Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 404 - Chương 404: Thiên Cơ Bất Khả Lộ

Chương 404: Thiên cơ bất khả lộ Chương 404: Thiên cơ bất khả lộ

Đội thuyền của Thẩm Lãnh chạy nhanh ra khỏi Cầu Lập quốc một lần nữa trở lại biển lớn, dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn ở một hòn đảo phụ cận ngoài bắc cương Cầu Lập. Ngày hôm sau khi trời vừa mới sáng, cũng không biết là trùng hợp hay như thế nào, vừa khéo có một đội thuyền đi qua nơi này, nhìn thấy thủy sư Đại Ninh rất thân thiết vì thế tới gần bắt chuyện, Thẩm Lãnh triệu tập ba trăm người đề phòng, ba trăm người này đều là lão binh vẫn luôn đi theo hắn.

Đội thương thuyền kia dừng lại chưa đến nửa ngày lại xuất phát lần nữa, có lẽ là trên biển rộng mênh mông này không dễ gặp được người Ninh, cho nên nói chuyện rất vui vẻ, bất tri bất giác đã trôi qua lâu như vậy.

Trên chiếc thuyền lớn nhất trong đội ngũ thương thuyền, Lâm Lạc Vũ từ trong khoang thuyền đi ra, đi đến đuôi thuyền nhìn nhìn hải đảo đã dần dần mờ đi, trong ánh mắt có chút thất vọng và tiếc nuối.

Gần trong gang tấc, nhưng ngay cả một câu cũng không thể nói.

Trong khoảng nửa ngày thương thuyền dừng lại ở hải đảo, có chừng hơn trăm thùng đồ cướp từ tay người Cầu Lập được chuyển lên thuyền của Lâm Lạc Vũ, những thứ này nói giá trị xa xỉ cũng không quá.

Cũng không biết hắn còn phải chinh chiến bao lâu.

Lâm Lạc Vũ thu hồi tầm mắt, nhìn thấy hai người Nhan Tiếu Tiếu và Cao Tiểu Dạng đang nhìn mình với ánh mắt tò mò.

"Lúc nãy cho dù tiểu thư ra khỏi thuyền nói với ngài ấy vài câu sợ là cũng không có chuyện gì, người bố trí chung quanh Thẩm tướng quân chắc hẳn là đều là chiến binh thân tín của ngài ấy, sẽ không có người ngoài nhìn thấy."

"Ngươi còn nhớ chúng ta phải làm gì không?" Lâm Lạc Vũ hỏi.

Cao Tiểu Dạng gật đầu: "Đương nhiên là nhớ."

"Vậy ta hỏi ngươi, Thẩm tướng quân là ai?"

Cao Tiểu Dạng ngây ra, cúi đầu: "Đông chủ."

Lâm Lạc Vũ thản nhiên nói: "Nếu Thẩm tướng quân đã là đông chủ, vậy thì lúc chúng ta làm việc nên suy nghĩ cho ai nhiều hơn?"

"Đông chủ."

"Cái này thì đúng rồi."

Lâm Lạc Vũ nghĩ tên tiểu tử ngốc kia vẫn không biết có người đã xây dựng một thế lực ngầm khổng lồ cho hắn, hắn cũng sẽ không biết rất nhiều người đã gọi hắn là đông chủ, mà Thẩm tiên sinh đã bố trí tất cả những chuyện này lại không có tư dục gì, những thứ này đều thuộc về Thẩm Lãnh, không một người nào cướp đi.

Số tiền tài bảo vật này sẽ chuyển đến tiền trang ngầm do phiếu hào Dương Thái khống chế. Phiếu hào Dương Thái tuy bị xóa sổ, nhưng trong âm thầm vẫn còn có rất nhiều người, rất nhiều mối quan hệ có thể dùng, mà bây giờ không ai hiểu rõ những mối quan hệ này nên sắp xếp như thế nào bằng Lâm Lạc Vũ.

"Đông chủ thật hạnh phúc." Cao Tiểu Dạng cảm khái nói: "Ngay cả chính ngài ấy cũng không biết số bạc này không phải Lưu Vân Hội lấy đi, mà là chúng ta... Nhưng mà, tại sao chúng ta phải lừa ngài ấy? Dù gì cũng là đông chủ."

"Nếu nói cho hắn biết số vàng bạc tài bảo này đều là nhất định để sau này dùng cho hắn khi cần thiết, chắc chắn là hắn sẽ không đồng ý, cho nên trước khi liên lạc với hắn chúng ta chỉ có thể lấy Lưu Vân Hội làm cái cớ để lừa mang đồ đi, đồ lừa được của hắn vẫn là của hắn, cho nên cũng không phải là lừa." Lâm Lạc Vũ xoay người: "Hai người các ngươi sau khi trở lại đất liền chia nhau đi làm việc đi. Cao Tiểu Dạng, ngươi quản lý tốt tiền trang ngầm, thuận tiện làm một việc, tung tin tức ra ngoài, sát thủ trong toàn ám đạo đồng ý làm ăn đều có thể đến chỗ chúng ta thông báo, có đơn hàng tất nhiên sẽ cho bọn họ, giá cả cao hơn những người khác một phần. Nhan Tiếu Tiếu, ngươi sẽ phụ trách những người này."

Cao Tiểu Dạng hỏi: "Cũng không thể còn dùng tên của phiếu hào Dương Thái, nghĩ một cái tên mới đi."

Lâm Lạc Vũ: "Cũng phải, quả thật phải đổi tên. Bên Lưu Vân Hội đã đồng ý mắt nhắm mắt mở, bên phủ Đình Úy cũng đã đồng ý mắt nhắm mắt mở, thật ra cũng chính là nhắm cả hai mắt. Nhìn khắp cả thiên hạ, người có thể khiến cho ám đạo Lưu Vân Hội, phủ Đình Úy Đại Ninh đều mắt nhắm mắt mở, còn có ai?"

Cao Tiểu Dạng: "Ý của tiểu thư là, tiệm mới của chúng ta cứ gọi là một con mắt?"

Lâm Lạc Vũ: "..."

Nghĩ đến ngày gặp Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh nói cho nàng biết thân thế của Lãnh Tử, sau đó nàng hỏi Thẩm tiên sinh tại sao phải chuẩn bị những thứ này cho Lãnh Tử, Thẩm tiên sinh nói thiên cơ bất khả lộ.

"Thiên Cơ." Lâm Lạc Vũ chậm rãi thở ra một hơi: "Cửa tiệm mới cứ gọi là Thiên Cơ."

Trên hải đảo, Thẩm Lãnh vẫy tay cáo biệt thương thuyền vẫn còn ngây ngốc tưởng là Lưu Vân Hội muốn dùng một số bạc lớn như vậy thật, tuy rằng đã làm rất cẩn thận nhưng vẫn có chút không yên, tuy rằng đồ đều là hắn cướp được nhưng đó đã là đồ thuộc về Đại Ninh, đồ thuộc về bệ hạ, nghĩ đến Lưu Vân Hội đều là của bệ hạ cho nên áp lực tâm lý cũng liền giảm bớt một chút.

"Chắc bệ hạ thiếu tiền rồi." Tiểu tử ngốc lầm bầm một câu.

Thế mà hắn lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút, bệ hạ là trộm tiền của mình.

Hắn sẽ không ngờ được, vì hắn mà Thẩm tiên sinh đã đi cầu Hàn Hoán Chi phủ Đình Úy, đi cầu Diệp Lưu Vân của Lưu Vân Hội, đi cầu lão viện trưởng của thư viện Nhạn Tháp, cũng đã cầu Lâm Lạc Vũ, lại càng đang âm thầm bắt đầu chiêu mộ nhân thủ, Lâm Lạc Vũ là người thực thi, còn Thẩm tiên sinh là người lên kế hoạch.

Lão viện trưởng nói với Thẩm tiên sinh, chắc cán cân trong lòng ngươi đã lệch rồi, Thẩm tiên sinh biện giải nói là bất kể lệch thế nào cũng là lệch về phía bệ hạ, lão viện trưởng cười trừ, ai còn không biết ai?

Thành Trường An.

Thư viện Nhạn Tháp, trong thư phòng của lão viện trưởng.

Lão viện trưởng liếc nhìn Thẩm tiên sinh, nhìn hai hũ lá trà Thẩm tiên sinh mang đến để trên bàn trà, không nhịn được hừ một tiếng bằng giọng mũi: "Lá trà là từ xin từ chỗ Diệp Lưu Vân à."

"Không phải." Thẩm tiên sinh vội vàng giải thích, nói rất nghiêm túc: "Ta đã đi xin, hắn không cho, ta lấy trộm đấy."

Ba chữ ta lấy trộm nói ra rất nghiêm túc như vậy, lão viện trưởng cũng không biết nên đánh giá như thế nào, sở dĩ lão liếc mắt một cái đã nhìn ra là vì trước đó không lâu Diệp Lưu Vân đã tặng lão hai hũ lá trà giống y hệt.

"Ngươi nói thật với ta, ngươi có từng dùng đồ của mình để tặng lễ không?"

"Cái đó làm sao mà nỡ..."

Thẩm tiên sinh cười, làm lão viện trưởng cũng phải bật cười.

"Chuyện năm đó, rốt cuộc ngươi đã điều tra ra bao nhiêu?"

Lão viện trưởng ngừng nụ cười, ngữ khí cũng nghiêm túc hẳn lên.

"Lão viện trưởng lo là Thẩm Lãnh thật sự không phải là con của bệ hạ?" Thẩm tiên sinh cúi đầu, nhìn hai hũ lá trà kia: "Nếu như thật sự không phải thì sao? Có phải là ta nên đem hai hũ lá trà này về không?"

Lão viện trưởng lập tức kéo hũ lá trà lại: "Ngươi muốn gì chứ?"

Thẩm tiên sinh cười: "Ta biết lão viện trưởng lo lắng điều gì, ta cũng đang lo lắng chuyện như vậy."

Lão viện trưởng trầm mặc một lát sau đó nói: "Sở dĩ lúc trước ta đồng ý với ngươi nhắm một mắt mở một mắt là vì ngươi nói với ta rằng Thẩm Lãnh vô cùng có khả năng chính là con của bệ hạ bị đánh cắp trong phủ Lưu Vương năm đó, đó chính là hoàng tử, nếu đã là chuyện của hoàng gia, tất nhiên ta sẽ không nói gì, nhưng những việc ngươi chuẩn bị thì hơi quá, một khi xác định Thẩm Lãnh không phải con của bệ hạ, những sự chuẩn bị này đều sẽ trở thành thứ ảnh hưởng đến giang sơn vững chắc Đại Ninh, ta không tin ngươi không nghĩ đến."

"Vậy thì nói thẳng thắn một chút." Thẩm tiên sinh ngồi thẳng người, không cợt nhả nữa mà là nghiêm nghị nói: "Nếu Lãnh Tử là con của bệ hạ, như vậy những sự chuẩn bị này của ta sẽ cực kỳ cần thiết, bởi vì bệ hạ sẽ không để cho Lãnh Tử kế thừa ngôi vị hoàng đế, điều này không hề nghi ngờ, thái tử lên ngôi đã là đại thế, ngay cả bệ hạ cũng không có nghĩ tới việc chọn người khác... Hoàng hậu không thể nào chấp nhận Lãnh Tử còn sống, thái tử lên ngôi, những sự chuẩn bị này chính là để tương lai có thể cứu Lãnh Tử một mạng, cũng để giữ lại cốt nhục cho bệ hạ."

"Nhưng nếu Lãnh Tử không phải, như vậy thì nó vô tội cỡ nào?"

Thẩm tiên sinh hỏi lại câu này làm cho trong lòng lão viện trưởng chấn động mạnh một cái.

"Phải và không phải, nó có lựa chọn sao?" Thẩm tiên sinh lại hỏi một câu.

Lão viện trưởng mấp máy môi, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.

"Nếu nó không phải, vẫn có người khiến nó chết, nó đáng chết?"

Câu hỏi thứ ba của Thẩm tiên sinh, lão viện trưởng đã im lặng không thể nói gì.

Đúng thế, nếu đúng là Lãnh Tử, như vậy nên giữ mạng cho hắn, có thể nhìn ra được bệ hạ quan tâm đến Lãnh Tử cỡ nào, chắc chắn bệ hạ cũng không hy vọng tương lai thái tử động thủ với Lãnh Tử, hiện tại chuẩn bị sớm một chút cũng sẽ không sai lầm.

Nếu không phải là Lãnh Tử, nhưng thái tử vẫn muốn giết hắn, chẳng phải là càng vô tội hơn.

"Ta chỉ có thể nói, năm đó quả thực là hoàng hậu giao một bé trai vào tay ta." Thẩm tiên sinh nhìn về phía lão viện trưởng: "Nếu ta nói dối, ta đời đời không được siêu sinh."

Lão viện trưởng thở ra một hơi thật dài: "Nhưng tại sao từ đầu đến cuối Trân phi đều không có biểu thị quá nhiều?"

Thẩm tiên sinh cúi đầu: "Sợ là bệ hạ cũng đang nghĩ những điều này."

Hai người cũng biết, bệ hạ không thể nào không từng hỏi Trân phi, cho đến bây giờ nhìn từ phản ứng của bệ hạ, câu trả lời của Trân phi đối với bệ hạ cũng xác nhận vô cùng chắc chắc, đêm hôm đó đứa trẻ đã bị đánh cắp, mà người đánh cắp đứa trẻ là hoàng hậu.

Lão viện trưởng trầm mặc rất lâu, ho khan mấy tiếng sau đó thở dài: "Ta chỉ hy vọng, việc ngươi làm sẽ không ảnh hưởng đến tương lai của Đại Ninh."

"Ta chỉ muốn để Lãnh Tử sống sót." Thẩm tiên sinh đứng dậy, liếc nhìn hai hũ lá trà kia, lão viện trưởng tức thì ôm vào lòng, Thẩm tiên sinh nói: "Ta cũng không thật sự cướp về, hơn nữa, ta cướp đi được sao?"

Lão viện trưởng: "Đi nhanh."

Thẩm tiên sinh lại cười: "Lão viện trưởng cứ việc yên tâm, ta và ngài đều biết thái độ làm người của Lãnh Tử, chúng ta đều có lý do để lo lắng trong tương lai thái tử sẽ động đến nó, nhưng chưa từng hoài nghi Lãnh Tử ư? Bởi vì chúng ta đều biết, Lãnh Tử sẽ không có lỗi với Đại Ninh."

Lão viện trưởng đột nhiên hiểu ra, đây quả thực là chuyện mà lão luôn tin chắc, tên tiểu tử ngốc kia à... Trong lòng không có một chút lạnh băng, hắn chỉ nghĩ làm sao để sưởi ấm người khác, người như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện có lỗi với Đại Ninh, có lỗi với bệ hạ?

Hậu cung.

Trân phi ngồi ngẩn người ở cửa sổ, phần lớn thời gian bà đều sẽ ngồi ngẩn người ở vị trí này, như một người gỗ.

Trong thư phòng để rất nhiều sách, bà không thích đọc sách, từ nhỏ đã không thích đọc sách, nhưng sau khi thành nữ nhân của bệ hạ, bà liền cưỡng ép mâu thuẫn của bản thân, đọc hết tất cả những loại sách cần phải đọc, dù nhạt như nước ốc nhưng vẫn nuốt từng chút từng chút tri thức mà bà không muốn tìm hiểu xuống sau đó tiêu hó nó.

Trên giá sách treo một thanh kiếm, kiếm đó mới là thứ bà yêu thích.

Thời thiếu niên, tiểu đương gia mã bang chính là dựa vào một thanh kiếm khiến giang hồ sợ hãi.

"Ta đã sai rồi sao?" Bà đột nhiên lẩm bẩm một câu.

Đúng lúc này hạ nhân vào bẩm báo, nói là thê tử của Thẩm tướng quân, huyện chúa Thẩm Trà Nhan cầu kiến, khuôn mặt vốn u tối của Trân phi lập tức lộ ra nụ cười, mặc kệ bà có thái độ gì đối với Thẩm Lãnh, nhưng bà thật sự thích đứa trẻ Trà Nhan này.

Theo bà thấy năm đó nếu không sinh ra đứa bé kia chắc sẽ tốt hơn, mà thích Thẩm Trà Nhan thì là bởi vì bà thật sự cảm thấy hợp duyên.

"Mau cho nó vào."

Trân phi vội vàng đứng dậy, đi được mấy bước lại quay đầu lại, đích thân lấy quả khô và mứt vẫn luôn chuẩn bị ra, nha đầu đó thích ăn những thứ ngọt đậm này.

Trong cùng một hậu cung, chỗ ở lạnh lẽo như hầm băng của hoàng hậu, thái tử đang quỳ gối, vai khẽ run.

"Nhi thần không dám." Gã đột nhiên đích ngẩng đầu: "Đó là phụ hoàng của con, mẫu hậu, nhi thần không làm được."

Hoàng hậu nhìn thái tử không biết tranh giành này: "Chẳng lẽ con muốn để ngôi vị hoàng đế bị tên dã chủng kia cướp đi?"

"Phụ hoàng còn trẻ tuổi, nhi thần cũng có đệ đệ, tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng thế nào cũng không tới lượt tên dã chủng kia."

Hoàng hậu cắn răng, trong ánh mắt ngập tràn hận ý.

Mấy năm nay chuyện bà ta làm thành công nhất cũng không phải năm đó đã giao đứa trẻ đáng chết kia cho tên đạo nhân đáng chết kia, mà là hoàng đế mãi không có thêm những đứa con khác được sinh ra, cho đến khi... Năm kia, hoàng đế đã bí mật tàn sát viện Thái Y từ trên xuống dưới một lượt, viện Thái Y thay đổi một loạt người mới.

Bình Luận (0)
Comment