Người nọ xuyên qua phố dài mà đến, huynh đệ Lưu Vân Hội ở lại đoạn hậu không đỡ được một đao của hắn ta.
Vì thế Phong đã quay lại.
Phong là tên, nhưng không phải tên của một người.
Đoạn Xá Ly, Phong Tuyết Nhận cũng không phải tên của một người.
Nếu một người trong số đó chết đi, vẫn sẽ có người được lựa chọn, trở thành người có cái tên này, kế thừa niềm kiêu hãnh của cái tên này.
Cho nên Phong nói, ta sẽ không thẹn với tên Phong.
Năm ấy trong đại doanh Ất Tử doanh ở Giang Nam đạo, Phong giống như một vũ giả cô độc, ẩn thân liền mấy năm, trong rừng cây bên ngoài đại doanh ấy, gã đã dùng mạng của mình đến tuyên cáo, người có cái tên Phong này đều gánh vác được tên Phong.
Trong huyện thành Phúc Điền nho nhỏ này, Phong rút trường đao của mình ra chạy thẳng về phía người ôm đao kia, vừa lên đã giống như gió. Bọn họ đều là xuất thân từ Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đoàn, khi đông chủ Diệp Lưu Vân dạy bọn họ đã khiến thứ bọn họ ghi nhớ khắc sâu nhất chính là tình nghĩa nặng sinh tử nhẹ, tình nghĩa lớn nhất là bệ hạ, tiếp theo là huynh đệ.
Cho nên Lưu Vân Hội mới có thể nhất gia độc đại và cũng khác biệt trong thế lực giang hồ, vốn cũng không phải là khách giang hồ điển hình.
Hai người đều dùng đao, đao giống nhau nhưng đao pháp khác nhau, cũng giống như bút giống nhau, nhưng chữ khác nhau, có người cầm bút trong tay nhưng viết xuân thu thiên hạ, có người cầm bút viết ra chẳng qua là lưu loát, người bình thường nhìn bút pháp, chỉ nhìn chữ viết ra thuận mắt hay không thuận mắt, cho nên chữ viết ngay ngắn rõ ràng là người thường liền thấy thuận mắt, đao pháp của Phong là như thế.
Mà người ôm đao kia, hắn ta cuồng ngạo.
Đao pháp của hắn ta tương tự cuồng thảo trong thư pháp, cũng không phải, bởi vì cuồng thảo còn có dấu vết, mà đao của hắn ta qua đi, chính là muốn chém đi tất cả.
Keng một tiếng.
Phong xuất đao trước chỉ một kích trường đao liền bay lên giữa không trung, không phải đao pháp của gã luyện không tốt, mà là chênh lệch thiên phú.
Trường đao của gã xoay tròn giữa không trung bay về phía xa, xoay tròn quá nhanh, như giống một cái bánh xe bạc vậy.
Phong ngây ra, chân lùi về sau một chút lướt ra ngoài, dư uy của đao kia gần như hạ xuống sượt qua lồng ngực gã, ngực áo bị rách ra một lỗ hổng, y phục tuột xuống, một lớp hai lớp, trên da cũng lưu lại một vệt máu.
Phong rất nhanh, nhanh hơn Tuyết, cho nên gã tránh được một đao kia.
Nam nhân ôm đao vẫn tiến lên, trường đao bị hắn ta đánh bay ra ngoài rơi xuống mặt đất bộp một tiếng, sau đó vỡ vụn, lưỡi dao bắn ra trên đất, đao rơi xuống đất tất nhiên không phải rơi vỡ, cho nên ánh mắt Phong lóe lên một cái, gã đã nhìn thấy sự chênh lệch.
"Ta dạy ngươi dùng đao, kiếp sau nhớ cảm ơn ta."
Nam nhân ôm đao tiến lên, ôm đao, vẫn là phương thức sải bước không lớn này, cảm giác giữa hai đầu gối hắn ta tựa như được nối lại bằng một sợi dây thừng vô hình vậy, cho nên hắn ta không sải bước được, đương nhiên không phải hắn ta tàn tật, chỉ là một thói quen.
Phong cởi trường sam của mình ra, vung tay một cái, trường sam rơi vào trong ao ven đường, cổ tay xoay chuyển, trường sam liền bị quấn thành một cái côn vải, mang theo tiếng gió vù vù hạ xuống đỉnh đầu nam nhân ôm đao.
"Muốn đoạt đao?" Nam nhân ôm đao hơi giương đầu lông mày lên: "Trong thiên hạ, không ai có thể đoạt đao của ta."
Đao quang lóe lên, côn vải vụn nát, mảnh vụn y phục giống như tàn điệp bay ngợp trời trong lửa, thoạt nhìn nhanh nhẹn nhẹ nhàng nhưng bay không được bao lâu là sẽ rơi xuống đất thành tro. Phong lại lui về phía sau, tay đau đến mức run rẩy, lúc cúi đầu nhìn, phát hiện lòng bàn tay mình tróc ra một mảnh da rất lớn, máu me nhầy nhụa.
Đúng lúc này mấy mũi tên nỏ bắn nhanh đến, sượt qua vai Phong bay qua thẳng đến phía nam nhân ôm đao, tên nỏ đến đột ngột và cũng sắc bén, nam nhân ôm đao trường đao xuất thủ, đao ở giữa không trung bắn ra một loạt ngân quang, đốm lửa văng khắp nơi, tên nỏ bị gạt bay, lại ghim ở hai bên đường cái.
Nhận đáp xuống bên cạnh Phong, liên nỏ lại bắn vài phát bức lui nam nhân ôm đao.
"Ngươi nên đưa người đi." Phong khẽ nhíu mày.
Nhận bĩu môi: "Ta nhớ ngươi còn nợ ta mấy lượng tiền, ngươi chết rồi, ta đòi ai?"
Phong thở dài: "Ngươi chết rồi, ta trả cho ai?"
Ngoài cửa thành, hắc kỵ chạy đến đã đón Cổ Lạc và Cảnh San, phân ra một nhóm người đưa hai người chạy ra xa ngoài thành, khoảng hai mươi mấy hắc kỵ còn lại thì chạy đến bên này, trường đao ra khỏi vỏ, ánh đao lạnh buốt.
Nam nhân ôm đao nhíu mày, tựa như rất bực tức về việc thủ hạ của mình làm việc bất lợi.
"Mời hai vị huynh đệ Lưu Vân Hội đi trước."
Hai mươi mấy gã hắc kỵ chạy đến bên cạnh Phong và Nhận, đi về phía nam nhân ôm đao.
Hắc kỵ bách bạn ngồi trên lưng ngựa chắp tay với hai người bọn họ: "Đa tạ, cáo từ."
Chỉ bốn chữ, không hề do dự.
Cổ Lạc và Cảnh San không phải người của Lưu Vân Hội, là thiên bạn của phủ Đình Úy, cũng là huynh đệ, chết vì huynh đệ, người của phủ Đình Úy chặn ở trước nhất.
Bảy ngày sau, thành Tử Ngự.
Diệp Khai Thái đứng ở cửa sổ nhìn mây bay qua bên ngoài, ánh mắt âm lãnh.
Ở Bình Việt đạo xảy ra chuyện lớn như vậy, đây là vấn đề của ông ta, cho dù bệ hạ sẽ không trách ông ta, ông ta cũng sẽ tự trách mình, đã hơn hai năm rồi, vẫn chưa hoàn toàn khống chế Bình Việt đạo, vẫn chưa trị lý tốt, đây chính là thất trách của ông ta.
"Đạo phủ." Văn sĩ bên cạnh ông ta Địch Phóng Hạc nhìn sắc mặt Diệp Khai Thái, sau đó cúi đầu: "Đám đao khách kia lai lịch bất minh, huyện Phúc Điền lại là một thành nhỏ ngay cả dân dũng cũng không có, trong huyện nha chẳng qua chỉ có hơn hai mươi mấy người, bị đao khách đánh lén, việc này..."
Diệp Khai Thái nghiêng đầu nhìn ông ta một cái: "Cho nên chuyện gì cũng có nguyên nhân? Người làm thần tử, lấy bốn chữ đều có nguyên nhân để an ủi bản thân, đó chính là bất tài."
Địch Phóng Hạc nói: "Cũng may hai vị thiên bạn đại nhân đã được cứu về."
"Người cứu bọn họ về, là người của phủ Đình Úy, chuyện là xảy ra ở Bình Việt đạo." Diệp Khai Thái xoay người: "Bất kể như thế nào, mặt ta cũng rất đau."
Địch Phóng Hạc không dám nói gì nữa, ông ta đi theo Diệp Khai Thái đã gần mười năm, tất nhiên hiểu bản tính của đạo phủ đại nhân. Người của phủ Đình Úy có khi nào chịu thiệt lớn như vậy? Trước trước sau sau, một trăm hai ba mươi người đã chết, trong đó còn có hai bách bạn, hai vị thiên bạn cũng suýt mất mạng.
Tuy rằng người của Lưu Vân Hội không thể công khai nói ra, nhưng ai cũng không thể bỏ qua còn một Tuyết đã chết.
Tất cả hai mươi mấy người của phủ Đình Úy chạy vào huyện thành Phúc Điền sau đó đều chiến tử, chỉ có Phong và Nhận của Lưu Vân Hội bảo vệ hai vị thiên bạn giết ra ngoài. Một huyện thành dưới sự cai quản của Đại Ninh lại thành nơi của lưu khấu bạo phỉ, chuyện này bất kể nói thế nào cũng không dễ nghe, sợ là người của Ngự sử đài sẽ hung hăng dâng lên một bản sâm tấu, các đại nhân trong triều đình cũng sẽ dùng ngòi bút làm vũ khí.
Làm quan ở Bình Việt đạo vốn đã không dễ, huống hồ là đạo phủ đại nhân đã bị người khác nhìn chằm chằm lâu như vậy, nghĩ chắc đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng là người đầu tiên sẽ lấy bút làm đao, từng đao từng đao hung hãn chém lên người đạo phủ đại nhân, đừng quên lúc trước lão ta đã cực kỳ bất mãn về việc đạo phủ đại nhân đi nhậm chức.
"Mất mặt nhất là, chẳng biết người đã đi đâu."
Những tên đao khách kia, ở huyện Phúc Điền đã diệt một huyện nha, giết huyện lệnh, huyện thừa cùng với mấy chục người từ trên xuống dưới, lại còn giết người ở trên đường cái, giết hai mươi mấy hắc kỵ phủ Đình Úy, vị bách bạn lãnh binh xông đến kia bị một đao chém thành hai, sau đó liền biến mất vô tung.
Những chuyện này đủ để chứng tỏ bên phía Bình Việt đạo này không trị lý tốt, nếu là ở trong mười chín đạo Đại Ninh, trong bất kỳ một huyện thành nào, những tên đao khách kia dám trắng trợn như thế?
"Hàn Hoán Chi đến đâu rồi?"
"Chắc sắp đến rồi." Địch Phóng Hạc cúi đầu: "Vẫn chưa có tin tức gửi về, suy tính thời gian, nếu là đi thuyền thẳng xuống, hẳn là không đến mấy ngày nữa sẽ đến Bình Việt, nhưng đường thủy cách huyện Phúc Điền hơn trăm dặm, đô đình úy đại nhân phải chuyển sang đường bộ, qua núi Phổ Đà đi về hướng tây nam."
Diệp Khai Thái ừm một tiếng: "Mang theo thân binh doanh, chúng ta đi Phúc Điền."
Sau khi nói xong ông ta bước đi ra khỏi thư phòng: "Nếu lại có nhiễu loạn gì nữa, ta thật sự không còn mặt mũi tiếp tục làm đạo phủ này nữa."
Từ Đại Vận Hà đi vào Bình Việt đạo xuống thuyền lên bờ, đi về hướng tây nam thêm hơn trăm dặm chính là huyện Phúc Điền. Vùng này bởi vì đại chiến nên có vẻ hoang vắng, mấy huyện thành từng khá phồn hoa cũng chưa khôi phục lại, các bách tính còn sống tuy rằng an cư, nhưng mà muốn hưng thịnh cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Sau khi lên bờ sẽ gặp núi Phổ Đà, trên núi nổi tiếng nhất là Đại Quang Minh Tăng Thiền Tự. Đại Quang Minh Tăng là La Hán bảo vệ con người sinh tử an khang trong Thiền tông, tín đồ Thiền tông đều biết, hàng năm tụng Đại Quang Minh Tăng tâm kinh có thể được bình an vui sướng, nhưng mà Đại Quang Minh Tăng tâm kinh không thể chống đỡ được hổ lang Đại Ninh, cũng không khiến cho biên quân Lâm Việt đao thương bất nhập thủy hỏa bất xâm.
Phàm là chiến tranh, thần phật đều tránh.
Xe ngựa màu đen đi qua chân núi Phổ Đà, ở trên quan đạo ngẩng đầu lên nhìn có thể lờ mờ nhìn thấy kim đỉnh của Đại Quang Minh Tăng Thiền Tự. Sau khi Lâm Việt quốc bị diệt hương khói nơi này cũng lãnh đạm không ít, nhưng mà vẫn có người thành tâm cầu bái, lên núi ba quỳ chín lạy.
Hàn Hoán Chi buông màn cửa sổ xe xuống, nhắm mắt lại suy nghĩ, tin tức đã đến chỗ ông ta, lại tổn thất thêm mấy chục hắc kỵ và một vị bách bạn. Vị bách bạn này là quan viên cấp bậc cao nhất của phủ Đình Úy thường trú tại Bình Việt đạo, bây giờ Hàn Hàn Chi còn nhớ lúc trước khi phái gã đến, dáng vẻ lưu luyến của hán tử đó khi ra khỏi cửa phủ Đình Úy, đi một bước quay đầu lại ba lần.
"Ta lưu luyến Trường An, liệu Trường An cũng lưu luyến ta."
Gã mặc cẩm y bách bạn, mang theo hắc kỵ rời khỏi thành Trường An, quay nhìn tường thành, cổng thành hùng vĩ kia, quay nhìn đô đình úy đại nhân tiễn gã đến tận cổng thành.
Gã thăng nhiệm bách bạn thật ra cũng chưa được bao lâu, bệ hạ ra ý chỉ mở rộng phủ Đình Úy, Đại Ninh hai mươi đạo đều phải trú lưu, dựa theo quy củ Hàn Hàn Chi định ra, bách bạn trú lưu các nơi mỗi người ba năm thay phiên nhau về Trường An, ba năm, hơn một ngàn ngày, gã nói thành Trường An sẽ nhớ gã, có lẽ sẽ nhớ muốn điên mất.
Điều gã muốn nói là, trong thành Trường An còn cô nương vẫn chưa xuất giá sẽ nhớ gã, nhưng hán tử cương chính kiên chinh như gã tất nhiên sẽ không nói ra những lời sến súa gì, chỉ là cảm thấy mắc nợ nàng ta, đương nhiên gã cũng không nói ra câu như chờ ta về cưới nàng, chỉ cười cười với nàng đang đứng trong đám người ngượng ngùng nhìn gã ngay cả chào hỏi cũng không dám, mắt đỏ hoe hết sức cẩn thận giơ tay lên vẫy, sau đó giục ngựa rời đi, nghĩ nam nhân sao có thể bị thế tục tục tình bậc này ràng buộc?
Nhưng mà vẫn là thực sự lưu luyến.
Ta lưu luyến cô nương Trường An, cô nương Trường An cũng như thế.
Hàn Hoán Chi thở ra một hơi thật dài, ông ta không muốn nghĩ đến dáng vẻ cô nương kia khi cầm tờ giấy báo tử. Những người của phủ Đình Úy này, theo người ngoài thấy đều là lãnh huyết vô tình giống như yêu ma quỷ quái, nhưng chỉ có bản thân người của phủ Đình Úy biết, bọn họ đều là hán tử có máu có thịt.
Qua núi Phổ Đà chính là một vùng bình nguyên, trải dài hơn trăm dặm, địa thế trống trải, nhưng bình nguyên ở nam cương này cũng không giống phương bắc, rất gập ghềnh, trên sườn núi Phổ Đà có ruộng bậc thang, đang là vụ gieo trồng, nông phu nông phụ khom người cấy mạ trồng ruộng, không ai chú ý đến đoàn nhân mã đang đi nhanh trên quan đạo dưới chân núi.
Trên núi, hán tử ôm đao nhìn chiếc xe ngựa màu đen phía xa xa kia, tháo cái khăn đen trên mặt xuống, hắn ta cảm thấy người như Hàn Hoán Chi có tư cách ghi nhớ dáng vẻ của mình trông như thế nào, sau khi nhớ rồi, kiếp sau báo thù.
Đội ngũ của phủ Đình Úy có ít nhất năm trăm hắc kỵ, dưới tay hắn ta có một trăm hai mươi đao khách, nhưng hắn ta không nghĩ phe mình yếu hơn.