Ý chỉ hoàng đế cho Thẩm Lãnh là chậm nhất tháng 7 phải đến nơi đóng quân của đông cương Đao Binh.
Mồng 1 tháng 3, Thẩm Lãnh mang theo mười một chiếc chiến thuyền, hai ngàn bốn trăm chiến binh rời khỏi cảng thuyền huyện Khoát Hải, chạy nhanh vào biển rộng mênh mông, ngay cả Đường Bảo Bảo cũng không biết hắn muốn đi làm gì, cái tên đó chỉ nói một câu... Ta muốn nhất vĩ độ hải.
Bộ dạng giống như rất giỏi vãi.
Mồng 9 tháng 3, một huyện ven bờ hải cương phương bắc Cầu Lập quốc bị chiến binh Đại Ninh công phá, người Cầu Lập không hề phòng bị ngay cả cổng thành cũng không kịp đóng đã bị chiến binh giết vào. Trước lúc đó có hơn trăm chiến binh cải trang vào trong huyện thành, lúc công thành hết sức từ bên trong thành tiếp ứng công kích tử thủ cổng thành nghênh đón đại quân vào thành, tất cả hơn năm trăm sĩ tốt Cầu Lập thủ thành bị đều tàn sát hết, phủ kho bị vơ vét không còn gì.
13 tháng 3, chiến binh đột ngột xuất hiện ở trong Cầu Lập quốc, đã đốt hai bến thuyền, thiêu hủy một kho lương, nghênh ngang rời đi.
15 tháng 3, đội thuyền của thủy sư Đại Ninh đã chặn một đội thuyền Cầu Lập quốc vận chuyển lương thực vật tư đi nam cương, cướp đoạt một phần vật tư sau đó thiêu hủy cả đội thuyền, mọi người tất cả trong đội thuyền đều bị giết.
20 tháng 3, Thẩm Lãnh dẫn người xuất hiện ở chỗ cách nơi xuất hiện lần trước hơn ba trăm sáu mươi dặm, phá huỷ một đập chứa nước, lũ lụt tràn xuống, một huyện thành bị nuốt chửng.
22 tháng 3, chiến thuyền của Đại Ninh giống như xuất quỷ nhập thần vào trong Cầu Lập quốc bốn trăm dặm, xua đuổi bách tính của mấy thôn, đốt cháy nhà cửa, kho lương cũng bị thiêu hủy.
29 tháng 3, một thương đội được 7 – 8 chiếc chiến thuyền Cầu Lập hộ tống đi ra biển, muốn mở ra đường mậu dịch với nước đông hải nào đó, xây dựng quan hệ liên minh mới, đội thuyền mới rời bến đã bị chiến thuyền của Đại Ninh chặn lại, hàng hóa giá trị đắt đỏ bị cướp sạch sành sanh, thương đội trên dưới không một người nào còn sống.
Hoàng đế Cầu Lập quốc nổi giận, nghe nói đã giết mấy người ngay tại chỗ.
Không phải là ngươi đã cướp đội thuyền vận tải của Đại Ninh ta sao? Thương thuyền, thuyền hàng của ngươi Cầu Lập đi ra một chiếc ta liền đánh chết một chiếc.
Tất cả chiến thuyền còn có thể tụ họp lại ở khắp cả bắc cương Cầu Lập đều tụ lại một chỗ. Không tìm thấy Nguyên Thanh Phong, đại tướng quân thủy sư Nguyên Diệp mới được hoàng đế Cầu Lập Nguyên Đằng Uyên bổ nhiệm cấp tốc từ đô thành chạy đến. Nguyên Đằng Uyên chỉ cho hắn ta thời gian một tháng, trong vòng một tháng nếu không thể tìm ra và tiêu diệt đội ngũ quân Ninh chỉ có mười một chiếc chiến thuyền này, vậy thì chém đầu hắn ta.
Nguyên Diệp cảm thấy mình vô tội chết đi được. Đại tướng quân Nguyên Thanh Phong chẳng biết đã đi đâu, sau khi đánh lén cảng thuyền huyện Khoát Hải của Ninh quốc thất bại liền không có tin tức, cũng không thấy tung tích đâu, sau đó có người nói y lại chạy đi liên minh với đại hải tặc Hải Phù Đồ, đây quả thực làm mất hết thể diện của người Cầu Lập.
Kết quả là cục diện rối rắm này lại tới tay hắn ta, Nguyên Diệp hận không thể chửi hết mười tám đời tổ tông Nguyên Thanh Phong một lượt.
Khoảng chừng hai trăm chiếc chiến thuyền tập kết lại bắt đầu tìm kiếm theo kiểu trải thảm, tìm một đường dọc theo hải vực bắc cương Cầu Lập, nhưng một tí xíu tin tức về người Ninh cũng không có.
Mồng 5 tháng 4.
Trong đô thành Cầu Lập quốc, hoàng đế Nguyên Đằng Uyên bị một tin tức vừa mới đưa tới làm choáng váng gần như ngất xỉu, cả đại điện cũng chứa không nổi lửa giận của ông ta.
Đêm mồng 3 tháng 4, quân Ninh đã mất tung tích nhiều ngày đột nhiên xuất hiện ở chỗ cách đô thành Cầu Lập không đến năm trăm dặm, không đi thuyền, mà là ngày ẩn nấp đêm ra ngoài tiến hành trên đất bằng, nhảy vào trang viên vương phủ của đệ đệ Nguyên Đằng Uyên, thân vương Cầu Lập Nguyên Đằng Các, một hơi giết sạch trên dưới vương phủ mấy trăm người, treo đầu của thân vương Nguyên Đằng Các ở cửa lớn vương phủ, sau đó nhóm quân Ninh giống như quỷ mị kia lại biến mất.
Thủy sư bắc cương Cầu Lập bị đánh tàn, Nguyên Thanh Phong mang theo hơn hai vạn người còn lại vẫn mãi không có tin tức, môn hộ bắc cương mở rộng, hai trăm con thuyền chắp vá ghép lại kia vẫn đang ở trong biển rộng mênh mông tìm kiếm tung tích của người Ninh, thế nhưng người ta lại đại khai sát giới trong Cầu Lập quốc, trực tiếp chém đầu một vị thân vương!
"Đội ngũ hơn hai ngàn người, mười một chiếc thuyền." Nguyên Đằng Uyên đứng trên đại điện, một cước đạp đổ cái bàn dài trước mặt: "Một tháng lẻ sáu ngày!"
Ánh mắt của ông ta quét qua đại điện, tất cả triều thần đều quỳ xuống, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Ở trong giang sơn của trẫm đi qua lại mấy ngàn dặm, thế mà không người nào có thể chặnlại, không người nào có thể biết!" Nguyên Đằng Uyên hít sâu một hơi: "Trẫm cần các ngươi còn có ích gì? Ba huyện thành, hai kho lương, bảy đội thuyền, mười mấy bến thuyền, hơn mười thôn trang, những người Ninh giống như ma quỷ kia càn rỡ trên sơn hà đại địa của trẫm, còn giết thân đệ đệ của trẫm!"
Ông ta từ trên đài cao đi xuống, giơ tay túm lấy vạt áo của đại tướng quân cấm quân Quách Lâm: "Nhưng các ngươi ai ai cũng chỉ biết giả câm vờ điếc trước mặt trẫm? Chỉ là đội ngũ hơn hai ngàn người hoành hành ngang ngược ở trong nhà trẫm, các ngươi không cảm thấy nhục nhã? Trẫm cảm thấy nhục nhã! Người Ninh có câu nói, đừng vấp phải một hòn đá hai lần, các ngươi đã vấp ngã trước tướng quân người Ninh tên Thẩm Lãnh này mấy lần?"
Ông ta vừa mới nói xong, bên ngoài đại điện có một nội thị vội vã chạy vào, bởi vì chạy quá gấp gáp, gã ta vấp phải ngưỡng cửa đại điện suýt ngã, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào đại điện quỳ xuống bụp một tiếng: "Bệ hạ... Có, có chuyện rồi, Vũ Dương Vương, Vũ Dương Vương bị giết."
Vũ Dương Vương, một đệ đệ khác của Nguyên Đằng Uyên.
"Bốn trăm dặm!"
Mắt của Nguyên Đằng Uyên lập tức đỏ ngầu, giống như một con dã thú bất cứ lúc nào cũng sẽ cắn nuốt tất cả mọi người.
Từ trang viên vương phủ của thân vương Nguyên Đằng Các đến vương phủ của một vị thân vương khác – Vũ Dương Vương Nguyên Đằng Lâm cách bốn trăm dặm, thế mà người Ninh lại mất thời gian hai ngày đã chạy đến nơi. Hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ, lại tàn sát một vị thân vương, lại treo đầu của thân vương ở cửa vương phủ.
Đừng vấp phải một hòn đá hai lần?
"Trẫm cảm thấy mình bị người ta tát liên tiếp vào mặt."
Nguyên Đằng Uyên bỗng nhiên giống như suy sụp, một hơi trút ra, người cũng có vẻ có chút hồn bay phách lạc.
"Trẫm không biết mặt các khanh có đau hay không, không biết các khanh có cảm thấy bị sỉ nhục hay không, trẫm đã chịu đủ rồi... Ai chịu đi tìm ra nhóm quân Ninh, tìm ra người Ninh tên là Thẩm Lãnh kia, giết bọn chúng đi, trẫm sẽ phong người đó làm đại tướng quân, vạn hộ hầu."
"Thần nguyện đi!" Một tướng quân còn trẻ tuổi đứng ra, chắp tay cúi đầu: "Thần xin bệ hạ ban năm ngàn tinh binh, trong vòng nửa tháng nếu không lôi đám người Ninh này ra, thần xách đầu đến gặp."
"Trẫm sẽ cho khanh năm ngàn tinh binh!"
Nguyên Đằng Uyên nhìn người trẻ tuổi kia cuối cùng trong lòng cũng hơi trấn an một chút. Người trẻ tuổi kia tên là Nguyên Suất, là cháu trai của ông ta, cha người này tuy không phải huynh đệ ruột thịt của Nguyên Đằng Uyên nhưng cũng là huyết mạch hoàng tộc. Nguyên Suất này thiếu niên nổi tiếng, mười hai tuổi đã nổi danh Cầu Lập, cả nước trên dưới đều biết có một kỳ tài thiếu niên mười hai tuổi kéo cung hai thạch, mười lăm tuổi kéo cung ba thạch, võ nghệ siêu quần, mưu kế hơn người.
Tất cả mọi người đều xác định, cho hắn ta thêm vài năm nữa, hắn ta chính là đại tướng quân tương lai của Cầu Lập, thậm chí có thể có vượt qua thành tựu của Nguyên Thanh Phong.
Nguyên Suất cũng tự đánh giá cao mình, theo hắn ta thấy, người trẻ tuổi trong khắp Cầu Lập không có người nào có thể sánh vai cùng hắn ta.
"Khanh nên biết, giờ này khắc này trẫm có thể giao cho khanh năm ngàn tinh binh là tín nhiệm khanh cỡ nào."
Hoàng đế Nguyên Đằng Uyên liếc mắt nhìn Nguyên Suất một cái... Hiện giờ nam cương chiến sự căng thẳng, binh lính cả nước gần như đều được điều qua bên kia, thế công của người Ninh giống như biển rộng sóng trào, sóng sau cao hơn sóng trước, từ lúc chiến tranh bắt đầu đến nay, Cầu Lập đã có hơn một phần tư đất bị người Ninh chiếm cứ. Đấu pháp của người Ninh lần này cũng không giống trước đây, nơi chiếm lĩnh bị bọn họ vơ vét không còn gì, dường như căn bản là không có ý định nuôi đất nuôi dân, phàm là nơi bị quân Ninh công phá, phủ khố bị dọn trống rỗng, kho lương bị chuyển hết, người Ninh hung hãn và lãnh khốc hơn bao giờ hết, làm cho quốc nội Cầu Lập vang tiếng kêu rên.
Đã có không ít triều thần Cầu Lập chủ trương cầu hòa, mắng to Nguyên Thanh Phong năm đó không nên đi trêu chọc người Ninh.
"Thần biết!" Nguyên Suất quỳ xuống đất: "Thần lấy đầu trên cổ làm quân lệnh trạng, nếu lần này đi không đánh chết người Ninh Thẩm Lãnh, không băm thây hai ngàn người Ninh kia thành vạn đoạn, thần cắt bỏ cái đầu này."
"Trẫm biết khanh tuổi trẻ có tài, nhưng khanh không thể khinh địch." Nguyên Đằng Uyên thò tay ra nâng Nguyên Suất dậy: "Trẫm nghe nói, tướng quân người Ninh tên Thẩm Lãnh này là người đứng đầu kỳ thi lớn các quân Ninh quốc, xem như là tướng quân trẻ tuổi ưu tú nhất Ninh quốc, nếu khanh giết hắn, chắc chắn sẽ nổi danh khắp thiên hạ, cũng chắc chắn phấn chấn tướng sĩ vẫn liều chết kháng địch ở nam cương của trẫm. Người Ninh muốn diệt quốc diệt gia, trẫm hy vọng trận chiến này khanh có thể đánh nhau ra uy phong, cho người trong thiên hạ thấy, người Ninh cũng không có gì đáng sợ."
"Thần tuân chỉ." Nguyên Suất đứng lên: "Bây giờ thần sẽ xuất phát."
"Trẫm cho khanh thêm một trăm thị vệ, làm thân binh của khanh." Nguyên Đằng Uyên nói: "Trẫm cũng không chỉ cho khanh mười lăm ngày, trẫm cho khanh một tháng, trong vòng một tháng khanh xách đầu của người Ninh Thẩm Lãnh trở về, trẫm phong khanh làm đại tướng quân."
"Thần tạ bệ hạ!"
Nguyên Suất hăng hái xoay người rời khỏi đại điện.
Nhưng trong lòng Nguyên Đằng Uyên vẫn phẫn nộ khó chịu. Ngày hôm qua nhận được tin tức người Ninh đã giết một thân đệ đệ của ông ta, hôm nay nhận được tin tức lại giết một thân đệ đệ nữa. Tuy rằng năm đó vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà ông ta cũng từng giết huynh đệ của mình, mặc dù hiện giờ mấy huynh đệ còn lại kia chẳng qua cũng chỉ là nơm nớp lo sợ sống qua ngày, nhưng đó cũng là thân vương Cầu Lập, là huynh đệ của ông ta.
Bên nam cương, đấu pháp trước nay chưa từng có của quân Ninh khiến ông ta cũng run sợ trong lòng, nhưng ông ta là hoàng đế, trong lòng run sợ cỡ nào thì ông ta cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Cách đây ít năm khi Nguyên Thanh Phong hoành hành ngang ngược ở bắc hải, những triều thần này ai ai cũng khen y lên tận trời, nói không bao lâu nữa đại tướng quân có thể mang binh lên phía bắc diệt Ninh quốc, biến Trường An thành một trấn của Cầu Lập... Hiện giờ thì sao? Chính những người này lại bắt đầu chửi mắng Nguyên Thanh Phong.
"Trẫm không muốn lại có thêm tin tức xấu gì nữa." Nguyên Đằng Uyên khoát tay: "Đi hết đi, trẫm muốn yên tĩnh."
Đảo Khai Môn.
Tuy rằng Nguyên Thanh Phong đã rất lâu không trở về Cầu Lập quốc, nhưng y vẫn luôn chú ý hành động ở quốc nội. Y không đi, là vì y biết với tính tình của bệ hạ, chỉ cần y trở về là chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, mặc kệ y từng lập được bao nhiêu công lao, từng đánh thắng bao nhiêu trận chiến, chỉ cần lần này y đánh bại, bệ hạ sẽ không tha thứ cho y.
Cách sống sót duy nhất chính là Đông Sơn tái khởi, đánh bại thủy sư người Ninh, khi đó trở về, tự nhiên bệ hạ cũng sẽ không chém đầu y nữa.
Nhưng mà đúng hôm nay y đã nhận được tin tức, tướng quân người Ninh tên là Thẩm Lãnh mà y vẫn luôn muốn tự tay làm thịt kia lại mang theo một nhóm quân Ninh đại khai sát giới ở quốc nội Cầu Lập, một sự khuất nhục dũng mãnh kéo đến khiến y nắm chặt trường đao bên hông.
"Ta phải về." Nguyên Thanh Phong nhìn về phía Hải Phù Đồ đứng ở cách đó không xa: "Ta biết ngay từ đầu ngươi không có ý định thật sự kết minh với ta, mà trong lòng ta căn bản cũng khinh thường một hải tặc như ngươi, nhưng lúc này ta đã không còn người nào có thể nhờ... Nếu lần này ta đi mà chết trong Thẩm Lãnh tay, hy vọng ngươi có thể báo thù cho ta."
Hải Phù Đồ nhìn về phía y: "Ta không phải người Cầu Lập."
Nguyên Thanh Phong cười khổ một tiếng, mang theo thủ hạ lên thuyền rời đi.
13 tháng 4, trời trong xanh.
Hoàng đế Cầu Lập Nguyên Đằng Uyên vừa mới ngủ dậy mở cửa sổ ra, hít thở một hơi không khí trong lành buổi sáng sớm, còn chưa kịp thở ra đã nhìn thấy hai tên nội thị đỡ một phó tướng cả người đẫm máu nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.
Phó tướng kia nhìn thấy hoàng đế đứng ở cửa sổ liền quỳ xuống bụp một tiếng, đầu chạm mặt đất: "Tướng quân Nguyên Suất... bị cắt đầu."
Lúc nói cả người hắn ta run rẩy, giống như bị đã quỷ mị dọa mất hồn phách vậy.
Có thể cả đời hắn ta cũng sẽ không quên ma quỷ kia, tướng quân trẻ người Ninh kia một tay túm tóc của Nguyên Suất một tay cầm đao cắt đầu người: "Ngươi nói ngươi lấy đầu của mình lập quân lệnh trạng, không giết được ta sẽ tự cắt đầu? Nhưng mà, đầu của ngươi tự ngươi muốn cắt là cắt? Ta muốn cắt mới được, ngươi muốn, không được."