Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 401 - Chương 401: Bệ Hạ Xuất Cung Mua Son Phấn

Chương 401: Bệ hạ xuất cung mua son phấn Chương 401: Bệ hạ xuất cung mua son phấn

Phủ đại học sĩ, Thành Trường An.

Đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng lại đã chín ngày không về nhà. Suốt nhiều năm như vậy, nói đến tận chức kính nghiệp, cả triều đình cũng không có ai dám nói mình so được với đại học sĩ, cho nên rất nhiều khi ngay cả lão viện trưởng của thư viện Nhạn Tháp cũng cảm thấy mình không hiểu Mộc Chiêu Đồng, mãi vẫn không hiểu.

Ngươi nói lão ta là gian thần, lão viện trưởng là người đầu tiên không tán thành, hoàng đế tất nhiên cũng sẽ không nghĩ như vậy.

Chuyện của Nội các chính là chuyện thiên hạ, lão ta xử lý gọn gàng ngăn nắp, việc nhỏ có thể lập quyết, đại sự có thể phân nặng nhẹ, ngay cả hoàng đế cũng từng nói, nếu trong Nội các mà không có Mộc Chiêu Đồng, cũng không biết sẽ loạn thành bộ dạng gì nữa.

Thật ra ngẫm lại cũng sẽ hiểu, ai dám nghi ngờ địa vị của đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng ở Nội các? Cho nên cũng sẽ không có người nào nghi ngờ quyết định của lão ta, nếu thay là một người khác, lý lịch uy vọng đều không đủ, vậy thì phàm là chuyện gì mặc kệ đưa ra quyết định gì cũng đều sẽ có người nói này nói kia, nhất là người phía dưới tự cảm thấy địa vị tương đương, không ai phục ai. Nếu như Mộc Chiêu Đồng lui xuống, người mới đưa lên ai có thể thật sự phục chúng?

Sợ là cả ngày đều sẽ cãi nhau.

Cho nên hoàng đế đăng cơ hai mươi năm, Mộc Chiêu Đồng vẫn ở Nội các bất động như núi.

Phu nhân ngồi ở cửa sổ nhìn cánh cửa kia, nghĩ cũng không biết lão gia có biện pháp ứng đối hay không, bệ hạ nói muốn dẫn lão gia và bà ta đi đông cương, lần này đi thiên sơn vạn thủy, không hết một năm cũng không về được. Một năm ở bên ngoài này, trong triều phát sinh chuyện gì lão gia cũng không có cách nào khống chế, cái này thì không nói, trong lúc mấu chốt bệ hạ đông tuần này lại cứ phải mang theo phu thê hai người bọn họ, ai có thể đoán được tâm tư của bệ hạ?

Tử sĩ đều đã phái ra ngoài, bà ta vô dục vô cầu, nếu có thể báo thù cho con trai bà ta, như vậy thì cùng lão gia hai người dù là chết tha hương cũng có làm sao? Nghe nói bên đông cương non xanh nước biếc, gần biển lại rộng rãi, chôn cất ở bên đó cũng không tệ, đều là lão nhân rồi, sợ chết, chung quy cũng phải chết, trước khi chết làm xong chuyện chưa xong, lúc ra đi sẽ không tiếc nuối.

Lúc bà ta nhìn ra cửa, thị nữ bên cạnh Hoán Thái luôn im lặng đứng ở đó, phu nhân thường xuyên ngẩn người như vậy, hễ ngồi xuống là bất động nửa ngày, nàng ta vẫn luôn ở bên cạnh, yên tĩnh giống như một người giả.

"Bên cạnh có còn để lại người?" Phu nhân hỏi.

Hoán Thái cúi đầu: "Để lại mấy người đắc lực."

"Có phải Hoa Tử Khí nghĩ là Tu Di Ngạn đã chết không?"

"Vâng." Hoán Thái cúi đầu: "Hoa Tử Khí người này là một con sói không thuần hóa được. Lúc trước phu nhân đưa hắn ra ngoài đông hải học đao thuật, sau khi trở về lại càng ương ngạnh, từ đầu đến cuối hắn luôn khinh thường Tu Di Ngạn, tất nhiên Tu Di Ngạn cũng khinh thường hắn, mâu thuẫn giữa hai người khá sâu."

"Tu Di Ngạn là người có thể dùng, cũng biết giữ chừng mực, hai mươi năm nay ta nuôi tử sĩ chỉ có một mình hắn khiến ta yên tâm. Về phần Hoa Tử Khí, nếu hắn đã tin Tu Di Ngạn dùng cái chết để cho hắn thấy rõ ràng đao của Thẩm Lãnh nhanh cỡ nào, chuyện tiếp theo cũng không cần theo dõi nhiều, tự hắn sẽ đi, hắn sẽ giết Thẩm Lãnh để chứng minh hắn mạnh hơn Tu Di Ngạn." Phu nhân trầm mặc một lúc: "Hiện tại Tu Di Ngạn là một người chết thật sự, chỉ có chúng ta biết hắn vẫn còn sống, biết người chết ở ngoài huyện thành Khoát Hải là giả, giờ là lúc triệu Tu Di Ngạn về, để hắn đi theo bên cạnh lão gia. Chuyến đi đông cương, sợ là bệ hạ muốn động niệm, bệ hạ mà muốn, thiên hạ không ai có thể ngăn cản, ít nhất cũng phải đảm bảo lão gia còn sống."

"Vâng." Hoán Thái hỏi: "Hoa Tử Khí thì sao?"

"Hắn nhất định sẽ không đi giết Hàn Hoán Chi." Phu nhân hừ một tiếng: "Học chút đao thuật từ những kẽ man di ngoài đông hải kia cũng học được những thứ chẳng tốt đẹp gì, hắn tưởng cách dương đông kích tây này là đám man di đông hải sáng tạo ra, xính ngoại đến mức độ này, giữ lại có ích lợi gì? Nếu hắn giết Thẩm Lãnh thì tất nhiên có người giết hắn, hắn không giết được Thẩm Lãnh, cũng sẽ tạo ra cơ hội cho người khác."

Phu nhân chậm rãi nhắm mắt lại: "Việc lão gia đang làm là trị thiên hạ, chuyện trong nhà cũng đừng để cho ông ta phân tâm nữa."

Bà ta khoát tay: "Ngươi cũng đi đi, rời khỏi Trường An."

"Nô tì không đi đâu cả." Hoán Thái ngẩng đầu: "Mạng của nô tì là phu nhân cho, phu nhân ở đâu nô tì ở đó, nếu lần này lão gia và phu nhân xảy ra chuyện gì ở đông cương, nô tì sẽ báo thù cho phu nhân và lão gia."

"Nha đầu nhà ngươi!" Phu nhân thở dài: "Sao có thể có tính khí bướng bỉnh như vậy... Thôi vậy thôi vậy, ngươi ở lại bên cạnh ta đi, đừng nghĩ đến báo thù gì cả, đây vốn cũng không phải là thù hận với bệ hạ, cũng không có thù hận. Năm đó thứ lão gia muốn mưu không phải thiên hạ mà là quyền thần, trước giờ lão gia cũng không có ý niệm bất trung với Đại Ninh trong đầu, cho dù năm đó lão gia thành công, từ đầu đến cuối ông ấy cũng sẽ đều là thần tử của Đại Ninh, Nội các à... Việc nhỏ có thể quyết, việc lớn thì sao?"

Phu nhân chậm rãi nói: "Lão gia chỉ là không muốn bị người khác khống chế, cả đời dốc tài, việc nhỏ có thể quyết, việc lớn cũng có thể quyết, hỏi núi hỏi nước hỏi bốn mùa, chỉ là không cần hỏi người khác."

Hoán Thái nghe không hiểu, nàng ta chỉ nghĩ mình là người của phu nhân, phu nhân nói gì thì nàng ta nghe nấy, cho nên người như nàng ta là dễ tin lời người khác nhất, nhưng không có suy nghĩ sâu xa, cái gọi là không mưu thiên hạ mưu quyền thần kia không phải là mưu nghịch? Việc Mộc Chiêu Đồng muốn làm là giết hoàng đế, lão ta cùng với phu nhân hai người, chẳng qua đều là lừa mình dối người thôi.

Đông Noãn Các, điện Bảo Cực, cung Vị Ương.

Hoàng đế đã ngồi ở đó hơn một canh giờ, cuối cùng cũng chịu đứng lên hoạt động hai cánh tay lắc cổ một chút, lão viện trưởng Lộ Tòng Ngô và đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật liếc nhìn nhau một cái, sau đó lão viện trưởng thò tay ra, Đạm Đài Viên Thuật có chút bất đắc dĩ lục tìm trên người lấy ra một tờ ngân phiếu rất không tình nguyện vào tay lão viện trưởng.

"Các khanh làm gì vậy?" Hoàng đế tò mò.

Đạm Đài Viên Thuật thở dài: "Thần cùng lão viện trưởng đánh cược, bao lâu thì bệ hạ sẽ đứng lên hoạt động một chút, thần nói một canh giờ, lão viện trưởng nói ít nhất một canh giờ rưỡi."

Hoàng đế ngây ra: "Các khanh lấy trẫm ra đánh cược?"

Lão viện trưởng và Đạm Đài Viên Thuật vội vàng cúi đầu: "Thần không dám."

"Đã làm rồi còn nói không dám?"

Hoàng đế hừ một tiếng, đi tới nhìn nhìn tấm ngân phiếu trong tay lão viện trưởng, dường như không nhìn rõ lắm, thò tay ra cầm lên nhìn kỹ, phát hiện là một tờ năm mươi lượng bạc. Ông ta nhét ngân phiếu vào trong ngực mình, vỗ vỗ, sau đó lục lọi trên người một hồi lâu, ngoại trừ tờ ngân phiếu vừa mới cướp được ra thì một đồng tiền cũng không có, thế là vẫy tay cho Đại Phóng Chu vào: "Lấy hai mươi lăm lượng bạc cho lão viện trưởng."

Lão viện trưởng cũng ngây người.

"Trẫm phải chia phần."

Đạm Đài Viên Thuật phụt cười một tiếng, giống như kia năm mươi lượng bạc không phải của ông ta vậy.

"Dễ kiếm." Hoàng đế vừa đi lại trong phòng vừa cười: "Kiếm được hai mươi lăm lượng bạc dễ như vậy, tâm trạng trẫm cũng tốt hơn nhiều... Đại Phóng Chu, lấy một bộ cẩm y bình thường đến cho trẫm, trẫm muốn ra ngoài mời Đạm Đài đại tướng quân coi tiền như rác ăn cơm, hãy đi Nghênh Tân Lâu."

Lão viện trưởng: "Sản nghiệp của bệ hạ, ăn cơm còn trả tiền?"

"Trả tiền thì trẫm sẽ đi Nghênh Tân Lâu?" Hoàng đế chờ Đại Phóng Chu dẫn người vào thay y phục mới cho ông ta, sau đó vẫy tay: "Đi thôi, thời tiết cũng đã ấm áp rồi, cùng trẫm ra ngoài đi dạo một chút, Đại Phóng Chu đi theo là được, thị vệ trong cung một người cũng không mang, đừng có hưng sư động chúng."

Đại Phóng Chu cũng luống cuống: "Bệ hạ, thế này sao được?"

Hoàng đế chỉ chỉ Đạm Đài Viên Thuật: "Ngươi biết ông ta không?"

Đương nhiên Đại Phóng Chu biết, cúi đầu: "Là Đạm Đài đại tướng quân."

"Có Đạm Đài của trẫm ở đây, ai có thể đến gần người trẫm?"

Đạm Đài theo bản năng liếc mắt nhìn lão viện trưởng một cái, lão viện trưởng khẽ gật đầu, lúc này Đạm Đài Viên Thuật mới yên tâm.

Đường cái ngoài Thừa Thiên Môn, bách tính đi lại như mắc cửi, thời tiết đã trở nên ấm áp người đi dạo phố cũng nhiều lên không ít. Hoàng đế cứ đi cứ đi rồi lệch phương hướng, không phải đi về hướng Nghênh Tân Lâu, giống như vào phút cuối lại muốn đi chỗ khác, Đại Phóng Chu sợ tới mức cứ luôn không dám thả lòng, cặp mắt nhỏ ti hí kia liếc nhìn chung quanh, nhìn ai cũng giống như thích khách.

Ra khỏi đường cái ngoài Thừa Thiên Môn lại đi thêm một hồi lâu, bệ hạ lại bất ngờ dừng chân trước một tiệm son phấn, lẩm bẩm nói một câu trẫm đi chọn một ít lễ vật nhỏ cho Trân phi, hai người lão viện trưởng và Đạm Đài Viên Thuật đều không nhịn được muốn cười, đó đâu phải là muốn chọn lễ vật cho Trân phi, đó là đến đưa tiền cho con dâu mình.

Hoàng đế giả vờ giả vịt như vậy, hai người liền phối hợp vậy.

Trà gia đang ở hậu viện cửa tiệm luyện kiếm, nghe nói lão viện trưởng và Đạm Đài đại tướng quân đến, vội vàng chạy vào trong cửa tiệm ở phía trước, mồ hôi trên trán cũng không kịp lau.

Vừa từ cửa sau vào trong liền nhìn thấy hoàng đế đứng ở đó, sợ tới mức trong lòng giật thót, nàng muốn hành lễ theo bản năng nhưng Đạm Đài Viên Thuật lại lặng lẽ khoát tay với nàng.

"Buôn bán không tệ nhỉ."

Hoàng đế nhìn bốn phía, trong tiệm này thật ra buôn bán không tệ, nói đông như trẩy hội thì hơi quá, nhưng người lui tới mua đồ cũng không ít, cho dù là tính hết các tiệm phấn son trong cả thành Trường An, tiệm này cũng có thể đứng vào tốp 5.

Nhìn thấy bộ dạng dè dặt như vậy của Trà gia, hoàng đế liền không nhịn được cười cười: "Không cần gò bó như vậy, con đi giúp... giúp ta chọn mấy món đồ nhỏ, tinh xảo một chút, ta mang về tặng cho mẹ nuôi con. Trước khi ra ngoài nàng ấy còn nói, con đã lâu không vào cung chơi với nàng ấy, con và nàng hợp nhau, ta nghe người phía dưới nói, ngày bình thường nàng ấy một mình đọc sách viết chữ cũng thế, quản việc nhà cũng thế, cũng không mấy khi cười, duy chỉ có lúc con vào cung nàng ấy mới giống như nói không hết chuyện."

Trà gia nhớ lần trước lúc mình vào cung, Trân phi đưa cho nàng một gói đồ, bên trong đều là son phấn trân quý trong cung, tất nhiên tinh xảo trân quý hơn những thứ nàng bán. Trân phi vẻ mặt nghiêm túc: "Đây đều là bệ hạ chọn lựa đến tặng cho ta, ta dùng không hết, con lấy đi bán."

Lấy đi bán...

Lúc ấy một người thoải mái như Trà gia cũng ngây người.

Hoàng đế thấy nàng còn thất thần liền ho khan vài tiếng, Trà gia vội vàng cúi đầu: "Bệ... Lão gia, hay là đừng chọn nữa, những thứ ở chỗ con thật ra mẹ nuôi dùng không quen, đưa qua đó, mẹ nuôi cũng phái người gửi về lại để cho con bán."

Hoàng đế nhíu mày: "Cuối cùng trẫm cũng biết sao bạc của trẫm mấy lần trước đều tiêu hết, nếu hai mẹ con các con mua vào bán ra vài lần, gia sản của ta sẽ bị các người tiêu hết rồi."

Trà gia mặt đỏ rần.

Lão viện trưởng nhìn ra cửa ngoài, Đạm Đài Viên Thuật nhìn lên trần nhà.

Hoàng đế quay đầu lại nhìn về phía Đại Phóng Chu: "Lúc về nói với người trong cung, bảo bọn họ tung vài tin ra ngoài, cứ nói Trân phi nương nương nói, son phấn của tiệm này là tốt nhất thành Trường An, sau khi dùng qua, trẫm đối với nàng ấy cũng tốt hơn."

Đại Phóng Chu cũng muốn che mặt.

Hoàng đế cười hì hì, lại có chút đắc ý giống như trẻ con: "Nếu ta không phải làm hoàng... Mà là người làm buôn bán, hẳn là cũng có thể làm rất tốt."

Ông ta nhìn về phía Đạm Đài Viên Thuật: "Ta đã mua rồi, ngươi không mua một ít về cho phu nhân?"

Đạm Đài Viên Thuật vội vàng cúi đầu: "Thần chỉ mang theo năm mươi lượng bạc ra ngoài, thua hết rồi."

Hoàng đế lấy tấm ngân phiếu kia ra vỗ vào lòng bàn tay Đạm Đài Viên Thuật: "Cho ngươi mượn, cứ mua bảy mươi lăm lượng bạc này, không được thiếu."

Đạm Đài Viên Thuật ngơ ngẩn: "Đây là... Năm mươi lượng."

"Hửm?" Hoàng đế nhìn về phía ông ta.

Lão viện trưởng lấy hai mươi lăm lượng bạc kia ra đưa cho Đạm Đài Viên Thuật: "Bảy mươi lăm thì bảy mươi lăm, coi như ngươi nợ ta hai mươi lăm, nói thêm nữa sẽ không chỉ là bảy mươi lăm lượng thôi đâu."

Hoàng đế gật đầu, mỉm cười hiền lành giống như người cha già.

Bình Luận (0)
Comment