Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 407 - Chương 407: Đón Đầu Một Lá Cờ Tướng Quân

Chương 407: Đón đầu một lá cờ tướng quân Chương 407: Đón đầu một lá cờ tướng quân

Thẩm Lãnh ngồi xổm ở cầu tàu gặm một cái đùi gà, rất lâu rồi chưa ăn một bữa cơm thoải mái, vật tư dự trữ trong cảng thuyền này cũng sung túc, đủ tiếp tế cho các huynh đệ, chỉ là cách làm thức ăn của người Cầu Lập thực sự không được người ta ưa thích, mùi vị của đùi gà rất lạ.

"Bao nhiêu người Cầu Lập chạy thoát?" Thẩm Lãnh vừa chán chường gặm đùi gà vừa hỏi.

Vương Căn Đống ngồi xổm bên cạnh nốc một ngụm rượu: "Có chừng ba phần."

Ông ta chậm rãi ngồi xuống, phun một ngụm rượu lên vết thương trên cánh tay trái của mình, sau đó cau mày: "Dựa theo lời dặn của tướng quân, cố ý ép những người Cầu Lập kia bỏ chạy hướng đông bắc, có thể thành công hay không, phải xem ý trời thôi."

Thẩm Lãnh: "Đúng thế, phải xem ý trời."

Các huynh đệ đều đã mệt mỏi, mệt đến cực hạn, cho nên Thẩm Lãnh hạ lệnh ngoại trừ một số nhỏ người ở lại trực ra thì tất cả đều đi ngủ, có người đang thức ăn liền ngồi luôn ở đó ngủ, có người ngay cả cơm cũng không ăn nằm trên mặt đất không bao lâu đã phát ra tiếng ngáy.

Đã quen thuyền biển và biển rồi nhưng vĩnh viễn sẽ không yên ổn bằng ngủ ở trên đất liền.

"Căn gia, bao lâu rồi huynh không về nhà?" Thẩm Lãnh bỗng nhiên bật cười: "Hơn một năm trước huynh đã định trở về cho tẩu tử một danh phận, lần này trước khi rời bến ta đã hỏi huynh, huynh cũng không nói khi nào."

Vương Căn Đống cười ngượng: "Mãi vẫn không có thời gian, nghĩ số bạc trong tay cũng không đủ cho nàng một hôn lễ náo nhiệt, người ta ở trong nhà ta chịu ủy khuất đã lâu như vậy, ta không thể để cho nàng cứ ủy khuất mãi được, trong thôn luôn sẽ có lời đàm tiếu, nói một khuê nữ như nàng tự ôm đồ vào nhà, là vì thấy ta làm quan ở trong thủy sư, mẹ nó... Chờ lần này diệt Cầu Lập trở về, ta sẽ cưỡi ngựa lớn ôm nàng đi quanh thôn một vòng."

Thẩm Lãnh: "Gọi là Tiểu Quách Trang phải không."

"Đúng."

Thẩm Lãnh cười: "Lần này hải chiến xong, các huynh đệ về cùng huynh."

Vương Căn Đống cay mũi: "Cũng không dám, tướng quân nhiều chuyện phải xử lý như vậy, quân vụ nặng nề, còn phải luyện binh, cho dù hải chiến đánh xong tướng quân còn phải đến đông cương, tháng 7 bệ hạ đã ở đông cương chờ tướng quân rồi, không thể làm chậm trễ."

"Không chậm trễ được." Thẩm Lãnh: "Đường hoàng cưới tẩu tử về nhà, các huynh đệ giữ thể diện cho huynh."

"Thật ra trong nhà rất nghèo." Vương Căn Đống cúi đầu: "Trong nhà phải dựa vào một mình nàng chống đỡ, lúc ta ở Đại Ninh còn đỡ, mỗi tháng đem bạc đến quân dịch gửi về, ra biển, đã rất lâu không gửi tiền nhà rồi, cũng không biết nàng còn có thể không chống đỡ được không."

"Ta đã phái người gửi về rồi, nghĩ chắc cũng phải một năm nửa năm rồi huynh không thể gửi tiền về, trước khi rời bến ta đã sắp xếp vài người đến nhà huynh, thuận tiện giúp huynh xây căn nhà mới, không nói cho huynh biết là vì ta không xác định khi nào trận chiến này có thể đánh nhau xong, giờ thì sắp rồi."

Thẩm Lãnh vỗ vỗ vai Vương Căn Đống: "Tẩu tử sẽ không phải khổ nữa."

"Ừm!" Vương Căn Đống gật đầu, trong mắt toàn là nước mắt: "Sau này ta sẽ không để nàng chịu khổ nữa."

"Có những lúc nữ nhân còn muốn dũng cảm hơn cả nam nhân, thậm chí phần lớn thời gian đều dũng cảm. Nam nhân dám cầm đao liều mạng với kẻ thù trên chiến trường, sự dũng cảm này không đáng khoác lác, đó là chức trách của quân nhân, nhưng tẩu tử chống đỡ lời ong tiếng ve vào nhà huynh, chăm sóc mẹ huynh, dũng khí đó, lớn hơn chúng ta chém giết trên chiến trường nhiều, người tốt không nên chịu khổ." Thẩm Lãnh cười cười: "Huynh không thể để cho tẩu tử chịu khổ, người lãnh binh như ta cũng không thể, nếu nữ nhân như tẩu ấy chịu khổ, thiên lý bất dung, huynh và ta đều phải bị sét đánh."

Vương Căn Đống không ngờ tướng quân lại đột nhiên nhắc tới chuyện nhà ông ta, tướng quân thật sự xem mình là huynh đệ.

Tiểu Quách Trang cách nơi này hơn ngàn dặm, thuộc Giang Nam đạo, nhưng cách đại doanh thủy sư quận An Dương rất xa. Tiểu Quách Trang là một thôn nhỏ bình thường không có gì lạ, con người ở nơi này cũng bình thường không có gì lạ, phần lớn mọi người đều cực kỳ thuần phác, nhưng có những người là trời sinh đã là xấu xa hư hỏng, dù cho xã hội văn minh đạt đến trình tự rất cao, cũng vẫn sẽ có người xấu xa như vậy tồn tại.

Ở Đại Ninh, quân hộ được người người tôn kính, bởi vì mỗi một chiến binh đều đại biểu cho vinh quang bách chiến bách thắng của Đại Ninh.

Sự chăm sóc đối với quân hộ, từ Binh bộ đến địa phương đều làm rất tốt nhưng khó tránh khỏi sẽ có sơ hở, dù sao thì Đại Ninh cũng lớn như vậy.

Từ sau khi Vương Căn Đống được thăng nhiệm làm tướng quân, địa phương chiếu cố gia đình ông ta cũng nhiều hơn một chút. Vốn dĩ trong nhà điều kiện chỉ bình thường, sau khi phụ thân Vương Căn Đống chết trận, Vương Căn Đống tòng quân, trong nhà lập tức liền suy sụp hơn phân nửa, mẫu thân của Vương Căn Đống sức khỏe không tốt, rất không tốt, cho nên cũng khó có thể quản lý số huân điền kia, vì thế đều cho hàng xóm láng giềng thuê để trồng trọt.

Năm ngoái, khi tin tức Vương Căn Đống từ giáo úy đề thăng làm tướng quân ngũ phẩm truyền về, trong thôn đã đốt pháo một trận, đây là tướng quân đầu tiên của Tiểu Quách Trang, chẳng những gia tộc nở mày nở mặt mà cả thôn đều nở mày nở mặt.

Huyện lệnh đại nhân đích thân mang người đến, phát tiền tu sửa lại nhà cửa cho Vương gia, các hương thân đều đến hỗ trợ.

Nhưng mà, sẽ luôn có những kẻ như ruồi bọ tồn tại.

Hai gã trẻ tuổi ngồi xổm trước cửa Vương gia, chờ khi thê tử của Vương Căn Đống bưng một chậu nước giặt y phục đi ra ngoài đổ liền huýt sáo. Bọn chúng chỉ nghĩ nữ nhân trên đời này đều không chịu nổi tịch mịch, thê tử của tướng quân làm sao vậy, không có nam nhân cũng không nhớ nam nhân.

Nếu như có thể ngủ với phu nhân tướng quân một chút thì thật kích thích, dù sao phần lớn thời gian tướng quân đều không ở nhà, thậm chí 1 – 2 năm không trở về một lần, thần không biết quỷ không hay, sau này mỗi ngày đều đến nhà nàng khoái hoạt một chút thật tốt, huống hồ tiểu nương tử này trông cũng rất khá.

"Tẩu tử." Một gã trẻ tuổi trong số đó đi qua muốn nhận lấy chậu nước kia: "Nàng nhìn xem nàng đã mệt đến mức đầu đầy mồ hôi rồi này, để ta giúp nàng."

Y cố ý cầm lấy tay Vương phu nhân, Vương phu nhân lập tức lạnh mặt lui về sau mấy bước, trực tiếp hắt nước trong chậu qua: "Cút!"

Gã trẻ tuổi kia không kịp tránh bị giội nước ướt sũng người, lập tức nổi giận: "Ngươi giả vờ cái gì, nam nhân của ngươi không ở nhà ta có lòng tốt tới giúp ngươi, thật nể mặt cho mà không muốn. Bây giờ nam nhân của ngươi đang ở nam cương đánh giặc không biết đã chết chưa, lỡ như chết rồi, còn chẳng phải sau này ngươi phải dựa vào nam nhân khác để sống, so với tương lai cho tên khốn kiếp nào đó chiếm tiện nghi, còn không bằng bây giờ cùng các huynh đệ khoái hoạt, sau này chuyện trong nhà ngươi, hai huynh đệ chúng ta đều lo hết."

Vương phu nhân tức giận đến tay đều phát run, cũng lười phải nói cái gì nữa, xoay người hướng trong viện đi.

Hai kẻ kia nhìn nhìn bốn phía, đang là sau giờ ngọ, bốn phía không có người, vì thế đi theo qua.

Vương phu nhân thò tay ra muốn đóng cửa, một kẻ trong số đó một cước chặn cửa: "Đừng đóng cửa chứ, ta thấy y phục trên người ngươi cũng bẩn rồi, hay là để ta giặt giúp ngươi?"

Một kẻ khác quay lại liếc nhìn không có ai chú ý: "Đẩy mạnh đi, làm trước rồi nói, cho nàng ta thoải mái, sau này muốn bố trí như thế nào thì bố trí như thế nấy, trong nhà nàng ta nhiều bạc, sau này chúng ta sống cũng tốt."

Vương phu nhân dùng chậu gỗ trong tay đập qua, vừa muốn hét lên thì đã bị một kẻ trong số đó bịt miệng lại.

Một tên lưu manh giơ tay ra bóp cổ Vương phu nhân, tay phát lực: "Gọi người? Có tin ta bóp chết ngươi không!"

Vừa mới dứt lời y đột nhiên ngửa ra sau, sau đó người không tự chủ được bay ngược đi ra ngoài.

Một kẻ lưu manh khác ngây người ra, vừa quay đầu lại thì một nắm đấm to như cái bát ăn cơm đã đập vào mặt hắn ta, một cú đấm trực tiếp khiến mặt nở hoa, máu trong lỗ mũi phun ra ngoài.

Cả chục hán tử mặc quân phục chiến binh xuất hiện ở ngoài cửa, người cầm đầu là một giáo úy, liếc mắt nhìn hai kẻ lưu manh trên mặt đất kia một cái, trong ánh mắt ngập tràn sát ý.

Gã khoát tay, chiến binh thủ hạ đi qua giã cho hai người kia một trận.

Giáo úy khom người cúi đầu: "Phu nhân, ta là giáo úy chiến binh thủy sư Đại Ninh Tống Đông Viễn, tướng quân Thẩm Lãnh nhà ta trước khi xuất chinh đã lệnh chúng ta đến đây, đưa vài thứ cho tẩu tử."

Vương phu nhân tái mặt đi: "Vương Căn Đống... Đã xảy ra chuyện?"

"Không." Tống Đông Viễn cười cười: "Vương tướng quân vẫn ổn."

Gã xuống tay nải đeo sau lưng xuống đưa cho Vương phu nhân: "Cái này là Thẩm tướng quân sai chúng ta đưa đến, trong đó có một bộ tướng quân phục, là bộ Vương tướng quân đã mặc khi được bệ hạ triệu kiến ở thành Trường An. Thẩm tướng quân nói, đưa về cho tẩu, cứ treo ở trong phòng, chờ khi Vương tướng quân trở lại cùng phu nhân chính thức bái đường thành thân sẽ mặc. Vốn dĩ mấy người chúng ta phụng mệnh của tướng quân đến đây xây nhà mới cho người nhà Vương tướng quân, nhưng lúc hỏi thăm nghe nói đã sửa xong nhà mới, tẩu hãy giữ lại số bạc này."

Gã vươn tay đóng cửa viện lại: "Phu nhân về trước nghỉ ngơi."

Đóng cửa xong, Tống Đông Viễn liền lạnh mặt.

"Hai người đến huyện thành, tìm huyện lệnh đến cho ta, rồi một người lấy thẻ bài của ta đi Ất Tử doanh Giang Nam đạo cầu kiến, cách đây cũng gần."

Chiến binh Ất Tử doanh Giang Nam đạo đã chỉnh đốn lại, tướng quân chiến binh hiện giờ tên là Hoàng Nhiên. Ngoại trừ chiến binh ra, mỗi huyện có ít nhất mấy trăm sương binh, cũng đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, tướng quân chiến binh trong một đạo có quyền điều động sương binh của địa phương.

"Ấn người xuống, trước hết đừng đánh chết." Tống Đông Viễn ngồi trên bậc thềm ở cửa, nhìn hai tên lưu manh: "Những người làm chiến binh chúng ta ở bên ngoài xuất sinh nhập tử, những người các ngươi ở trong nhà lại ức hiếp nữ nhân nhà chúng ta như vậy?"

Một tên lưu manh bị đánh gần như tàn rồi, thảm thiết xin tha: "Chúng ta chỉ muốn giúp nàng ta, thật đấy, chỉ là muốn giúp nàng ta."

Tống Đông Viễn hừ một tiếng, không nói nữa.

Không bao lâu sau người trong thôn nghe được động tĩnh đã tụ lại, không đến nửa canh giờ, gần như mọi người trong thôn đều đã đến, vây quanh nơi này ba lớp trong ba lớp ngoài.

Lại thêm nửa canh giờ nữa, huyện lệnh và huyện thừa mang theo mấy trăm sương binh vội vã chạy đến, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ai nấy cũng đầu đầy mồ hôi.

Sau khi nhìn thấy huyện lệnh huyện thừa, Tống Đông Viễn đứng dậy đi qua, sắc mặt vẫn lạnh lùng: "Đây chính là lời các ngươi nói, chăm sóc tốt cho người nhà của chúng ta? Vương tướng quân còn đang chém giết với người Cầu Lập, người nhà của ngài ấy lại bị kẻ khác chặn cửa ức hiếp. Huyện lệnh đại nhân, ngươi nói cho ta nghe, ta trở về làm sao ăn nói với đề đốc thủy sư tướng quân Trang Ung?"

Trang Ung, chính nhất phẩm, phong cương đại lại.

Mặt mũi huyện lệnh trắng bệch: "Giáo úy đại nhân ngài yên tâm, bổn quan sẽ lập tức mang hai tên lưu manh này về quản giáo nghiêm khắc."

"Quản giáo?" Tống Đông Viễn: "Không cần."

Gã cao giọng nói: "Người nhà của hai người này có đến không? Đi ra một chút, ta có vài lời cần nói."

Người nhà của hai tên lưu manh kia có ở hiện trường, giờ khắc này sợ tới mức chân cũng mềm nhũn, toàn bộ người hai nhà đều quỳ xuống xin tha.

"Ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết một tiếng, chuyện các ngươi vốn dĩ nên biết, dựa theo luật lệ của Đại Ninh, nếu thê tử của chiến binh bị ức hiếp, trên luật lệ viết rõ ràng, tuyệt không khoan thứ, giết không tha."

Người trong thôn biết tôn trọng chiến binh, nhưng thật sự không biết là pháp luật viết như vậy.

Tống Đông Viễn nhìn về phía huyện lệnh: "Ta đã nói sai sao?"

"Không..."

Tống Đông Viễn gật gật đầu: "Chặt cho ta."

Mấy gã chiến binh đi lên, ấn hai người xuống liền chặt, tất cả những người nhà kia đều xông lại ngăn cản, các chiến binh khác tiến lên rút đao trong tay ra ép lui người.

"Năm đó bệ hạ từng nói, tuyệt không khoan thứ, đáng tiếc, các ngươi đã quên."

Tống Đông Viễn áp tay xuống, hai thanh chiến đao hạ xuống, đầu người lăn ra ngoài rất xa.

Lập tức an tĩnh, người kinh hô bịt chặt miệng, ai có thể ngờ được thật sự nói giết người là giết người.

"Sao dám giết người trên đường?!"

Huyện lệnh biết lớn chuyện rồi, chiến binh cũng không thể ngang ngược như thế được, chuyện này nếu xử lý không tốt thì ông ta khó giữ được chức quan.

Thế nhưng Tống Đông Viễn lại không để ý tới ông ta, lấy từ trong cổ tay áo ra một tờ giấy, mở ra: "Khi ta đến cũng đã hỏi thăm được vài chuyện, có không ít người nói xấu Vương phu nhân sau lưng đúng không, ta đọc đến tên người nào tốt nhất là tự đứng ra, nếu chờ ta bắt, có thể hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn."

Đọc mấy cái tên, những người đó nơm nớp lo sợ đi ra, có người đứng cũng không đứng vững, quỳ xuống bụp một tiếng.

"Nếu làm chuyện sai mà không trả giá, đó là Đại Ninh bất công." Tống Đông Viễn lớn tiếng nói: "Thẩm tướng quân sai ta đến, chính là sau khi nghe nói chuyện của Vương phu nhân nên trong lòng lo lắng, quả nhiên lo lắng không phải là không có lý. Ta vốn tưởng rằng chúng ta dùng sinh tử mở thiên hạ thủ biên giới, ít nhất có thể nhận được một chút tôn trọng, nếu đã không thể suy bụng ta ra bụng người, vậy thì động sát tâm."

Trước khi đến, Thẩm Lãnh đã căn dặn.

Thực sự có chuyện bất bình, vậy thì giết.

Thẩm Lãnh nói, xảy ra chuyện gì, ta gánh vác.

"Vả miệng những người này, đánh vỡ mới thôi." Tống Đông Viễn chậm rãi thở ra một hơi: "Miệng thối đánh miệng, người thối giết người."

Huyện lệnh vốn đã cảm thấy Tống Đông Viễn rất quá phận trong nháy mắt sắc mặt liền trắng bệch, trong lúc nhất thời, tim đập thình thịch, giống như sắp nổ tung vậy: "Sương binh tập hợp, tạm thời bắt giữ những này người cho bổn quan, chuyện trong bổn huyện, bổn quan tự có phán đoán suy luận, ngươi giết người trên đường, chấp hành tư pháp, bổn quan không thể nào để mặc cho ngươi càn rỡ, cho dù ngươi là giáo úy chiến binh của thủy sư cũng không được!"

Huyện thừa theo bản năng muốn khuyên một câu, nhưng huyện lệnh hung hăng trừng mắt lườm ông ta một cái, ông ta đành phải cho sương binh đi qua bao vây người trước, đừng động thủ.

Đúng lúc này tiếng vó ngựa như sấm, hơn trăm kỵ binh ùn ùn kéo đến.

"Kẻ nào dám đụng đến người của chiến binh ta?"

Đón đầu một lá cờ tướng quân.

Bình Luận (0)
Comment