Có những vụ án quỷ dị vô tung vô tích, tra không thể tra, người của phủ Đình Úy rất ngán vụ án như vậy nhưng không lo lắng, trên thế giới này không có chuyện tuyệt đối một chút dấu vết cũng không có, chỉ cần đã xảy ra thì nhất định có thể tìm được cái gì đó, thật ra càng che giấu tinh xảo cẩn thận càng không cần rất sốt ruột, bởi vì có một chi tiết thất bại, vụ án kiểu này cũng sẽ bị phá.
Điều phủ Đình Úy ngán chính là, chỗ nào cũng có manh mối nhưng không tìm thấy người.
Lúc này ở huyện Phúc Điền, Hàn Hoán Chi chính là gặp phải vấn đề như vậy, những người đó không phải là không thể tìm ra tung tích, thi thoảng sẽ lộ ra sơ hở, nhưng mà sơ hở này rõ ràng đến mức liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra như vậy là cố ý lộ ra cho ông ta thấy, cho nên đương nhiên không bắt được người.
"Muốn giữ chân ta." Hàn Hoán Chi nhìn về phía Diệp Khai Thái ngồi ở bên cạnh mình: "Cho nên không phải là hắn muốn giết ta."
"Thẩm Lãnh?" Diệp Khai Thái hỏi.
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Tiểu tử ngốc gây thù hằn quá nhiều."
Diệp Khai Thái: "Ngươi tính thế nào?"
Hàn Hoán Chi nói: "Nếu ta rời đi, bọn chúng sẽ tiếp tục giết người."
"Vậy để ta." Ngón tay Diệp Khai Thái gõ nhẹ lên bàn trà: "Ngươi chỉ việc đi tìm Thẩm Lãnh, chuyện ở đây để ta làm."
Hàn Hoán Chi: "Huynh..."
"Ta làm sao?"
"Huynh chức quan quá lớn, thật sự đề cao bọn chúng rồi." Hàn Hoán Chi đứng dậy: "Đạo phủ đại nhân chắc có biện pháp?"
"Có, trước hết không nói với ngươi, ngươi đi làm việc của ngươi."
Hàn Hoán Chi gật gật đầu: "Dù sao đây cũng là địa bàn của huynh."
Diệp Khai Thái cũng đứng lên, nhìn Hàn Hoán Chi đi ra cửa lớn, bỗng nhiên gọi một tiếng: "Lúc trở lại đến nhà ăn bữa cơm, tẩu tử ngươi nói đã mười mấy năm chưa gặp ngươi rồi, năm đó lúc ở trong phủ, bà ấy là người đánh ngươi từ nhỏ đến lớn."
Hàn Hoán Chi cười: "Tẩu tử vẫn bá khí như vậy?"
Diệp Khai Thái: "Nói đùa, còn không phải nghe lời ta răm rắp."
Hàn Hoán Chi: "Phù."
Diệp Khai Thái: "..."
Nam cương.
Biển rộng mênh mông, ở trên biển quá lâu, con người đều sẽ trở nên quái gở khác thường, rất nhiều người ra viễn hải đều sẽ có cảm giác như vậy, nhưng Thẩm Lãnh bọn họ thì không. Đám người này ai ai theo Thẩm Lãnh đều giống như theo đến tận trong xương tủy vậy, chỉ cần trong lòng không có áp lực là sẽ không xuất hiện hậm hực. Thẩm Lãnh biết quản binh như thế nào, biết làm sao để khiến trong tình huống liên tục tác chiến mà bọn họ vẫn có thể giảm bớt áp lực.
Các binh sĩ thích nghe Thẩm Lãnh kể chuyện của hắn và Mạnh Trường An nhất, không ít người đều đuổi theo hỏi, ví dụ như lúc đi tây cương và đại chiến Thổ Phiên quốc, Mạnh Trường An lẻn vào trong đại quân Thổ Phiên quốc đánh chết chủ soái quân địch như thế nào, ví dụ như Thẩm Lãnh dẫn theo khinh kỵ chém đổ cột cờ Thổ Phiên như thế nào. Những câu chuyện này đối với người trẻ tuổi mà nói rất chân thật, gần trong gang tấc, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An chính là hy vọng rõ ràng nhất mà những người xuất thân hàn môn như bọn họ có thể nhìn thấy.
Bởi vì Đại Ninh có thiếu niên anh tài còn trẻ tuổi đã quật khởi như Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An, còn đều là đệ tử hàn môn, cho nên đã cho vô số người hy vọng, bọn họ thấy được bản thân mình ở Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An, thì sẽ không cảm thấy tòng quân vô vọng.
Mỗi lần Trần Nhiễm nhìn thấy những người kia đòi Thẩm Lãnh kể chuyện, kể hữu tình của Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An, gã đều sẽ cảm khái một câu.
Binh cong cong một người, sẽ cong một ổ.
"Trận chiến này đánh như thế nào?"
Phó tướng Vương Căn Đống đã khá lớn tuổi rồi, là lão đại ca được mọi người tôn kính trong đội quân này. Trước đây lúc ở trong quân luôn khó tránh khỏi áp lực, nhất là ở dưới trướng Mộc Tiêu Phong, mỗi một ngày đều giống như cõng một ngọn núi lớn mà sống, tới sau khi về dưới trướng Thẩm Lãnh thì Vương Căn Đống cảm thấy kiếp sống tòng quân lúc trước dài như vậy cũng không uổng công lăn lộn, chính như những binh lính kia nói, làm binh dưới trướng Thẩm tướng quân mới gọi là làm binh.
Nhưng ông ta biết, ông ta nhất định phải nhắc nhở chủ tướng, kẻ địch của bọn họ cường đại hơn bọn họ nhiều.
Nguyên Thanh Phong ít nhất cũng còn có đại quân 2 – 3 vạn cùng với hàng trăm chiếc thuyền lớn nhỏ, bên này hiện tại chỉ có mười chiếc chiến thuyền, miễn cưỡng hai ngàn người, thuyền kẻ địch là gấp bên ta mấy chục lần, binh lực của kẻ địch gấp bên ta mười mấy lần, đây là còn chưa tính cả đội thủy sư của Nguyên Diệp. Tuy rằng cái đội thủy sư kia là Cầu Lập chắp ghép lại, nhưng có hơn hai trăm chiếc chiến thuyền, nếu song phương hội hợp binh lực, vậy thì trận chiến này dường như không có một phần thắng.
"Tướng quân, trong lòng ngài khẳng định là có chắc chắn chứ?" Vương Căn Đống thật sự không nhịn được, tìm Thẩm Lãnh hỏi một câu.
"Không có."
Thẩm Lãnh miệng ngậm một cái tăm ngồi trên boong thuyền, ngẩn người nhìn mây giống như bông lơ lửng trên bầu trời.
"Không có?" Sắc mặt Vương Căn Đống lập tức hơi tái đi: "Chẳng lẽ tướng quân vẫn chưa nghĩ làm thế nào để đánh trận chiến này?"
"Không có." Thẩm Lãnh cười cười: "Nếu huynh hỏi ta đi đánh Nguyên Thanh Phong như thế nào, cái đó thật sự không có nghĩ kỹ, bởi vì vẫn chưa đến bước đó."
Vương Căn Đống sửng sốt: "Chưa đến bước này? Không phải tướng quân đã phái Trần đội chính trở về điều tập chiến thuyền thủy sư sao?"
"Đúng." Thẩm Lãnh nói: "Trần Nhiễm vẫn chưa về, tất nhiên sẽ không đánh trận chiến đó, ta cũng không phải thần, thổi một hơi là thổi bay mấy trăm chiếc chiến thuyền phía đối diện, trên lục địa hai ngàn đánh hai vạn ta còn có thể suy nghĩ một chút, ở trên đại dương bao la..."
Thẩm Lãnh vỗ vỗ vai Vương Căn Đống: "Bây giờ việc chúng ta phải đi làm không phải Nguyên Thanh Phong."
Đúng lúc này phía trước có một chiếc thuyền trở lại, trên chiến thuyền mở đường ở phía trước vẫy cờ hiệu.
"Tìm được rồi."
Khóe miệng Thẩm Lãnh hơi cong lên, mặc bì giáp lên người, dù cho hắn đã đến Uy Dương tướng quân chính tứ phẩm, cũng vẫn không thích mặc thiết giáp.
Các binh sĩ giống như Thẩm Lãnh, hai tay để trần mặc bì giáp lên, ai nấy đều phơi nắng đến ngăm đen, một thân cơ bắp tráng kiện dưới ánh mặt trời khiến lòng người rộn ràng, bọn họ cầm trường đao lên cọ vào bì giáp, đao lại càng sáng, càng sắc bén.
"Phía trước chính là cảng thuyền của người Cầu Lập."
Thuyền dò đường tới gần, Đỗ Uy Danh từ chiếc thuyền kia trực tiếp nhảy qua chắp tay nói: "Đội ngũ của Nguyên Diệp ở trong cảng thuyền phía trước nghỉ ngơi chỉnh đốn. Bọn họ rời bến hơn mười ngày vẫn không tìm được chúng ta, vừa mới trở lại cảng thuyền, ta cho chiến thuyền dừng ở xa, chèo thuyền nhỏ cập bờ ở một bên khác, phòng ngự ven bờ của người Cầu Lập đã cực kỳ lỏng lẻo, bọn họ thiếu binh lực nghiêm trọng."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Nam cương Cầu Lập, người của chúng ta sắp moi rỗng trên dưới Cầu Lập rồi."
Hắn nhìn chung quanh: "Gọi hết quan đới của các thuyền đến, ta dặn dò một việc."
Quan đới của các chiến thuyền khác ngồi thuyền nhỏ tới thuyền của Thẩm Lãnh, một đám người ngồi thành một vòng tròn. Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn mọi người một cái rồi nói: "Trước khi thủy sư chúng ta từ quận An Dương Giang Nam đạo xuôi nam, nơi này trông như thế nào?"
Hắn chỉ chỉ ra ngoài thuyền: "Biển rộng mênh mông, nhưng không thuộc về Đại Ninh ta, Cầu Lập nho nhỏ, nhưng lại chế bá Lâm Hải, nhưng bây giờ đã không phải là lúc đó rồi, người Cầu Lập rời bến cũng không dám ra ngoài đi xa, cho nên ta muốn hỏi một câu, chúng ta lợi hại không?"
"Lợi hại!"
Một đám người gào lên, người nào cũng đều kích động.
"Chúng ta quả thật lợi hại, ai cũng không thể nói chúng ta không được, ngay từ đầu chúng ta đã không để cho người Cầu Lập kiêu ngạo, sau này sẽ càng không để cho người Cầu Lập trở mình, ta cũng cảm thấy chúng ta lợi hại đến mức khiến người ta không thể nói được gì, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, bởi vì ta biết chúng ta còn có thể lợi hại hơn nữa."
Thẩm Lãnh chỉ chỉ lên bầu trời: "Biết ta muốn làm lợi hại đến cỡ nào không?"
Hắn lớn tiếng nói: "Ta muốn cho bệ hạ nhớ tên của mỗi một người các ngươi, mỗi một người!"
Mọi người nhấc quyền phải lên, vỗ ngực: "Tướng quân uy vũ!"
"Lúc bệ hạ nhắc đến chúng ta, sẽ dùng một ngữ khí kiêu ngạo tự hào để nói với cả triều văn võ, nhìn đi! Đó chính là thủy sư của trẫm, đó chính là dũng sĩ của trẫm, nhìn đii! Chính là những hán tử này khiến cho Cầu Lập mọi rợ quỳ xuống. Ta còn muốn khiến cho bệ hạ ở trên đại điện cung Vị Ương thành Trường An chỉ vào mỗi người các ngươi gọi ra tên của các ngươi, nói với tất cả mọi người, các ngươi lợi hại."
Thẩm Lãnh cầm hắc tuyến đao: "Phía trước là cảng thuyền của người Cầu Lập, bên trong có chừng hai vạn người Cầu Lập, hai trăm chiếc thuyền, theo ta đi giải quyết hắn."
"Giết!"
Các tướng sĩ đều đứng lên, nhấc đao chỉ lên trời.
"Thả tất cả khoái thuyền Con Rết xuống, để lại một ngàn người bảo vệ chiến thuyền Phục Ba của chúng ta, ta mang một ngàn hai trăm người đi đốt cảng thuyền kia, ta hỏi các ngươi, bao lâu rồi không ăn thịt thoải mái?" Hắn xách hắc tuyến đao từ trên chiến thuyền Phục Ba nhảy lên khoái thuyền Con Rết: "Theo ta giết vài người, sau đó ở trên bờ ăn thịt!"
Một đám hung hãn hai tay để trần mặc bì giáp chèo khoái thuyền Con Rết về phía bờ xa xa, tính toán thời gian, lúc nhanh đến bờ trời đã tối hoàn toàn, trong bóng đêm, từng chiếc từng chiếc khoái thuyền Con Rết giống như rồng từ trong biển chui ra, neo đậu trên bãi cát sát bờ.
Một ngàn hai trăm hán tử xách hoành đao, đi tới gần cảng thuyền có khoảng hai vạn lính Cầu Lập.
Cảng thuyền.
Nguyên Diệp cảm thấy rất khó chịu, thật ra là hắn ta cố ý di chuyển không có mục đích ở trên đại dương bao la, hắn ta không muốn đụng phải đội thuyền người Ninh xuất quỷ nhập thần kia, dù cho đã nhận được tin tức xác thật nói đội ngũ kia chỉ có mười một chiếc thuyền nhưng hắn ta không dám. Trước đây người Cầu Lập chỉ cần lái thuyền rời bến là sẽ có một sự tự tin kiểu thiên địa rộng lớn mặc ta ngao du, hiện giờ bị Đại Ninh đánh cho ngay cả trong nhà cũng cảm thấy không an ổn.
Ai đồng ý đi chịu chết.
Nguyên Diệp tựa vào ghế, thậm chí còn nảy sinh cảm giác hối hận. Mấy năm gần đây nếu không phải người Cầu Lập luôn dựa vào thuyền biển hung mãnh đánh người phương bắc quá tàn độc, giết quá nhiều người, báo ứng hiện giờ cũng sẽ không đến hung tàn như vậy, mãnh liệt như vậy. Thậm chí hắn ta đang sợ là nếu như báo ứng thật sự tồn tại, năm đó mình cũng từng đổ bộ lên bên đó giết không ít người, khi đó chưa bao giờ từng suy nghĩ, có một ngày người bên kia cũng sẽ lái thuyền biển đến Cầu Lập tàn sát.
Nghĩ tới những điều này hắn ta lại cảm thấy càng khó chịu hơn, thở ra một hơi thật dài, cảm thấy giờ là lúc suy nghĩ cho chính mình rồi, giống như Nguyên Thanh Phong đang làm.
Nguyên Thanh Phong chạy đi tìm Hải Phù Đồ, mang theo hơn hai vạn người cùng hàng trăm chiếc thuyền gia nhập hải tặc, đó cũng là một sự lựa chọn, còn mình thì sao? Hiện giờ trong tay mình cũng có hơn hai vạn người vùng hàng trăm chiếc thuyền, nếu như rời khoit Cầu Lập, đến nơi xa hơn, dựa vào làm hải tặc để sống chắc hẳn là cũng không tệ.
Cầu Lập không chống đỡ được bao lâu nữa.
Tất cả mọi người đều rất rõ điểm này, ngay cả bệ hạ Nguyên Đằng Uyên cũng rõ điểm này.
Để cho hai chân của người Ninh giẫm lên lục địa, còn có gì có thể ngăn cản được người Ninh?
Đúng lúc này thì thấy bầu trời bên ngoài đỏ lên, hắn ta đứng lên đẩy cửa sổ ra liền nhìn thấy ánh lửa ngợp trời.
Cảng thuyền đã bốc cháy.
Nguyên Diệp mặt biến sắc, một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong lòng.
Người Ninh đã đến.
Hắn ta xoay người vào trong phòng, luống cuống tay chân mặc giáp trụ, sau đó túm lấy loan đao lao ra bên ngoài, mới đến cửa đã nhìn thấy một chiếc đế giày lớn lao thẳng đến, trên đế giày thêu một cặp vịt cực kỳ xấu, một cước kia trực tiếp đạp hắn ta trở vào phòng, ngã ngửa mặt dưới đất.
Thẩm Lãnh vác hắc tuyến đao trên vai đứng ở đó, khẽ dựa vào khung cửa.
"Ngươi có một phần lễ vật đến từ Đại Ninh, ngồi thuyền tới, mời ngươi nhận."
Hắc tuyến đao ném ra, đâm xuyên ngực Nguyên Diệp phập một tiếng.