Trong cung Vị Ương có một nơi rất đặc biệt, nằm ở trong góc ngoài cùng phía tây, cách Hoán Y Phường không quá xa, là một độc viện chiếm diện tích khoảng chừng hai mẫu ruộng, nơi này chính là chỗ ở của quốc sư Đại Ninh chân nhân núi Long Hổ thi thoảng đến Trường An, tên là Phụng Ninh Quán. Tính tất cả các đạo quán trong khắp Đại Ninh, chỉ có tên của đạo quán này có một chữ Ninh.
Nơi vốn yên tĩnh vắng vẻ, mười mấy hai mươi năm trước gần như đều không có ai từng ở, tuy rằng mỗi ngày đều có người quét dọn nhưng mọi người trong cung đã quen sự vắng vẻ nơi đây, bỗng chốc có một tiểu đạo nhân vào ở, suốt ngày đinh đinh đang đang, một mình gã ở cũng rất náo nhiệt.
Bởi vì mới đến nơi này không quen đường, mắt tiểu đạo nhân không tốt, hôm nay va vào cửa ngày mai ngã chổng vó, trông thật đáng thương.
Vì thế đám hạ nhân trong cung cảm thấy gã không dễ dàng liền nhắc nhở gã nhiều hơn, dần dần tiểu đạo nhân đã quen thuộc nơi này, ra cửa chính đi mấy bước thì quẹo, cây trong viện ở vị trí nào, cái giếng kia tuyệt đối phải né tránh, suy nghĩ nhiều về những việc này, tiểu đạo nhân liền cảm thấy mình thật là bỏ đi.
Lúc gã đọc sách gần như phải gí sách sát vào mắt để đọc, cho đến một ngày, người của Khâm Thiên Giám đưa tới một món đồ, không lớn, như là một cái quạt tròn nhỏ số 1, nhưng mặt quạt lại trong suốt, người đưa đồ của Khâm Thiên Giám rất tự hào, nói thứ này gọi là kính minh sát thu hào (1).
Lúc hoàng đế đưa ý chỉ cho Khâm Thiên Giám, người của Khâm Thiên Giám còn nghĩ đây không phải việc bọn họ nên làm, nhưng sau đó bị nghiện, thứ thủy tinh trong suốt tìm về từ Tây Vực mài thành dáng vẻ gì, độ dày gì, lõm một ít hay là lồi một ít, đều không giống những thứ đã nhìn thấy, bọn họ cảm thấy thú vị, làm hỏng mấy chục miếng, cuối cùng cũng đã tìm đúng phương hướng, kính trong suốt được làm ra này nhìn đồ vật sẽ rõ ràng rất nhiều.
Tiểu đạo nhân giơ cái gọi là kính minh sát thu hào này lên, nhìn đồ vật thật lớn, làm cho gã cảm thấy cuộc đời cũng trở nên tốt đẹp hẳn.
"Tên này khó đọc không dễ nhớ."
"Vậy quốc sư ngài nói nên gọi là gì? Quốc sư đọc đủ thứ thi thư, học phú ngũ xa, tất nhiên sẽ có nghĩ được một cái tên chuẩn xác hơn cũng văn nhã hơn."
Tiểu học đồ của Khâm Thiên Giám đến đưa đồ vẻ mặt chờ mong.
"Kính phóng đại." Tiểu đạo nhân nghiêm trang.
Cái này cứ gọi là kính phóng đại, chỉ có thể gọi là kính phóng đại, đặt tên màu mè, thú vị sao?
Tuy rằng nhìn vẫn mơ hồ, nhưng mà đã lớn rồi, lớn là được.
Thế là tiểu đạo nhân này mỗi ngày đều cầm một mặt kính đi khắp nơi, nhưng số lần đụng tường càng nhiều hơn, bởi vì khoảng cách trở nên càng khó đoán hơn.
Tiểu đạo nhân cảm thấy tốt đẹp có tỳ vết, nhưng tốt đẹp chính là tốt đẹp, lúc gã đọc sách vẫn dùng, lúc không đọc sách thì không dùng, dù sao đã quen thuộc viện này rồi, cùng lắm thì chỉ là va đụng vài lần.
Từ khi có thứ này, tiểu đạo nhân lại càng không chịu ra ngoài, mỗi ngày phần lớn thời gian đều ngồi đọc sách, nhưng sau đó gã phát hiện mình nhìn mọi thứ càng mơ hồ hơn.
Ảo não.
Lúc hoàng đế đến Phụng Ninh Quán thì tiểu đạo nhân đang ăn cơm, gã quen tự nấu cơm ăn, mặc dù phần lớn đều chỉ là một nồi cháo nhỏ.
Nghe thấy tiếng bước chân, tiểu đạo nhân vội vàng đứng dậy cúi lạy: "Tham kiến bệ hạ."
Hoàng đế ngẩn ra: "Mắt tốt rồi?"
"Không có, một mảng kim quang chói mắt, tất nhiên biết là bệ hạ tới."
Hoàng đế cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ lần sau đổi y phục đến, xem ngươi nhận như thế nào.
Lại còn một mảng kim quang...
Hoàng đế ngồi xuống, nhìn nhìn cháo trong bát của tiểu đạo nhân: "Tại sao chỉ ăn những thứ này?"
"Béo quá rồi." Tiểu đạo nhân nói một câu dường như lẩm bẩm.
Hoàng đế hừ một tiếng: "Mấy kẻ trong đạo quán trên núi Long Hổ các khanh, chắc duy chỉ có là khanh ăn thịt không nhiều nhỉ? Lại còn béo quá rồi... Trẫm nghe nói mấy năm trước có văn sĩ mộ danh đi thăm đạo nhân núi Long Hổ các khanh, đại sư huynh của khanh tiếp đãi, văn sĩ cảm thấy đạo nhân chắc hẳn là cũng phong nhã, vì thế chỉ vào núi rừng nói một câu lâm thâm thì kiến lộc, vốn định chờ đại sư huynh khanh đối lại một câu diệu ngữ, lúc ấy đại sư huynh của khanh đã nói gì?"
Tiểu đạo nhân mặt càng đỏ hơn: "Đại sư huynh quay đầu lại hô, người đâu bắt hươu, bắc nồi, đun dầu!"
Hoàng đế cười, sau đó bỗng nhiên nói mấy lời nghe hơi lộn xộn, tiểu đạo nhân ngẩn người một chút mới sực hiểu ra, bệ hạ nói ngày sinh tháng đẻ của một người.
Hoàng đế không xác định một số chuyện, bỗng nhiên nghĩ đến Trân phi cũng không thể nhớ lầm sinh thần của con mình, vì thế cố ý đến hỏi, sau khi hỏi xong liền tới tìm tiểu đạo nhân nghe nói là ba đời bói toán mạnh nhất trên núi Long Hổ này.
Tiểu đạo nhân bấm ngón tay tính một hồi lâu, cúi đầu: "Ngày sinh tháng đẻ mà bệ hạ muốn xem này, rất phú quý."
Hoàng đế lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại có chút lo lắng: "Phú quý cỡ nào?"
"Sợ là dưới một người."
Hoàng đế trầm tư một lát, sau đó nghĩ dưới một người là được rồi, tương lai thái tử lên ngôi, Lãnh Tử đương nhiên là dưới một người.
Tiểu đạo nhân cúi đầu giả vờ trầm tư, thầm nghĩ mình nói hươu nói vượn như vậy cũng không biết đã đúng hay không, nhưng sư phụ đã dạy gã, chuyện bói toán này đều dựa vào lời nói để cho vẹn toàn, ví dụ như chuyện đắc ý của sư phụ năm ấy. Năm đó có ba thư sinh trước lúc vào kinh đi thi đã cố ý chạy đến đạo quán xin ông ấy xem bói, sư phụ gã giả vờ tính một lúc, sau đó duỗi một ngón tay, ba thư sinh kia hỏi có ý gì, sư phụ gã thần thần bí bí nói một câu thiên cơ bất khả lộ.
Khi đó tiểu đạo nhân nhỏ hơn, mới 5 – 6 tuổi, sau khi ba thư sinh đi rồi mới tò mò hỏi sư phụ gã: "Sư phụ sư phụ, người nói là bọn họ chỉ có một người đỗ cao?"
"Ta không có nói." Lão chân nhân vẻ mặt kiêu ngạo: "Xem bói à, chính là xem làm sao để lời nói của mình vẹn toàn, nghệ thuật, đây là nghệ thuật... Ta duỗi một ngón tay, nếu một đỗ, đó chính là một người đỗ, nếu hai người đỗ, đó chính là một người không đỗ, nếu ba người đều đỗ, đó chính là cùng đỗ, nếu là ba người đều không đỗ, đó chính là một người cũng không đỗ."
Lúc ấy tiểu đạo nhân suy tư một hồi lâu, gật đầu: "Quả thật mặt dày."
Nhưng gã vẫn thường dùng, bệ hạ hỏi phú quý cỡ nào, gã nói dưới một người, thật ra nói là mỗi một người đều là dưới bệ hạ, tương lai nếu xem không chuẩn có người hỏi tới, gã sẽ học dáng vẻ sư phụ rung đùi đắc ý mà nói, trong thiên hạ đều ở dưới bệ hạ, vậy thì tất nhiên là dưới một người.
Hoàng đế lại cho rằng gã nói là dưới thái tử.
Vì thế hoàng đế đi rất vui vẻ, tiểu đạo nhân thầm nghĩ ngay cả hoàng đế cũng dễ lừa như vậy sao? Chẳng trách sư phụ có thể làm quốc sư.
Mấu chốt là, hoàng đế còn ban thưởng nữa.
Tiểu đạo nhân ngồi ngẩn người ở đó, nhìn mặt trời đã lặn xuống phía dưới tường viện phía tây, chân trời đỏ rực một vùng, nghĩ ngày sinh tháng đẻ đó thật là kỳ lạ, là mệnh phú quý không sai, nhưng không phải là mệnh phú quý kiểu đại tướng quân đó.
Gã cảm thấy mình có thể là học nghệ không tinh, lại nghĩ tới những thứ học được từ sư phụ cũng đúng là đều không thể tinh, thật sự tinh thông những thứ của sư phụ, đó chính là đại lừa đảo chân chính.
Thở dài một hơi, đứng dậy đi nấu cháo, bất tri bất giác đã lại đến giờ ăn cơm tối, ngồi xuống một cái là lãng phí nửa ngày, nghĩ lại cảm thấy mình thật là bỏ đi.
Gặp hươu trong rừng sâu, bắt về nấu.
Gặp cá kình nơi biển xanh, khử tanh trước.
Mợ nó, những lời này của đại sư huynh thì nhớ rõ ràng, khắc cốt ghi tâm hơn cả những thứ sư phụ dạy.
Ngồi xổm nhóm lửa nấu cháo, sau khi ăn xong rửa bát, rửa bát xong ra ngoài hắt nước rửa bát, tiểu thái giám rất săn sóc gã kia vội vã chạy lại ngăn gã: "Đã nhắc nhở ngài rất nhiều lần, lại quên rồi?"
"Cái gì?"
Tiểu đạo nhân thật sự đã quên gã ta đã nhắc nhở mình cái gì.
Tiểu thái giám vẻ mặt bất đắc dĩ: "Chỉ sợ ngài quên, ta còn dán một tờ giấy lớn như vậy ở trên tường đối diện cửa, chữ viết cũng lớn như vậy, ngài vẫn không nhìn rõ?"
Tiểu đạo nhân càng ngây người: "Cũng nhận ra, nhưng xem không hiểu."
Ra cửa là hành lang, trên vách tường đối diện hành lang có dán một tờ giấy, trên giấy viết năm chữ lớn.
Không được hắt nước bẩn.
Tiểu thái giám đến từ bắc cương sốt ruột: "Sao lại không hiểu, viết rất rõ ràng, không được hắt nước bẩn đó." (2)
Tiểu đạo nhân xoay người đi về, thầm nghĩ tên quỷ nhà ngươi.
Tiểu thái giám đi theo vào, sau đó mới nhìn rõ ràng chậu nước sạch kia không giống nước rửa bát, vội vàng vào phòng bếp, phát hiện quả nhiên tiểu đạo nhân để bát đã ăn cháo ở một bên, đem một cái bát sạch khác đi rửa.
"Tay cũng mù?" Tiểu thái giám mới vào cung không bao lâu vẫn chưa biết quốc sư lớn cỡ nào, vẻ mặt ghét bỏ cầm bát cháo đi rửa sạch: "Chỉ ăn cháo, xem ngài làm sao khỏe mạnh được."
Tiểu đạo nhân cười ha hả: "Không thì hàng ngày ngươi giúp ta rửa bát, ta dạy ngươi xem bói."
Tiểu thái giám tò mò: "Vậy ngài xem thử ta mệnh gì?"
Tiểu đạo nhân duỗi một ngón tay lắc lắc: "Tự ngộ đi."
Tiểu thái giám theo bản năng cũng giơ một ngón tay lên lắc lắc, nhìn tò mò: "Tại sao là ngón giữa?"
Đông Noãn Các, cung Vị Ương.
Hoàng đế tâm trạng không tệ, buổi tối ăn nhiều hơn một chút, cho nên lại ra ngoài đi dạo, bất tri bất giác lại đi tới cung của Trân phi. Bởi vì không phái người thông báo trước, hạ nhân trong cung Trân phi nhìn thấy hoàng đế đều ngây người, vội vàng muốn quỳ, hoàng đế khoát tay ngăn lại, nghe thấy trong viện có nói tiếng cười, đó là tiếng cười đã không lâu thấy của Trân phi, cười rất thoải mái.
"Thẩm Trà Nhan ở đây?"
"Vâng, nương nương nói muốn giữ huyện chúa lại trong cung qua đêm."
Hoàng đế gật gật đầu, xoay người đi: "Không cần nói với Trân phi là trẫm đã tới, để cho họ nói chuyện đi. Trẫm nhớ Trân phi từng nói Thẩm Trà Nhan thích ăn đồ ngọt, đi ngự thiện phòng căn dặn đưa một ít đến đây."
Sau khi nói xong hoàng đế chợt nhớ ra, những thứ đồ ngọt điểm tâm trong cung đã ăn ngán rồi, chắc Thẩm Lãnh vẫn chưa ăn một miếng nào?
Lâm Hải, Cầu Lập.
Thẩm Lãnh từ trong phủ khố huyện thành đi ra, vẻ mặt không hài lòng.
"Huyện nhỏ này nghèo quá, cả phủ khố đều không tìm được bao nhiêu bạc, hoàn toàn không đáng nộp lên cho quốc khố." Thế là hắn khoát tay: "Mọi người chia nhau đi."
Các chiến binh thủ hạ hoan hô một tiếng, ai ai cũng vui sướng.
Trước khi xuất chinh Thẩm Lãnh đã nói với bọn họ, tất cả bạc cướp được từ Cầu Lập, giữ lại một phần cho các tướng sĩ, cái này là bọn họ nên được, nhưng mà trong huyện thành nhỏ này tổng cộng chỉ tìm ra được mấy ngàn lượng bạc, chia đều cho mỗi người cũng chỉ được 1 – 2 lượng.
Đúng lúc này Trần Nhiễm đột nhiên chạy tới, hạ giọng nói với Thẩm Lãnh: "Đã hỏi được một chuyện cực kỳ bất ngờ, huyện lệnh kia lại là họ hàng xa của Nguyên Thanh Phong, trong khoảng thời gian này Nguyên Thanh Phong hiểu rõ mọi việc trong quốc nội Cầu Lập, đều là lén phái người đến tìm hắn hỏi thăm. Lúc nãy tên đó không chịu được mới khai ra, hắn nói Nguyên Thanh Phong sắp trở về rồi."
Nghe được câu này Thẩm Lãnh liền vui vẻ hẳn lên, bởi vì hắn đang đợi Nguyên Thanh Phong trở lại, hơn hai vạn chiến binh, mấy trăm chiếc thuyền kia, trước sau đều là tai hoạ ngầm đối với tuyến đường vận chuyển hàng hóa của Đại Ninh.
Trần Nhiễm có chút lo lắng: "Tướng quân, chúng ta chỉ có mười một chiếc thuyền."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Mười chiếc."
"Hả?" Trần Nhiễm sửng sốt: "Tại sao?"
"Ngươi mang một chiếc thuyền trở về." Thẩm Lãnh nói: "Đã sắp hai tháng rồi, sợ là chiến thuyền do đề đốc đại nhân phát cho ta đã sớm đến cảng thuyền huyện Khoát Hải rồi, mang thuyền của ta đến."
Hắn vỗ vỗ vai Trần Nhiễm: "Nếu ngươi chậm, ta có thể không chống đỡ được."
(1) minh sát thu hào: nhìn rõ mọi thứ.
(2) Do tiểu thái giám dùng từ địa phương nên tiểu đạo nhân không hiểu.