu vài lần muốn giảm bớt cơn đau của mình, chỉ là nhíu chặt hai hàng lông mày cũng khiến Cảnh San nhìn ra gã đau đớn cỡ nào.
"Cho nên lúc ngươi hôn mê, ta đã ra ngoài xóa ký hiệu lưu lại trước đó rồi."
Cảnh San nói: "Ngươi đã ra ngoài? Trên người ngươi nặng mùi máu như vậy, còn đang chảy máu, bọn chúng cũng sẽ tìm được dấu vết."
"Yên tâm đi, sẽ không đâu."
Cổ Lạc giơ tay lên quấn chặt y phục, khóe miệng là nụ cười tự tin.
Cảnh San bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, chân của nàng đã gãy, tuy rằng Cổ Lạc đã cố định xương bằng ván gỗ cho nàng, nhưng di động khó khăn, giờ khắc này nàng lại bỗng nhiên bò qua, thò tay ra kéo áo của Cổ Lạc, trong áo có bột vôi rơi.
"Ngươi muốn chết à!"
Thoáng chốc mắt Cảnh San trở nên đỏ hơn, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cổ Lạc cuối cùng vẫn bật khóc.
Không còn thuốc nữa, để che giấu mùi trên người mình, để không lưu lại vết máu, thế mà gã lại dùng vôi đắp một lớp lên vết thương đắp... Như vậy đau đến mức nào?
"Ta không sao." Cổ Lạc cười cười: "Lúc trước khi ta ở chiến binh..."
"Ngươi câm miệng."
Cảnh San giơ tay lên muốn gỡ thuốc đắp trên người mình xuống, Cổ Lạc lập tức túm lấy tay nàng: "Nữ nhân đều xung động như vậy có phiền không?"
Cảnh San: "Chẳng lẽ ngươi không phải là xung động?"
Cổ Lạc ngẩng đầu lên: "Ta không phải."
Cảnh San sững sờ, không biết nói thêm gì nữa.
Đây là một ngôi nhà dân bỏ hoang, năm đó Đại Ninh công diệt Lâm Việt, vùng đầu phương bắc Lâm Việt quốc này là nơi đánh kịch liệt nhất, lúc ấy đại bộ phận bách tính Lâm Việt đều đã chạy trốn, hiện giờ đã thái bình nhưng rất nhiều người đều không trở lại.
Trong ngôi nhà này không có đồ ăn nhưng nước thì có, giếng nước trong viện có thể múc nước uống bất cứ lúc nào, nhưng mà có lẽ không bao lâu nữa Cổ Lạc sẽ không có sức lực để múc nước.
"Chúng ta ở đây mấy ngày rồi?" Cảnh San hỏi.
"Ngày thứ tư." Cổ Lạc ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Cho nên điều ta phỏng đoán chắc hẳn là không sai, nếu không xóa ký hiệu đi, chúng ta có thể đã bị tìm thấy từ lâu rồi."
Đúng lúc này bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, âm thanh không lớn cũng không gấp, rất có cảm giác tiết tấu, cảm giác tiết tấu đó chính là sỉ nhục và trêu tức bọn họ. Cổ Lạc và Cảnh San liếc nhìn nhau một cái, trong ánh mắt hai người đều có chút tuyệt vọng, tay của bọn họ nắm lấy nhau, cái chết ở ngay ngoài cửa.
Cửa bị người ta đẩy ra kêu két một tiếng, mấy hán tử mặc áo đen từ bên ngoài đi vào, lúc nhìn thấy Cảnh San và Cổ Lạc hiển nhiên mấy người này đều cười, dường như có chút khinh miệt, cũng có chút đắc ý.
Nam nhân dáng người cao ráo từ đầu đến cuối đều dùng khăn đen che mặt kia ôm đao của hắn ta từ bên ngoài chậm rãi đi vào. Sau khi vào trong viện liếc nhìn quanh bốn phía, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Cổ Lạc: "Chọn nơi không tệ."
Cổ Lạc hừ một tiếng.
Nam nhân ôm đao nhìn thấy cách đó không xa có một cái ghế đá, đi qua ngồi xuống, nhưng vẫn ôm đao trong ngực.
"Cho bọn chúng một ít thuốc."
Thế là có hai hán tử áo đen đi đến, cực kỳ thô bạo kéo Cổ Lạc và Cảnh San ra, sau đó đắp một ít thuốc trị thương lên vết thương của bọn họ.
Còn có người để lại một ít đồ ăn, ở ngay chỗ hai người có thể chạm tay đến.
"Ta không muốn giết các ngươi, ít nhất là không muốn giết các ngươi nhanh như vậy, nếu không thì, các ngươi thật sự nghĩ là dựa vào chút mánh lới này là có thể thoát được? Ký hiệu ngươi lưu lại trước đó đều đã xóa rồi, ta giúp ngươi vẽ lên lần nữa, thuận tiện cho người của các ngươi có thể tìm đến."
Nam nhân ôm đao nói không nhanh không chậm, gần như không có một tí chút tình cảm nào, như một cỗ máy lạnh băng.
"Chỉ có vẽ lại lần nữa, ta mới có thể giết thêm nhiều người hơn nữa."
Ngón tay của hắn ta gõ nhẹ lên trường đao của hắn ta, phát ra âm thanh rất lanh lảnh.
"Hy vọng Hàn Hoán Chi có thể đến sớm một chút." Sau khi nói xong câu đó hắn ta đứng dậy đi ra ngoài: "Nghe nói kiếm của Hàn Hoán Chi rất nhanh."
Những hán tử áo đen kia đi theo hắn ta rời khỏi tiểu viện, cửa lại bị đóng cửa, tiếng bước chân ngoài cửa từ từ đi xa, vậy nhưng Cổ Lạc và Cảnh San hai người thì chỉ còn lại tuyệt vọng. Thời tiết bên Bình Việt đạo này vẫn oi bức như thế, nhưng hai người bọn họ lại giống như đồng thời rơi vào hầm băng, rét lạnh đến như vậy.