Hai ngày sau Đại Phóng Chu nói bệ hạ thân thể hơi không khoẻ, không gặp triều thần, cộng thêm đô ngự sử Ngự Sử Đài Lại Thành đứng ở bên ngoài ngự liễn không ngừng khóc lóc kêu la nói bệ hạ dùng người vô độ là hôn quân, vốn còn có triều thần khác cảm thấy Thẩm Lãnh thăng chức quá nhanh định đến lý luận với bệ hạ, kết quả là ngại đi qua, một mình Lại Thành đã mắng hết những người nên mắng, nói hết những lời nên nói, bọn họ cảm thấy mình nói cái gì nữa cũng là dư thừa, với lại bọn họ cũng không dám mắng như vậy.
Lại Thành thật sự có thể gào hét, thị vệ cũng đuổi không đi, quỳ gối ở đó tiếng gào thét cũng làm các triều thần giật mình, đó là một kiểu tê tâm liệt phế bệ hạ tên hôn quân này nếu ngươi không nghe ta khuyên thì Đại Ninh sẽ diệt quốc.
Đến buổi tối, cuối cùng Lại Thành cũng được bệ hạ triệu kiến vào ngự liễn, sau khi lên xe liền đặt mông ngồi xuống bất động: "Mệt chết thần rồi, một rương lá trà thật không phải dễ kiếm."
Hoàng đế trừng mắt nhìn ông ta một cái: "Khanh thật tự đại."
Lại Thành thở dài: "Lúc đầu khi bệ hạ bảo thần đến Ngự sử đài đã nói, không phải tùy tiện người nào cũng có thể làm tốt việc này, thần cũng không tin, cảm thấy với tài của thần, làm một đô ngự sử thực sự lãng phí, khi đó thần cảm thấy mình có thể vào Nội các kiêm trị thiên hạ."
"Hiện tại thì sao?"
"Hiện tại?" Lại Thành haiz một tiếng: "Thần cảm thấy, có thể làm một đô ngự sử đã tận lực rồi."
"Ha ha ha ha ha..." Hoàng đế cười to, chỉ chỉ vào điểm tâm trên bàn: "Gào thét một ngày cũng mệt mỏi rồi chứ, ăn chút đi, ngày mai tiếp tục gào thét."
Lại Thành nói: "Ngày mai còn phải gào thét một ngày?"
"Ừm."
Lại Thành: "Thần nghĩ việc này nên có thưởng."
Hoàng đế thở dài: "Sao người thân tín của trẫm ai nấy cũng đều nhỏ mọn như vậy."
Lại Thành: "Thượng lương bất..."
Nhìn nhìn hoàng đế sắc mặt, dám không dám nói ra mấy chữ phía sau. Ánh mắt hoàng đế lướt qua mặt ông ta, Lại Thành giơ tay lên che miệng mình: "Thần biết tội, tội lớn."
"Nếu có một ngày nào trẫm không nhịn được cái miệng thối này của khanh, trẫm sẽ tìm một thợ may khâu lại cho khanh."
Lại Thành: "Vậy thì phải tìm người tay nghề tốt, lúc khâu đừng khâu thường, có thể thêu ra một ít hoa văn, nhìn sẽ không quá đơn điệu... Ặc, thần biết tội."
Hoàng đế bất đắc dĩ lắc đầu: "Trẫm hỏi khanh vài chuyện đứng đắn... Trước hết khanh đừng chỉ lo ăn, trẫm hỏi khanh, cả triều văn võ đều đang lo lắng trẫm đi đông cương không ổn thỏa, đều cảm thấy có lẽ Bùi Đình Sơn sẽ làm ra những chuyện khác thường gì đó, khanh thấy thế nào?"
Lại Thành: "Nếu bệ hạ tin những lời đó, sẽ còn đi?"
Ông ta nhìn chằm chằm vào điểm tâm trên bàn, không nhịn được vẫn lấy một miếng nhét vào miệng, dù sao cũng đã kêu khóc quỳ hô gần một ngày ở bên ngoài ngự liễn, ngay cả ngụm nước cũng không uống, bụng đã sớm sôi ùng ục rồi... Nhét điểm tâm vào miệng, lại vội vàng bưng chén trà lên uống một ngụm, nghẹn rồi, ợ liền mấy cái, dáng vẻ như vậy đâu giống như là đô ngự sử nên túc mục công chính nhất.
"Bùi Đình Sơn chính là Bùi Đình Sơn, tứ cương đại tướng quân chính là tứ cương đại tướng quân, nếu ngay cả bốn người này bệ hạ cũng không thể tin tưởng không nghi ngờ, vậy thì còn có ai là đáng tín nhiệm? Cho nên những kẻ mở miệng ngậm miệng đều nói lo lắng bệ hạ đi đông cương không ổn thỏa kia, hơn phân nửa đều không có ý tốt. Có lẽ bọn họ trông mong bệ hạ sinh nghi đối với Bùi Đình Sơn, nếu bệ hạ mà không cẩn thận, không nhịn được mà phế đi Bùi Đình Sơn đi, bọn họ mới vui vẻ."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Nói đúng."
Lại Thành: "Thế này chắc có thưởng."
Hoàng đế lại trợn mắt nhìn ông ta một cái: "Vậy trẫm lại hỏi khanh, nhiều người như vậy nghĩ là Bùi Đình Sơn nhất định sẽ có vấn đề, cho nên liệu có người đang ở đông cương gây thị phi không? Trẫm tin tưởng không nghi ngờ Bùi Đình Sơn, vậyBùi Đình Sơn có thể cũng như thế đối với trẫm?"
Lại Thành: "Bệ hạ... Hà tất làm khó thần như thế chứ?"
Hoàng đế: "Nếu hôm nay khanh nói sai, sau này trẫm sẽ lấy việc này làm cái cớ để xử khanh."
Lại Thành: "Thần đi ra ngoài tiếp tục gào khóc vẫn hơn."
Hoàng đế cười: "Khanh nghĩ Thẩm Lãnh như thế nào?"
Lại Thành thầm nghĩ lúc này mới tính là hỏi chính đề, hiện giờ cả triều văn võ đều đang nghị luận về tên tiểu tử kia ngốc. Tướng quân thiếu niên được hoàng đế độc sủng thật sự là một bước lên mây, không đến ba năm, từ một tân binh nhảy vọt lên thành tướng quân tòng tam phẩm, độc lĩnh một quân nữa, tuyệt đại bộ phận mọi người tòng quân cả đời đều không chạm đến cánh cửa tướng quân này, vậy mà tiểu tử ngốc này đã sớm bước qua.
Từ xưa đến nay, có lẽ cũng chỉ có hai thiếu niên kỳ tài khi Sở công phá thảo nguyên trước kia là có thể sánh ngang với Thẩm Lãnh... Không đúng, hai người kia còn lớn hơn Thẩm Lãnh tuổi vài tuổi nữa.
"Thần là đô ngự sử." Lại Thành cúi đầu: "Chức trách của thần chính là nói lời khó nghe, bệ hạ thật sự muốn nghe thần nói sao?"
"Cứ nói đừng ngại."
"Thần không có gì để nói."
Hoàng đế ngẩn ra: "Tại sao?"
Lại Thành nói: "Bệ hạ có thể cho hắn thánh quyến lớn như vậy, chẳng lẽ vì bệ hạ thật sự là hôn quân? Tất nhiên không phải. Bệ hạ không những không phải hôn quân, có là thánh minh quân chủ hiếm thấy trong lịch sử, bệ hạ dám cho Thẩm Lãnh, cũng có nghĩa đó đều là thứ Thẩm Lãnh nên được, cho nên nếu thần là cưỡng ép nói ra chỗ nào không đúng, vậy thì thật sự là cố ý nhằm vào, có bất công. Tuy rằng trước đây thần mắng bệ hạ là hôn quân rất nhiều lần, nhưng đó đều là thần diễn kịch, nếu giờ này khắc này thần nói Thẩm Lãnh không xứng ban ân điển, đó mới là thật sự mắng bệ hạ."
Lời này nói, cao minh.
Quả nhiên hoàng đế đã vui lên: "Khanh đang nịnh hót."
Lại Thành: "Không lọt dấu vết."
"Trẫm định cho đổi việc khác cho khanh."
"Hả?" Lại Thành ngây người: "Không phải bệ hạ vừa mới cho thần một người mới sao? Thần tưởng là còn ngồi trên vị trí đô ngự sử này mấy chục năm nữa chứ, nhưng thần biết đến, đô ngự sử trước đây đều là lão già, năm thần ba mươi mấy tuổi đã bị bệ hạ đặt lên vị trí này, không phải 70 – 80 tuổi thì không thể đi xuống, bệ hạ đừng dọa thần."
Hoàng đế cười cười: "Lão viện trưởng cuối cùng cũng phải lui xuống, khanh ngồi trên ghế đô ngự sử làm thêm 2 – 3 năm nữa, lựa chọn ra một người có thể tiếp nhiệm, trẫm cũng sớm xem thử, sau đó khanh hãy đến thư viện đi... Tiếp nhận vị trí của lão viện trưởng."
Lại Thành thở dài một tiếng: "Bệ hạ là giao hết những việc mà người già mới có thể làm cho thần làm một lượt sao? Đô ngự sử, viện trưởng thư viện..."
"Viện trưởng thư viện, tương lai cũng sẽ thêm danh thái tử thiếu sư." Hoàng đế liếc mắt nhìn Lại Thành một cái.
Lại Thành đột nhiên hiểu ra: "Bệ hạ..."
"Cho khanh thời gian ba năm đi, trong vòng ba năm bàn giao vị trí đô ngự sử cho người khác, vị trí của lão viện trưởng chuyển sang cho khanh, khanh lựa chọn người cho tốt, đừng chọn một đô ngự sử thật sự dám chỉ vào mũi trẫm mà mắng... Nếu người được chọn không đúng đường, trẫm sẽ tịch thu nhà khanh."
Lại Thành: "..."
"Trẫm đã nghĩ thay khanh xong rồi." Hoàng đế uống một ngụm trà: "Trước khi đến thư viện Nhạn Tháp, trẫm sẽ hạ chỉ cho khanh vào Nội các làm quần phụ, Mộc Chiêu Đồng... nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau lần đông cương chấp hành này Mộc Chiêu Đồng sẽ lui, nếu như ông ta muốn một cách đi có thể diện, trẫm sẽ cho, ông ta tận tụy vì Đại Ninh mấy chục năm, cả triều văn võ, thực sự không một ai có thể vượt qua ông ta, ông ta muốn thể diện, trẫm cho ông ta thể diện. Thứ phụ Nguyên Đông Chi khả năng hữu hạn nhưng là người giữ bổn phận, trẫm cho hắn vinh quang năm năm thủ phụ. Đồng Nguyên Chi làm thủ phụ, trẫm sẽ để khanh làm thứ phụ, ba năm sau, khanh tiếp nhận viện trưởng thư viện, khi đó khanh vốn đã là thứ phụ, thêm hai năm nữa lấy thân phận viện trưởng thư viện vào Nội các, người khác cũng sẽ không nói khanh không đủ lý lịch, viện trưởng của thư viện và thân phận Nội các, không xung đột."
Lại Thành: "Ba năm à... Đó chẳng phải là nói, thần chỉ có ba năm có thể mắng bệ hạ tùy thích ư? Phải quý trọng thật tốt..."
Hoàng đế: "Ha ha."
Lại Thành: "Thần hơi sợ."
Hoàng đế: "Lúc nãy là ai tự nói, có tài kiêm trị thiên hạ?"
Lại Thành: "Ai mà không khoác lác vài câu..."
Hoàng đế: "Tóm lại cứ quyết định như vậy đi, chờ sau khi nam cương ổn, trẫm điều Diệp Khai Thái về làm trợ thủ cho khanh, khanh là thủ phụ hắn là thứ phụ, trẫm sẽ không lo về Nội các, sau ba năm các khanh phụ tá thái tử tọa trấn Trường An, trẫm có thể yên tâm can đảm đi đánh nhau với người Hắc Vũ rồi."
Lại Thành: "Không đánh không được?"
"Không đánh không được!"
"Cho nên..." Lại Thành hơi thay đổi sắc mặt: "Lần này bệ hạ đi đông cương, thật ra là muốn động Bùi Đình Sơn?"
Bùi Đình Sơn à, kẻ đó tất nhiên là phục bệ hạ, phục đến tận trong xương tủy, nhưng lão ta làm sao có thể phục thái tử? Thái tử mới nắm triều quyền, với kiểu tính tình của Bùi Đình Sơn, nếu thái tử có chút chuyện dặn dò, hơn phân nửa là lão ta đều sẽ nhăn mặt.
Hoàng đế từ chối cho ý kiến, không nói gì.
Thành Trường An.
Lão viện trưởng ngồi trong gian phòng không lớn ở Nội các này, nhìn những phụ thần Nội các quen thuộc nhưng lại xa lạ kia, cảm giác mình ngồi ở đây thế nào cũng không được tự nhiên, trước giờ lão đều không cảm thấy mình thích hợp làm thủ phụ đại học sĩ Nội các, về điểm này thì lão phục Mộc Chiêu Đồng, lão quá phóng khoáng tùy ý, để lão ở trong Nội các này mười ngày tám ngày không về nhà, lão sẽ điên mất.
Ban đầu bệ hạ vốn định mang theo lão đi đông cương, sau đó vào phút cuối lại thay đổi chủ ý để lão lưu thủ Nội các và mang Mộc Chiêu Đồng đi. Thời khắc nhận được ý chỉ đó, lão viện trưởng đã biết bệ hạ muốn cho Mộc Chiêu Đồng một chút thể diện, nếu Mộc Chiêu Đồng còn không hiểu thánh ý, có lẽ chút thể diện cuối cùng này cũng không giữ được.
Nguyên nhân thứ hai bệ hạ mang Mộc Chiêu Đồng đi là muốn rèn luyện thái tử một chút. Thái tử chủ lý triều chính, nếu có thể làm được, sau này tự nhiên bệ hạ cũng yên tâm bắc chinh, nếu không thể làm được, vậy thì phải chọn thêm nhiều người thích hợp hơn đến giúp thái tử.
"Viện trưởng đại nhân, ngài xem có phải nên làm việc rồi không?"
Thứ phụ Nội các Nguyên Đông Chi mỉm cười, cũng là người đã hai bên tóc mai hoa râm rồi, làm thứ phụ sắp được hai mươi năm, có Mộc Chiêu Đồng chèn ép, ông ta quen mọi chuyện đều xin chỉ thị, giữ đúng vị trí của mình, giờ này khắc này người ngồi ở trên vị trí thủ phụ là lão viện trưởng, đương nhiên ông ta cũng sẽ hỏi.
"Làm việc thôi." Lão viện trưởng rụt vào trong ghế, kéo chăn qua đắp lên: "Ngươi thay quyền thủ phụ, mọi việc ngươi làm chủ là được."
"Nhưng bệ hạ dặn dò, mọi việc Nội các phải xin chỉ thị của ngài mà lão viện trưởng."
"Nguyên Đông Chi, ngươi có biết tại sao bệ hạ muốn mang đại học sĩ đi đông tuần? Tại sao cho ngươi thay quyền thủ phụ?" Lão viện trưởng nheo mắt nhìn ông ta một cái: "Ngươi có mấy năm để làm, đừng khiến bệ hạ cảm thấy ngươi không được.
Ánh mắt Nguyên Đông Chi lóe lên: "Ta hiểu rồi."
Ông ta xoay người ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp: "Làm việc!"
Đông Cung, hoàng đế không ở Trường An, nói người chủ lý triều là thái tử, nhưng trên thực tế tấu chương quan trọng đều phải đưa đến chỗ bệ hạ, chuyện để lại cho thái tử xử lý cũng không tính là quá quan trọng, chỉ là để cho gã làm quen những việc này.
Cho nên đương nhiên gã chỉ có thể ở Đông Cung, vẫn chưa có tư cách đi Đông Noãn Các điện Bảo Cực.
Hoàng hậu liếc nhìn thái tử không đè nén được sự hưng phấn, hừ lạnh một tiếng: "Ông ta ném cho con một chút sắc mặt tốt, con liền vui vẻ đến như vậy?"
Thái tử vội vàng cúi đầu: "Mẫu hậu, đây chẳng phải là sự tín nhiệm của phụ hoàng đối với nhi thần sao?"
"Con quá ngây thơ rồi." Hoàng hậu lạnh lùng nói: "Ở đây dù sao cũng là Đông Cung, khi nào con có thể đoan đoan chính chính ngồi ở trong Đông Noãn Các, hoặc là ngồi ở trong Tứ Mao Trai xử lý triều chính, đó mới là đã ngồi vững... Chuyện ta nói với con, con đã suy nghĩ chưa?"
Thái tử lập tức biến đổi sắc mặt: "Nhi thần không làm được."
"Ta biết con không làm được, con không nhẫn tâm được, cho nên chuyện này ta làm giúp con." Hoàng hậu liếc mắt nhìn thái tử một cái: "Nếu phụ hoàng con xảy ra chuyện ở đông cương, vậy thì tất nhiên con sẽ danh chính ngôn thuận lên ngôi, nhưng con không thể thật sự không làm cái gì cả... Nếu đông cương có tin tức về, con đích thân hạ chỉ giết Lộ Tòng Ngô."
"Hả?" Thái tử sắc mặt càng thêm trắng bệch: "Lão viện trưởng?"
Hoàng hậu nhìn vào mắt thái tử: "Con không dám?"
Tay thái tử cũng đang run rẩy, cắn răng giữ cho mình ổn định lại: "Nếu... Nếu phụ hoàng thật sự xảy ra chuyện gì ở đông cương, nhi thần, nhi thần tất nhiên phải làm chút chuyện lập uy."
"Ừm." Cuối cùng hoàng hậu cũng lộ ra một chút ý cười: "Chờ tin tức đi, đây là cơ hội phụ hoàng con tự tay tặng cho con."
Bà ta nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cũng không thể ngay cả cơ hội như vậy cũng không nắm được."